Phong Đao

chương 15: thiết ung (bày trận*)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Ổ Xù Già

[() Từ điển cố “thiết ung tróc miết”: bày chum để bắt ba ba]

Vân Lai là khách điếm lớn nhất ở thành Cổ Dương, bên trong có bốn khu, có thể chứa được chừng khách. Bình thường có nhộn nhịp thế nào cũng chưa hết phân nửa phòng, không ngờ mấy ngày nay lại chật ních.

Hiện giờ Táng Hồn cung đang nổi, bắt đầu có cái thế dẫn đầu Tà đạo. Bọn họ bao trọn cả Vân Lai, đuổi vừa khách vừa chủ điếm ra ngoài, việc phục vụ do thuộc hạ của họ phụ trách, tránh để người ngoài thừa cơ lẫn vào.

“Cuối cùng con rùa rút đầu Tạ Vô Y đó cũng chịu nhận chiến thư rồi.”

Một bàn tay uyển chuyển, dịu dàng đẩy cửa phòng ra, móng tay sơn đỏ tươi cứ đong đưa khiến người ta phải hoa mắt. Bước vào là một vị mỹ nhân áo đỏ, mắt hồ ly, mặt trái xoan, tướng mạo như đang dụ dỗ người khác, chỉ tiếc lại có cái giọng đàn ông.

Nam tử trẻ tuổi đang đứng trước bàn vẽ tranh liếc hắn một cái, trách mắng: “Bộ Tuyết Dao, với những người ngươi không thể đụng vào tốt nhất là ngươi nên biết giữ mồm giữ miệng một chút, chứ đừng để tới lúc ngươi bị xé rách miệng, vị trí điện chủ của Chu Tước điện lại phải đổi người làm.”

“Lệ lang nói đúng lắm, nô gia biết sai rồi.” Người mặc áo đỏ Bộ Tuyết Dao lấy ống tay áo che nửa gương mặt, làm ra vẻ như sắp khóc tới nơi, vừa nói vừa ra vẻ xấu hổ ngó qua.

Lệ Phong tỏ vẻ chán ghét, cái mặt đang bình thản đó vì đôi mày nhíu lại mà đầy sát khí: “Chuyện Bắc Man không làm xong ngươi còn chưa về thỉnh tội với cung chủ, cố ý tới đây làm ta khó chịu à?”

“Lệ lang nói chuyện vô tình quá, trái tim này của nô gia sắp vỡ tan rồi.” Bộ Tuyết Dao vỗ ngực một cái, giận giữ: “Là do Hồ Tháp Nhĩ không có cái số đó, rõ là cửa thành sắp phá rồi, Lược Ảnh vệ lại lẻn vào được doanh trại, chẳng những làm hỏng hết tiền đồ, còn làm văng máu khắp người ta, ngươi không thấy đau lòng hả?”

Nghe vậy, trong mắt Lệ Phong chợt xoẹt qua một tia sáng “Có thể giết Hồ Tháp Nhĩ ngay trong tay ngươi, xem ra cũng là một cao thủ hiếm thấy.”

Bộ Tuyết Dao lẳng lặng cởi chiếc áo khoác đỏ ra, trên vòm ngực trắng nõn có hai vết đao, một vết suýt chút chém lìa vai trái, một vết đi từ xương quai xanh tới rốn, chỉ cần sâu thêm hai phân nữa đã mở toạc bụng hắn ra rồi.

Hắn ủ rũ: “Rõ là một tên tàn nhẫn. Y chém bốn đao, đao thứ nhất bị nô gia đỡ, đao thứ hai suýt chút mổ bụng nô gia, đao thứ ba chém bay đầu Hồ Tháp Nhĩ, đao tứ tư chém trúng vai, suýt chút nữa nô gia đi theo Hồ Tháp Nhĩ luôn rồi.”

Lệ Phong lại cười.

Hắn rất ít khi cười, bình thường cứ hay trưng cái mặt quan tài ra, giờ cười đương nhiên cũng hơi bị khó coi, có thể nói là giống như cương thi nhếch miệng muốn cắn người.

Ngón tay xoa nhẹ lên từng vết đao, hắn khen: “Đao rất nhanh, cũng rất độc.”

Bộ Tuyết Dao khoác áo lại, hỏi hắn: “So với trang chủ Đoạn Thủy thì thế nào?”

Lệ Phong nói: “Người trên đời này nghe tiếng không bằng gặp mặt, ta phải đánh với hắn một trận, về mới có thể cho ngươi biết.”

Bộ Tuyết Dao nói: “Tiếc là hắn đã trúng ‘U Mộng’ của ta, giờ cũng không biết chết trong giấc ngủ ở nơi nào rồi.”

“Vậy thì chưa hẳn. Tuy U Mộng khó giải nhưng cũng không phải không thể chữa, huống hồ người dùng loại đao pháp ấy nhất định sẽ không cam lòng chết ở trong mơ.” Lệ Phong rút tay lại, vẻ mặt dịu đi: “Hỏi thêm lần nữa, ngươi đến đây làm gì?”

“Được, vậy nô gia cũng nói thẳng…” Bộ Tuyết Dao che miệng cười, ánh mắt xoay xoay “Lần này chưa phá được Kinh Hàn quan, cung chủ khó lòng ăn nói với vị đại nhân đó, mà ta cũng khó lòng ăn nói với cung chủ, cho nên cố ý tới tìm Lệ lang cầu một đường sống.”

Lệ Phong cười nhạt: “Đời ta, chỉ giúp người khác chọn đường chết thôi.”

“Đường chết của người khác chính là đường sống của nô gia nha.” Bộ Tuyết Dao cột vạt áo lại, hôn khẽ lên ngón tay sơn đỏ tươi của mình, mị hoặc vô cùng: “Cung chủ khởi xướng đại hội Đoạt phong, một là muốn tát vào mặt đám võ lâm Trung Nguyên cao ngạo đó, hai là làm bọn họ hao tổn, chèn ép chí khí bọn họ. Nếu đã như vậy, sao chúng ta không làm một chuyện nhất cử lưỡng tiện chứ?”

“Thế nào gọi là nhất cử lưỡng tiện?”

Bộ Tuyết Dao nói: “Nô gia đã lệnh cho ‘Thiên Chu’ () kết mạng, lan truyền tin Tạ Vô Y từ chối chiến thư đi khắp võ lâm Trung Nguyên. Mấy kẻ tự xưng là nhân sĩ võ lâm ấy sẽ kéo về đây gây áp lực cho hắn. Nếu như hắn lại từ chối thi đấu, như vậy sẽ chứng minh cái gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất Đao ấy chỉ là hư danh, trở thành sỉ nhục của võ lâm. Cho dù chúng ta không ra tay, cũng có thể khiến Đoạn Thủy sơn trang mất hết danh dự, lo gì đám người Trung Nguyên không sợ hãi?”

[() Thiên chu: nhện trời/ Bách túc: trăm chân (con rết)]

“Nhưng hắn ta đã chấp nhận.”

“Hắn nhận thì càng tốt.” Bộ Tuyết Dao cười khẽ, “Hiện giờ bốn phương tụ hội, mỗi môn phái đều cho người tới xem trận đấu, chúng ta cũng không ngại đặt cái bẫy, bắt trọn một lưới? Khi đó, dù chuyện Bắc Man không xong nhưng có công này bù vào, vậy chẳng phải là con đường sống của ta sao?”

“Ngươi há miệng cũng lớn thật, không sợ phình bụng chết à?” Lệ Phong giễu cợt: “Võ lâm Trung Nguyên ngọa hổ tàng long, chỉ dựa vào trăm tên thuộc hạ chúng ta dẫn tới mà muốn bắt hết bọn họ, đúng là nói chuyện viễn vông.”

“Vậy cũng chưa chắc.” Bộ Tuyết Dao xòe ngón tay ra, cười thoải mái: “Lệ lang cũng biết nô gia mới về từ Bắc Man, dĩ nhiên cũng biết Thiên Chu đã do ta chỉ huy. Đám người ấy đang trà trộn vào thành Cổ Dương, chuyện ăn nghỉ của đám giang hồ đều nằm trong tay họ, tuy nói để tránh bứt dây động rừng nên không dám hạ độc, nhưng bỏ chút thuốc dẫn cũng dễ như trở bàn tay. Hiện giờ tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu chút gió đông của Lệ lang thôi.”

Lệ Phong liếc hắn: “Thế nào là gió đông?”

“Xin Lệ lang kéo dài cuộc chiến, giữ chân những người đó lại. Sau đó Bách Túc sẽ giúp ta bố trí, phải nắm hết khu vực thi đấu trong lòng bàn tay, mới có thể bắt rùa trong hũ, đánh nhanh thắng…”

Chữ ‘…nhanh’ bị giữ lại trong cổ họng, Lệ Phong bỗng đưa tay bóp cổ hắn, nhấc bổng lên, ánh mắt lạnh lùng, cho đến khi nhìn thấy hai mắt đối phương trắng đi mới hừ lạnh một tiếng, ném hắn xuống đất.

“Ta không thích mưu tính như thế. Coi như nể mặt cung chủ, đây là lần cuối cùng để ngươi lợi dụng ta. Nếu có lần sau, ta sẽ giết ngươi.”

Bộ Tuyết Dao nằm trên đất ho khan. Lệ Phong bước ngang qua người hắn, bỏ lại một câu: “Ta sẽ dặn Bách Túc tạm thời nghe lệnh của ngươi. Chẳng qua trong lúc đấu võ không cho phép quấy rối, bằng không ta sẽ chặt chân ngươi.”

Cửa phòng đóng lại, Bộ Tuyết Dao thở mệt một chốc rồi mới từ từ đứng dậy, lắc đầu, vẻ mặt ai oán: “Thật là không biết thương hương tiếc ngọc gì hết.”

Hắn đi tới trước bàn, nhìn dòng chữ đen in trên giấy trắng – Tạ Vô Y.

“Ngươi mong chờ lắm sao, Lệ lang?!” Bộ Tuyết Dao cong khóe môi đỏ mọng lên, ánh mắt lưu luyến như thiếu nữ hoài xuân, “Chỉ mong vị Tạ trang chủ đó không làm ngươi thất vọng.”

Hôm sau, toàn thành Cổ Dương đều sôi nổi.

Táng Hồn cung thay đổi quy tắc quyết đấu lần này, từ đánh một trận định thắng thua thành đánh ba trận, bên nào thắng hai trận xem như chiến thắng. Nguyên do là đệ tử dưới tay ngưỡng mộ sự nổi tiếng của Đoạn Thủy sơn trang, muốn được học hỏi nhiều hơn, mong là Đoạn Thủy sơn trang vui lòng chỉ giáo.

Mọi người bàn tán ầm ĩ, có người căm phẫn, có người phụ họa theo, thậm chí còn có người theo đó hả hê.

“Táng Hồn cung đúng là khinh người, hắn thay đổi quy tắc, Đoạn Thủy sơn trang nhất định phải chấp nhận sao?”

“Nói cái gì mà vui lòng chỉ giáo, rõ ràng là không thể từ chối, đây là giẫm đạp lên mặt mũi của Đoạn Thủy sơn trang, xem Tạ Vô Y như trò hề.”

“Nhưng ta nghe nói Đoạn Thủy sơn trang đã đồng ý, chỉ có một yêu cầu, chính là phải bố trí lôi đài trong sơn trang. Ngươi nói hắn ta đang nghĩ gì thế?”

“Chưa hết, mấy năm nay Đoạn Thủy sơn trang ngày càng vắng người, còn chưa biết Tạ Vô Y có phải tàn phế hay không. Cho dù không phải, thì còn ai có thể đấu hai trận nữa? Chẳng lẽ, Tạ Vô Y hắn quá cao ngạo, muốn một mình đấu ba trận sao?”

“Chậc, đoán gì mà đoán, chờ ba ngày nữa thi đấu không phải là biết rồi sao!”

“…”

Bên ngoài bàn luận sôi nổi bao nhiêu thì trong sơn trang lại yên ắng bấy nhiêu.

Tạ Vô Y hứa sau khi đấu xong sẽ đưa Đoạn Thủy đao tới Thương Tuyết cốc, Sở Tích Vi cũng dứt khoát dẫn đám người Tôn Mẫn Phong rời khỏi Đoạn Thủy sơn trang. Trong bốn ngày sau đó, hắn sắp sếp mọi thứ trong sơn trang, phân tán hơn phân nửa hộ vệ, cả sơn trang vốn rất lớn ấy lại càng thêm vắng lặng.

Tiết Thiền Y nhìn thấy, từng hỏi nhiều lần nhưng chỉ được đáp qua loa, khiến nàng lo lắng, sốt ruột. Tạ Ly cũng muốn hỏi nhưng lại sợ bị mắng, cuối cùng đành phải ngậm miệng, tiếp tục luyện võ như mọi hôm.

Trong sơn trang còn lại không bao nhiêu người, trình độ ẩm thực của Diệp Phù Sinh cũng theo đó giảm xuống hẳn. Ấy vậy mà người này còn chưa giác ngộ được chuyện mình chỉ là khách, một ngày ba bữa lết tới trù phòng phỗng tay trên mấy món ngon. Cho dù có bị Tiết cô nương vung roi da rượt chạy quanh tiểu viện mấy lần, y cũng không cảm thấy mất mặt chỗ nào.

“Cây nhờ vỏ, người nhờ cái mặt, cho nên da mặt nhất định phải dày mới có thể ăn ngon.” Diệp Phù Sinh cười híp mắt nhét một miếng gừng vào miệng Tạ Ly, dỗ: “Mấy ngày nay nhiệt độ hơi thấp, ăn nhiều gừng vào tránh cảm lạnh.”

“…” Tạ Ly im lặng, từ lúc chào đời tới giờ đây là lần đầu tiên cậu nhóc có xúc động muốn phun đầy mặt ai đó.

Lúc này, Tiết Thiền Y cầm hộp đựng thức ăn đi về hướng gian tiểu viện của Tạ Trọng Sơn. Hộ vệ ở đó đã rời khỏi, chỉ còn lại một người vú già đã đến phòng giặt quần áo, cả khu tĩnh lặng đến không ngờ.

Hoàng hôn đã ngả về tây, nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, sắc đỏ phía chân trời ánh vào trong đôi mắt nàng. Vào lúc này, một tia sáng lạnh hiện lên, có ai đó đang tóm lấy chiếc cổ đang ngẩng cao của nàng.

Nhướn đôi mày, Tiết Thiền Y ngả người ra sau, chân trái theo thế đá lên, mũi chân chạm vào lưỡi đao sắc bén. Nàng còn chưa kịp nhìn rõ, mắt cá chân trái đã bị người nọ nắm lấy, ‘rắc’ một tiếng, đánh văng ra.

“Ai đó?” Cảm giác đau nhói thoáng hiện lên trên mặt, Tiết Thiền Y xoay người như tơ bông, hộp đựng thức ăn trên tay lại đánh trúng lưỡi đao sắc bén. Cũng trong khoảnh khắc ấy, nàng vung chiếc roi dài bên hông ra, chiếc roi như giao long lao tới, cuốn lấy bàn tay cầm đao, còn chưa kịp nhìn, nàng đã xoay eo hất người nọ ra sau.

Không ngời đối phương lại mượn lực roi của nàng, bay vòng lại, lưỡi đao lướt tới ngăn roi, tay còn lại cũng đánh từ đỉnh đầu xuống.

Khoảng cách còn chưa tới một tấc nhưng Tiết Thiền Y không hề hoang mang, nàng nghiêng đầu đi, cả người trượt ra ngoài, chân chạm nhẹ một cái, trong nháy mắt đã bật ra phía sau người nọ, thanh đoản đao trong tay áo cũng theo đó trượt ra.

Nhưng vào lúc này, người tấn công nàng bỗng quay đầu lại.

“Thiền Y, ba năm không gặp, võ công của con tiến bộ lắm.”

Gương mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc và cả… Thần thái quen thuộc.

Người nọ mặc cẩm bào thuần trắng, mái tóc dài buộc lỏng phía sau, nụ cười dịu dàng như ngọc, trong ánh mắt là cả một vùng trời thủy mặc.

Nàng ngây ra, còn chưa kịp nghĩ gì đã gọi theo bản năng: “Sư phụ…A?”

Người nọ ngưng cười, gương mặt trở nên lạnh lùng, hờ hững.

Tiết Thiền Y run lên, tỉnh táo hẳn. Nàng mấp máy môi, nói không thành lời.

Tạ Vô Y lạnh lùng nói: “Ba năm trước ta bận dưỡng thương, còn phải thu nạp thế lực trong sơn trang đối phó Tạ Trọng Sơn, có nhiều chuyện không thể để mắt tới. Sau, ta lại phát hiện ngọc bội của trang chủ biến mất, tìm ba năm cũng không gặp, thì ra… Là do ngươi làm.”

“Ta…”

Hai túi gấm rớt ra từ ống tay áo của Tạ Vô Y, một túi thêu hình cây trúc vụng về, túi còn lại là đóa hoa mai xinh đẹp trên túi bình an nàng làm cho Tạ Ly.

Tuy là hay dở rõ ràng nhưng chỉ cần nhìn sơ cũng thấy đường may giống nhau, rõ ràng là do một người làm.

Nhìn thấy túi gấm ấy, mặt nàng tái mét, sau đó nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc, nói: “Sao ông lại… Sư phụ ta đâu rồi?”

“Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận. Từ ba năm trước ngươi đã biết ta không phải hắn nhưng vẫn giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, gọi ta là Sư phụ suốt ba năm.” Tạ Vô Y cong môi lên chế nhạo, sau đó quăng túi gấm qua cho nàng.

Tiết Thiền Y siết chặt túi gấm, mặt không còn chút máu.

Mười ba năm trước, nàng là con út trong nhà, lại là bé gái. Cuộc sống khó khăn, cha mẹ đã bán nàng đi. Khi đó nàng chỉ mới ba tuổi, không nhớ rõ chuyện gì, nàng chỉ nhớ người mua mình là một người phụ nữ xấu tính, ngày nào cũng bỏ đói nàng, hễ chút là đánh mắng, còn định bán sang tay nàng cho người khác, chỉ không ngờ nàng lại được một người cứu.

Người đó là sư phụ của nàng, trang chủ của Đoạn Thủy sơn trang – Tạ Vô Y, được xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Đao.

Tạ Vô Y đặt tên cho nàng, cho nàng ăn no mặc ấm, còn dạy nàng thi thư võ nghệ, để một bé gái vốn nên bị thế đạo nhuốm đen lớn dần trong yên bình. Tiết Thiền Y từng thề với ông trời rằng, đời này nàng nhất định phải báo ơn, cho dù có tan xương nát thịt cũng không sợ.

Nàng biết tư chất mình không tốt, cho nên nàng phải cố gắng hơn người bình thường gấp trăm lần. Từ năm tuổi nàng đã rời khỏi sư phụ đi lưu lạc giang hồ, chịu rất nhiều khổ cực, cũng vất vả rất nhiều, nhưng cũng từ đó nàng trưởng thành theo hướng mà nàng mong muốn.

Nhưng vào ba năm trước, nàng nghe nói có đao khách Tây Vực tới Lăng Vân phong khiêu chiến sư phụ, cuối cùng sư phụ bị thương nặng. Nàng thúc ngựa chạy về thật nhanh, đứng trước cửa canh giữ ba ngày ba đêm, nhưng lại không thể nhìn thấy sư phụ.

Đại phu cứ tới tới lui lui, nàng càng nhìn càng sợ hãi. Mãi cho đến khi Quỷ Y cũng đến, nàng vừa cầu thần bái phật, vừa lo lắng, sốt ruột, cuối cùng thì cánh cửa ấy cũng mở ra.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, cùng một giọng nói, nhưng khi người đó quay đầu lại nhìn nàng, đã đông lại cái cảm vui mừng, hào hứng đó.

Người đó không phải sư phụ của nàng, bởi vì nàng biết sư phụ mình không có ánh mắt vô tình, lạnh lùng ấy.

Nhưng lão trang chủ, tất cả những người ở đó đều nói đó là Tạ Vô Y.

Nàng không dám nói gì, không dám khóc to, chỉ có thể cười giống mọi người.

Cho đến khi tên Tạ Vô Y thay thế sư phụ nàng bắt đầu thu dọn thế lực trong sơn trang, ngay cả Dung phu nhân và lão trang chủ đều không thể làm gì, nàng ngày càng sợ, bèn mượn cớ rời khỏi sơn trang. Sau đó, nàng lặng lẽ quay về đánh cắp ngọc bội trang chủ, đi khắp nơi tìm sư phụ.

Thiên hạ rộng lớn như thế, muốn đi tìm một người có dễ vậy sao?

Cuối cùng nàng nhớ đến tên của sư phụ, nhớ lại bài Tần Phong Vô Y.

Đường cùng rồi, Tiết Thiền Y tới biên quan. Nàng dùng hết số lộ phí vốn ít ỏi của mình, xen lẫn trong đám dân chạy nạn vào thành, lặng lẽ hỏi thăm nơi đóng quân, cuối cùng ở nơi đó nàng nhìn thấy sư phụ nàng đang mặc quần áo binh sĩ.

Hai người ai cũng mặt mũi lấm lem nhếch nhác, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên họ đã nhận ra nhau.

Khoảnh khắc ấy nàng mừng đến chảy nước mắt, nàng ôm sư phụ khóc to, tựa như con chim non đi lạc tìm thấy đường về.

Nhưng sư phụ lại bảo nàng trở về, còn nói: Từ nay về sau hắn chính là Tạ Vô Y, con phải nghe lời hắn.

Một thoáng trước còn hi vọng, một thoáng sau đã lụi tàn, vui bao nhiêu, nỗi buồn cũng từ đó kéo tới, đại khái chính là như vậy.

“Người không lay chuyển được ta, đành phải nói hết mọi chuyện cho ta biết, rồi đưa hết tiền bạc trên người cho ta, đuổi ta về. Ta hết cách, lại tức giận nên đã đưa ngọc bội cho sư phụ, nói nhất định sẽ chờ người quay về Đoạn Thủy sơn trang, sau đó ta trở về.” Tiết Thiền Y nhếch môi, “Không có sư phụ, ta sẽ thay người trông chừng Đoạn Thủy sơn trang, trông chừng A Ly.”

“Ngươi là một đệ tử tốt, biết giả vờ, biết nhẫn nhịn, còn không thay lòng đổi dạ.” Tạ Vô Y chắp tay đứng đó, “Lần này ta cho ngươi tới Thương Tuyết cốc tìm Quỷ Y, hẳn là ngươi đã biết phương pháp thay gân đổi máu có thể giúp ta khỏi hẳn, cũng biết nếu dùng cách này, Tạ Ly sẽ chết, cho nên ngươi mới mạo hiểm để một tên không rõ lai lịch trà trộn vào sơn trang.”

Tuy ba năm nay Tạ Vô Y chỉ ở trong sơn trang, nhưng Tiết Thiền Y biết hắn vẫn nắm hết mọi quyền hành nơi này, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, cho dù nàng có cố gắng cũng chưa chắc bảo vệ được Tạ Ly.

Nàng không thể tin tưởng tên Tạ Vô Y bụng dạ khó lường ấy, cũng không tin vào một người có thế lực yếu ớt như mình. Vì vậy khi phát hiện Diệp Phù Sinh có võ công cao cường, nàng đã dẫn người này vào sơn trang, không phải muốn y bảo vệ Tạ Ly mà muốn để y thu hút sự chú ý của Tạ Vô Y, để nàng có thời gian suy tính.

Tạ Vô Y nói: “Hành động tuy thông minh nhưng cũng rất mạo hiểm.”

Trên trán Tiết Thiền Y đổ đầy mồ hôi lạnh, theo bản năng nàng nắm chặt thanh đoản đao.

“Nếu ngươi dám nhúc nhích một cái, ta sẽ để ngươi thiếu một cánh tay.” Tạ Vô Y giễu: “Nếu ta muốn tính sổ, ngươi cho là ngươi còn có thể đứng đó nói chuyện sao?”

“…Thiền Y đa tạ trang chủ.”

“Tuổi không lớn lòng dạ lại không nhỏ, nhưng những người ta gặp còn nhiều hơn ngươi bao lần. Từ lúc ngọc bội bị mất trộm, ta đã bắt đầu nghi ngờ ngươi, sở dĩ ba năm qua ta chưa động tới ngươi là vì với ta ngươi chưa tạo ra được uy hiếp gì. Huống hồ, bên cạnh Tạ Ly chỉ có một mình ngươi là thật lòng, tuy nói hơi ngu ngốc chút nhưng cũng chưa tới nỗi ngu không ai bằng.” Tạ Vô Y vung tay lên, vứt cho nàng một cuộn giấy: “Hôm nay nói rõ, chuyện này coi như kết thúc ở đây. Kế tiếp, ngươi theo đó mà làm.”

Tiết Thiền Y mở cuộn giấy ra nhìn, toàn thân chấn động, tay cũng run lên.

“Ngươi…”

“Thế nào?”

Câu nói đã tới bên miệng cuối cùng lại nuốt xuống, nàng sửa thành: “…Nếu đã tới rồi, không đi gặp lão trang chủ một chút sao?”

“Cả hai đều chẳng ưa nhau, gặp có ích gì?” Tạ Vô Y nhìn cánh cửa đóng chặt, lắc đầu, xoay người đi.

Ngay lúc hắn sắp bước ra khỏi cửa, Tiết Thiền Y hỏi: “Sư phụ ta… có khỏe không?”

Gót chân Tạ Vô Y dừng ngay trước bậc cửa, qua một hồi sau mới trả lời: “Hắn chết rồi, không phải ta giết, tin hay không tùy ngươi.”

Truyện Chữ Hay