Từ Bạch là con một, Tạ Bình Xuyên cũng vậy. Khác với Từ Bạch, Tạ Bình Xuyên trưởng thành trong hoàn cảnh độc lập.
Có lẽ vì vậy, anh hy vọng có được một anh chị em gì đó, để chứng minh rằng anh không cô đơn.
Chính vì điều đó, anh mới đối xử với mình tốt như thế - Từ Bạch thầm nghĩ.
Cô hẳn là nên vui vẻ mới đúng, vì cô hiểu được Tạ Bình Xuyên. Nhưng không biết vì sao, trong lòng Từ Bạch lại rất buồn bã.
Buồn đến nỗi cả ""anh trai"" cũng không muốn gọi nữa.
Ở tuổi mười lăm, Từ Bạch suy nghĩ những chuyện nghĩ mãi không thông, bên cạnh lại không có người giúp cô giải đáp thắc mắc. Hơn nữa việc học lớp càng lúc càng nhiều, cô cũng không có thời gian quấn lấy Tạ Bình Xuyên. Khi lấy lại tinh thần, đã là tháng năm đó.
Lá xanh mơn mởn xen kẽ hoa, thời tiết trở ấm hơn.
Từ Bạch đang làm bài một mình trong phòng. Qua khe hở của tấm rèm màu xanh, cô nhìn thấy Tạ Bình Xuyên đi ngang qua sân, tay cầm một túi đồ to – hình như anh mới đi siêu thị về.
Nhưng Tạ Bình Xuyên không về nhà ngay. Anh đặt túi nilon đó trên bàn đá trong sân, sau đó cúi xuống ôm thứ gì đó lên.... Anh ôm con mèo nhà Từ Bạch.
Chú mèo chặn đường của Tạ Bình Xuyên, giống như cái móc lông xù, vồ lấy ống quần Tạ Bình Xuyên.
Từ Bạch thấy thế, nhịn không được chạy ra cửa.
Có lẽ là do thú cưng giống chủ, mèo nhà Từ Bạch dán sát vào ngực Tạ Bình Xuyên, hai tai mèo dựng lên thẳng tắp, dụi dụi ở ngực anh. Có điều móng mèo dính bùn đất, làm dơ áo sơ mi trắng của Tạ Bình Xuyên.
Tạ Bình Xuyên hơi nghiện sạch sẽ, anh không thực sự muốn ôm con mèo này lắm. Nể tình mặt mũi của chủ nó, anh miễn cưỡng không buông nó ra.
Từ Bạch vừa mới xuất hiện, Tạ Bình Xuyên nói ngay: "Này, trả mèo của em cho em."
Từ Bạch nhận lại mèo từ tay anh, chợt thốt ra lời nói trong lòng: "Chưa đến một tháng nữa anh đã phải ra nước ngoài rồi.""
Cô nói một cách thờ ơ: "Nghe nói ở Học viện Công nghệ California... học rất nặng, anh cố gắng nha."
Nói xong, cô còn vỗ vỗ vai anh.
Tạ Bình Xuyên thuận tay nắm lấy cổ tay cô.
Từ Bạch đột nhiên rút tay về.
Tạ Bình Xuyên chỉ bắt được không khí, thế nên anh nâng tay lên rồi lại buông xuống. Hai tháng gần đây đều thế này, mối quan hệ của họ không bằng lúc trước. Nhưng Từ Bạch vẫn chưa lớn, có một vài lời, Tạ Bình Xuyên không thể nói rõ với cô.
Tạ Bình Xuyên đem đề tài quay về chuyện học: "Em cũng sắp thi chuyển cấp rồi, dạo này đừng ham chơi."
Anh không hỏi chuyện khác, chỉ quan tâm việc học: "Chừng nào em lên cấp thì nghĩ xem muốn vào đại học gì. Nếu dự định du học, nhớ phải tìm anh."
Từ Bạch biết rõ còn cố hỏi: "Tìm anh làm gì?"
Tạ Bình Xuyên ngồi trên ghế đá. Anh lấy một túi kẹo trong túi ni lông ra, đưa túi kẹo đó cho Từ Bạch: "Đương nhiên là dạy thêm cho em rồi, còn có thể làm gì em chứ?"
Từ Bạch ngồi đối diện Tạ Bình Xuyên. Trông cô có hơi chán nản, nằm ra bàn không nói gì. Đến tận bây giờ cô mới phát hiện, lúc Tạ Bình Xuyên ở cạnh cô, anh thực sự đóng vai một người anh.
Bình thường chỉ cần một viên kẹo đã có thể dỗ Từ Bạch, hôm nay tận một túi kẹo cũng không dỗ được.
Tạ Bình Xuyên thấy cô ủ rũ hệt con cá mặn, rốt cuộc cũng hỏi Từ Bạch: "Dạo này em sao vậy, có chuyện gì phiền lòng?"
Dựa vào suy nghĩ của nam thẳng như anh thì rất khó để hiểu được nội tâm thiếu nữ, cho nên câu tiếp theo của anh chính là: "Không ai bắt nạt em đúng không, con trai lớp em...."
Từ Bạch ngắt lời anh: "Không ai bắt nạt em hết."
Cô lời ít ý nhiều: "Do bản thân em nghĩ không thông."
Cô đứng lên, đập hai tay lên bàn rồi mới nói: "Cảm ơn anh đã chăm sóc em mấy năm nay."
Nói xong, Từ Bạch ôm mèo chạy đi.
Để lại một mình Tạ Bình Xuyên, ngồi thật lâu trong sân viện yên tĩnh.
Thời gian như nước lẳng lặng chảy qua, tháng lặng yên tiến đến trong nhát mắt. Cây trúc đào và cây hoa chuối trong sân đều đã ra hoa, đoá hoa mềm mại xinh đẹp, dường như còn nở đẹp hơn so với năm trước.
Hôm Từ Bạch thi chuyển cấp xong, đúng lúc gặp cả nhà Tạ Bình Xuyên chính thức ra nước ngoài.
Ngày đó có rất nhiều người đến, trong hẻm chưa từng náo nhiệt như thế.
Phần lớn khách khứa là họ hàng nhà Tạ Bình Xuyên, còn có bạn bè trở về gấp từ Mỹ, thêm cả vài bạn học của Tạ Bình Xuyên. Có lẽ là vì đông người nên mèo nhà Từ Bạch sợ hãi, còn cào bố Từ Bạch làm ông bị thương.
Bố Từ Bạch nhốt mèo vào lồng sắt, nói với vợ mình: "Bà xã, anh phải đến bệnh viện chích một mũi đây. Hôm nay nhiều người, em đừng thả mèo ra, làm người khác bị thương thì không tốt đâu."
Mẹ Từ Bạch nghe thấy thế, đi đến hỏi: "Cào trầy tay hả, có nghiêm trọng không, để em đi bệnh viện với anh."
Chồng bà vẫy vẫy tay, không để ý lắm, nói: "Không sao, vết thương nhỏ thôi, em ở nhà với con gái đi."
Ông mặc áo khoác vào, thở dài: "Thằng bé Tạ Bình Xuyên sắp đi rồi, không biết Từ Bạch buồn thế nào đây.""
Câu này không sai.
Giờ phút này, Từ Bạch ôm một chiếc hũ nhựa, ngồi xổm trước cửa sân sau nhà Tạ Bình Xuyên.
Trong bình chất đầy con hạc giấy. Cô đã gấp hơn một tháng nay, mỗi ngày gấp ít nhất hai mươi con, cuối cùng tối qua cũng xong việc.
Không biết từ đâu mà cô nghe được tin đồn là con hạc giấy có thể bảo đảm bình an. Cô còn nghe nói nước Mỹ không cấm dùng súng, hút cần sa là chuyện bình thường, người châu Á còn dễ bị bắt nạt hơn người châu Phi.... Cô đã nghe rất nhiều tin tức tiêu cực.
Trong lòng Từ Bạch lo lắng đủ điều, nên mới gấp nhiều hạt giấy thế này. Để tiện cho Tạ Bình Xuyên mang theo, cô còn cố ý tìm một hũ nhựa.
Vì bình thuỷ tinh thì dễ vỡ, hộp sắt thì quá nặng, hũ nhựa là lựa chọn tốt nhất.
Lúc Tạ Bình Xuyên vừa xuất hiện, Từ Bạch nhảy dựng lên chạy về phía anh, thuận miệng gọi anh một câu: "Anh ơi, hành lý của anh còn chỗ nhét không?"
Tạ Bình Xuyên quay đầu lại, nghe thấy tiếng ""anh ơi"" đã lâu chưa nghe kia, anh chợt mỉm cười: "Sao vậy, em muốn đưa anh món gì?"
"Muốn tặng anh cái này." Hai tay Từ Bạch ôm hũ nhựa, sau đó cô giơ lên trước mặt anh. "Hạc giấy cả đấy, em tự gấp đó.""
Trước viện thì náo nhiệt ồn ào, phía sau viện lại rơi vào yên lặng.
Ánh mặt trời chói chang, hương hoa dành dành bay trong gió, mùi hương còn mang theo chút ngọt ngào. Loại ngọt này có lẽ thấm vào trái tim, vì không biểu hiện ra ngoài mặt. Tạ Bình Xuyên vẫn như bình thường, nhận chiếc hũ đó, sau đó nói lời cảm ơn với Từ Bạch.
Cảm ơn xong, anh còn không quên dặn dò: "Cái này phí thời gian lắm, sau này đừng gấp cho người khác."
Từ Bạch gật đầu một cái, rồi lại lắc lắc đầu: "Em ít khi kiên nhẫn vậy lắm, gấp tổng cộng con, tốn hơn một tháng lận, đời này cũng không có lần thứ hai đâu."
Cô chống tay lên lan can hành lang, đầu ngón tay gõ nhẹ vào cột sắt bị rỉ: "Cho nên anh phải quý trọng cái hũ này đó."
Nhưng Tạ Bình Xuyên lại hỏi: "Hồi nãy em nói, gấp hơn một tháng?"
Từ Bạch thản nhiên thừa nhận.
Tạ Bình Xuyên liều trêu cô: "Em vất vả rồi, anh hiếm khi thấy em kiên nhẫn thế này."
Thứ anh muốn giữ gìn không phải hạc giấy, mà là thời gian Từ Bạch đã tốn cho anh.
Bố Tạ Bình Xuyên còn ở sân trước, bố lớn tiếng gọi: "Tạ Bình Xuyên, con đâu rồi?"
Ở sân sau của nhà, Tạ Bình Xuyên nghe thấy tiếng bố gọi, nhưng không lập tức đi đến chỗ bố. Anh đứng đối diện Từ Bạch, nghĩ đến chuyện lần tiếp theo gặp lại cô sợ là phải nửa năm nữa, nên anh nắm cổ tay Từ Bạch.
Lần này, Từ Bạch lại không né tránh.
Không chỉ không né tránh, cô còn nói rất hợp với tình cảnh: "Anh, em sẽ nhớ anh nhiều lắm đó.""
Có lẽ là cô hẹp hòi, cô cảm thấy không thể chỉ có một người nhớ đối phương, nên Từ Bạch còn thêm râu thêm ria vào: "Anh cũng phải nhớ em, nếu không em sẽ giận lắm luôn."
Dù gì thì cô vẫn còn trả, ngay cả ánh mắt cũng rất trong trẻo, làn da vô cùng mịn màng, như bánh gạo làm từ gạo nếp, làm người khác rất muốn véo một cái – nếu mà véo thật, chắc chắn có thể véo ra nước.
Nhưng Tạ Bình Xuyên chỉ đứng bất động tại chỗ.
Nhưng anh kiên trì chỉ được một lát, rồi bỗng khom người.
Tay trái anh giữ Từ Bạch, tay phải đặt sau lưng cô. Như thế, cho dù Từ Bạch muốn chạy cũng không thể chạy thoát được.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi khi gió thổi qua, vài sợi tóc Từ Bạch bay bay, dừng trên mặt của Tạ Bình Xuyên.
Từ Bạch thử gọi: "Anh?"
Tạ Bình Xuyên không trả lời cô, chỉ giơ tay ôm cô. Cô thực sự vừa thơm vừa mềm, ôm vào lòng rất thoải mái.
Nếu thời gian có thể dừng lại ở giây phút này thì thật tốt.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, Tạ Bình Xuyên đã buông ra.
Ngay cả khi anh đã tưởng tượng rất nhiều lần, thì lần cuối cùng, anh cũng chỉ dám ôm cô một cái.
"Anh phải đi đây."" Tạ Bình Xuyên nói với cô," Em chăm sóc bản thân tốt nhé."
Từ Bạch gật đầu thật mạnh.
Dưới chân là thảm cỏ xanh mởn nở vài bông hoa dại không tên, bây giờ là mùa hè đầu tháng , hoa nở chim hót khắp nơi, bừng bừng sức sống, ngay cả thời tiết cũng đẹp một cách kỳ lạ.
Ai nói chia ly chỉ trong ngày mưa? Chia tay trong ngày trời quang mây đãng, là phải cố kìm lại nước mắt, nếu không người khác thấy được thì cũng không thể nói là nước mưa rơi lên mặt.
Từ Bạch vẫn luôn tự nhủ trong lòng, không được khóc không được khóc – Từ Bạch, mày nhất quyết không được khóc.
Thật ra cô buồn đến nỗi ngực thắt lại, nước mắt phải dồn nén. Khi vô số ký ức thoáng qua trong đầu, cô mới nhận ra, thì ra Tạ Bình Xuyên đã luôn ở bên cạnh cô trong suốt những năm tháng trưởng thành.
Bởi vì có được quá dễ dàng, cô gần như cho rằng đó là lẽ tự nhiên, mà không phải vì cô rất may mắn.
Nhưng vào ngày hôm nay, cô đã hết may mắn rồi.
Cô sắp không kiềm được mà khóc thành tiếng.
Tạ Bình Xuyên sờ đầu cô, nói tiếp chủ đề vừa rồi: "Mùa đông đừng ăn kem, ăn thì sẽ đau dạ dày, mấy năm nay chưa từng có ngoại lệ."
Dường như anh chỉ muốn để lại mấy câu dặn dò, dạy cô cách chăm sóc bản thân: "Phải làm bài tập đúng hạn, anh không thể làm bài giúp em nữa."
Tạ Bình Xuyên nghĩ ngợi, cuối cùng bổ sung: "Anh không yên tâm về em, có gì thì gọi cho anh."
Từ Bạch "dạ" một tiếng, rồi lại ngoan ngoãn nói: "Được ạ."
Cô vò rối tóc mình, để mái tóc dài của cô che khuất đi tầm mắt.
Sau đó khóc một cách hợp lẽ.
Cô vẫn có thể giữ cho giọng nói không run rẩy: "Tạm biệt anh, em về nhà trước nha."
Khoảnh khắc xoay người lại, gió cũng ập đến.
Cô đi trên bậc thang hành lang, nước mắt lăn xuống trên khuôn mặt. Từ Bạch rất muốn quay đầu lại, nhưng cô không thể quay đầu lại.
Nếu bị Tạ Bình Xuyên phát hiện, cô chắc chắn sẽ bất chấp tất cả, không quan tâm gì nữa mà khóc thành tiếng thật to – dù gì thì từ trước đến nay, cô cũng chẳng phải là một đứa trẻ kiên cường gì.
Cô yếu ớt, nhạy cảm, chưa trưởng thành, vô cùng ỷ lại.
Cô thậm chí còn không dám đối mặt với tháng , vẫn luôn tìm mọi cách trốn tránh.
Từ Bạch từng cho rằng bản thân rất dũng cảm, nhưng lại phát hiện ra cô chỉ là một kẻ nhát gan.
Mặt trời dần lặn xuống nơi chân trời, âm thanh ở sân trước ngày càng nhỏ lại. Bạn bè Tạ Bình Xuyên cũng đi hết, chỉ còn lại mỗi Quý Hành mặc đồng phục đang ngồi ăn bánh ngọt.
Quý Hành khác Tạ Bình Xuyên, tháng anh mới phải đến Mỹ. Hôm nay anh đến nhà Tạ Bình Xuyên với bạn cùng lớp, cũng là lịch sự đến tiễn bạn.
Vì trường Quý Hành học cũng ở California nên hai người vẫn dễ dàng gặp nhau.
Quý Hành không có chút buồn bã khi chia tay gì cả, một mình ăn sạch hai dĩa bánh ngọt. Nhìn thấy một mình Tạ Bình Xuyên đi ra phòng ngủ, anh còn vẫy vẫy tay với Tạ Bình Xuyên: "Ê, Tạ Bình Xuyên."
Quý Hành nhếch miệng cười, nói: "Nhà mày mua bánh ở đâu vậy, ăn ngon thật ấy."
Tạ Bình Xuyên đặt tay sau lưng bạn: "Quý Hành, mày lau miệng được không?"
Phần miệng đầy vụn bánh của mình được Quý Hành dùng tay áo lau sạch. Quý Hành sống rất lôi thôi, nhưng thật ra cũng xem như khá tinh tế.
Anh hỏi Tạ Bình Xuyên một câu: "Mày gặp Từ Bạch chưa, có tạm biệt em ấy chưa?"
Tạ Bình Xuyên nói: "Gặp rồi."
Anh cũng múc một miếng bánh, ăn vào thấy nhạt như nước ốc: " giờ rưỡi rồi, tao lên xe đây."
Quý Hành vỗ tay, cổ vũ cho bạn: "Vui lên đi người anh em, mày tới Học viện Công nghệ California học mà, trường tốt như vậy, mày phải vui lên, hưng phấn lên."
Nói xong, Quý Hành lại tỉnh bơ nói tiếp: "À đúng rồi, Tạ Bình Xuyên, nước trà nhà mày đâu rồi, cổ họng tao khô hết rồi."
Tạ Bình Xuyên tìm thấy ấm trà, rót nước cho Quý Hành. Nhưng hôm nay anh không có tâm trạng, nước trà tràn ra ly, anh vẫn thất thần rót tiếp.
Nước trà chảy ra bàn, rơi xuống đũng quần Quý Hành.
Quý Hành vốn đang ngồi ăn bánh, chợt thấy đũng quần mình ướt, lập tức ngồi bật dậy, lay bả vai Tạ Bình Xuyên: "Mày tỉnh lại tỉnh lại đi, Tạ Bình Xuyên, lát nữa mày phải lên máy bay đó!"
Có lẽ anh đã đánh thức được Tạ Bình Xuyê, không bao lâu sau, Tạ Bình Xuyên đứng lên, vào phòng ngủ lấy hành lý xách tay.
Sau đó, Quý Hành ở cạnh ba người nhà Tạ Bình Xuyên, tận mắt nhìn thấy họ lên xe hơi.
Hoàng hôn buông xuống, cảnh tượng bao la hùng vĩ, những đám mây trên bầu trời trôi theo gió, nhưng con đường trên mặt đất lại đông đúc. Chiếc xe di chuyển chầm chậm, càng lúc càng gần ngã tư.
Quý Hành nhìn theo Tạ Bình Xuyên, nhưng khi vừa xoay người lại, anh nhìn thấy Từ Bạch.
Mới đầu Từ Bạch còn đi bộ, nhưng khi tốc độ của chiếc xe nhanh dần thì cô cũng chạy theo cả đoạn đường. Chạy được chừng vài chục mét, cô không chạy nữa.
Cô không thể đuổi kịp, dù có đuổi kịp thì sao chứ.
Quý Hành cũng giật mình đi đến trước mặt Từ Bạch: "Ấy, em cũng đến rồi."
Anh ngửa đầu nhìn về nơi xa: "Đừng buồn, theo anh đoán, hai người còn gặp lại mà."
Từ Bạch đáp: "Đúng vậy, em biết mà."
Chỉ là cô không ngờ rằng, bắt đầu từ năm bốn tuổi đến hết năm mười lăm tuổi, cả khoảng thời gian dài như thế, lại chỉ trôi qua trong chớp mắt.
Một người tốt thế này, từ nay về sau, cách xa cô cả một Thái Bình Dương.
Cứ như hôm qua mới lần đầu gặp, mà hôm nay lại là xa nhau, xa nhau rồi cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Khi ở cạnh nhau vui vẻ bao nhiêu, xa nhau lại mất mát bấy nhiêu. Loạt mất mát này không thể nói thành lời, cô chỉ có thể chôn nó trong lòng.
Từ Bạch thầm nghĩ, vì không thể kiềm chế nỗi nhớ, cho nên cô muốn an ủi chính mình – ngay cả khi không có hy vọng cũng muốn an ủi. Cô tin rồi cũng có một ngày, họ sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Ngày đó dù xa hay gần, cuối cùng cũng sẽ đến.
________________
Tác giả nói:
Tiểu Bạch đừng khóc, đến đây chị ôm nào.