Phong Cuồng Đích Tác Gia

quyển 1 chương 9: bữa ăn tối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chu Phóng trong lúc xúc động mà buộc miệng nói ra, không nghĩ đến hối hận hay không, cũng không thèm nghĩ đến liệu hai người ở cùng có hợp hay không.

Trong một khắc ấy hắn chỉ biết mình rất muốn bảo bọc, chăm sóc cho Đoan Mộc Ninh. Muốn làm chỗ dựa, muốn nhìn thấy nụ cười của cậu nhiều hơn.

Tuy biết mình không có khả năng, nhưng ít ra hắn cũng lớn hơn cậu ba tuổi, vẫn có thể ở cạnh chăm sóc lẫn nhau.

Nghe được câu nói kia, thân thể Đoan Mộc Ninh run lên, hết sức kinh ngạc, “Anh nói gì?”, từng câu từng chữ rõ ràng, âm thanh đều đều không thay đổi.

Chu Phóng thấy ánh mắt cậu có chút dại ra, nhẹ nhàng vỗ vai, “Ý tôi là, tôi lo lắng cậu ở một mình, sau này hãy ở cùng tôi đi. Đừng lo lắng cha mẹ tôi vì tôi cũng chỉ có một mình thôi.”

“Một mình?”, Đoan Mộc Ninh không thể tin được, một người luôn vui vẻ như Chu Phóng lại không có một gia đình ấm áp, hạnh phúc sao?

Chu Phóng cười khẽ, “Cha mẹ tôi năm đó cưới nhau là do sắp đặt sẵn, giữa họ vốn không có tình cảm. Nhưng vì tôi mà hai người vẫn níu kéo không ly hôn, sợ tôi vì gia đình tan vỡ mà tổn thương, tôi thì thật sự chịu đựng không nổi liền đi đến nói với bọn họ, hai người ly hôn nhanh đi, con sẽ không vì cha mẹ ly hôn mà ghét hai người, sẽ không vì gia đình tan vỡ mà tổn thương, đừng vì con mà làm cho bản thân không vui.”

Thấy Đoan Mộc Ninh chăm chú lắng nghe, Chu Phóng thở nhẹ nói tiếp, “Sau đó hai người họ vô cùng vui vẻ mà ly hôn, cha tôi kết hôn với người mà ông yêu, mẹ tôi cũng tái giá, tính ra, lúc đó tôi cũng vừa năm nhất trung học, bằng tuổi cậu bây giờ.”

Đoan Mộc Ninh kinh động, “Anh thật sự kêu cha mẹ mình ly hôn sao?”

“Đúng vậy, nhìn bọn họ suốt ngày mặt ủ mày chau trông như đã chết. Hai người khi ly hôn lên tòa án giành quyền nuôi dưỡng tôi, cãi qua cãi lại thật xấu hổ, tôi lúc đó đã nói, con không cần mẹ kế cũng không cần cha dượng, con đi theo sẽ phá hoại gia đình của cha mẹ, thế là hai người không tranh giành nữa, đem căn nhà để lại cho tôi ở, mỗi người phụ trách một nửa tiền sinh hoạt, sau đó hai người dọn đi, để lại tôi một mình trong căn nhà đó, ngày lễ ngày tết thì đến thăm hỏi tôi một chút.”

Chu Phóng nói ra nhẹ nhàng, tựa như việc cha mẹ ly hôn ngược lại chính là sự giải thoát.

Hắn đối mặt với chuyện gì cũng đều vui vẻ như vậy sao?

Đoan Mộc Ninh nghe đến ngẩng người, mãi lúc sau mới cúi đầu, nhẹ giọng nói, “Anh lúc nào cũng một mình, không thấy cô đơn à?”

“Không a, tôi ngược lại còn thấy rất tự do, muốn làm gì thì làm không có ai quản.”

“Anh ở một mình quen rồi, tôi đến lại thành ra làm phiền anh.”, Đoan Mộc Ninh cả người căng cứng, cậu không muốn mình tỏ ra yếu ớt trước mắt hắn, càng không muốn vì cái suy nghĩ muốn ở cùng hắn mà trở nên xúc động.

“Đừng lo, cậu dọn sang ở chung với tôi, chúng ta cùng làm bạn không tốt sao?”

Âm thanh nhẹ nhàng bên tai, Đoan Mộc Ninh cúi đầu, hai tay nắm chặt.

Chu Phóng là người tự do thoải mái, hiện tại Đoan Mộc Ninh vừa mất đi người thân, hắn không đành lòng để cậu một mình trong căn nhà to lớn này.

Có thể hắn và cậu chỉ ở chung một thời gian, đến khi nỗi đau mất người thân qua đi, hai người lại dọn ra riêng.

Đang trong lúc khó khăn này, kẻ làm anh như hắn lẽ nào khoanh tay đứng nhìn.

Nhìn Đoan Mộc Ninh tỏ vẻ kiên cường, Chu Phóng nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, “Bỏ quá khứ qua một bên đi, được không?”

… Chưa từng có ai dùng âm thanh dịu dàng như vậy nói chuyện với cậu, Đoan Mộc Ninh chợt thấy trái tim mình rung động, cậu ngước mắt lên nhìn Chu Phóng, thấy yêu thương đong đầy trong đôi mắt kia… hắn đang chờ câu trả lời của cậu.

Không thể kiểm soát bản thân, cậu gật đầu đồng ý, yên lặng chăm chú nhìn đối phương, nhưng tim lại đang đập liên hồi trong lòng ngực.

Tiếng điện thoại di động vang lên phá tan bầu không khí kì lạ, Đoan Mộc Ninh lãng nhìn sang hướng khác tiếp điện thoại.

“Tiểu Ninh, đêm nay đến nhà anh ở đi. Anh sẽ làm đồ ăn, cậu đến trước giờ ăn tối nhé.”, là Lâm Vi gọi đến.

Đoan Mộc Ninh đang định từ chối thì điện thoại bị Chu Phóng lấy mất, “Ah, thế thì thêm một đôi đũa nữa, anh đây cũng đến.”

“Chu Phóng? Anh đang làm gì ở đó?”

“Tiểu Ninh chịu về ở cùng anh rồi, còn cậu, nhà có một em gái, một em trai còn chưa đủ, lại thêm Tiểu Ninh, nhiều người đông đúc như vậy.”

“Phải không vậy? Anh từ nhỏ đã luôn ức hiếp cậu ấy, cậu ấy về ở cùng anh chẳng phải là…”

Chu Phóng nhíu mày cắt ngang lời Lâm Vi, “Vì anh đây thích cậu ấy nên mới ức hiếp, biết chưa? Cậu sao không nghĩ đến anh chưa khi nào ăn hiếp cậu? Là vì anh không thích cậu.”

“Anh biến đi.”, Lâm Vi nổi giận, Chu Phóng mặt dày tiếp tục nói, “Hai đứa anh lát nữa sẽ đến ăn cơm, em nấu ngon một chút, đừng có mà bỏ ớt vào, vậy nha, chào.”

Nói xong thì cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy Đoan Mộc Ninh đang đứng cúi đầu, hai tay nắm chặt.

Chu Phóng khẽ thở dài, “Làm sao thế? Thực sự ghét tôi nên không muốn về ở cùng sao?”

Đoan Mộc Ninh suy nghĩ một lát, đột nhiên nói, “Anh vừa rồi nói câu kia có phải là thật không?”

Chu Phóng ngẩn người, “Câu nào?”

“Vì thích nên mới ức hiếp.”

Chu Phóng cười gượng, tên nhóc ngây thơ này cũng không phải dễ đối phó, vừa rồi tùy tiện trêu chọc Lâm Vi liền bị cậu coi là thật, đã thế đâm lao thì phải theo lao vậy.

“Việc ấy, tôi thật sự rất thích cậu.” Sợ bị hiểu lầm, hắn liền thêm vào một câu, “Tôi xem cậu như em trai, cậu cũng xem tôi như người thân đi, dù sao hai chúng ta cũng đều là con một.”

“…”, Đoan Mộc Ninh không nói gì, Chu Phóng liền xoa đầu cậu, “Sau này có tôi bảo vệ, ai ức hiếp cậu thì cứ nói tên tôi ra, biết chưa?”

“Tên anh có ích thật sao?”

“Đương nhiên, tên tôi tiếng xấu đồn xa, tuy không thể giết người, nhưng cũng có thể hôi thối khiến người ta tránh xa.”

Đoan Mộc Ninh bị chọc cho cười toe toét.

Chu Phóng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười kia trong lòng cảm thấy chua xót, nhẹ nhàng xoa đầu rồi khoác vai cậu.

“Đi thôi, đến nhà Lâm Vi ăn cơm.”

Đoan Mộc Ninh không di chuyển, đứng yên tại chỗ nhìn Chu Phóng.

Chu Phóng nhìn cậu, suy đoán tâm tư kỳ quái của tên nhóc con này.

Một lúc sau Đoan Mộc Ninh mới gật đầu, “ừ” một tiếng.

Đi được hai bước thì quay đầu lại nghiêm túc nói, “Cảm ơn.”

Chu Phóng lại nhẹ nhàng xoa đầu hắn, “Cảm ơn cái gì, chúng ta sau này chính là anh em tốt, người trong nhà đừng nên khách sáo.”

Nhà Lâm Vi nằm ở hướng Đông Nam thành phố, trong một khu phố nhỏ, rợp bóng cây xanh, cảnh vật tuyệt đẹp.

Lúc này sắc trời đã tối, đèn đường được bật sáng, cây tiên nhân chưởng() dưới ánh đèn trở nên kỳ quái, trông giống như bị bóp méo.

() Cây xương rồng có hình bàn tay.

Tuy rằng không muốn đến nhà Lâm Vi ăn cơm nhưng bị Chu Phóng kéo đi, cậu đành bất lực.

Vì mẹ qua đời mà được mọi người quan tâm chăm sóc, cậu không muốn vậy.

Giống như khi bị thương, đưa cho mọi người xem vết thương sâu nhất, thì một đám người xông tới khử độc, rửa vết thương, đổ nước thuốc, băng bó. Tuy biết rằng bọn họ không làm hại mình, nhưng lòng tự trọng khiến Đoan Mộc Ninh cảm thấy nước thuốc này tựa như nước muối xát vào vết thương thêm đau.

Có lẽ cậu chỉ thích ở trong ngôi nhà to lớn kia, một mình chịu đựng những chuyện đã qua.

Không muốn đem buồn phiền phơi bày ra để mọi người thương hại.

Vốn dĩ là Lâm Vi mời cậu tối nay đến nhà anh ngủ, cậu còn chưa đồng ý.

Vì lẽ gì lại đồng ý đến nhà Chu Phóng?

Đoan Mộc Ninh nghĩ ra hàng trăm câu hỏi không có lời đáp, rõ ràng lúc vừa chuyển đến trung học Nhân Xuyên, người cậu liên lạc trước tiên là Lâm Vi, lúc nhỏ Lâm Vi cũng đối xử với cậu rất tốt, còn Chu Phóng lúc nào cũng chỉ trêu chọc, ức hiếp cậu, lại còn quên luôn cả cậu.

Thế nhưng, cậu lại có suy nghĩ kì lạ muốn mình và Chu Phóng thân thiết hơn một chút.

Họ trong lòng cậu có phải khác nhau quá không?

“Đến rồi, mau tới đây.”, lời nói Chu Phóng cắt ngang suy nghĩ của Đoan Mộc Ninh, cậu ngẩng đầu nhìn hắn đang mỉm cười đứng trước cửa.

Hắn đến nhà Lâm Vi cứ như về nhà mình, thuần thục mọi thứ.

Đoan Mộc Ninh đi đến cạnh Chu Phóng, nhanh chóng có người ra mở cửa.

Đó là một cậu bé trai cao cỡ bằng Đoan Mộc Ninh, đứng vừa đúng đến ngực Chu Phóng, hắn liền theo thói quen đưa tay xoa đầu cậu, thuận theo chiều kim đồng hồ xoa nhẹ, thấy chưa đủ, lại ngược chiều kim xoa thêm lần nữa.

Đoan Mộc Ninh không hiểu sao trong lòng nhói lên, cảm thấy cái xoa đầu kia thực ngứa mắt liền quay mặt nhìn vào trong nhà, thấy một bé con tóc hai bím nhìn cậu mỉm cười.

“Tiểu Kiệt, có cơm chưa?”, Chu Phóng cười hỏi, bàn tay lại đưa lên xoa đầu cậu nhóc tựa như đã trở thành thói quen.

“Nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi em là Tiểu Kiệt.”, cậu nhóc vứt cho hắn một cái liếc mắt, liền nhanh chóng quay sang nhìn Đoan Mộc Ninh, thái độ quay ngoắt , mỉm cười vui vẻ, “Hoan nghênh, hoan nghênh, mau vào nhà, bên ngoài rất lạnh a.”, nói xong liền kéo tay Đoan Mộc Ninh đi vào.

Chu Phóng theo sau đi vào nhà.

Đúng như lời Chu Phóng, Lâm Vi có một em trai và một em gái, cha mẹ đi làm bên ngoài không về nhà.

Em trai còn học tiểu học, em gái học ở trung học Bình Dương, trường học ở xa nên cả hai đều ở nội trú cuối tuần mới về nhà.

Trên bàn là thức ăn đủ màu sắc phong phú, Lâm Vi quả nhiên là đầu bếp giỏi.

Một đám người vây quanh bàn ăn ăn cơm, Lâm Vi cười trìu mến gắp cho Đoan Mộc Ninh miếng rau ở dĩa đối diện. Chu Phóng đưa đũa đi khắp bàn, lúc thì gắp cho Lâm Vi miếng sườn lợn, lúc thì gắp cho Lâm Kiệt miếng đậu hủ.

Tất nhiên nhiều nhất vẫn là gắp rau cho Đoan Mộc Ninh ngồi bên cạnh.

Đoan Mộc Ninh nhìn chén đầy ắp thức ăn cảm thấy thật ấm áp.

Sau khi ăn xong Lâm Vi lặng lẽ kéo Đoan Mộc Ninh đến một góc hỏi nhỏ, “Cậu thật sự về ở cùng anh Chu Phóng sao?”

Đoan Mộc Ninh gật đầu.

Lâm Vi do dự một lát nhẹ nhàng nói, “Kỳ thực… Chu Phóng tính tình xấu xa, anh sợ cậu không chịu đựng nổi, chi bằng dọn đến nhà anh ở trước vài ngày, giường của anh…”

“Không cần đâu, cảm ơn anh.”

Bị lời nói dứt khoát của Đoan Mộc Ninh cắt ngang, Lâm Vi hơi sửng sốt cúi đầu cười, “Vậy ở cùng anh ấy tốt nhé.”

“Vâng.”

Nhìn Đoan Mộc Ninh ra khỏi cửa, Lâm Vi thở dài, người sạch sẽ như cậu sau khi nhìn thấy ổ chó của Chu Phóng không biết sẽ phản ứng thế nào.

Tám giờ tối, Chu Phóng cùng Đoan Mộc Ninh về nhà.

Trời đêm mùa đông rất lạnh, gió thổi mạnh quất vào mặt từng cơn đau nhói, hai người đội mũ chậm rãi đi về phía trước, Chu Phóng tự nhiên nắm tay Đoan Mộc Ninh.

Để tránh xấu hổ, hắn liền tìm đề tài nói chuyện phiếm với cậu.

Như là hồi tiểu học lấy phấn viết vẽ lên mặt bạn cùng bạn, bị cha mẹ nhéo tai bắt xin lỗi.

Hay là lúc chơi bóng, không chú ý khiến cả bóng và mình đều lăn vào lưới, làm mọi người cười nghiêng ngả.

Không thì là lúc mê mẩn tiểu thuyết trinh thám, khi viết các phép chứng minh toán học đều viết như lập luận các vụ án, bị thầy giáo phạt đánh.

Đoan Mộc Ninh im lặng lắng nghe, lâu lâu ậm ừ vài tiếng.

Không phải cậu không muốn nói chuyện, cậu chỉ là muốn nghe Chu Phóng vừa cười vừa nói không dứt như vậy, trong đêm đông nghe tiếng cười như ngăn đi làn gió lạnh, nhẹ nhẹ truyền đến bên tai… trong lòng thực ấm áp kì lạ.

Đêm đầu tiên sau khi mẹ qua đời.

Gió thổi lạnh đến tận xương, ở ngã tư đường vắng vẻ, dưới ánh đèn đường mờ nhạt.

Hai chiếc bóng kéo dài trên mặt đất.

Kí ức ấy trong trí nhớ thật rõ ràng.

Nhà Chu Phóng cách nhà Đoan Mộc Ninh không xa, cách khoảng hai trăm mét.

Chính là trạm xe bus nằm giữa hai nhà mà lúc nào Đoan Mộc Ninh cũng xuống tại đó.

Đi ngang nhà Đoan Mộc Ninh đến ngã tư, Chu Phóng đột nhiên hỏi, “Tôi không biết sao lại cảm thấy con đường này rất quen.”

Đoan Mộc Ninh giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy hắn cười cười có ý trêu chọc khiến cậu tức giận đỏ cả tai.

“Anh có ý gì?”

“Tiểu Ninh, muốn nói dối tôi không phải dễ đâu a. Có lẽ cậu không biết là tôi rất thích đọc tiểu thuyết trinh thám, hơn nữa, đường phố ở đây tôi rành hơn cậu.”

“Tôi… chỉ là thấy xuống xe ở phía trước sẽ tiện hơn.”, cậu cúi đầu giải thích, len lén nắm chặt tay xấu hổ.

“À… tiện hơn.”, hắn cố ý nói lớn, ở cuối câu còn lên giọng, rõ ràng là không tin cậu nhưng cũng không hỏi lại, Chu Phóng nhìn thấy tai Đoan Mộc Ninh đã đỏ ửng.

Chu Phóng không muốn biết Đoan Mộc Ninh nghĩ gì, cũng lười phải suy đoán.

Dù sao trong mắt hắn, cậu cũng chỉ là đứa trẻ con, hắn thì luôn mong muốn có đứa em trai hay em gái để ức hiếp, Lâm Vi và Ôn Đình nay lại có thêm Đoan Mộc Ninh, nên hắn liền thuận tiện coi cậu là em trai.

Nhưng Chu Phóng đối với Đoan Mộc Ninh luôn có cảm giác khác biệt.

Lúc ức hiếp Lâm Vi và Ôn Đình, hắn không hề có cảm giác áy náy hối hận, thời gian lâu dài cũng chẳng cảm thấy đạt được thành tựu gì.

Còn với Đoan Mộc Ninh, mỗi lần nhìn cậu tức giận đến đỏ mặt, hay xấu hổ đến đỏ tai liền cảm thấy cậu thực rất đáng yêu, Chu Phóng thấy tim mình như bị lông chim phất qua phất lại, ngứa ngáy nhưng cũng ấm áp.

Cảm giác đó lại biến thành một cảm giác mới, khiến Chu Phóng không biết mệt.

Có điều không giống như bây giờ, Đoan Mộc Ninh vừa mất đi người thân, tâm tư hẳn rất nhạy cảm, hắn sau này phải cẩn thận lời nói, quan tâm cậu nhiều hơn.

Hắn phải yêu thương đứa trẻ này, không thể khiến cậu biết cuộc sống này chính là gánh nặng quá sớm.

Chu Phóng dù sao cũng đã mười tám tuổi, cũng đã là người trưởng thành.

Nghĩ thế hắn liền vui vẻ vỗ vỗ vai Đoan Mộc Ninh, cười nói, “Sau này chúng ta sống cùng nhau, cậu có tâm sự cứ nói với tôi, đừng để tôi phải tốn sức điều tra, an tâm mà sống cùng tôi, được không?”

Đoan Mộc Ninh ngẩn người nhìn hắn, gương mặt tươi cười mờ nhạt dưới ánh đèn đường, không tự chủ được cúi đầu đáp một chữ.

“Được.”

Khi đó, không ai nghĩ đến ý tứ của lời nói này, cả hai đều chỉ nghĩ đối phương là bạn tốt, đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau.

Không ngờ rằng, những ngày tháng bầu bạn cùng nhau đó chỉ như một làn gió thoảng, chầm chậm thổi đi mất tuổi thanh xuân của họ.

Thời thiếu niên, ngây thơ nhưng cũng nguy hiểm.

Không sai, cái tình cảm hồn nhiên ấy chính là khắc cốt ghi tâm trong lòng.

Đoan Mộc Ninh định về nhà lấy ít đồ thì bị Chu Phóng ngăn lại.

“Chỉ cần mang bản thân đến thôi.”

“Nhưng tôi không có quần áo thay.”

“Ngày mai cuối tuần không cần đi học, hai đứa chỉ cần ngủ thôi.”

“Chiều mai đến lấy vậy.”

Chu Phóng cứ lải nhải bên cạnh, có lúc còn trêu chọc đùa giỡn, thật sự là rất lắm lời, nhưng Đoan Mộc Ninh lại không thấy khó chịu, cậu chỉ là đang suy nghĩ.

Cái gì cũng không cần, chỉ cần mang bản thân đến, nghĩ lại quả thật rất kì lạ…

Đến nhà Chu Phóng, Đoan Mộc Ninh không khỏi giật mình.

Nhà hắn nằm giữa một khoảng sân rộng, còn có hoa viên.

Hiện tại đang là buổi tối không thể nhìn rõ cảnh vật bên trong, chỉ mơ hồ nhìn thấy những tán cây bị đèn đường chiếu xuống hiện ra những hình dánh lộn xộn, trông âm trầm đáng sợ.

Nhưng đáng sợ nhất chính là lúc đi qua hoa viên, có một vật không rõ đột nhiên nhào đến.

Đoan Mộc Ninh dáng người vốn nhỏ bé, thân thể lại gầy yếu, bị vật kia tấn công liền ngồi bệt xuống đất, mặt trắng bệt giữ chặt tay Chu Phóng, “Cái gì vậy?”.

“Là chó a.”

Chu Phóng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cười, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc bị chú chó đẩy té trên đất của Đoan Mộc Ninh, lại thấy gương mặt sợ hãi của cậu vừa đáng thương vừa đáng yêu, vội vàng ôm con chó trên người cậu ra, thuận chân đá một cái, “Tránh qua một bên, đừng có cắn bạn tao.”

“Gâu gâu!”

Nghe thấy tiếng sủa Đoan Mộc Ninh mới yên tâm đứng lên, nương theo ngọn đèn thấy một vật màu đen, nhìn kĩ thì là một chú chó lớn trông rất hung dữ.

Chu Phóng xoa xoa đầu chú chó, nhìn Đoan Mộc Ninh, “Gọi nó là Đầu Đất, là quà cha tôi tặng, nó không cắn người đâu, đừng sợ.”

Nói xong còn để tay Đoan Mộc Ninh lên người con chó, nó liền thè lưỡi liếm tay cậu, Đoan Mộc Ninh giật mình rút tay về.

“Cậu không thích vật nuôi à?”, Chu Phóng thắc mắc nhìn gương mặt trắng bệch của Đoan Mộc Ninh, chỉ thấy cậu nhẹ nhàng lắc đầu không nói gì.

Chu Phóng liền đạp con chó về ổ, sau đó phủi phủi tay kéo Đoan Mộc Ninh vào nhà.

Lúc mở đèn mới phát hiện gương mặt cậu không bình thường, bàn tay nắm chặt, toàn thân run rẩy, môi cắn chặt.

Chu Phóng nhăn mặt lấy tay đè vai cậu, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy? Cậu sợ chó à?”

“Tôi… lúc trước… từng bị chó cắn.”

Vừa nói răng vừa run đánh vào nhau lập cập.

Đó là một hồi ức cậu không muốn nhớ lại.

Người ta nói, nếu một người từng bị loài vật nào cắn, sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi đối với loài vật đó, một lần bị rắn cắn mười năm sau vẫn còn sợ hãi.

Thì ra là vậy.

Chu Phóng thản nhiên gật đầu, suy nghĩ làm sao sau này cho Đầu Đất ở yên trong ổ, không chạy ra dọa Đoan Mộc Ninh.

Thấy sắc mặt cậu đỡ hơn một chút, hắn tò mò hỏi, “Cậu… bị cắn ở đâu?”

Sắc mặt Đoan Mộc Ninh lại biến đổi, gương mặt trắng nõn từ từ đỏ hồng lên, trông thật đẹp mắt.

Chu Phóng chăm chú chờ đáp án, một lúc sau mới nghe cậu thở dài đáp, “Ở… mông.”

Chu Phóng xoa xoa đầu Đoan Mộc Ninh, cười xấu xa, “Không sao, cắn phía sau chứ không phải phía trước a.”

Đoan Mộc Ninh mặt lại càng đỏ tợn, nhìn giống như kẻ say rượu, làn da hồng hồng hết sức đáng yêu.

Cậu không thèm để ý Chu Phóng, cúi đầu tự mình đi vào phòng khách.

Truyện Chữ Hay