"Tiểu Tuyết, nâng cao tay lên chút nữa."
Mộ Dung Tuyết tựa hồ không nghe thấy, tầm mắt đặt trên mặt Lạc Hành Vân, tâm tư lại không biết đã trôi đi nơi nào.
"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết?"
"A, nga, làm sao?"
Lạc Hành Vân buồn bực nhìn nàng: "Mấy ngày nay ngươi bị sao vậy, luôn mất hồn mất vía."
"Không, không có." Mộ Dung Tuyết chột dạ quay đầu.
Từ ngày đó phát giác bản thân có cảm xúc kỳ quái với Lạc Hành Vân, nàng có chút không kiểm soát được mình. Tay nắm chặt, có chút khẩn trương, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Tại lúc người kia đang chỉ dẫn, nàng kìm lòng không đậu, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp bên cạnh đến ngẩn người. Chính là, mỗi ngày chờ mong gặp mặt, nhưng khi gặp được, lại luôn không dám nhìn thẳng ánh mắt hắn, e sợ chút tâm tư này của mình sẽ bị hắn nhìn ra. Loại tâm tình mâu thuẫn này làm cho nàng nôn nóng không thôi, lại không biết giải quyết như thế nào.
"Tốt lắm, liền giữ tư thế này đi."
Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, nhắm tấm bia đằng xa xa rồi thả dây cung. Mũi tên lao vút ra, đã gắm lên bia tên, cách hồng tâm một chút.
"Ai, lại không có bắn trung."
Mộ Dung Tuyết thất vọng bĩu môi, khoát tay vứt cung xuống đất. Mấy ngày nay luyện đến nỗi tay ê ẩm hết cả, bàn tay đều xưng phồng lên, thế mà vẫn không có lần nào bắn trúng hồng tâm. Cứ như vậy thì đến khi nào nàng mới có thể vượt qua người kia đây?
"Không sao không sao, như vậy là tốt lắm rồi, cuối cùng cũng bắn trúng bia mà."
Lạc Hành Vân không trách cứ nàng, nhặt cây cung lên rồi nhét vào tay nàng, cười vỗ vỗ đầu nàng.
"Ngươi thực giỏi nha. Hồi trước ta luyện cả nửa tháng mà vẫn chưa bắn trúng bia đâu."
Mộ Dung Tuyết nghe xong mắt sáng ngời, vui mừng hỏi: "Thật sự? Thì ra ngươi cũng có lúc ngốc như vậy. Ha ha, ta đây phải luyện tập cho thực tốt, tranh thủ vượt qua ngươi!"
"Tuyết Nhi."
Hai người quay lại, là Triệu Uyển Như dẫn theo nha hoàn bưng mâm đựng trái cây đến đây.
"Luyện lâu như vậy, các con đến đây ăn chút hoa quả đi, đừng để mệt quá."
"Nương, con không thấy mệt, để Lạc Hành Vân bồi cùng nương đi. Con nhất định phải bắn trúng hồng tâm!"
"Đứa nhỏ này, thật là cậy mạnh đâu."
Triệu Uyển Như sủng nịch nhìn Mộ Dung Tuyết cười, rót một chén trà đưa cho Lạc Hành Vân.
"Lạc công tử vất vả, lại đây nghỉ ngơi một lát đi."
"Đa tạ phu nhân." Lạc Hành Vân tiếp nhận chén trà. "Nhìn ra được, ngài cùng trang chủ đều rất thương yêu Mộ Dung tiểu thư."
"Ha ha, đúng vậy."
Triệu Uyển Như kéo Lạc Hành Vân ngồi xuống.
"Kỳ thật khi Tuyết Nhi còn nhỏ, ta thiếu chút nữa để mất nàng. Trải qua loại thống khổ này, cho nên hiện tại mới có thể sủng nàng đến thế."
"Mộ Dung tiểu thư từng có chuyện gì sao?"
Triệu Uyển Như gật gật đầu.
"Năm đó, vào đêm ta sinh Tuyết Nhi ra, lão gia gọi người đi thỉnh vài bà mụ đến đỡ đẻ cho ta. Thế nào mà đứa nhỏ vừa ra đời, ta còn chưa kịp liếc nhìn nàng một cái, có một bà mụ ôm nó bỏ chạy. Khi đó ta mới biết được là bị người tính kế, vội vàng kêu người đi truy. Lúc ấy ta gấp đến độ tim muốn nhảy ra ngoài. Nàng vừa mới mới sinh ra, còn không có nhìn thấy cha mẹ, ta thật sự rất sợ nàng gặp bất trắc gì. Hoàn hảo, đứa nhỏ chung quy đã được đem trở về. Ta ôm lấy Tuyết Nhi từ trong tay lão gia, nói cũng kỳ quái, Tuyết Nhi lúc ấy oa oa khóc lớn, được ta ôm, liền an tĩnh lại, còn cười với ta. Ta nghĩ, hài tử này nhất định nhận ra ta là mẫu thân của nàng."
"Nguyên lai nàng còn gặp chuyện này." Lạc Hành Vân theo ánh mắt Triệu Uyển Như nhìn bên kia, thân ảnh kiều nhỏ thẳng tắp sóng lưng, vẻ mặt thật sự nghiêm túc, gió thổi nhẹ làm mái tóc nàng bay bay, ánh mắt trong suốt lộ ra một cỗ kiên nghị.
Ngực xẹt qua một tia khác thường, Lạc Hành Vân không khoẻ che ngực, Triệu Uyển Như thấy thần sắc hắn không đúng, thân thiết hỏi: "Làm sao vậy, không thoải mái?"
"Không có gì, hiện tại tốt lắm." Lạc Hành Vân mỉm cười. "Đa tạ phu nhân quan tâm."
Triệu Uyển Như trìu mến nhìn Lạc Hành Vân.
"Nếu Công tử không ngại, ta gọi là ngươi Hành Vân được không? Kỳ thật lần đầu tiên gặp ngươi, liền cảm thấy ngươi hài tử này thực khiến người ta yêu thích."
"Phu nhân không sợ ta là người xấu sao?"
"Ha ha, ta tin tưởng ngươi không phải." Triệu Uyển Như cầm tay hắn. "Ngươi cho ta cảm giác thực thân thiết, thận trọng lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Vũ Nhi nếu có thể giống ngươi, sửa lại cái tính nóng nảy của hắn thì tốt rồi."
"Vũ Nhi? Phu nhân còn có một người con nữa sao?"
"Ân, hắn lớn hơn Tuyết Nhi năm tuổi, đối với ta cùng lão gia còn có Tuyết Nhi đều tốt lắm, chỉ là trời sanh tính kiêu ngạo, cảm thấy học xong công phu Mộ Dung gia thì là thiên hạ vô địch. Lão gia đã cho hắn ra ngoài xông pha một lần, cũng cho hắn biết sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân."
"Thì ra là thế, ta cũng hiểu được." Lạc Hành Vân thản nhiên cười. "Mộ Dung công tử quả là khí độ bất phàm. Nếu có cơ hội, cùng hắn luận bàn một chút võ nghệ thì tốt quá."
"Sẽ có cơ hội." Triệu Uyển Như càng lúc càng cảm thấy thích hài tử này. Vô luận là diện mạo hay phẩm hạnh đều thật hoàn hảo. Không biết vì cái gì, lần đầu tiên gặp hắn liền cảm thấy hắn không phải hạng người xấu, cho nên mới đáp ứng Tuyết Nhi để hắn ở lại sơn trang. Nếu thật sự có thể phó thác Tuyết Nhi cho một nam tử như vậy, chính mình cũng được yên tâm.
Nghĩ như vậy, nàng thử mở miệng thăm dò: "Hành Vân cảm thấy Tuyết Nhi như thế nào?"
"Tiểu Tuyết từ nhỏ chưa trải qua khổ cực, sức chịu đựng tất nhiên là kém một ít. Bất quá nàng rất quyết tâm đâu. Lần đó đứng tấn đã đem chân làm cho tê cứng cả, thẳng chân cũng không được, thế mà ngày hôm sau còn muốn kiên trì luyện tập. Thật là nha đầu quật cường."
Lạc Hành Vân cười nói, trong giọng nói mang theo chút ôn nhu mà chính nàng cũng không phát hiện.
Triệu Uyển Như cảm nhận được, hỏi tiếp: "Vậy ngươi....."
"Thật tốt quá! Ta rốt cuộc bắn trúng!"
Mộ Dung Tuyết đột ngột cắt ngang lời Triệu Uyển Như, nàng vui sướng nhào vào lòng mẫu thân.
"Nương, con bắn trúng, bắn trúng rồi!"
"Hảo hảo hảo, Tuyết Nhi nhà ta quả nhiên là rất lợi hại. Xem con cao hứng này, ngay cả mồ hôi trên mặt cũng chưa lau. Đừng nhúc nhích, để nương lau cho."
Lạc Hành Vân nhìn mũi tên ngay trên hồng tâm kia, nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Lạc Hành Vân Lạc Hành Vân, ngươi nhìn thấy chưa? Ta bắn trúng, ngươi về sau không được tiếp tục chê cười ta!"
"Tuyết Nhi, Hành Vân dù sao cũng là sư phụ của con, sao lại gọi cả tên họ của hắn đâu?"
Mộ Dung Tuyết mân mê miệng.
"Nương, hắn không phải cho nương ăn mật ngọt chứ. Nương đang bắt đầu bênh hắn rồi đó! Con không gọi hắn Lạc Hành Vân thì gọi là gì, chẳng lẽ kêu lạc đà?"
Nha hoàn bên kia đều che miệng cười trộm, Triệu Uyển Như làm bộ giận nhéo lỗ tai nàng, Mộ Dung Tuyết vội vàng cầu xin tha thứ.
"A đau đau đau đau, con sai rồi nương. Nương đừng nhéo nữa a ~"
"Phu nhân, nàng thích kêu như thế nào cũng được, chỉ là một cái xưng hô mà thôi, ta cũng sẽ không để ý. Hơn nữa, tuổi của ta cùng nàng vốn là xấp xỉ, cũng không cần quá mức xa lạ."
"Nhìn xem, người ta đều nói giúp con, con không còn nhỏ, phải học hỏi theo Hành Vân!"
Mộ Dung Tuyết cười hì hì ôm lấy Triệu Uyển Như.
"Con biết rồi biết rồi. Nương, hôm nay con biểu hiện tốt như vậy, nương thưởng cho con được không?"
"Con lại có cái chủ ý gì đây?"
"Hắc hắc, cũng không có gì. Con chỉ muốn ra ngoài cưỡi ngựa~"
"Ngự Kiếm sơn trang lớn như vậy, lại không ai cấm con cưỡi ngựa."
"Nương, ở trong sơn trang nhiều bị đè nén a, con muốn đến sơn cốc sau sơn trang cưỡi ngựa."
"Này...." Triệu Uyển Như có chút băn khoăn. "Lúc cha con ra ngoài đã dặn ta không được cho con ra ngoài chạy loạn."
"Nương ~" Mộ Dung Tuyết làm mặt đáng thương nhìn nàng. "Cha cấm cửa mãi làm con sắp điên rồi đây. Hiện tại cha không có ở nhà, nương còn muốn tra tấn con sao? Nương, nương nương ~ con cho Lạc Hành Vân đi theo, để hắn trông con, nếu con không nghe lời thì sẽ để hắn bắt trở về, được không a, nương ~"
"Thôi được rồi được rồi." Triệu Uyển Như không chịu nổi nàng nhõng nhẽo, niết niết khuôn mặt nàng. "Nương đáp ứng con, nhớ rõ sớm trở về, cũng không nên chơi cái gì điên rồ."
"Cám ơn nương, con biết nương là tốt nhất!" Mộ Dung Tuyết vui vẻ hôn trên mặt nàng một cái, lôi kéo Lạc Hành Vân bỏ chạy.
Triệu Uyển Như nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, cười lắc đầu. "Thật sự là trẻ con."
- --
"Giá, giá!"
Vó ngựa chạy sảng khoái, giẫm lên mặt cỏ tạo ra mùi hương thơm ngát. Những con bướm đậu trên đóa hoa dại bị kinh động đều bay lên trên không trung tạo thành một khoảng trời sặc sỡ sắc màu.
"Lạc Hành Vân, ngươi nhanh lên a, ngươi nhanh lên!"
Mộ Dung Tuyết kéo dây cương tự tại rong ruổi, như là chú chim nhỏ bị giam lâu ngày mới được phóng thích, khắp mặt đều tràn đầy khoái hoạt cùng vui sướng. Không khí nơi đây mỗi một lần hít thở đều mang hương thơm, so với cái sơn trang nhàm chán kia thì tốt hơn nhiều!
Lạc Hành Vân cưỡi bạch mã gắt gao chạy theo sau nàng. Người kia đang trên con hắc mã, tóc đen tung bay, trên mặt tươi cười khoái hoạt, như một con bướm xanh xinh đẹp. Nhìn bộ dáng nàng cao hứng, chính mình cũng bị cuốn hút, tâm tình trở nên tươi sáng hơn.
"Tiểu Tuyết! Ngươi đừng chạy quá nhanh! Nắm chặt dây cương!"
"Ngươi lại xem thường ta, ta đã học được cưỡi ngựa như thế nào rồi. Ha ha ha, ngươi đuổi không kịp ta đi! Chúng ta thử một lần xem ai tới đỉnh núi kia trước! Giá! Giá!"
"Tiểu Tuyết!" Tâm Lạc Hành Vân thắt chặt, quất một roi lên lưng ngựa nhanh chóng đuổi theo.
Trên bãi cỏ một đen một trắng truy đuổi lẫn nhau. Trong sơn cốc quanh quẩn tiếng cười. Đàn bướm theo tiếng cười bay lượn biến hóa đủ hình dáng trên không trung, hình thành một bức tranh hài hòa sống động.
Bỗng nhiên, chân hắc mã bị thương khuỵu xuống, người phía trên kinh hãi kêu lên một tiếng, ngã nhào vào bụi cỏ. Mà toàn bộ thân mình hắc mã ầm ầm đổ về phía trước, dường như sẽ đè lên Mộ Dung Tuyết.
"Tiểu Tuyết!"
Lạc Hành Vân kéo dây cương để bạch mã phi thân đụng hắc mã bức nó giảm tốc độ, lại xông lên ôm lấy Mộ Dung Tuyết, lăn vài vòng trên cỏ mới dừng lại được.
Nàng chịu đựng đau đớn ở cổ tay cùng sau lưng, ngẩng đầu: "Ngươi không sao chứ?"
Kinh hồn chưa định Mộ Dung Tuyết vùi vào trong lòng Lạc Hành Vân, gắt gao nắm lấy áo hắn ngẩng đầu. Đôi mắt to dâng lên một tầng hơi nước, nước mắt cũng rơi xuống.
Lạc Hành Vân nhìn nàng rồi mềm lòng, siết chặt tay. "Ta sớm nói cho ngươi chậm một chút. Sao ngươi không chịu nghe lời chứ."
"Thực xin lỗi, lần sau ta sẽ không như vậy...."
Mộ Dung Tuyết run run nói xong, ở vòng tay ấm áp của hắn chậm rãi bình phục nhịp tim. Vừa mới ngã ngựa, toàn thân đều vô cùng đau đớn, nhất là đầu gối đau đến bây giờ còn chưa giảm, nghĩ đến Lạc Hành Vân vì mình còn cứng rắn tông vào hắc mã, nàng lo lắng hỏi: "Ngươi, ngươi không sao chứ?"
Lạc Hành Vân nhìn ánh mắt mông lung của nàng, cánh mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi phấn nộn, trên tóc vẫn còn dính mấy cọng cỏ, vẻ mặt đơn thuần vô hại làm tâm người ta sinh trìu mến, kìm lòng không đậu nói một câu: "Ngươi thật đẹp."
"Ân?" Mộ Dung Tuyết còn chưa kịp hiểu gì, môi đã bị người ta chặn lại. Đôi môi mang theo mùi hương thoang thoảng còn có chút bá đạo áp lên đôi môi của nàng. Vươn đầu lưỡi đảo qua khóe miệng của nàng, nhanh chóng tiến vào miệng nàng bởi vì chấn kinh mà hé mở, rồi khiêu khích cái lưỡi ngượng ngùng của nàng.
Mộ Dung Tuyết nháy mắt dại ra. Nàng cảm thấy chính mình như là đang nằm mơ, nói cách khác, sao hắn lại hôn mình?
Có phải khi mình từ trên lưng ngựa ngã xuống đã ngất xỉu, mấy lời khi nãy cũng là trong mơ không?
Nhưng mà giấc mơ này cũng quá mức chân thực đi. Ngay cả hơi thở nóng bỏng của hắn thổi ở trên mặt mình cũng cảm nhận được.
Hai mắt dần dần mê ly, nhẹ nhàng khép lại. Cảm thụ được lưỡi của hắn cùng của mình dây dưa, Mộ Dung Tuyết ngây ngốc đáp lại, hai tay ôm lấy vai hắn.
Hai đôi môi quấn quít chặt chẽ, không khí hít vào đều dẫn theo một tia ngọt ngào.
Nếu đây là mộng, có thể không cần tỉnh lại cũng được.
Lạc Hành Vân chậm rãi buông môi, ánh mắt nhu tình, nói với người phía dưới đang hô hấp dồn dập: "Ta nghĩ là ta thích ngươi."
Mộ Dung Tuyết lăng lăng nhìn hắn, nhẹ nhàng nói một chữ "Đau" xong liền ngất đi.....
- --
"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi!"
Triệu Uyển Như mang theo nha hoàn sốt ruột vào phòng Mộ Dung Tuyết.
Đại phu đã băng bó vết thương cho nàng, đang viết phương thuốc.
Trên cổ tay Lạc Hành Vân quấn băng, ngồi ở một bên giúp nàng lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Tuyết Nhi!" Triệu Uyển Như nhìn Mộ Dung Tuyết nhắm chặt mắt, sắc mặt tái nhợt, tâm đều đau. "Hành Vân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Không phải chỉ đi cưỡi ngựa sao, như thế nào hai đứa đều bị thương?"
"Ngựa của Tiểu Tuyết đang cưỡi bỗng nhiên ngã sấp xuống, nàng lập tức té xuống theo mới bị thương. Đều do ta không có trông nom nàng tốt."
"Phu nhân không cần lo lắng quá. Tiểu thư chỉ thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Thuốc ta đã giao cho vị công tử này, chiếu theo đó mà uống trong mấy ngày tiếp theo, rất nhanh sẽ khỏe."
"Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh. Nguyệt Nhi, đưa tiên sinh đi ra ngoài."
"Vâng, phu nhân."
"Nương." Mộ Dung Tuyết mở mắt, suy yếu kêu nàng.
Triệu Uyển Như vội vàng tiến lên cầm tay nàng, xoa nắn bàn tay có chút lạnh của nàng.
"Nữ nhi a, con tỉnh. Có còn đau nhiều không a?"
"Hoàn hảo, con chịu được. Nương, nương không nên trách Lạc Hành Vân, là con không nghe lời, không nên thi thố với hắn. Kết quả chính là ngã ngựa. Nếu không phải hắn kịp thời cứu, thương tích này sẽ không chỉ là một chân."
"Nương biết, nương không có ý trách Hành Vân. Con nằm yên đi, chốc lát nương gọi người đưa thuốc đến."
Triệu Uyển Như giúp nàng đắp chăn, lại vuốt tóc bên trán của nàng.
"Hành Vân, cánh tay có bị thương nặng không? Xương cốt có bị va đập không?"
"Ta không sao, chỉ bị chút thương ngoài da mà thôi."
"Ngươi lại cứu Tuyết Nhi một lần, ta thật sự không biết nên cảm ơn ngươi như thế nào. Hay là như vầy, nói cho ta biết ngươi muốn cái gì hoặc là muốn làm gì, nếu có thể ta nhất định đáp ứng ngươi."
Lạc Hành Vân mân môi cười khẽ.
"Phu nhân không cần để tâm như vậy đâu. Về tình về lý ta đều phải cứu nàng."
"Nga, lời này là như thế nào?"
Triệu Uyển Như bắt được ý chính, sao có thể dễ dàng buông tha, nhìn hắn với ánh mắt suy xét.
"Như thế nào là "Về tình" đâu?"
"