Đầu xuân, tiết trời còn hơi lạnh. Trong phủ An Bình Hầu đã là cảnh xuân tươi đẹp, ý xuân dạt dào!
An Bình Hầu phu nhân Thiển Hạ bình thản ngồi trước bàn trang điểm, nhìn dung mạo được bảo dưỡng tốt trong gương đồng. Tay trái xoa nhẹ đuôi lông mày, khẽ than một tiếng: “ Hình như có nếp nhăn, xem ra, mình phải bảo dưỡng tốt hơn nữa mới được.”
Thanh âm của Thiển Hạ rất dịu dàng, nhưng lại làm người nghe có cảm giác lành lạnh, luôn cảm thấy người phụ nữ này quá mức bình tĩnh, quá mức trầm ổn, một chút cũng không giống một phu nhân mới hai mươi tuổi.
Đặc biệt là đôi mắt của nàng, thoạt nhìn rõ ràng tươi đẹp như hoa, sáng rỡ như nắng, nhưng không biết tại sao lại khiến cho người ta cảm thấy giống như một viên minh châu rực rỡ bị phủ lên một lớp bụi, thật là đáng tiếc!
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, đáy mắt Thiển Hạ lóe lên ý cười, đồng thời kèm theo vẻ mặt vô cùng phức tạp, giống như là vui mừng, đắc ý, hả hê.
“ Phu nhân, hồi bẩm phu nhân, không xong rồi. Hầu gia bị người của Hình bộ mang đi. Lúc này sợ là đã đến Hình bộ rồi.”
Thiển Hạ nhìn thoáng qua Tam Thất vội vàng đến báo tin. “ Từ đâu đưa đi?”
“ Thưa phu nhân, từ Bộ binh trực tiếp đưa đi. Nghe nói Hầu gia bị nghi tư thông với địch, còn tìm được thư từ làm chứng.” Tam Thất vội vàng nói.
Thần sắc Thiển Hạ tối sầm, không chút lo lắng, bình thản nói: “ Đã biết, dẫn đường, chúng ta trực tiếp tới Hình bộ.”
Thời điểm đến Hình bộ mới phát hiện, An Bình Hầu còn chưa thẩm vấn đã bị tống thẳng vào nhà giam.
Đưa ít bạc cho một người bạn của Tam Thất đang làm ở đây, cuối cùng, Thiển Hạ cũng vào được đại lao.
Trong đại lao cũng không ô uế, bẩn thỉu đến mức không chịu nổi giống như lời đồn bên ngoài, có lẽ cũng do thân phận An Bình Hầu nên hắn được an bài trong phòng giam sạch sẽ một chút.
Thiển Hạ cẩn thận quan sát mọi thứ, đúng là không giống phòng giam dân chúng bình thường, hơn nữa, còn không ngửi thấy mùi ẩm mốc và mùi máu tanh.
“ Xem ra, ngươi ở trong này đãi ngộ không tệ, hại ta uổng phí một phen lo lắng.”
Nhìn phu quân đang đứng khoanh tay trong ngục, quần áo sạch sẽ, mũ mão chỉnh tề, tóc tai càng không có nửa điểm rối loạn. Thanh âm Thiển Hạ lộ chút tiếc nuối.
“ Thấy ta không sao, hình như nàng rất thất vọng?” Từ Trạch Viễn hé mắt nhìn nàng, hiển nhiên có chút bất ngờ với phản ứng của nàng.
Thiển Hạ bỗng nhiên nở nụ cười, xinh đẹp, quyến rũ như mẫu đơn nở giữa tháng ba, diễm lệ vô song, chỉ có điều đôi môi dần trở nên trắng bệch.
Tam Thất bị nàng bắt canh giữ ở đằng xa lẩm bẩm một mình, “ Hình như đối với tình cảnh bây giờ, Hầu gia một chút cũng không lo lắng.”
“ Thiển Hạ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Có phải mọi chuyện có liên quan đến nàng?” Trên gương mặt anh tuấn của Từ Trạch Viễn dường như xuất hiện một vết nứt.
“ Ha ha, lúc này Hầu gia vẫn có thể nghĩ được mọi chuyện là do thiếp làm, hiển nhiên đầu óc vẫn còn hết sức tỉnh táo. Không dối gạt Hầu gia, mấy ngày trước, đúng là thiếp cho người để vài thứ vào trong thư phòng của ngài. Nghe nói, Hình bộ lục soát thư phòng tìm ra chứng cứ phạm tội phản quốc nên mới đem ngài giam vào đây.”
Nhìn gương mặt xinh đẹp hé ra bên ngoài song cửa, Từ Trạch Viễn hiển nhiên ý thức được mọi chuyện, con ngươi co rút, không muốn tin suy đoán của mình là thật.
“ Thế nào? Ngài cảm thấy thiếp không có năng lực này hay cảm thấy thiếp không ngoan độc như vậy?” Thấy ánh mắt khó tin của Từ Trạch Viễn, không hiểu tại sao trong lòng Thiển Hạ cảm thấy đau nhói, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Từ Trạch Viễn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu mới bình tĩnh hỏi lại: “ Ta có thể biết tại sao không?”
“ Tại sao? Ha ha! Từ Trạch Viễn, ngươi không thấy ngươi hỏi một vấn đề quá mức ngu xuẩn sao? Ngươi cho rằng ngươi chiếm đoạt tài sản của cậu ta, ta sẽ không biết? Ngươi cho rằng ngươi và Lâu Ngọc Kiều gian díu với nhau, ta cũng không biết? Từ Trạch Viễn, nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm.”
Thiển Hạ có phần mất khống chế, “ Từ Trạch Viễn, trời cao có mắt, ngươi bị báo ứng là đáng lắm. Ngươi tự cho là mình làm mọi chuyện một cách hoàn hảo, không để lại dấu vết, ngươi cũng không thể ngờ ta biết hết mọi chuyện đúng không? Ta hỏi ngươi, tại sao hài tử của ta lại chết? Có phải do ngươi và con tiện nhân Lâu Ngọc Kiều kia tính kế? Các ngươi sợ ta và hài tử cản đường của các ngươi, nên các ngươi tìm mọi cách hại hài nhi của ta, rồi quay ra đối phó với ta, có phải không?
Nhìn vẻ mặt giận dữ, âm ngoan của Thiển Hạ, Từ Trạch Viễn nhíu mày nói: “ Thiển Hạ, nếu ta nói ta không làm những chuyện đó, nàng có tin không?”
“ Không tin!”
Thiển Hạ không chút do dự phủ quyết.
“ Thiển Hạ, ta để một đồ vật trong ngăn kéo thứ nhất bàn trang điểm trong phòng nàng, trong chiếc hộp gỗ màu đỏ. Sau khi trở về, nàng hãy tự mình xem thật kỹ.”
Từ Trạch Viễn trầm ổn hữu lực nói xong, nhẹ nhàng khép mắt, dường như vô cùng mệt mỏi! Khi mở ra, trong mắt đã là một mảnh trấn tĩnh.
Nếu Thiển Hạ chú ý, nhất định sẽ phát hiện một tia đau lòng trong mắt hắn. Đáng tiếc, Thiển Hạ lúc này vẫn chìm đắm trong nỗi đau khổ của bản thân, không có thời gian để ý đến con người tội ác tày trời này!
Đáy mắt Từ Trạch Viễn lần thứ hai hiện lên tia thất vọng, cuối cùng, đi vào bên trong, ngồi trên giường gỗ cứng, yên lặng không nói thêm câu nào.
Thiển Hạ mơ màng trở về Hầu phủ, nàng thành công, nàng đã báo thù cho con trai của mình, nhưng tại sao nàng không cảm thấy vui vẻ? Không phải là nàng nên cao hứng, nên đắc ý sao?
Nhưng vì sao, chính mình lại cảm thấy đau lòng?
Thiển Hạ lảo đảo đến trước bàn trang điểm, vươn bàn tay run rẩy lục tìm chiếc hộp đỏ trong miệng hắn.
Thiển Hạ mở ra, bên trong có một xấp giấy. Trên giấy, ngoài những nét mực màu đen, còn có một dấu vân tay màu đỏ.
Thiển Hạ run rẩy đem từng tờ giấy mở ra, từng nét bút mạnh mẽ, hữu lực hiện ra trước mắt.
Không biết qua bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Thiển Hạ đã cắt không còn giọt máu. Đôi mắt thông tuệ dại ra, không chớp động.
“ Tại sao như vậy? Tại sao có thể như vậy?” Thiển Hạ run rẩy, tay chân luống cuống lật giở những tờ giấy kia nhìn lại lần nữa, cả người mềm nhũn, co quắp ngồi dưới đất.
Người thân! Vậy mà lại là người thân của nàng. Còn có cả phụ thân của nàng. Không! Sẽ không! Không thể nào!
Thiển Hạ không thể nào tin nổi sự thật này. Đây là những bằng chứng vô cùng xác thực. Không phải những hoài nghi của kế mẫu, cũng không phải những lời nói mập mờ của kế muội. Đây là những bằng chứng thứ thiệt.
Kế mẫu nói với nàng: “ Tiểu Hạ à, ta nghe nói tất cả sản nghiệp nhà cậu con đều bị bỏ vào túi An Bình Hầu phủ, chuyện này là sao vậy?”
Kế muội nói với nàng: “Tỷ tỷ, muội … muội nói cho tỷ biết, nhưng nghìn vạn lần không được nóng giận nha. Hôm nay, muội thấy tỷ phu và tiểu thư Lâu gia thân mật với nhau, nói chuyện gì đó, hình như có liên quan đến đứa cháu trai chết yểu của muội. Hơn nữa, muội còn nghe tỷ phu nói muốn cưới nàng ta về làm bình thê.”
Những lời nói của bọn họ, từng câu, từng chữ văng vẳng bên tai nàng.
Trước đây, nghe những âm thanh này, nàng thấy vô cùng thân thiết, còn bây giờ chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương. Giống như một thanh chủy thủ sắc bén đang khoét sâu vào trái tim nàng hết lần này đến lần khác, xương cốt đau đớn, huyết nhục mơ hồ.
“ Không!” Thiển Hạ thống khổ ôm đầu, liều mạng lắc, giống như chỉ cần làm vậy những đau đớn trên ngực mình sẽ vơi đi vài phần.
Nàng tưởng Từ Trạch Viễn âm mưu chiếm đoạt tài sản của cậu, tưởng họ hàng xa của hắn hại chết con mình, cho nên mới hao hết tâm tư, đem phu quân của mình tống vào trong ngục, cứ cho rằng mình làm vậy là thông minh, mình mới là người chiến thắng cuối cùng, nào ngờ, trên thực tế, mình mới là một người ngu xuẩn, bị kẻ khác lợi dụng!
Bất kể Thiển Hạ có muốn hay không muốn chấp nhận sự thật này, thì bằng chứng cũng đã bày ra, phu quân cũng đã bị nàng đưa vào đại lao Hình bộ.
Thiển Hạ lúc này vô cùng ân hận!
Tại sao mình không chịu đi tìm hắn hỏi rõ ràng mọi chuyện? Tại sao mình lại dễ dàng tin tưởng hai mẹ con vô sỉ kia? Tại sao mình lại tin tưởng tên phụ thân cặn bã chỉ biết nghe lời của người đàn bà kia?
Thiển Hạ hối hận, nhưng không thể nào quay lại được nữa.
Làm sao bây giờ? Mọi chuyện đi đến ngày hôm nay, đều là do sai lầm của nàng, liệu có thể cứu vãn được không?
Mười ngày sau, Từ Trạch Viễn vô tội được phóng thích, hoàng thượng không những không trách tội hắn, còn ban thưởng vô số vàng bạc trấn an.
Từ Trạch Viễn vừa ra khỏi đại lao, thấy người đến đón hắn là quản gia, một thân đồ tang màu trắng.
“ Sao lại thế này?”
“ Hồi bẩm Hầu gia, phu nhân mất rồi.”
Từ Trạch Viễn lảo đảo mấy cái, chỉ thấy trước mắt tối sầm, không biết gì nữa.
Khi tỉnh lại, người đã ở trong An Bình Hầu phủ.
“ Lão gia, đây là thư phu nhân để lại cho ngài.”
Từ Trạch Viễn không nói gì, kỳ thực, không cần xem hắn cũng có thể đoán đại khái nội dung trong đó là gì. Chắc là nàng đã thấy những chứng cớ đó, cuối cùng cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp mình nữa cho nên mới làm việc ngu ngốc ấy.
Liếc mắt ra phía ngoài cửa, hắn thấy Tam Thất đang quỳ ở đó.
Tam Thất đem sự tình kể lại tường tận cho hắn, Từ Trạch Viễn, một người dù bị phán tội phản quốc vẫn kiên cường, rắn rỏi, không hề lộ ra một tia khiếp đảm, vậy mà lúc này lại nghẹn ngào khóc nấc lên.
“ Thiển Hạ, vì sao nàng lại ngốc như vậy? Vì sao lại phải làm như vậy?”
Thì ra, khi Thiển Hạ biết được tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của phụ thân, kế mẫu và kế muội, liền nộ hỏa công tâm, ói ra máu.
Sau đó, nàng lo lắng chạy khắp nơi tìm chứng cứ, cuối cùng cũng tìm được bản gốc của bức thư giả mạo đưa cho Hình bộ, chứng minh hắn là người bị hãm hại.
Mà trước khi hắn ra tù một canh giờ, Thiển Hạ đã từ Cửu Hoa Sơn nhảy xuống, từ nay về sau, vĩnh viễn xa lìa.
“ Phu nhân nói, nàng thực xin lỗi ngài, nàng cũng biết được chân tướng sự việc Lô phu nhân qua đời năm ấy, dưới cơn nóng giận đã quay về Lô phủ hạ độc, sáng nay sau khi phu nhân nhận được tin tức mấy vị chủ tử Lô gia đều chết do trúng độc liền trực tiếp đi Cửu Hoa Sơn.”
Tam Thất đưa tay lau nước mắt: “ Phu nhân ở đỉnh núi đốt chút tiền vàng cho Lô phu nhân và ít quần áo cho cho tiểu công tử, sau khi nghe tin ngài vô tội được phóng thích, liền trực tiếp nhảy xuống vực.”
Từ Trạch Viễn khóc lóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột “ Thiển Hạ! Thiển Hạ!”
Từ cổ họng hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cẩm bào màu trắng, giống như một bức tranh hồng mai trên tuyết, tươi đẹp, lãnh ngạo, cô độc.
Ba năm sau, trên Cửu Hoa Sơn.
Đêm đen như mực, Tuệ Giác đại sư dẫn theo mấy người xông lên đỉnh núi, phát hiện ra cửu chuyển luân hồi trận đã bị một nam tử thanh bào khởi động, bên ngoài đại trận gió lốc đã bắt đầu nổi lên, đất đá mù trời, khí tức quỷ dị.
“ Ngươi, tiểu tử này. Ngươi điên rồi phải không? Cho dù ngươi có thể xoay chuyển thời không thì thế nào? Một người đã chết, hồn phách cũng không thể quay trở lại địa phủ nữa, có thể thấy là do oán niệm quá sâu. Nghịch chuyển thời không, nàng sẽ là một người có ký ức của cả hai kiếp, ngươi không sợ nàng sẽ làm đảo lộn cả thế gian này sao?”
“ Loạn thì loạn, dù sao không có nàng, thế gian này cũng là vô nghĩa.”
“ Ngươi.”
Tuệ Giác đại sư đang muốn dùng pháp chế ngăn cản, đã thấy dị tượng phát sinh, trên bầu trời xuất hiện vô vàn đốm sáng, nhưng lúc này, mọi người chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên rồi bắn thẳng vào giữa cửu chuyển luân hồi trận.
Vào giờ khắc này, vận mệnh đã xảy ra những biến đổi mà không ai có thể dự liệu được.