Chap :
Phong Hoa Tuyết Nguyệt
----------
- Đừng! Đừng giết ta !
-...
- Đừng !
Mồ hôi túa ra tràn đầy mái tóc làm ướt nhẹp. Nhược Hàn vẫn nằm trong cơn ác mộng không ngừng khẩn thiết cầu xin.
Bàn tay lại vô thức nắm chặt lấy một bàn tay khác cạnh đó.
- Cứa ta , Ta muốn về nhà.
Nhược Hàn vẫn nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo kia cả người cô đều nóng hổi.
Đôi môi không ngừng lẩm bẩm vẻ sợ hãi.
Viêm Dạ Phong nhíu mày, bàn tay kia che lại ánh sáng từ bóng đèn trên tường đang hất mạnh vào khuôn mặt, hơn nữa, có một bàn tay khác lại đang nắm lấy tay cậu mà bấu chặt, cậu không thể không tỉnh.
- Đừng giết ta!
Viêm Dạ Phong cố ngồi dậy, dựa vào tường, mặc vết thương gần như bị rách lại, cậu cũng kịp thời nhận ra cả thân hình đang bị quấn lấy bởi những lớp băng chằng chịt.
Mái tóc đen rũ xuống, khuôn ngực rắn chắc lộ ra khi cậu đang cố chuyển động.
Thì bàn tay kia lại bị động.
Không cử động được.
Viêm Dạ Phong nngồi đấy cố tình không đánh thức Cô dậy dù thừa biết cô đạp gặp phải ác mộng.
Cậu nhìn vết máu dính trên áo sơ mi dài mà cô đang mặc , trên nền gạch lại thấy vài lọ thuốc lộn xộn, những tấm băng gạc lại lộn xộn.
Chiếc áo sơ mi dinh máu lại nằm trên sàn bị xé một đoạn.
Cậu đã nhớ lại.
Cảm nhận được bàn tay đang bị bám mồ hôi ướt nhẹp do bàn tay của cô nắm chặt, cậu cố dựt ra nhưng lại càng bị nắm chặt hơn.
Nhược Hàn đang rất sợ hãi tột cùng.
- Phụ Thân, cứu con.
-..." viêm Dạ Phong nhíu mày khó hiểu"
- Đủ rồi.
Viêm Dạ Phong dùng bàn tay kia gạt đầu nhược Hàn sang bên làm cô gần như ngã xuống sàn mới kịp tỉnh mà vịn lấy thanh giường.
Rồi cố ngồi dậy, đôi mắt mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, rồi lại hốt hoảng.
- ngươi.. Ngươi làm gì đấy, sao lại nắm tay ta?
Cô hất mạnh bàn tay ra vẻ vô tội, nhìn cậu đang không chút phản ứng gì.
- Ngươi còn nhìn ta? Là ta tối qua cứu ngươi !
Hừm!
Cô không đợi cậu nói gì mà đã vội kể công.
Đôi mắt phượng hoàng vẫn cố tỏ vẻ tỉnh táo trong lúc hiện rõ gấu trúc.
Ọc ọc
Kèm theo đó là tiếng đánh trống của bụng.
Nhược Hàn có chút đỏ mặt, cảm giác như muốn thiêu đốt cả khuôn mặt.
- Nói tiếp.
Cậu bình thản nhìn cô vẻ ra lệnh. Đợi mắt màu hổ phách không chút đáng sợ.
- Có thể, ăn xong nói tiếp không ? Ta rất đói.
Nhược Hàn vừa nói mà vừa muốn tìm một cái Lỗ nào đó chui vào.
Đáp lại là một cái nhếch mép từ cậu.
- Ra ngoài đi.
Viên Dạ Phong nói chút ra lệnh nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Làm cô không quen.
- Ra ngoài có đồ ăn không ?
Cậu nói vừa dứt, cậu quét đôi mắt sắc lạnh nhìn cô, nhược Hàn nhanh chóng Đi ra ngoài không quên để lại một câu.
.- Ta sẽ mang về cho ngươi.
Vừa bước ra khỏi tầng hầm đã lập tức bắt gặp Dương Tích.
- Tôi đợi cô ở sân .
Dương Tích không nhanh không vội chỉ để lại cậu đó rồi Đi ra, Cô chỉ nhíu mày khó hiểu.
Vì sao cậu không cần nói thì Dương Tích đã biết ?
Nhược Hàn vẻ khó hiểu, vừa đi vừa ôm bụng suy nghĩ.
-----
Khoảng phút sau,
Nhược Hàn đã tắm rửa sạch sẽ, cô mang chiếc váy xoè sơ mi sọc tím liền thân, tay áo dài được xoắn nhẹ vòng.
Vùng eo chiết lại gọn gàng, váy xoè dài ngang dưới đầu gối kín đáo.
Với đôi dày búp bê trắng được cô cho là thoải mái nhất.
Cách ăn mặc nhẹ nhàng giản dị nhưng lại tôn lên vẻ đẹp tuyệt sắc giai nhân.
Mái tóc đen dài ngang mông không để mái.
Khuôn mặt thanh tú diễm lệ sắc sảo khiến ai nhìn cũng phải mê.
Nhược Hàn chẳng có lấy đồ trang điểm hay thỏi son mà khuôn mặt lại vốn tự nhiên thanh tú.
Không phải ai muốn cũng có.
Huống hồ thời thế toàn dùng dao kéo này ?
- Thư kí Dương.
Cả đám vệ sĩ hay Dương Tích đều vẫn ngẩn ngơ nhìn cô vẻ mất hồn.
Dương Tích nhanh chóng lấy lại tinh thần. Chỉ khẽ cười nhẹ.
Mở cửa xe , cô không nhanh không vội mà bước lên xe trước sự luyến tiếc của mọi người.
- Hôm nay, cô muốn ăn gì ?
Dương Tích nghiêng đầu hỏi nhẹ.
- Ta... Đang đói ăn gì cũng được.
Nhược Hàn chẳng nghĩ nhiều chỉ nói đại cho xong nhanh nhanh cho cái bụng thôi ồn ào.
- Thư kí Dương không nên để Viêm Dạ Phong ở một mình.
Nhược Hàn vô thức phán ra.
- Tôi sẽ bị đuổi ra nếu cố quan tâm ngài ấy.
Dương Tích không chút bận tâm nói .
Như đã quen với việc này.
Nhược Hàn chẳng buồn hỏi gì thêm cô mải nhìn ra ngoài mà không để ý đến câu trả lời của Dương Tích.
---
Vài phút sau, chiếc Li mô đã dừng lại tại một nhà hàng khá sang trọng, Nhược Hàn vui mừng vì sắp đước ăn.
Cô bước xuống xe ngoan ngoãn đứng đó đợi Dương Tích đi đậu xe.
Một quả bóng lăn qua trước mặt cô cùng với đó là một đứa bé trai đang chạy theo.
Quả bóng lăn xuống lòng đường, nhanh chóng nhận ra đứa bé đang đứng đó nhặt quả bóng lên là một chiếc ôtô đang chạy rất nhanh.
Khoảng cách lại đang rút gần, Nhược Hàn hốt hoảng chạy nhanh không kịp suy nghĩ nhiều ôm lấy đứa bé.
- Bụp!
Á.
Cô ngã xuống lề đường cùng với đứa bé vẫn đang trong vòng tay.
- Này, trông con kiểu gì đấy.
Tiếng người đàn ông trong xe vừa đi qua vừa thét giận dữ nhìn cô cùng với đứa bé kia đang nằm trên lề đường.
Cô buông đứa bé ra.
- Chị ơi. Chân chị chảy máu rồi kìa.
Đứa bé vừa chỉ vào chân cô vừa hét lớn.
Nhược Hàn ôm đầu gối bị mất một lớp da thịt đang bị chảy máu với cánh tay mà vẻ đau đớn..
- không sao.
Cô nhìn đứa bé kia cười nhẹ vẹ trấn an.
- Mau mau về với mẹ đi.
Nhược Hàn đẩy nhẹ cậu bé đi về cạnh bà mẹ rồi thổi lấy đầu gối đang không ngừng chảy máu.
- nhược Hàn, cô lại chạy lung tung rồi.
- Thư kí Dương, ta vô tình thôi.
Cô vừa thổi vết thương vừa trả lời mà không nhìn người đứng trước mặt mình là ai.
Cậu cúi xuống đối diện chỗ cô ngồi,
- Đau lắm không ?
Nhược Hàn lắc đầu thổi nhẹ rồi vô tình nhìn lên.
Đôi mắt màu nâu khói lãnh khốc nhìn cô.
Đã khá lâu cô chưa gặp cậu.
- Tử Hàm.
Cô vô thức phán ra, đôi môi nở lên hình bán nguyệt nhìn cậu, vẻ vui vẻ.
- Cô lại làm mình bị thương vì người khác rồi.
Tử Hàm phán ra một câu vừa trách móc lại vừa quan tâm nhìn vết thương đang chảy máu kia.
- Tôn Thiếu.
Dương Tích đã tìm thấycô vừa thấy tôn tử hàm nhanh chóng cúi xuống.
- Cô lại bị thương rồi.
Dương Tích nhăn mặt nhìn Cô vẻ thất vọng.
Tử Hàm không nhanh không chậm bế xốc cô lên một cách bất ngờ, làm cô hoảng hốt.
Cậu đang đưa cô vào nhà hàng, với sự chú ý của hàng chục ánh mắt.
Và sự ngạc nhiên của cả nhân viên trong nhà hàng.
- Tử Hàm, ta không sao mà.
Lời nói của cô lại bị cậu bỏ ngoài tai nghe như không có gì.
Cậu đặt cô ngồi xuống ghế trong nhà hàng rồi ra hiệu cho phục vụ.
- Cho tôi hộp cứu thương .
Nhân viên đã hiểu nhanh chóng đi vào rồi ít giây quay ra ôm hộp có dấu cộng màu đỏ ra.
Động tác vừa điêu luyện lại cẩn thận không làm cô đau làm cô yên tâm, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu làm Nhược Hàn rất thích thú. Tạm thời mọi nỗi đau không còn.
Ngay cả sau khi cậu đã băng xong vết thương cô cũng không biết nữa.
- Đỡ hơn chưa?
Nhược Hàn gật đầu vẻ an tâm.
- Cô luôn làm người khác lo lắng đấy.
Nhược Hàn ngạc nhiên với câu nói này của cậu, trong lòng lại có chút vui vui vì có người quan tâm cô như đại ka.
Nhưng...
Ọc ọc.
Nó lại đến đúng lúc làm Cô lại xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Tử Hàm cười nhẹ đứng dậy ngồi đối diện cô.
Ra hiệu cho thư kí đi đứng cạnh cậu vào bếp gọi món ra.
- Tôn Thiếu, làm phiền ngài rồi.
Dương Tích cẩn trọng cúi xuống nói.
- Không phiền.
Tôn Tử Hàm phán ra một câu rồi đưa mắt nhìn rõ Nhược Hàn.
Vẻ hơi thất vọng.
- Cô gầy hơn trước rất nhiều.
Nhược Hàn cười nhẹ, nhìn đống đồ ăn đang được mang lên mà quên trả lời cậu, đôi mắt như bắt được kim cương vậy.
- Tử Hàm, sao huynh biết ta ở đây?
- Tình cờ.
- Tử Hàm, Huynh không ăn sao ?
- Ta ăn rồi.
Nhược Hàn cứ vậy, thi thoảng lại vừa hỏi cậu vừa ăn một cách ngon lành như không xem ai tồn tại.
Tử Hàm cũng vì gặp cô mà hôm nay không đến công ty .
- Dương Tích, tôi sẽ đưa Nhược Hàn về. Tôi muốn đưa Nhược Hàn tới một nơi quan trọng.
- Tôn Thiếu, Nhược Hàn phải về rồi.
Trong ánh mắt của Tử Hàm đã hiện rõ nét khó chịu, Nhược Hàn như bị Viêm Dạ Phong giam lỏng .
- Dương Tích, không phải chỉ Dạ Phong mới có súng.
Câu nói vừa dứt đã có tên vệ sĩ đứng bao quanh Dương Tích, Tôn Tử Hàm không nói gì thêm mà đưa Nhược Hàn đi khỏi tầm mắt của Dương Tích kèm theo mmột câu nói.
- Yên tâm, Nhược Hàn sẽ bình an trở về.
Chap
Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!