Editor: Mai_kari
Sầm Thiếu Hiên nhớ đến mấy tấm giấy ghi pass, nên vuốt ve anh chút rồi ngừng lại, đứng dậy nói: “Nếu vậy, em sẽ đến bệnh viện thăm người đó, hỏi bác sĩ tình hình của y, coi như làm phân tán lực chú ý của bọn người đó, còn anh sẽ đi siêu thị mua đồ.”
Lục Vân Phong gật đầu: “Được.”
Sầm Thiếu Hiên thay đồ rồi ra cửa trước, đến đại đội hình cảnh lấy xe, sau đó tới thẳng bệnh viện.
Lục Vân Phong nửa tiếng sau thì lái xe ra ngoài, chậm rãi rồi thoáng cái đã đến một siêu gần con đường đầy quán bar, sau đó bỏ tủ đồ của mình vào trong tủ rồi cài pass lấy mã, sau đó bắt đầu đi mua đồ. Anh mang theo giỏ mua, đi qua đi lại mua nào là sữa bò, bánh mì, bơ, sau đó đến quầy thu ngân trả tiền, rồi nhàn nhã đi ra, nhìn xung quanh chút, dường như không nhớ là mình gửi đồ ở tủ nào, liền cầm lấy tờ giấy đựng mã pass chậm rãi đi lướt qua dãy tủ đựng đồ dò, cuối cùng mới mở tủ mà mình đã gửi đồ, lấy ra cái bao da.
Sau đó, anh lại đến siêu thị khác, mua một chai rượu nho, rồi mua thêm ít hoa quả, lúc đi ra cũng cầm lấy tờ giấy mã pass mở tủ đựng đồ. Cũng giống như siêu thị trước, trong tủ không hề có gì cả.
Anh rất ung dung, tiếp tục đi đến siêu thị tiếp theo.
Lần này khi anh đến khu thực phẩm phụ thì trời cũng xế chiều, chọn nào là thịt nạc đang giảm giá, sườn heo cùng xương, còn rất nghiêm túc chọn lựa nhiều lần, nhìn qua rất giống người đàn ông nội trợ đảm đang.
Bất quá, khi đi ra anh lại chẳng mua lấy thứ gì cả.
Tiếp theo anh lại vào siêu thị, mua rất nhiều gia vị, như tương Salatfix, mù-tạc, hồ tiêu, tinh chất gà, dầu vừng, khiêng ra túi lớn.
Sau đó anh lại từng bước dò cái pass cuối cùng trong tay để mở tủ đựng đồ cuối cùng.
Khi đi đến cái tủ ngay góc tường, anh liền gõ pass vào tủ. Bên cạnh anh, một cửa tủ mở ra. Anh lập tức đi nhanh qua, cầm lấy cánh cửa tủ.
Bên trong chỉ có cái túi hơi mỏng, anh cầm lấy, cảm giác được bên trong có gì đó, nhưng không hề nhìn, liền nhét vào trong túi trong quần áo mình, sau đó chậm rãi đi ra, lại mở tủ đựng túi đồ vừa mua, cầm đống đồ rời đi.
Tuy rằng có khả năng ở trong siêu thị cuối cùng không còn vật gì nữa, nhưng anh vẫn tiến vào trong đó, mua bắp, gạo Bát Bảo, gạo Tím cùng bột mì, sau khi mua xong đồ, anh lại vòng vo nửa ngày ở tủ đựng đồ, rồi mới nhàn nhã đi ra ngoài.
Ngoài dự liệu của anh, lần này anh tìm được thêm cái túi nhỏ nằm trong tủ đựng đồ. Anh cũng cầm cái túi bỏ vào trong túi quần áo, mới lên xe ra ngoài.
Đại công cáo thành, anh lập tức lái xe quay về nhà.
May là hiện tại tại các tủ đựng đồ trong siêu thị quy định không còn nghiêm ngặt nữa, đặt đồ trong đó bao lâu cũng được cả. Chủ yếu là là mấy năm gần đây tại các tủ đựng đồ điện tử có quá nhiều quy định, có vài khách hàng mất đồ khi gửi trong tủ, liền kiện đến pháp luật, yêu cầu bắt đền, rất phiền phức, siêu thị liền không hạn chế thời gian khách hàng để đồ trong siêu thị, nhưng nói rõ là không chịu trách nhiệm, nên mới có thể để đồ mà người đó ký gửi vẫn còn được giữ đến giờ.
Sau cốp xe đều chất đầy đồ mà anh mua, phải lên xuống hai lần mới khiêng hết lên nhà. Sau đó anh ngồi xuống, lấy đồ trong túi ra.
Một cái túi được bao bọc lại tạo thành hình vuông, anh cẩn thận mở ra, bên trong là chiếc đĩa CD. Anh nhìn chút, mở cái túi nhỏ hơn ra, bên trong là cái USB G.
Anh lấy di động ra, nhắn tin ngắn cho Sầm Thiếu Hiên, chỉ có chữ đơn giản: “Có được rồi.”
Sầm Thiếu Hiên đang trong bệnh viện nghe bác sĩ nói bệnh tình của người bị thương, nhìn tin nhắn trong điện thoại, cậu không hề đổi nét mặt mà nhắn lại chữ “Tốt”, sau đó gửi tin rồi tiếp tục nghe bác sĩ nói.
Những lời này kỳ thực mỗi ngày cậu đều nghe, dường như muốn thuộc lòng.
Người bị thương thân trúng phát súng, có viên còn ở trong cơ thể, sau khi phẫu thuật mới lấy ra được, viên đi xuyên qua cơ thể, nhưng không trúng động mạch, bởi vậy y không có bị mất máu nhiều, có viên trúng ngay cột sống của y, dù có sống được tuổi già cũng phải ngồi xe lăn, nhưng dù thế nào đi nữa, não bộ của y vẫn không hề bị tổn hại, vì sao giờ vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ cũng không thể hiểu rõ được.
“Nói chung, chúng tôi đã xử lý rất toàn diện, giải phẫu cũng rất thành công, hiện nay bệnh nhân ngoại trừ chưa tỉnh ra, các hạng mục sinh lý vẫn rất bình thường, không có nguy hiểm đến tính mạng.” Vị bác sĩ ngoại khoa tao nhã kia bình tĩnh mà nói. “Cơ thể con người rất kỳ diệu, tương đương với vũ trụ nhỏ, có nhiều việc chúng ta vẫn chưa giải thích được, một người cứ liên tục hôn mê có rất nhiều nguyên nhân, hiện nay chúng tôi vẫn còn đang tìm hiểu, hy vọng có thể tìm ra được nguyên nhân chính xác, xin Sầm đội trưởng kiên trì chờ đợi.”
Sầm Thiếu Hiên suy nghĩ một hồi, gật đầu: “Hiện tại cũng chỉ có thể vậy thôi. Y là nhân chứng vô cùng quan trọng của chúng tôi, xin ngài khi dùng thuốc cố gắng chú ý an toàn của y.”
“Đương nhiên, chúng tôi nhất định chú ý.” Bác sĩ mỉm cười. “Cho dù y chỉ là bệnh nhân bình thường, thì chúng tôi cũng sẽ vô cùng cẩn thận. Mạng người là chuyện quan trọng, chúng tôi là bác sĩ, càng không thể qua loa tùy tiện.”
“Cám ơn.” Sầm Thiếu Hiên cười vươn tay bắt tay ông. “Cực khổ ngài rồi.”
“Đó là chuyện phải làm.” Bác sĩ lễ phép bắt tay với cậu rồi tiễn cậu ra khỏi văn phòng.
Sầm Thiếu Hiên vào phòng bệnh nhìn y một chút, sau đó nói vài câu với những hình cảnh có nhiệm vụ canh giữ ở đây, sau đó mới ra khỏi bệnh viện.
Vụ án này vô cùng kỳ lạ, đêm hôm đó, Sầm Thiếu Hiên lập tức gọi người chạy đến hiện trường điều tra, nhưng phát hiện ở đó đã bị quấy nát hoàn toàn, ngoại trừ những vỏ đạn còn rớt sót lại cùng số dấu chân in dấu trên bùn nhão ra, thì không tìm được bất kì thứ gì có giá trị cả. Căn cứ vật chứng tại hiện trường, có thể phán đoán ra được người đó ở chỗ này cũng không lâu, còn tin tức của những kẻ tập kích liên quan cũng chưa rõ ràng.
Căn cứ vỏ đạn cùng đạn được lấy ra từ người bị thương, thì có thể phát hiện vũ khí của kẻ tập kích hoàn toàn không giống nhau, vừa có súng lục được chế tạo theo quân đội, vừa có súng của cảnh sát, đó toàn là những súng ống mà người thường không thể tùy tiện sử dụng.
Sầm Thiếu Hiên vừa suy nghĩ vừa đi đến bãi đổ xe.
Hoa tuyết nhẹ nhàng bay lả tả xuống, không khí bỗng nhiên trở nên trong sạch hơn. Cậu hít hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời lam sắc lạnh băng kia.
thành phố xinh đẹp như thế, một thế giới rộng lớn như thế, người người hẳn là phải có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, nhưng hết lần này tới lần khác đều gặp phải những tội ác. Vì tư dục bản thân, bọn chúng không ngần ngại hủy diệt cuộc sống người khác, cướp đi sinh mạng người khác. Trong đó vừa có sự ác độc trơ trụi, vừa có sự tàn nhẫn ẩn dưới mặt nạ chính nghĩa, toàn bộ đều là cái ác. Từ khi Sầm Thiếu Hiên tốt nghiệp, vẫn luôn phải đối mặt với những tên có linh hồn méo mó thế này, đã ẩn mình tại thế giới đầy hiểm ác đáng sợ âm u, hơn ai hết cậu càng thêm quý trọng tình cảm, cũng càng mong muốn cuộc sống sạch sẽ an bình. Thế nhưng, nếu muốn để người khác cũng có cuộc sống như vậy, thì cậu phải kiên định đứng ngay giữa đường ranh giới giữa đen và trắng, ngăn trở tội ác tấn công, bảo vệ ánh sáng chính nghĩa, bảo vệ hạnh phúc của người khác.
Cậu đứng yên ở đó, không hề di động.
Hoàng hôn mênh mông dần dần bao phủ xuống tới, thân ảnh của cậu giữa bầu trời đầy hoa tuyết bay lả tả càng thêm bắt mắt.
Một lúc lâu, cậu mới mới hồi phục tinh thần lại, xoay người chuẩn bị lên xe.
Nhưng, cậu chợt ngừng động tác.
Đứng bên cạnh xe đậu kế bên xe cậu, là Tôn Khải.
Ánh mắt của hắn rất sâu, bên trong hình như có suối chảy, khiến người ta khó có thể nắm bắt.
Sầm Thiếu Hiên trầm mặc, nhìn thẳng hắn, trong mắt không hề có tia dao động, rất bình thản.
Rốt cục, Tôn Khải thở dài, trên mặt hiện ra chút áy náy, ôn nhu mà nói: “Thiếu Hiên, tối qua em uống say quá, anh lo lắng, sợ ảnh hưởng sức khỏe của em? Sao rồi? Em thấy khỏe không?”
Sầm Thiếu Hiên cũng làm giống hắn, tựa như không có chuyện gì xảy ra cả, ôn hòa nói: “Tôi không sao, cảm ơn anh.”
Thái độ Tôn Khải Hòa ái dễ gần: “Thiếu Hiên, đêm nay anh mời toàn đội đi ăn, em nhất định phải đi. Hôm qua anh cũng có nói với em rồi đó, em chưa ăn gì phải không?”
“Đúng vậy, tôi chưa ăn.” Thái độ Sầm Thiếu Hiên vẫn như cũ trầm ổn. “Anh cứ nói thời gian địa điểm, tôi nhất định đến đúng giờ.”
Tôn Khải cũng không hề bắt ép cậu phải tiến xa thêm với hắn. Việc hắn tới đây hôm nay, chủ yếu là muốn thăm dò thử phản ứng của cậu đối với việc ngày hôm qua, hiện tại thấy cậu dường như không có việc gì, liền an tâm.
Mặc kệ thế nào, hắn cũng là thượng cấp của cậu, chuyện này quá lắm cũng coi như rượu hậu loạn tính, hơn nữa nói ra với ai cũng không có lợi, tuy rằng Sầm Thiếu Hiên cố chấp, nhưng dù sao cũng là người thông minh, quả nhiên đưa ra được lựa chọn tốt nhất.
Người thông minh, sẽ xử lý cách thông minh.
Hắn dừng ở đó không xa, nhìn hoa tuyết bay ngang qua khuôn mặt như chạm ngọc đó của cậu, khóe miệng mỉm cười.