Phong Hỏa Kì Duyên

chương 38

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lần này, Phong Ngọc Dũng đã xuất quân trợ giúp Hoả Thánh qua cơn nguy khốn nên đã nhận được một hiệp ước giao hảo hoà bình giữa Phong Thần và Hoả Thánh. Chính vì vậy, địa vị trong nước sẽ cao hơn, vững vàng hơn. Đây cũng chính là lí do mà Phong Cổ Thành đồng ý cho hắn đi chinh chiến mạo hiểm. Ông muốn tạo ra một thế lực tuyệt đối để hắn có thể đủ sức chống lại đội quân của Nghi gia. Ông không muốn hắn đạp vào vết xe đổ này của ông, bị Nghi gia chế trụ đến nỗi ngay cả người mình yêu thương cũng không bảo vệ nổi, trơ mắt nhìn nàng cứ thế rời xa mình. Và rồi, trong những cơn mơ, bóng giai nhân lại xuất hiện, nửa gần nửa xa, khiến tim ông như quặn thắt lại.

- Khụ khụ,... Khụ khụ..

- Hoàng thượng, hoàng thượng người có sao không?

Phong Cổ Thành ôm ngực ho, tay che miệng nhuốm đầy máu đen. Ông bị độc tàn phá suốt mấy năm nay và dường như mỗi lần nghĩ về Hy nhi, cơn độc lại tái phát. Thế cũng tốt, ông sẽ rời thế gian đau khổ này để tìm Hy nhi, cùng nàng nối duyên kiếp sau. Trọn đời trọn kiếp... Nhưng trước khi ra đi, ông muốn nhìn thấy Dũng nhi của ông có đủ năng lực gánh vác giang sơn, muốn nữ nhi tha thứ cho mình... Thế là đủ...

- Tiểu Tài tử, khụ khụ... ngươi cho người đi....xem bao giờ thái tử...trở về cho trẫm... Khụ khụ,...

Tiểu Tài tử một bên lo lắng đỡ hoàng thượng dậy, đã bao năm rồi, người đau khổ nhất vẫn là hoàng thượng. Từ khi Thuỷ Hy hoàng hậu bị hãm hại chết, ngài ấy đã không còn cười như trước nữa. Dường như ngài lạnh lùng với tất cả, hắn biết, ngài sợ những gì ngài ấy quan thương yêu đều sẽ biến mất hết. Tất cả nỗi đau ngài ghìm chặt lại, để rồi khi màn đêm xuống, cơn ác mộng kia lại ùa về. Hắn không đêm nào không thấy ngài khóc, miệng gọi tên cố hoàng hậu. Ai bảo làm vua đã là sướng nhất thế gian, hắn thấy chính ngài ấy mới là người đau khổ nhất...

- Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ đã cho người điều tra rồi, thái tử Ngọc Dũng và Phong Linh đại công chúa đang ở kinh thành Hoả Thánh, dự là ngày mai họ mới bắt đầu khởi hành trở về.

Phong Cổ Thành đáy mắt xuất hiện một tia ôn nhu, dường như đã bao lâu rồi nó mới trở lại.

- Vậy, Linh nhi,... nó thế nào?... Ngươi có điều tra được gì trong mấy năm nay của nó không?

- Bẩm hoàng thượng, công chúa Phong Linh giờ đang là thái tử phi hoàng đế Hoả Thánh chỉ định. Phải nói rằng công chúa rất được lòng người. Nhân dân Hoả Thánh xem nàng là thần y cứu nhân tế thế, hết mực kính trọng...

- Ha ha... Khụ khụ... Linh nhi, cũng tài giỏi như Hy nhi vậy... Khụ khụ...

Tiểu Tài tử thỉnh thoảng có liếc nhìn long nhan của hoàng thượng, hắn thấy mơ hồ nụ cười tự hào hiếm có kia, lòng bỗng buồn bã vô cùng.

-------

Tại chính điện Hoả Thánh cung, Phong Ngọc Dũng và Phong Linh chậm rãi cùng bước vào sảnh đường.

- Tham kiến hoàng thượng.

- Nhi thần tham kiến phụ hoàng.

Hoả Kì Diễn gật đầu, tươi cười nhìn huynh muội Phong Ngọc Dũng.

- Các ngươi ngồi đi. Linh nhi nha đầu, bệnh tình của con đã khá hơn chưa? Aiz nhìn con như vậy ta không cả nhận ra luôn đó, tên Đức nhi nhà ta thật là có phúc mới lấy con làm thê tử.

Phong Linh mỉn cười rạng rỡ, thoáng chút ngượng ngùng:

- Phụ hoàng an tâm, nhi thần không sao. Được gặp gỡ chàng cũng là phúc phận của con.

- Nói hay lắm, ha ha, Phong Thần thái tử, ngươi có một hoàng muội rất giỏi a... Phải nói hết lần này đến lần khác huynh muội các ngươi đã giúp trẫm bao phen thoát khỏi hiểm cảnh rồi. Các ngươi có mong muốn gì trẫm thành toàn cho.

Hoả Kì Diễn không thể phủ nhận được những gì mà huynh muội Phong Linh đã giúp cho ông. Đó là đại ân, của ông, của cả Hoả Thánh này. Không có Phong Linh, có lẽ ông giờ là hồn ma tàn tạ, mà không có Phong Ngọc Dũng, chắc ông có thể mất đi mấy toà thành trì, thậm trì mất cả cơ ngơi cha ông xây dựng. Người này so với người kia càng tài giỏi hơn. Mà sau này khi hai nước kết thân làm thông gia với nhau, ông còn sợ gì một Tiền Quốc và Băng Quốc thứ hai nữa.

Phong Linh nhìn hoàng huynh, nàng thì chẳng cần ông ban gì cả. Nếu là trước kia ắt nàng sẽ xin huỷ hôn ước, nhưng giờ đây mọi chuyện khác trước rất nhiều, nàng vầ Hoả Thiên Đức cũng đã thành thật bày tỏ với nhau. Nàng đã thấy tương lai trước mắt, nàng và hắn sẽ bên nhau hạnh phúc đến cuối đời. Thế là đủ rồi. Còn hoàng huynh, hắn trong thời gian không xa sắp tới sẽ quân lâm thiên hạ, trở thành Phong hoàng tiếp theo của Phong Thần Quốc. Hắn giờ rất cần sự trợ lực của mọi phía để ngồi lên ngai vàng. Nhưng huynh ấy khéo léo từ chối:

- Hoàng thượng nói quá rồi, huynh muội chúng ta thành tâm giúp đỡ không cầu lợi ích. Hơn nữa, Linh nhi và thái tử Hoả Thánh có hôn ước, ta giúp đỡ cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa mà thôi. Chỉ là có một thỉnh cầu...

Hoả Kì Diễn lại càng tán thưởng hành động của hai người. Đặc biệt là Phong Ngọc Dũng. Ông biết hắn ở Phong Thần cũng vô vàn khó khăn, phải đấu tranh với bao thế lực để vững vàng bước lên ngôi vị, vậy mà hắn từ chối thỉnh cầu của ông. Tốt, người như hắn đáng để tin tưởng. Ông nhìn hắn vui vẻ nói:

- Ngươi cứ nói đi.

- Ta muốn cùng hoàng muội về Phong Thần, để muội ấy khẳng định thân phận, mong ngài đáp ứng cho.

Phong Ngọc Dũng thấy ánh mắt ngạc nhiên của hoàng muội chỉ cười trừ.

- Được rồi. Ta đáp ứng các ngươi.

- Tạ ơn hoàng thượng.

Truyện Chữ Hay