Chapp
Phong Hoa Tuyết Nguyệt
---------
- Tôi dạy cô cách tàn nhẫn.
Bùng
...
Ực..ực...
- Viêm Dạ Phong, cậu giết tôi đi, xin đừng hành hạ như thế này nữa.
Người đàn ông kia lại thêm một viên đạn xuyên qua cánh tay.
Cả thân hình đều nhuộm máu. Nhưng Viêm Dạ Phong lại nhếch mép cười phấn khích.
Nhược Hàn vẫn đang trong tình thế há hốc mồm hoảng sợ. Nhìn cây súng đang bốc mùi khói.
Viêm Dạ Phong, ngươi đang dạy ta cách giết ngươi đó à ? đồ xấu xa, Âm binh . Tàn nhẫn vô lương tâm.
- vẫn không có câutrả lời ?
Viêm Dạ Phong xoay xoay cái súng , vừa hỏi người đàn ông kia bằng cách đe doạ đáng sợ.
- Viêm Dạ Phong, ngươi đưa ta tới đây làm gì ?
Nhược Hàn như cố nói lớn trước thân hình hơn mình cái đầu cái cổ kia.
- Trả Thù.
Ta lại cần ngươi trả thù? Từ bao giờ có lòng tốt vậy đại nhân họ Viêm kia. Rõ ràng ngươi ngứa tay muốn giết người. Lại còn muốn trước mặt ta. Đúng là vô lời.
- Mọi chuyện đều do một tay tôi sắp xếp, không ai sai khiến.
Người đàn ông kia vừa đau đớn vẫn cố thốt ra. Nhược Hàn hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc hắn vì cái gì mà phải liều mạng như thế này.
- Cơ hội cuối.
- Ngài hỏi tôi hay lần tôi cũng nói vậy thôi. Làm ơn giết tôi luôn đi.
Viêm Dạ Phong đưa cây súng ra trước mặt Nhược Hàn.
- Bắn đi.
nhược Hàn nhìn cây súng mà run sợ. Cô không thể ra tay giết người được.
- Cô không bắn, vậy tôi bắn cô.
- Khoan.
Nhược Hàn nhắm mắt nói. Viêm Dạ Phong Cười khẩy. Thu lại cây súng .
- Ta...ta có vài lời trăng trối.
Nhược Hàn. Mày muốn chết thật sao ? Mày chết sẽ được về phủ, được gặp Phụ Thân. Tại sao không thử một lần, nhưng nếu mày chết thật thì phải làm sao ?
Ngu xuẩn!
Không được nghĩ bậy.
Chết là hết.
Viêm Dạ Phong nhíu mày.
- Ý ta là...Ông ta sẽ có vài lời trăng trối.
- Tôi không có thói quen dài dòng.
Viêm Dạ Phong phán ra một câu lạnh tận cột sống.
- Dương Tích. Điều tra xong cả chưa ?
- Viêm Tổng, đã điều tra và canh gác.
Ngay lập tức người đàn ông kia sửng sốt ngạc nhiên. Hắn rít lên vừa đau đớn lại đầy hận thù.
- Viêm Tổng, Xin cậu tha cho gia đình tôi. bọn họ không có lỗi, lỗi do tôi.
Hắn vừa khóc lóc van xin dù thân thể đang rất đau đớn như muốn ngất lịm đi.
- Nói.
- Viêm Tổng... Cậu...
- Dương Tích bắn chết hết cả đi.
- Là Phi Tiểu Thư.
Oái! Lại thêm một cái tên lạ nữa ? Rốt cuộc ta đã đắc tội với bao nhiêu người? Ta nhớ là ta không quen ai mà. Phi tiểu thư ? Càng nghĩ càng không quen.
Viêm Dạ Phong bàn tay cầm súng đã nổi lên những dầy chằng đan chồng lên nhau, bàn tay nắm chặt cây súng vẻ giận dữ.
Đôi mắt đã gằn lên tia đỏ.
- Viêm Tổng, Ngài đoán không sai.
Dương Tích lên tiếng vẻ hài lòng.
Bùng....
Phát đạn bay xuyên qua tim vang cả tầng hầm.
Nhược Hàn chỉ kịp giật mình.
Người đàn ông kia đã chết.
- Nhược Hàn.
Âm thanh phát ra từ miệng của Cậu.
- Cô nên giết họ trước khi họ giết cô.
Dứt lời cậu quay lưng bỏ đi trước , chỉ còn nghe tiếng bước chân đều đều.
Dương Tích cũng tiến gần cô.
- Hắn đã giết bao nhiêu người ?
nhược Hàn vô thức hỏi.
- Vô số.
Đó là câu trả lời duy nhất dành cho cô.
- Tôi đưa Cô về nghỉ ngơi .
Dứt lời cô đi theo Dương Tích mà trong lòng còn đầy sợ hãi về hành động cô chứng kiến nhiều lần của Viêm Dạ Phong.
Căn biệt thự đã yên lặng tới mức đáng sợ. nhược Hàn chỉ nghe tiếng xào xạc của cây .
Tiếng thở dồn dập sợ hãi của bản thân.
------
Rầm...rầm...rầm
Mới sáng sớm ra tiếng đập cửa đã ồn ào khắp khu biệt thự này.
Nhược Hàn vẫn đang trong giấc mơ siêu đẹp ngaylập tức bị đánh thức.
Cô bò xuống giường mà đôi mắt vẫn nhắm tịt.
Cạch....
Cánh cửa bật mở. Một người đàn ông đang đứng trước mặt.
- Thái Tử.. Cuối cùng cũng tới cứu ta rồi.
nhược Hàn mơ màng vừa nhắm mắt vừa ôm cánh cửa miệng vừa cười nói.
- Chúng ta về thôi.
Nhược Hàn vẫn chưa tỉnh giấc. Còn nắm lấy cánh tay cậu .
- Bỏ ra trước khi quá muộn.
Giọng nói hơi quen làm cô giật mình dựt nhanh tay ra.
Lại là hắn ! viêm Dạ Phong ! Mới sáng sớm đã phá đám giấc ngủ của ta rồi. Hừm. Âm binh hắc ám.
- Cuối cùng ngươi cũng biết gõ cửa.
Không phải là gõ.mà là đập cửa đấy!
- Xem ra món quà hôm qua không tệ đấy. Cô có thể ngủ ngon tới mức này.
Nhược Hàn nhớ lại.
Oái! Là ngươi giết người đâu phải ta, nếu có ám thì phải ám một mình ngươi thôi. Liên quan gì tới giấc ngủ thiên thu của ta. Phí lời!
- Có chuyện gì ?
Nhược Hàn đã hoàn toàn tỉnh lại.
- Giấc ngủ Thiên thu ?
Trời! Sao ngươi biết ta đang nghĩ gì? Ngươi làm như mình hiểu bổn cô nương lắm. nhưng cũng kỳ lạ.
- Chuẩn bị có việc.
- chuyện gì?
- Cân nhắc tặng một phát đạn nếu còn hỏi thêm.
Rầm!
Cánh cửa đóng ngay tức khắc, Viêm Dạ Phong cười khẩy ra ngoài.
- viêm Tổng, Chủ tịch đã nói hôm nay nhất định phải đem tặng Nhược Hàn cho Lão Lý.
Dương Tích cúi đầu nói, Viêm Dạ Phong chỉ nhếch môi cười nhẹ không nói gì cũng không hề có phản ứng.
Chiếc Mercedes Landaulet bạc đã phóng nhanh rời đi.
Cùng tiếp sau đó Nhược Hàn cũng bước ra ngoài.
Dương Tích đôi mắt bất ngờ không nói nên lời.
- Dương Tích, xem ta đã được chưa ?
Nhược Hàn xoay người vẻ thích thú.
Dương Tích mới kịp hoàn hồn lại. Vội can ngăn.
- Nhược Hàn, cô mau lên thay lại đi, Viêm Tổng sẽ bắn chết đấy.
nhược Hàn trên người là bộ vest kèm áo sơ mi của Viêm Dạ Phong.
Chiếc áo sơ mi đen không đóng thùng cũng không thắt cà là vạt , chiếc vest đen rộng dài, cùng với chiếc quần to đùng như bao tải.
Bộ vest rộng thùng thình với đôi dép đi trong nhà làm cô thích thú.
Cô đang bắt chước Viêm Dạ Phong. Nhưng cô lấy bộ đồ này ở đâu ra ?
- Nhược Hàn.... viêm Tổng sẽ giết cô mất.
Dương Tích đã đổ mồ hôi can ngăn như khẩn cầu.
- Ta thấy đẹp mà.
Nhược Hàn bình thản trả lời.
- .... " Dương Tích gần như đã cạn lời "
- Không phải ra ngoài à ?Đi thôi.
- Nhược Hàn.
Dương Tích hít một hơi sâu rồi từ từ phả ra.
- Mau đi thay lại.
- Ta thấy Viêm Dạ Phong hắn ta ném nó rồi .
-.... " Dương Tích gần như ngất lịm "
- Ta đi ngang qua thấy cái bao trong thùng rác, nên ta nhặt về, bộ đồ nay chưa mặc qua, còn ghi cái chi mà nhãn hiệu gì đó.
Nhược Hàn cố giải thích qua loa.
Dương Tích đã nhớ ra, là của Phi Yến Vi gửi tặng, Viêm Dạ Phong không hề đụng tới hay xem mà đã kêu người vứt vào thùng rác.
Nhược Hàn lại mang vào đi tới gặp Lão Lý sao ? Đứa con gái này kiểu gì vậy ?
- Thư Kí Dương. Ta rất thích bộ này.
Nhược Hàn vui vẻ nói, rất hiếm khi thấy cô vui như thế này.
Dương Tích không nỡ phá hoại, huống chi Viêm Dạ Phong không hề căn dặn việc này.
- Đi thôi nhược Hàn.
- Khoan.
Cô rút trong túi quần dài ngang đầu gối ra một cái kính râm to đùng.
Ống quần lại xăn lên tận mấy lớp mới không chạm đất.
Cô vô tư đeo kính ngược trước mặt mấy tên vệ sĩ.
-.... " Dương Tích thở dài "
- Ta thấy họ hay đeo thứ này, không ngờ mới đeo một lát trời đã tối rồi.
-...." cả đám vệ sĩ nhìn nhau ngao ngán "
- Nhưng cũng không tồi, Tối thế này ta dễ ngủ.
Dứt lời Cô mò đường tới cửa xe.
Bụp...
Á.
Đập đầu vào khung xe.
- Xin lỗi, ta không cố ý.
Dương Tích nhanh chóng mở cửa xe để cô vào.
Không lâu chiếc Li mô đen cũng lăn bánh đi nhanh.