Phong Hỏa Kì Duyên

chương 69

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghi lễ ở Phong Thần Quốc vừa xong xuôi, Hoả Thiên Đức vội bế Phong Linh lên, đi nửa ngày chắc mỏi chân nàng rồi. Tất cả vương hầu, quan lại đều ngước mắt nhìn hai người. Các vị phu nhân không nhịn được lên tiếng ca thán:

- Ôi, Hoả Thánh thái tử thật chu đáo, chắc thấy Phong Linh đại công chúa đi nửa ngày đau chân nên mới ôm nàng đây...

- Thật là ngưỡng mộ công chúa a, nếu tướng công nhà ta được một nửa của thái tử thì tốt biết mấy. Haiz...

- Đúng đúng, tướng công nhà ta lúc nào cũng thích sai sử... Haiz...

Mấy vị công thần nghe phu nhân của mình đàm phán một hồi, hơi ngượng ngùng, kéo tay thê tử. Trong đầu ai cũng nổi suy nghĩ: " Muốn ân cần chu đáo chứ gì, ta cho nàng. Hừ hừ..."

Phong Cổ Thành xúc động nhìn hai thân ảnh đỏ khuất xa, một lúc lâu sau mới ra lệnh cho người hô to:

- Tiệc bắt đầu, mời các công chúa, nương nương, các sứ giả, các vị đại thần, phu nhân thưởng tiệc.

--------------:)-----

Phong Linh nhìn ngắm Hoả Thiên Đức bật cười:

- Ta nặng lắm đấy, chàng buông ta xuống để ta tự đi.

Hoả Thiên Đức ôm nàng chặt hơn, hắn nhíu mày hỏi nàng:

- Hôm nay ta muốn ôm nương tử của ta, nàng cũng cấm sao? Linh nhi, nàng rất đẹp.

Phong Linh ôm hắn, mặt rạng hồng, môi chúm chím nói:

- Chỉ đẹp thôi hả? Ta vì chàng mặc hỷ phục vừa nặng, vừa nóng, vừa đau đầu nữa đấy, lại còn đi quãng đường xa đến Phong Chính Hoàng đại điện, haiz chàng thì sướng rồi, chỉ cần đứng một chỗ chờ đợi. Chàng phải có trách nhiệm với ta.

Hoả Thiên Đức nở nụ cười:

- Nương tử, sau khi về Hoả Thánh ta sẽ rút bớt tầng áo của hỷ phục với trâm phượng cho nàng, được chưa?

Phong Linh ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ. Nhiệt độ Hoả Thánh còn cao hơn so với Phong Thần rất nhiều. Lúc đó mà mặc hỷ phục này chắc nóng lắm đây. Haiz... Được giảm bớt thì tốt quá. Nhưng như thế sẽ kém may mắn. Nghe nói mỗi tầng hỷ phục, mỗi một trâm phượng hoàng không chỉ thể hiện thân phận cao quý của tân nương mà còn thể hiện may mắn trong cuộc sống. Đôi mắt nàng vừa loé tinh quang lại xụ xuống.

- Không được đâu, hỷ phục nếu rút bớt đi sẽ không tốt, nếu như thế thì ta nguyện mặc nó.

Hoả Thiên Đức ôm chặt nàng hơn, phi thân vội vàng về Nguyệt Linh Từ cung của nàng, đặt nàng ngồi trước gương.

- Nương tử ngồi im cho vi phu tháo trâm.

Hoả Thiên Đức nhìn mớ trâm cài đầy đầu nàng, hơi nhăn mày. Hắn theo những gì đã học từ mẫu hậu hắn, gỡ từ từ tỉ mỉ từng cây trâm một. Hắn không dám làm vội vì sợ trâm kia làm đau đầu nàng. Hắn đã mơ trong bao đêm ngày tự tay hắn tháo trâm cho nàng, nguyện cùng nàng gắn kết cả đời.

Từng cây trâm vàng đặt lên bàn gương, mái tóc của Phong Linh không có gì cố định buông xoã xuống, mềm mại và đen óng. Hoả Thiên Đức cầm lược chải tóc cho nàng.

Phong Linh đáy mắt đỏ hồng, nhìn nam tử đang chải tóc cho mình, tự nhiên nước mắt tuôn rơi. Kiếp trước chưa có bất kì người đàn ông nào dịu dàng thương yêu nàng như vậy, chưa từng có người nào vì nàng chải tóc. Chưa từng. Nhưng kiếp này nàng đã hưởng thụ tất cả sự ôn nhu vô hạn ấy.

- Linh nhi, nàng sao vậy?

- Ta không sao đâu, chàng đi về điện Chính Hoàng đi, ở đấy thiếu chàng là không ổn đâu. Ta ở đây đợi chàng về.

Vừa nói, Phong Linh vừa gạt nước mắt, lại vừa đẩy Hoả Thiên Đức đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Hắn thấy lạ lùng, nhưng lại thôi không hỏi nàng, phi thân thật nhanh về Phong Chính Hoàng. Nàng nói cũng đúng, hắn nên về đó xin phụ hoàng nàng xuất phát đưa nàng về Hoả Thánh sớm nhất có thể.

Một thân hình bạch y ảm đạm, đầu cài hoa trắng nắm tay thật chặt, môi mím lại nhìn về phía căn phòng kia. Nàng ta giết mẫu hậu nàng, nàng ta cướp người nàng yêu, nàng ta cướp vị trí công chúa của nàng, khiến nàng bị phụ hoàng đẩy vào lãnh cung. Tại sao nàng ta cướp hết tất cả của nàng? Tại sao?

Ha ha, nếu không phải có võ công, nàng không thể thoát ra khỏi nơi lạnh lẽo đó lại càng không thể biết hỷ sự tốt đẹp của nàng ta...

" Ha ha ha... Phong Linh, ta không cam lòng nhìn ngươi cướp hết những gì thuộc về ta... Ha ha, ta đã không có ngươi đừng hòng đoạt được. Ta phải giết ngươi... Ha ha... Ta phải giết chết ngươi..."

Phong Phỉ Thuý đánh ngất hai nô tỳ cùng mấy tên thị vệ gần đó, tay rút trường kiếm, đạp cửa xông vào.

- Phong Linh yêu nữ kia, ta phải giết ngươi...

Phong Linh sững người tránh đường kiếm hướng tới, lăn qua một bên. Chết tiệt, hỷ phục nàng chưa thay nên động tác thập phần cứng nhắc. Hơn nữa nàng lại không có vũ khí để chống lại... Tình huống lúc này tưởng dễ dàng đánh trả Phong Phỉ Thuý thì giờ nguy hiểm vô cùng.

- Phong Phỉ Thuý, ngươi điên rồi.

Phong Phỉ Thuý phá lên cười, tiếng cười kia làm Phong Linh nổi từng đợt da gà. Nàng vẫn né từng đợt chém điên cuồng của Phong Phỉ Thuý.

- Ta điên? Ngươi bảo ta điên sao? Ha ha... Trong cùng một ngày ngươi xem, ta còn mặc tang phục thì cái thá gì ngươi mặc hỷ phục... Phong Linh ngươi ác lắm... Ha ha... Ngươi để mạng lại... Còn bộ hỷ phục kia để ta mặc cho... So với ngươi ta xứng với chàng hơn.

Phong Linh tái mặt, nghiêm túc né tránh. Nàng không tìm thấy cho mình để chống trả lại thì mạng nàng có lẽ phải kết thúc trong ngày đại hôn. Nực cười đến mức nào đây.

- Phong Phỉ Thuý, ngươi dám nói ta sao? Mẹ con ngươi đã đối xử với ta như thế nào ta sẽ trả lại hết... Còn chàng... Dù ta có chết chàng ngươi mãi mãi không chiếm được trái tim chàng đâu. Có thể sau này chàng sẽ tìm được một người khác, ha ha nhưng đó không phải ngươi, mãi mãi không phải ngươi...

Phong Linh lật bàn ném về phía Phong Phỉ Thuý. Nàng ta vung kiếm lên chém cái bàn thành hai nửa. Chết tiệt, Phong Linh thầm nghĩ.

- Câm miệng cho ta, Thuỷ Nộ Vi Cuồng...

Phong Linh run rẩy, Phong Phỉ Thuý ra sát chiêu rồi, lần này nàng thực sự phải vong mạng dưới lưỡi kiếm kia sao? Cả thân hình của Phong Linh dường như bất động trước trường lực xông thẳng tới. Bộ hỷ phục đáng ghét, lần này thực sự là chết sao?

- Công chúa...

Một thân ảnh nhỏ nhắn, ôm lấy người nàng che chắn. Người nàng hứng trọn cả đường kiếm kia.

Phốc

Phốc

Mùi máu tươi lan ra, làm ướt đẫm hỷ phục của Phong Linh. Lúc này tay Xuân Hoa đưa cho Phong Linh một sợi dây vàng. Là Thiên ti tàm tơ của nàng.

- Công... Chúa... Người...nhất... định... phải bình... an, Xuân...Hoa...mãn...nguyện...rồi...

Sinh lực kia dập tắt trước mặt Phong Linh khiến nàng xót xa, ôm chặt nàng vào, môi run rẩy mấp máy:

- Xuân Hoa, ta nhất định sẽ không chết đâu. Kiếp sau ân này ta sẽ trả em. Hãy an nghỉ...

Nàng biết Xuân Hoa đang ở gần đấy, run rẩy nhìn nàng. Nhưng nàng không thể ngờ rằng để cứu nàng, Xuân Hoa không tiếc cả tính mạng mình.

Phong Linh đặt Xuân Hoa xuống nền nhà, đứng gượng dậy, trừng mắt nhìn Phong Phỉ Thuý.

- Mọi chuyện nên kết thúc rồi.

Phong Phỉ Thuý cười rộ:

- Ha ha ngươi biết cảm giác nhìn người thân chết trước mắt như thế nào chưa ha ha... Nàng ta cứu ngươi, nhưng lần này ai đến cứu ngươi đây. Thuỷ Nộ Vi Cuồng...

Phong Linh lần này nắm chặt thiên ti tàm tơ, dùng nội lực truyền vào nó, phi đến chặn đường kiếm lại.

Keng...

Tiếng lưỡi kiếm rít vang.

Vút vút...

Thiên ti tàm tơ uốn quanh thân kiếm, rồi mạnh mẽ hất văng ra ngoài.

- Phong Phỉ Thuý, ngươi nên biết rằng mỗi người đều có một giới hạn, ngươi đã muốn chết đừng trách ta vô tình.

Vút

Vút

Một thân hắc y quỷ dị từ đâu bay đến, chặn lấy thiên ti tàm tơ của nàng rồi ôm Phong Phỉ Thuý đi. Tất cả chỉ diễn ra trong thoáng chôc.

Phong Linh thu dây lại, hắc y kia thực lực không tầm thường. Nếu hắn muốn ám sát nàng, chỉ sợ cái mạng này cũng mất rôi. Nàng đi vào trong phòng, cởi bỏ hỷ phục, mặc thân hồng y đơn giản, ôm Xuân Hoa ra ngoài.

Truyện Chữ Hay