Chap :
~~ PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT~~
Ring...
- Tôn Thiếu, ngài quên hôm nay có hẹn với Hàn Thị sao?
- Tôi không quên.
Tiếng lo lắng từ đầu dây truyền tới, Tử Hàm thở dài nhẹ nhàng rồi quay sang.
- Cậu bận cứ đi đi. Không tiễn!
Quách An vui mừng , như đoán được cố tình gạt cậu sang bên.
- Nhược Hàn giao cho cậu. Cậu biết tôi rồi đấy. Có chuyện gì xảy ra..
- Stop!
Quách An vội chặn lời như cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, một thứ kinh khủng gì sẽ tới từ trong lời nói của cậu.
- Đừng nói thêm lời nào. Tôi đẹp chứ không dễ dãi. Đúng không Mỹ nhân?
Hắn huých vai cô một cái như ra hiệu.
Kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch.
Nhược Hàn cười nhẹ vẹ hiểu ý.
- Huynh yên tâm. không ai dám làm gì ta đâu ít ra hắn cũng có quyền lực mà.
- Tôi không yên tâm về cậu ta.
Quách An vẻ bất mãn, cọ ngón tay cái lên mũi rồi đứng trước Tử Hàm vẻ thanh minh.
- Tôn Tử Hàm... Tôi đưa Mỹ nhân đi xả stress.. Chứ không phải đi hotel. Ok?
Tử Hàm, nhếch môi cười nhẹ .
- Cậu nhớ lời cậu nói. Tôi chỉ cần cô ấy an toàn.
Tử Hàm nhấn mạnh từng chữ.
Quách An cũng vì thế mà khói bốc nơi đầu u ám.
- Vậy còn tôi? Ai bảo vệ tôi?
Quách An chỉ ngón tay vào mặt hắn như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nhược Hàn đặt bàn tay lên vai vỗ vỗ hai cái.
- Ta bảo vệ ngươi.
- Mỹ nhân, nàng nói thật chứ? Ta cảm động quá?!
Tử Hàm chỉ lắc đầu bó tay, rồi lại nhìn đồng hồ, cậu tiến gần cô, đôi mắt nâu khói ấm áp hơn.
- Cô đừng chạy lung tung. Nếu cậu ta bắt nạt cứ nói với tôi.
Cô gật đầu nhẹ rồi cười mỉm vẻ đã hiểu.
- Tôn Tử Hàm, cậu đi đi, Nói nhiều quá.
Quách An vẻ hưng phấn không bị con kỳ đà cản mũi nữa mà xua đuổi cậu đi, nếu không phải có việc gấp hắn đảm bảo sẽ không yên lành với cậu rồi.
- Tôi đi đây.
Nhược Hàn gật đầu đưa tay vẫy vẫy tạm biệt.
Chiếc ghost bạch kim lắn bánh cũng là lúc chiếc siêu xe thể thao màu đỏ tới.
- Mỹ nhân.. Mời..
Hắn mở cửa mời cô vào vẻ ga lăng, vừa đeo kính râm Lên.
Chiếc siêu xe nhanh chóng phóng đi với tốc độ đua của Hắn.
- Nàng muốn nghe nhạc không?
Không đợi cô trả lời, đã có một thứ âm thanh cổ quái phát ra khắp xung quanh, hắn lại vô cùng thích thú mà nhảy nhót trong xe như một con khỉ.
Cô thở phào như trút gánh nặng.
- có ai nói ngươi bị vấn đề bất thường không?
- Có... Là nàng đấy.
-...
- Có ai bất thường đẹp trai như ta không?
Hắn đang tự luyến, Vẻ tự hào, lại không chút khiêm tốn,
- Đẹp trai?
Cô nhắc lại hỏi nhẹ.
- Đừng nói những điều mà ai cũng biết. Ai cũng biết ta đẹp mà.
Suýt chút nữa ngã ngửa, nhưng công nhận hắn đẹp thật mang vẻ đẹp thiên thần, công tử bột. Làn da trắng mịn, đôi môi mỏng đỏ thêm đôi mắt đen như hai hạt nhãn, sống mũi cao cao.
Hắn đẹp gái hơn là đẹp trai, cô nghĩ vậy.
Rồi lại cười mỉm.
- Nhưng đối với ta nàng tuyệt sắc giai nhân.
Hắn nói thêm suýt nữa lại làm cô muốn nôn ra, miệng lưỡi rõ sát gái, thảo nào gái theo hắn liên tục nhưng hắn lại chưa nếm trải cảm giác giường chiếu.
Hắn cong ngây thơ trong sáng lắm. Chỉ là muốn chơi vui thôi.
-----
Chiếc ôtô thể thao đỏ dừng lại tại một quán bar lớn KING & QUEEN.
Một mô hình đồ sộ trang nghiêm rất huyền bí trước mặt cô.
Hắn không để cô thẫn thờ mà kéo nhẹ cô đi vào.
Cô há hốc mồm kinh ngạc khung cảnh trước mặt, Người người đông như kiến. Ồn ào náo nhiệt.
Mấy người này đúng là không có việc gì làm.
Nhược Hàn nheo mắt lại nhìn những người phụ nữ ở đây, Ăn mặc lại thiếu vải như dẻ rách.
Cô níu lại tay hắn. Lắc đầu vẻ không thích.
- Không sao. đừng quan tâm đến họ.
Hắn nắm chặt bàn tay cô trấn an cô.
Trong không gian rộng lớn chật ních người này, mùi hương khắp nơi kèm mùi thuốc, mùi son phấn... Làm cô rất khó chịu.
Bây giờ hầu như cả ánh mắt đều đổ dồn lên người cô và hắn.
- Quách Tổng, Mới à?
Một tên trong số đó lên tiếng vẻ say mê nhìn cô.
- Quách Tổng, hàng rất đẹp chất lượng đấy.
Biến thái, ta không phải hàng hóa mà chất lượng với không nhé! Quách An chết tiệt lại đưa ta tới nơi quái quỷ như cái lầu xanh này.
Hắn chỉ nháy mắt cười nhìn bọn đang say mê nhìn cô mà hắn lại vô cùng vui vẻ.
Trước giờ mỹ nhân theo hắn không ít nhưng không ai có thể so sánh được với cô.
Hắn kéo cô đến một chỗ ít người nhất rồi kéo chiếc ghế cao ra. Ngồi tại quầy.
- Quách Tổng.
Cô phục vụ đặt hai ly lớn trên bàn rồi đưa mắt ra hiệu để hỏi cậu.
- Cô nghĩ sao?
Cô gái kia đưa ngón tay cái ra gật đầu.
- Đỉnh của đỉnh!
Hắn đưa ly lên uống hết một ngụm.
- tôi rõ điều đó.
Cô vẫn đang nhìn quanh, tiếng nhạc ồn ào khắp nơi, vài người lại đang quấn thân trên một chiếc cột nhỏ. Cô lắc đầu vẻ kinh tởm lại thêm bộ trang phục trên người họ, cô thực sự thấy nơi này không hợp với mình.
- Mỹ nhân, nàng muốn uống gì?
Hắn ngắm cô từ nãy tới giờ mới lên tiếng.
- Trà.
Suýt nữa làm hắn phun ra chất lỏng trong miệng.
Lại có mỹ nữ đến quán bar uống trà sao?
- Ngươi hoảng hốt cái gì?
Cô nói thêm khi nhìn vẻ mặt như trên trời của hắn.
- Đâu có.
Hắn búng tay ra hiệu cho phục vụ.
- Pha trà ngon nhất cho mỹ nhân.
Cô phục vụ trẻ nhìn cô vẻ soi xét. Rồi lát sau cũng làm theo.
Một ly trà to được đặt trước mặt cô.
- không phải thế này.
Cô lên tiếng nhìn ly trà to tướng trước mặt.
- Như thế nào?
- Thế này là vô phép tắc.
- nàng cứ nhấc lên rồi uống, không ai quan tâm điều đó đâu.
Hắn cười nhẹ rồi lại nhấc lên uống ly rượu.
- Ta là phận nữ nhi, không thể không quan tâm phép tắc.
- Mỹ nhân của ta. Nàng quá cổ hủ rồi. Nàng xem...
Vừa nói hắn vừa chỉ xung quanh.
Xung quanh cô đều là những cái ly to tướng những người phụ nữ đều nuốt ực ực vào một cách tự nhiên,.
Cô không thể tin vào mắt mình được.
- vô vị.
Phát ra một câu.
Rào!
Một thứ chất lỏng yên vị trên khuôn mặt baby của hắn.
Một cô gái mang bộ vái không cổ hở ngực trêm nửa đùi hất mạnh vào làm cả bar kinh ngạc há hốc mồm.
Quách An bình tĩnh với lấy khăn giấy trên tay cô phục vụ lau nhẹ rồi vứt ra. Hắn nhảy xuống ghế, tiến gần làm ả phải lùi lại.
- Cô nghĩ mình vừa làm gì!?
Giọng nói có chút đùa cợt nhưng lại khiến người nghe hoảng sợ.
- Anh bỏ em vì con đàn bà kia sao?
Ả chỉ lên cô, Từ bao giờ cô lại cứ trở thành người thứ ba của đám đàn ông vậy!?
- Thì sao?
- An An, anh không thể làm vậy với em.
- Sao lại không thể?
Ả bắt đầu khóc lóc .
- An An, Chúng ta mới quen nhau mà.
- Mỹ nhân, nàng phải trả thù cho ta chứ?
- Ta... ?
Cô bất ngờ bị hắn lôi vào chuyện của mình.
Ả đàn bà kia đã nhìn cô đầy tức giận.
- Là mày sao? Đứa được nhặt về sao?
Ả đang nói cô, trước mặt nhiều người.
- An An, anh lại vì Con đàn bà này sao?
- Lý do hất nước vào mặt tôi? Cô có s giải thích.
Hắn ra lệnh rồi sọc tay túi quần vẻ chờ đợi.
- Em... Em... Muốn anh tỉnh lại.
- Cô nghĩ tôi nhắm mắt nói chuyện sao?
- An An, em không có ý đó... Em..
- Cô đi ra từ đâu bò lại chỗ đó.
Hắn gằn giọng có chút thích thú. Rồi nháy mắt nhìn cô.
Cô thở dài, tụt xuống ghế đập mạnh vai hắn.
- Ngươi lại làm trò gì đấy?
Quách An cọ cọ mũi, rồi hướng mắt nhìn ả.
- Cái giá của việc làm tổn hại nhan sắc của ta.
- Ngươi không trân trọng phụ nữ chút nào.
- Ta trân trọng nàng là đủ rồi.
Hắn khoác vai cô ánh mắt đầy thách thức nhìn người phụ nữ đang sợ hãi trước mặt.
- An An, Anh không thể làm bẽ mặt em trước mặt nhiều người . Em xin lỗi, em sai rồi.
Ả níu tay cậu vẻ khóc lóc cầu xin.
Biết sợ ngay từ đầu còn hất nước vào mặt con người ta làm gì? Ngu ngốc?!
- bẽ nhiều lần chưa quen à? Tôi cho cô s biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Ok?
Ả ngậm ngùi buông tay. Nếu ả không làm ả biết rõ hậu quả dây dưa đụng phải đám quý tộc này.
- Ta muốn tìm một cái lỗ chui ra khỏi đám lộn xộn này!
Cô thở dài phán ra.
- Nàng cũng muốn bò ra sao?
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt viên đạn như muốn xé xác ngay bây giờ. Vẻ mặt trẻ con lại bình thản trêu đùa như vậy.
- mỹ nhân nàng lại làm ta tổn thương bằng ánh mắt rồi đấy.
- Ta thật hối hận khi đi cùng ngươi.
Vừa nói cô vừa cùng hắn rời khỏi đó vì mất vui. Quách An lại khoác vai cô như một đứa trẻ đi theo chị.
------
Ring!
Tiếng chuông điện thoại của Quách An.
- Cậu không cần nói gì, Mỹ nhân vẫn ổn.
Đầu dây bên kia chưa nói gì đã bị chặn lại.
- xem như cậu biết điều.
- Cậu...
Tụt tụt,
Điện thoại đã tắt hắn như xì khói, vừa thầm chửi Tôn Tử Hàm.
Chiếc ôtô dừng lại trước cửa một quán cà phê đồ sộ dành cho quý tộc, nơi đây được trang trí rất đẹp mắt.
- Xem như ngươi có mắt.
Nhược Hàn vẻ hài lòng nhìn quanh.
Hắn cũng vì thế mà vui hơn.
- Nàng thích là được. Ta có thể mua nó cho nàng.
- Ta cần nó làm gì?
- Không biết tốt xấu.
Hắn chọn một không gian riêng tư, yên tĩnh, chủ của quán cà phê này vốn rất thích âm nhạc nên khắp xung quanh đều bày ra những dụng cụ liên quan tới âm nhạc.
Nhược Hàn nhìn sơ qua cuối cùng cũng có món đồ mình thích nhất và đã từng rất ưa chuộng như báu vật trong phủ.
- Ta có thể đi xem xung quanh được không?
Cô đề nghị, Hắn mải chơi game nên gật đầu vô thức không để ý cô đang chăm chú vì cái gì.