Thẩm Trác Di phẫn nộ đứng trước gương bên trong phòng tắm, nguồn cơn của sự tức giận này có lẽ đến từ vết bầm trên trán cô. Giơ tay chạm nhẹ một cái, đau đến muốn chửi thề thật vất vả lắm mới tìm được cách che đi vết tím đó...
Hoa Hi Mạt chết tiệt, rõ ràng tối qua là cô mò đến ôm tôi ngủ vậy mà sáng sớm nay đột nhiên tỉnh giấc nói cái gì mà cô có “ý đồ bất chính” sau đó lại không đầu không đuôi trèo lên giường ngủ tiếp. Nghĩ đến đây người nào đó hận không thể đạp đối phương một cước, đành cắn răng nhẫn nhịn...
Hoa Hi Mạt dụi mắt, thấy một thân ảnh đang chuyển động trong phòng tắm lập tức hét lớn “Ai, có trộm?!”
Cô mới chính là kẻ trộm ấy, Hoa Tặc!
Thẩm Trác Di kì thực rất muốn chạy ra mắng một câu như thế nhưng ngặt nỗi Hoa Hi Mạt lại là sếp lớn hiện tại của cô, bất đắc dĩ chỉ có thể nhịn sau đó vì để tránh cho cục giận này hại đến tim cô đành nghĩ sang chuyện khác, ai ya vị tỉ tỉ này sáng ra đã gào loạn lên như vậy để làm gì, cô cắn cắn môi cô gắng biểu hiện thật bình thường rồi cầm khăn tắm ra ngoài tiện thể liếc người kia một cái...
“Là tôi đang tắm”
Hoa Hi Mạt ngẩn ra đôi chút, nhìn chằm chằm chiếc gương trong phòng tắm, gương mặt đờ đẫn rất lâu sau mới hồi phục tinh thần
Nổi nóng với tôi làm gì...
“Đỗ tổng có gọi điện tới, nói có vị đạo diễn muốn cải biên tác phẩm của cô, chuyện thù lao và việc quay phim đều đợi cô đến bàn luận trực tiếp” Thẩm Trác Di cũng vì suy nghĩ không đâu mà rất lâu mới nhớ tới chuyện này, sáng nay mơ mơ màng màng đối phương hết sức ngạc nhiên, hỏi rõ cô là ai rồi mới nói chuyện công việc với cô
“Thế à?” Hoa Hi Mạt có vẻ không quá quan tâm việc đó, cô cầm sổ ghi chép cá nhân ngồi trên sopha, mở TV trước mặt ra bên cạnh đặt một ly trà Phổ Nhị, đeo kính ung dung ngồi xem.
“Nhìn lâu như vậy phải trả phí đó!” Hoa Hi Mạt đột ngột buông ra một câu
Thẩm Trác Di vì câu nói này mới phát hiện cô quả thật đã ngây ngốc nhìn cô ấy rất lâu, mặt có chút đỏ nhanh chóng đi xuống bếp
Yêu nghiệt này...
Khóe miệng Hoa Hi Mạt cứ thế cong lên, giơ cổ tay lên xem đồng hồ sau đó gọi cho Đỗ Tử Đằng một cú điện thoại hẹn ngày giờ cẩn thận rồi tiếp tục sáng tác
“Buổi trưa ăn cô muốn ăn gì?” Thẩm Trác Di vừa thu dọn nhà bếp vừa mở miệng hỏi, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoa Hi Mạt.
“Tùy ý đi” Hoa Hi Mạt vẫn không rời mắt khỏi màn hình, khoát tay nói
Tùy ý?
Thẩm Trác Di cau mày, trên thế giới này khó khăn nhất sợ rằng chính là câu “tùy ý” kia, cô lắc lắc đầu, biết không thể động đến người đang làm việc đành cầm chìa khóa xe đi siêu thị. Hôm nay vừa vặn là ngày nghỉ, bên ngoài siêu thị người xe ra vào nườm nượp khiến việc tìm chỗ đậu xe trở nên rất khó khăn. Đang lúc do dự, Thẩm Trác Di thấy Vân Phi”Hi, Tiểu Di đã lâu không gặp” Vân Phi vận một bộ âu phục sang trọng bó sát rất tôn dáng, tinh thần có vẻ rất phấn chấn không nhăn nhó như hồi làm sếp của cô, đáng tiếc sao hắn lại mang một vẻ đẹp “hoa nhường nguyệt thẹn” thế kia cơ chứ?
Thẩm Trác Di nghĩ đến đây tâm tình có chút vui vẻ, lắc lắc đầu “Vân Phi, sao cậu lại ở đây, thật khéo nha”
“Cậu ấy, mấy ngày nay cút đi đâu, hại tớ với hai đứa nó nhớ lên nhớ xuống. Còn nơi này, chính là chỗ tớ làm việc đấy”
Thẩm Trác Di giật mình, nhìn lại siêu thị một cái, nếu không nhầm nó chuẩn chỉnh chính là một cái siêu thị, hơn thế nữa còn là một trong hai siêu thị lớn nhất thành phố, lẽ nào cái tên này chính là Phú Nhị Đại?
“Không ngờ nha, Quý công tử”
quý trong “quý tộc” chứ kp phải họ Vân Phi đâu nhé
“Giờ mới biết đúng là quá muộn” Vân Phi đắc ý, nghiêng người tay gác lên cửa sổ xe Thẩm Trác Di, nháy mắt một cái nói “Tớ vẫn là quý tộc độc thân, giờ cậu đến với tớ vẫn còn kịp đấy”
Thẩm Trác Di cười lớn “Vậy cậu phải bỏ cái kiểu chải chuốt của cậu đi”
Vân Phi hậm hực khoanh tay lắc đầu “Xem kìa, rõ là một cơ hội tốt mà cậu còn chối bỏ, thật đáng tiếc”
“Đúng rồi, Bánh bao với Gấu trúc vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn ổn, hai đứa nó một làm thư ký cho tớ, một quản lý chi nhánh siêu thị” Vân Phi ngừng lại ngắm nghía Thẩm Trác Di một chút “Nếu hồi đó cậu không xin nghỉ đột ngột tớ đã có thể sắp xếp cho cậu một vị trí”
“Vị trí gì?”
“Phu nhân Tổng giám đốc” Vân Phi nói xong ôm miẹng cười haha
Thẩm Trác Di im lặng
“Đúng rồi, cậu đến siêu thị mua đồ à?” Vân Phi ngó nghiêng một chút “Đang tìm chỗ đậu xe sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy~~, không còn chỗ nào luôn” Thẩm Trác Di vừa nghĩ tới chuyện này tinh thần liền sa sút hẳn, nghĩ thầm chẳng bằng tùy tiện tìm một chỗ mua thức ăn sẵn về hầu hạ yêu tinh cũng được.
Vân Phi mở cửa xe, ngồi sang ghế phó lại “Để tớ chỉ cho cậu một con đường sáng”
Thẩm Trác Di bất đắc dĩ gật đầu, nơi Vân Phi chỉ đến thì ra chính là hầm xe riêng của Vân Gia, người bình thường như cô căn bản không có cửa vào.
Đậu xe xong xuôi, Vân Phi cùng Thẩm Trác Di vào thang máy, sau đó dẫn cô trực tiếp đến quầy thực phẩm
“Được rồi đại nhân, rất cảm ơn cậu đã đưa tớ đến đây, giờ cậu đi được rồi đấy” Thẩm Trác Di đẩy đẩy Vân Phi muốn đuổi hắn đi, có hắn ở đây biết bao ánh mắt nhìn cô, rất khó chịu
“Này, cậu thế mà lại ăn cháo đá bát a~” Vân Phi vặn vẹo ngón tay “Thật đúng là đồ vô lương tâm”
“Sao chứ?” Thẩm Trác Di đứng khoanh tay “Là cậu tự nguyện mà”Chuông điện thoại vang lên, Thẩm Trác Di vừa nhìn màn hình đã sa sầm mặt - Là Hoa Hi Mạt
“Cô đi đâu mà lâu vậy, sao vẫn chưa về?” Thanh âm bên đầu kia có vẻ rất tức giận
“Về ngay đây, hôm nay siêu thị đông quá~~~”
Vân Phi bên cạnh nhịn không được bật cười, cô vừa nghe điện thoại vừa lấy tay chọc Vân Phi một cái, trừng mắt nhìn hắn “Cười nữa tớ sẽ xử đẹp cậu”
Vân Phi nghe xong lập tức im miệng, thuận tiện lấy tay làm động tác kéo khóa mồm.
“Bên cạnh cô có người?” Đầu dây bên kia lại hỏi
“Không a~, là nhân viên siêu thị” Thẩm Trác Di liếc Vân Phi một cái, thuần thục trả lời. Trực giác nói cho cô biết không thích hợp nói rõ thân phận người bên cạnh cho Hoa Hi Mạt
Đối phương trầm mặc một lúc mới chậm chạp mở miệng “Về sớm một chút, tôi đói rồi”
“Được” Thẩm Trác Di tắt máy, khẽ thở ra một hơi hình như cô bị càng ngày càng bị dính yêu khí, nghiêng đầu hiển nhiên là thấy Vân Phi ngay bên cạnh.
“Này, cậu đang làm cái trò biến thái gì vậy?”
“Nghe trộm” Vân Phi không để bụng “Tớ còn tưởng cậu kiếm được một chỗ làm nào đó siêu cấp nhiều tiền rồi chứ, hóa ra là trợ lý của Sincerely, mau nói, cậu quyến rũ được cô ta từ bao giờ vậy? “
“Cái gì gọi là quyến rũ, tớ đây là đi phỏng vấn đàng hoàng nha~” Thẩm Trác Di trong lòng có chút chột dạ
“Một công việc tốt như ở siêu thị còn không muốn lại đi làm bảo mẫu trông trẻ h, nói không phải cậu quyến rũ người ta ai tin chứ?” Vân Phi tuy nói mấy câu đầy hàm ý song trong lòng thì thực chẳng lưu tâm.
“ Là yêu đấy, tin không?” Thẩm Trác Di gia tăng âm lượng cũng là để áp chế bản thân đang bối rối trước mặt Vân Phi.
Mình đối với cô ấy, là thứ tình cảm này sao?
Cuộc trò chuyện không kéo dài lâu, Vân Phi phải quay trở về làm việc. Thẩm Trác Di tùy tiện mua chút nguyên liệu sau đó phi như bay về nhà. Vừa tới cửa đã thấy một đôi giày cao gót lạ lẫm để đó, nhíu nhíu mày.
Có khách sao?
Lúc đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy mái tóc lượn sóng, không cần hỏi cũng biết vị khách kia là tiểu thư nhà nào. Hoa Hi Mạt thấy cô về chỉ gật đầu tiện đà dặn dò “Cô mau đi nấu cơm đi, hôm nay Triều tiểu thư sẽ ở lại đây ăn cơm”
Thẩm Trác Di nghe xong trong lòng nảy sinh chút uất ức, hóa ra yêu nghiệt này thật sự coi cô là bảo mẫu, được rồi, đây không phải cũng là kết quả cô mong muốn sao. Mang sự phẫn nộ cùng đồ vừa mới mua tiến vào nhà bếp.
Sự tức giận được cô trút hết lên thức ăn đang thái trên thớt, càng nghĩ càng thấy không yên
Không biết hai người đó đang nói gì, lại còn vừa nói vừa cười...”Á!” vì mải suy nghĩ lung tung nên Thẩm Trác Di đã cắt vào tay, cô cố nhịn đau đưa tay lên miệng
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Hoa Hi Mạt không biết đi vào từ lúc nào, vừa vặn thấy ngay cảnh đó vội vàng nắm tay Thẩm Trác Di lo lắng hỏi “Chờ một chút tôi lấy thuốc mỡ với băng gạc”
“Không sao đâu mà...”
“Sao lại chảy nhiều máu như vậy chứ, vết thương chắc hẳn sâu lắm...” Hoa Hi Mạt càng lo lắng Thẩm Trác Di càng không biết phải làm sao thấy tâm trạng cô ấy như vậy, tâm tình cô cũng coi như là dễ chịu hơn lúc nãy.
Xem ra cô ấy vẫn coi mình là bạn
“Sao vậy?” Triều Hề Nhiên đứng ở cửa bếp nhíu mày hỏi
“Cô ấy không cẩn thận cắt vào tay, tôi đi lấy hòm thuốc” Dứt lời Hoa Hi Mạt rời đi, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người. Không biết đây là lần thứ mấy cô phải dùng đến hộp thuốc này rồi...
“À, cơm rất nhanh sẽ xong thôi” Thẩm Trác Di hướng Triều Hề Nhiên lúng túng mở miệng vậy mà cô ta lại xem ra có vẻ rất hứng thú
“Cô có biết cô đã mang đến cho cô ấy bao nhiêu phiền phức không?” Triều Hề Nhiên hồi lâu mới phun ra mấy chữ
“Cái gì?” Thẩm Trác Di không hiểu
“Tôi thật không thể hiểu nổi sao cô ấy lại coi trọng một người như cô... Còn vì cô mà lưu lại đây,,,“ Triều Hề Nhiên sau khi buông ra một câu đầy khó hiểu liền xoay người rời đi mà lúc này Hoa Hi Mạt vừa vặn cầm hòm thuốc chạy tới.
“Cái đồ đại ngốc này...” Hoa Hi Mạt một bên bôi thuốc cho Thẩm Trác Di, một bên trách cô “Không phải nói bản thân là cao thủ sao, thế mà lại để thương tích như vậy”
Thẩm Trác Di sau câu nói ban nãy của Triều Hề Nhiên đầu óc có chút mơ hồ, bây giờ nghe Hoa Hi Mạt nói ra mấy lời cô mới tỉnh lại. Nhìn cô ấy, từ góc độ này khuôn mặt ấy thật ủy mị, tâm đã không còn chịu sự điều khiển của não nữa, cô đưa tay lên sờ mặt Hoa Hi Mạt. Đối phương hiển nhiên là giật mình ngẩn ra
“Xin lỗi” Thẩm Trác Di rút tay về luyến tiếc nói
“Được rồi, buổi trưa cô không cần nấu nữa, chúng ta ra ngoài ăn” Hoa Hi Mạt vẫn không nhìn cô, tự mình lẩm bẩm
“Không cần, tôi vẫn nấu được mà, chỉ là vừa nãy không cẩn thận chút thôi, lần sau sẽ không thế nữa”
“Thật?” Hoa Hi Mạt ngẩng đầu nhìn thẳng mắt đối phương, thấy hình ảnh của mình trong đôi đồng tử ấy, sững sờ...
“Thật mà”
Tuy không biết câu nói kia của Triều Hề Nhiên có hàm ý gì nhưng Thẩm Trác Di có cảm giác trong lòng nở hoa, không bao lâu nữa nó sẽ rất rực rỡ...
Bữa cơm này nhìn thì có vẻ rất bình thường nhưng thực lại không phải thế
Triều Hề Nhiên không ngừng đùa giỡn với Hoa Hi Mạt, hai bọn họ cười đùa rất vui vẻ chỉ có Thẩm Trác Di là miễn cưỡng cười theo. Cô nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Hoa Hi Mạt, cô ấy như vậy lại càng xinh đẹp xinh đẹp đến mức ngay cả cô cũng không chịu nổi.
“Tối gặp”
“Tối gặp”
Sau khi Triều Hề Nhiên ra về, tâm tình Hoa Hi Mạt có vẻ rất tốt lại mở máy tính ra tiếp tục làm việc
Thẩm Trác Di đi tới sau cô, không muốn quấy rầy cô, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy...
“Đầu tư quay phim chính là Triều Thị cũng chính là công ty của Triều Hề Nhiên”
“Sao cô biết tôi muốn hỏi cái này?”
Hoa Hi Mạt ngừng lại, chậm rãi quay đầu cười một cái “Trong đầu cô đang nghĩ cái gì sao tôi lại không biết được chứ?”
“Cô biết hết sao?” Thẩm Trác Di tỉnh táo hỏi
“Thật ra thì không hẳn là biết hết” Hoa Hi Mạt quay người lại tiếp tục sự nghiệp máy tính “Tôi làm những chuyện này đều có nguyên do và mục đích cả, sau này cô sẽ rõ”
“Chuyện của cô sao tôi phải rõ ràng?” Lời vừa nói ra liền hối hận, cô ấy là ai, cô ấy với cô có quan hệ gì, sao phải hỏi đến cùng như vậy chứ
“Là tôi thất lễ” Thẩm Trác Di xoay người rời đi
“Trước đây tôi rất yêu một người nhưng khi đó tôi còn quá trẻ quá ngây thơ không thể nào tiếp thu được tình cảm của chị ấy, vì thế nên tôi đành chọn cách trốn tránh từ chối tình cảm này... Nhưng bây giờ tôi hối hận rồi, tôi rất muốn nói cho chị ấy biết, tôi yêu chị ấy, tất cả bao gồm cả sự điên cuồng của chị ấy. Vì lẽ đó tôi muốn thực hiện bộ phim này để tuyên bó với toàn thể thế giới, tôi đã không còn là tôi của trước đây như nhược trốn tránh nữa...”
cảm thấy ch này edit không được tốt, các b đọc có thấy sạn cũng bỏ qua cho tớ nhé: