Editor: Tử Diệp
Vu Tường đối với lời nói này của Phượng Vô Song thật sự kinh hãi, không phải chỉ kinh ngạc. Bởi vì Phượng Vô Song mang cho hắn quá nhiều sự ngạc nhiên. Mà khi nghe những lời này, trong lòng Thẩm Ly, tích tắc khơi dậy hàng ngàn bọt sóng.
Nguyên lai Phượng Vô Song xem tình yêu chính là như thế sao? Hảo! Bàn thạch vô dời đi, bồ vĩ nhận như tơ! Nếu thế gian có nam tử nào có thể chạm đến tâm Phượng Vô Song, nhất định như thế! Không có ai nhẫn tâm thay lòng đổi dạ.
“Hai người các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta không phải quái vật!” Phượng Vô Song bĩu môi, nói, “Nói thực ra, hai người các ngươi như thế nào lại thông đồng!”
“Tiểu thư, cái này a, chính là ngươi bảo ta tới Tây Bình Quốc để khai thác thị trường. Có một ngày hắn cải trang vi hành, đi vào cửa hàng khai trương của chúng ta ở Tây Bình Quốc “Cẩm tú phường”, nhìn trúng trang sức giống nhau, sau đó đi theo, ra roi thúc ngựa đến gặp Phượng Vô Song ở Bắc Thần Quốc! Vì thế chúng ta cứ như vậy quen biết!” Vu Tường kể khái quát quá trình bọn họ quen biết. Đương nhiên dựa theo việc hắn cùng Thẩm Ly đã ước định, hắn lựa chọn việc quên mất cảnh tượng thập phần xấu hổ lúc ấy. Đem bí mật này làm như là bí mật giữa nam nhân.
Trên thực tế, tình huống thực sự là:
Ngày khai trương “Cẩm tú phường” ở Tây Bình Quốc, không biết là bởi vì “Cẩm tú phường” ở Bắc Thần Quốc quá mức nổi danh, hay vì “Cẩm tú phường” trang hoàng quá mức lập dị. Tóm lại ngày khai trương, người tới “Cẩm tú phường” tham quan, mua đồ vật đặc biệt nhiều. Xa xa Vu Tường cùng Mộ Dung Yên Yên phỏng chừng, lượng hàng không đủ, các khách nhân không ngừng tăng giá cả lên ào ào. Thế cho nên trang sức phụ cận cửa hàng tương đương đỏ mắt, vì thế tại đây một mảnh trời xa đất lạ, “Cẩm tú phường” ở ngày khai trương ngày hôm sau liền bị tập thể thương gia xung quanh hãm hại, tổn thất nghiêm trọng.
Bởi vì ở đây vừa buôn bán, Vu Tường còn chưa kịp cùng quan huyện địa phương tạo quan hệ. Bởi vậy, “Cẩm tú phường” thành cái nơi cho mọi người chỉ trích! Thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!
Lúc này mới vừa khai trương, lại gặp được chuyện này, Vu Tường ảo não nóng nảy, cũng không biết làm thế nào tìm Phượng Vô Song đòi công đạo.
May mắn chính là, Thẩm Ly vừa lúc cải trang vi hành đến đây. Thanh danh “Cẩm tú phường”, hắn ở Bắc Thần Quốc, đã nghe nói. Cửa hàng có danh tiếng, thế nhưng ở trên đất Tây Bình Quốc có đãi ngộ này, Thẩm Ly phi thường phẫn nộ.
Hắn giả làm Trấn Viễn đại tướng quân, không chỉ giải quyết vấn đề của Vu Tường, còn hạ lệnh cưỡng chế cho các thương hộ hạ giá gốc bồi thường Vu Tường. Từ nay về sau, từ “Thân phận” Thẩm Ly này, ở địa phương nào dù du côn lưu manh cùng quan viên cũng không dám nháo loạn.
Không đáp tạ sự tương trợ Thẩm Ly, Vu Tường đem bộ trang sức mà Phượng Vô Song tự thiết kế một tặng Thẩm Ly. Không ngờ, Thẩm Ly xem liền thích, một vừa hai phải trả tiền, Vu Tường từ chối không chịu nhận, rồi từ Thẩm Ly.
Ai ngờ, sau khi mua trang sức, Thẩm Ly thế nhưng đem hộp trang sức đưa cho tùy tùng, hạ mệnh lệnh cho tùy tùng, lập tức thúc ngựa tới Bắc Thần Quốc cho Phượng Vô Song. Vu Tường sau khi nghe được, đầu tiên có chút khiếp sợ người này thế nhưng cùng Phượng Vô Song quen biết, ngay sau đó lại yên lặng mà lắc lắc đầu, một loạt biểu tình này tất cả đều bị Thẩm Ly nhìn thấy, Thẩm Ly buộc hắn nói ra nguyên nhân.
“Các hạ vì sao lắc đầu, trang sức này có gì không ổn sao?” Thẩm Ly nghi hoặc hỏi, nếu thực sự có cái gì không ổn, sao có thể đưa cho Phượng Vô Song.
“Không phải, trang sức không có gì không ổn!” Vu Tường tức khắc dọa một chút, ngồi nghiêm chỉnh mà nói.
“Kia các hạ mới vừa rồi vì sao vẫn luôn không ngừng lắc đầu?” Thẩm Ly không tin lý do Vu Tường không chịu nói, tiếp tục hỏi.
“Này…… Trấn Viễn tướng quân, yên tâm đi, trang sức tuyệt đối là hàng thật. “Cẩm tú phường” này không bao giờ bán hàng giả mạo đồ vật kém chất lượng!” Vu Tường giải thích nói. Trong lòng thập phần ảo não chính mình không vững vàng, vừa rồi thiếu chút nữa lộ tẩy.
“Nếu các hạ khẳng định hàng tốt, vậy ta liền mua. Ngươi, đưa đi Bắc Thần Quốc! Nhất định phải đưa tận tay Phượng Vô Song tiểu thư, không được đưa qua người khác!” Thẩm Ly thấy không hỏi ra cái gì, liền ra cửa, hạ lệnh cho người hầu.
Vu Tường thấy Thẩm Ly là một người chính phái, Trấn Viễn đại tướng quân danh hào ai không biết. Hắn chính là hán tử thực sự. Vu Tường có chút không đành lòng, vì thế mở miệng kêu Thẩm Ly: “Xin hỏi tướng quân, ngài cùng Bắc Thần Quốc Phượng Vô Song tiểu thư quan hệ ra sao?”
“Các hạ có quan hệ gì?” Thẩm Ly dừng bước chân, chưa xoay người, chỉ lạnh giọng hỏi. Hắn không nguyện để bất luận kẻ nào biết đến hắn và Vô Song có bí mật.
“Tướng quân không phải muốn biết ta vì sao lắc đầu sao?” Khóe miệng Vu Tường cười khẽ. Xem ra nam tử này là người có thể đảm đương. Mỗi tiếng nói cử chỉ của hắn rõ ràng là bảo hộ Phượng Vô Song. Vu Tường lúc này mới yên lòng.
“Vì sao?” Thẩm Ly xoay người lại, nhìn về phía Vu Tường.
“Trang sức trong tay ngươi, chính là tiểu thư Phượng Vô Song tự thiết kế!” Vu Tường chỉ hộp trang sức trong tay Thẩm Ly, cười nói, trên mặt thể hiện ý cười thập phần tự hào.
“Tướng quân nếu đem đồ vật nàng tự tay thiết kế tặng cho nàng, nàng chắc chắn đưa đi bán! Chẳng phải là lãng phí tướng quân một phen hảo ý!”
Có lẽ rất nhiều người sẽ thích cách làm như vậy, cảm thấy bị người để ý tài hoa chính mình. Nhưng Vu Tường lại tinh tường, dù ai khả năng thích cách làm này, Phượng Vô Song cũng sẽ không thích người khác tặng đồ cho nàng.
Trang sức nếu về lại tay Phượng Vô Song, nàng chắc chắn đưa tới “Cẩm tú phường” bán đi. Nếu người đưa thứ gì, nàng ngược lại sẽ tương đương mà quý trọng.
Bởi vì, Phượng Vô Song yêu nhất không phải tài hoa chính mình.
Phượng Vô Song yêu tiền!
Bạc! Bạc trắng bóng!
Vàng! Ánh vàng rực rỡ!
Nàng yêu nhất!