Tadashi là người am hiểu về cơ thể người nhất trên thế giới, những y bác sĩ tài ba cũng chưa chắc bì kịp ông về khoảng này, chính vì như vậy thức tối thượng trong Lục Thức, Rokuougan là do ông sáng chế ra, loại kỹ năng này tạo ra sóng xung kích đánh thẳng vào nội phủ của kẻ địch, giống như một loại chấn động cường độ cao, mang theo lực phá hủy siêu cường kết thúc đối thủ chỉ trong một chiêu duy nhất. Mà loại chiêu thức này cũng có yêu cầu rất cao với cường độ thân thể của người thi triển, mà Lucci là người duy nhất trong Cp từ xưa đến nay sử dụng được có liên quan rất lớn tới sự dẻo dai của Báo, năng lực trái ác quỷ tồn tại trong người hắn, tất nhiên không thể phủ nhận sự cố gắng vượt xa người bình thường của Lucci, luận về lực lượng thể chất, trong băng Mũ Rơm thì cũng chỉ có hai người so được.
Tadashi rất rành về thể trạng của Phong là vậy, nhưng có một điều mà ông không biết, Phong cũng không đề cập qua, đó chính là căn nguyên của biểu hiện suy thoái cơ năng nội phủ. Cái này Phong vốn cũng không dám chắc, nhưng dần dà cảm giác mệt mỏi đã xác thực suy đoán của hắn.
Tất cả đều nằm trong linh hồn Phong, từ kiếp trước rồi thông qua luân hồi trọng sinh ở thế giới mới, chỉ có linh hồn là không thay đổi. Nói chính xác hơn là Phong bị trúng một loại thuật nguyền rủa linh hồn ở kiếp trước, ngay từ khi còn trong bụng mẹ hắn đã bị một ác nhân nào đó thi pháp, căn bệnh quái ác mà cả thế giới chưa từng xuất hiện lại vừa vặn nằm trong người hắn, nếu hắn là con của một nhà nghèo khó thiếu ăn thiếu mặc, chất đề kháng thấp kém thì cũng thôi, nhưng đây hắn là con nhà võ, mấy đời có người nào không như rồng như hổ, có sức đánh nhau với gấu? Chuyện này không hề trùng hợp một chút nào.
Dù có tập luyện cách mấy, dù thân thể có cải thiện như thế nào thì linh hồn vẫn như cũ, đây cũng là lý do Phong phải nhờ tới trạng thái Cuồng Hóa để linh hồn mất đi mọi cảm giác, cảm xúc và tình cảm, giúp Phong đạt được độ cao võ học chính thức của hắn, chứ không phải là đề cao lên vài phần như trước kia hắn từng nghĩ. Chẳng qua lúc bình thường thể trạng của hắn quá kém, nên phát huy không được bao nhiêu phần thực lực.
Bây giờ Phong đã hiểu, hiểu hết những gì mình thắc mắc bao năm qua, trong lòng hắn nhẹ nhàng chưa từng có, tâm cảnh cũng phát sinh biến hóa vi diệu, cảm giác như được thăng hoa về bản chất.
Nhưng đó có lẽ chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, hắn đã bắt đầu bước trên đoạn đường cuối cùng của cuộc đời mình rồi, chỉ còn vài bước nữa là tới đích, những truy cầu trước đây đối với hắn lúc này bỗng trở nên không còn quan trọng nữa, hết thảy đều là khát vọng xa xôi.
Đồng thời Phong cũng có chút vui mừng xen lẫn chán chường, cảm xúc vô cùng lẫn lộn, vui mừng là vì hắn chưa làm gì nữ nhân của mình, dù có sờ soạng qua một chút nhưng cũng không có vượt quá giới hạn, không phải là chúng nữ không muốn, căn bản là Phong không đành lòng ích kỷ giữ bọn họ cho riêng mình, trước sau gì hắn cũng phải chết trẻ, chỉ cần để lại trong lòng mọi người một kỷ niệm đẹp khó quên là hắn đã mãn nguyện, tuổi trẻ yêu nhau rồi chia tay là chuyện thường tình như ăn cơm bữa...
Còn chán chường sao? Nếu một thằng đàn ông có một cô vợ đẹp, hoàn mỹ, một khi biết mình sắp phải chết mà chưa được hưởng thụ nhân sinh thì có buồn không? Ở đây Phong không chỉ có một vợ...
Điều khiến hắn cảm thấy hối hận nhất là lúc còn nhỏ mạnh miệng nói làm đám cưới với nữ nhân của mình, nếu khi đó hắn không hào khí anh hùng thì bây giờ sự tình sẽ hoàn hảo biết bao.
Nằm trên giường bệnh, Phong cứ mở to cặp mắt sâu thẳm nhìn lên trần nhà, đêm hôm nay hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, bất tri bất giác trên người tỏa ra khí tức tang thương thành thục lúc nào không hay. Phải chăng những người biết mình sắp chia lìa cõi đời đều sẽ như vậy?
Giữa đêm khuya, trong khoang thuyền trống trải chợt vang lên tiếng thở dài đầy cảm thán.
- Luffy, Ace, còn có Sabo nữa...chút sức tàn này của anh, hy vọng sẽ giúp ba đứa hoàn thành mơ ước của mình... Vua hải tặc... Người mạnh nhất... Đi vòng quanh thế giới? Tụi bây không sợ đau đầu lưỡi sao? Hắc hắc!
...
Sáng hôm sau, Phong bình thản bước lên boong tàu, bộ dạng tuy không nhếch nhác như hôm qua nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, thương thế đầy người chỉ được xử lý sơ qua chứ không tiến hành băng bó gì cả, chứng tỏ chiều hôm qua trở về cùng Tadashi chưa có người nào vào phòng giúp hắn mấy việc này.
Nửa thân trên để trần đầy sẹo cùng vết thương cứ như vậy phơi bày trước mặt mọi người, mà bản thân hắn cũng không thèm đoái hoài tới ánh mắt thất kinh của họ, hôm qua máu me be bét che đi vết thương, hôm nay thấy được cũng ít nhiều khiến tất cả lạnh người.
Phong nhìn quanh một lượt, vẫn là cảnh vật hôm qua, xem ra chiến hạm Cp vẫn chưa rời khỏi Fill Honor.
Hai chân chậm rãi bước tới vị trí buồng lái ở trên cao, những binh lính hải quân đang bận rộn thấy hắn đi qua đều đứng thẳng người đưa tay chào, ánh mắt sùng kính không hề che giấu chút nào, đối với họ thì đây chính là thần tượng mà một đời họ theo đuổi.
Lớp trẻ của hải quân hiện tại không nghi ngờ chính là đặt Phong lên vị trí cao nhất để mà kính trọng, sùng bái, tuổi còn trẻ không những được làm Đô đốc đặc cách mà còn từng đối đầu trực diện cùng hai trong số bốn Tứ Hoàng, thậm chí còn trước mặt quái vật được cho là mạnh nhất hành tinh bắt người đi. Đây là loại chiến tích bậc nào? Ít nhất mọi người còn chưa từng nghe qua ba đô đốc hiện tại làm được.
Đáp lại những binh lính trẻ không phải là sự cao ngạo, lạnh lùng của các bậc cấp trên thường có, mà là cái gật đầu chào hỏi nhẹ nhàng, vừa thân thiện lại vừa cao quý, vừa không mất thân phận lại vừa chiếm được nhiều hảo cảm.
Một đường đi tới có không ít lính hải quân tâm huyết muốn tiến lên dìu Phong nhưng đều bị hắn từ chối.
Bước vào buồng chỉ huy chính thì toàn bộ cao tầng Cp và Tadashi đã có mặt ở đó, bởi vì Tadashi từ tối hôm qua quay về phòng đã ôm bộ dạng khó chịu nên không khí nơi đây có vẻ hơi u ám.
Bảy người Lucci không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ dám dùng ánh mắt trao đổi, sợ nói ra thành tiếng sẽ bị Tadashi trách mắng.
Đến khi Phong mở cửa đi vào thì mọi sự mới được cải tiến đôi chút, Tadashi cũng thu hồi bớt dáng vẻ không mấy đẹp đẽ của mình, còn nhóm Cp thì đứng lên chào theo nghi thức dù họ không cần phải làm vậy.
Phong gật đầu cười cười mở miệng nói trước.
- Các người ra ngoài boong trước, lát nữa tôi có chuyện muốn thương lượng.
Lucci và sáu người còn lại không nói hai lời, lập tức đứng dậy đi ra, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa để hai người bên trong có khoảng không riêng.
Lúc này Phong mới nói.
- Con muốn học thức cuối cùng của Lục Thức, không chỉ cơ bản mà còn là cải tiến cao cấp nhất.
Câu nói ngắn gọn, súc tích, không hề dài dòng, Tadashi cũng không đáp lại, ông thở dài thườn thượt trông rất buồn bã rồi gật đầu đáp ứng.