Xuân qua thu tới, nóng lạnh nối đuôi. Đạo quán nằm sâu trong núi của Lý Sóc Phong vẫn cứ tĩnh lặng. Mặc kệ bên ngoài loạn thế như nào, ở đây vĩnh viễn hưởng những ngày yên lặng.
Vừa một mùa xuân nữa lại đến, khắp nơi trăm hoa đua nở, hoa lê trong đạo quan cũng không chịu thua kém, sắc trắng phủ khắp trời khiến người ta lầm tưởng lạc vào tiên cảnh.
Kiếm ảnh chợt lóe, lưỡi kiếm mang một đóa hoa lê đến trước mặt Uyển Hề đang chăm chú sắc thuốc, tiểu Nhĩ phong trần mệt mỏi chống kiếm mà đứng: “Uyển Hề, ta đã trở về!”.
Uyển Hề cười nhẹ nhàng, giương mắt nhìn tiểu Nhĩ: “Đã tìm thấy thuốc dẫn chưa?”.
“Thiên hạ này có chuyện gì làm khó được tiểu Nhĩ ta”. Tiểu Nhĩ vung kiếm hoa lê rơi xuống bàn, tra kiếm vào vỏ, tiểu Nhĩ cởi tiểu hồ lô trên lưng xuống cười tươi đưa cho Uyển Hề: “Nhìn xem, sương sớm trên núi Thiên Sơn đã thu thập đủ rồi”.
Thấy mu bàn tay tiểu Nhỉ đỏ rát vì giá rét, Uyển Hề tiếp nhận hồ lô, trong nháy mắt đôi bàn tay ấm áp chạm vào mu bàn tay của tiểu Nhĩ.
Tiểu Nhĩ khẽ run lên, kinh ngạc nhìn Uyển Hề: “Yên tâm, ta không sao”.
Uyển Hề chỉ lắc đầu, an tĩnh nhìn tiểu Nhĩ, tuy là mỉm cười nhưng trong mắt có một mạt đau lòng: “Chờ cứu tỉnh Mộ Thanh, ngươi có thể mang ta ra ngoài du ngoạn một chút không?”.
“Ngươi muốn theo ta bước chân vào giang hồ?”. Tiểu Nhĩ cả kinh, nhưng trong lòng lại vui hơn bao giờ hết.
“Không phải theo mà là cùng…”. Uyển Hề nhẹ nhàng cười, không nói thêm gì nữa,
Tiểu Nhĩ vui vẻ gật đầu, buông kiếm trong tay xuống, cầm lấy tay Uyển Hề: “Được, ta mang ngươi đi”.
“Ha ha”. Uyển Hề gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Giờ thuốc dẫn cuối cùng đã có, cứ theo y thuật của Quỷ y môn mà mẹ nói, uống thuốc này, tiểu quận chúa ngủ say năm năm kia cũng nên tỉnh rồi”.
“Đúng rồi Thường ma ma đâu?”. Tiểu Nhĩ bỗng nhiên nhớ tới cái gì.
“Mẹ cùng Lý đạo trưởng cá cược trận chiến Tống Kim bên nào thắng, mỗi ngày đều ra lương đình đánh cờ”. Uyển Hề bối rối nhìn tiểu Nhĩ: “Ngươi tìm bà có việc gì?”.
“Ôi, sư phụ vẫn là không bỏ được nợ nước thù nhà….”. Tiểu Nhĩ lắc đầu nhún vai: “Ta tìm Thường ma ma đương nhiên là có chuyện, mang ngươi đi vào giang hồ tất nhiên là phải nói cho bà một tiếng. Bằng không ngộ nhỡ bà cho rằng ta bắt cóc con gái yêu của bà, âm thầm châm cho ta vài nhát hay là hạ độc gì đó, tiểu Nhĩ không còn mạng mang ngươi đi rồi”.
“Cái này hả, ngươi yên tâm, mẹ châm ngươi được ta cũng có thể châm, bà hạ độc ngươi ta cũng có thể, không chết được đâu”. Uyển Hề không khỏi che miệng cười.
Tiểu Nhĩ ngay lập tức cười khổ: “A? Vậy chẳng phải người ta toàn châm độc sao?”.
“Ngươi sợ?”.
Tiểu Nhĩ lắc đầu: “Tiểu quận chúa không sợ Nhược Cẩm độc, ta sao lại sợ độc của Uyển Hề ngươi?”. Nhìn Uyển Hề thật sâu, bất giác tiểu Nhĩ mặt đỏ ửng.
Uyển Hề chỉ cảm thấy hai gò má nóng lên, vội vã cúi đầu, mỉm cười không nói.
Lại vươn tay, tiểu Nhĩ chăm chú nắm chặt tay Uyển Hề, có lẽ chúng ta cũng nên có câu chuyện của chính mình…
Cảnh xuân tươi đẹp, vài con diều sặc sỡ bay trên bầu trời xanh.
Ôm đầu nằm trên bãi cỏ ấm áp, Mộ Phong hít hai mắt, nhìn diều bay trên trời, khóe miệng mỉm cười, tĩnh lặng thư thái như ngày nay hắn đã mong muốn từ lâu lắm, rốt cuộc bây giờ cũng thành sự thật, có thể mỗi ngày sống tiêu dao, thật giống như mơ.
“Cha”. Thanh âm của trẻ con từ xa truyền đến.
Mộ Phong ngồi dậy mỉm cười nhìn một đứa bé từ xa xa chạy tới, dịu dàng hô: “Tử Lăng, đến đây cho cha ôm một cái”.
Một đôi tay nhẹ nhàng giúp nâng tay mình, chẳng biết Như Lăng đã đến bên Mộ Phong từ lúc nào, nhìn hắn: “Con ngựa, ta giúp ngươi đứng lên”.
Thâm tình đã mắt, Mộ Phong lắc đầu: “Nếu ta vẫn là ngựa phế như vậy, một ngày nào đó ngươi có ghét bỏ ta không?”.
Như Lăng trừng Mộ Phong: “Ta đã là vợ ngươi rồi, sao lại ghét bỏ ngươi?”. Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Như Lăng cười gian: “Được thôi, ta ghét bỏ ngươi, ra ngoài tìm con ngựa khác, không cần ngươi nữa”.
Mộ Phong cười sủng nịnh: “Nương tử thật sợ nỡ bỏ rơi ta?”.
“Ta bỏ được!”. Như Lăng lườm Mộ Phong.
Đứa bé đột nhiên vấp cỏ, lảo đảo té ngã xuống đất, khóc oa oa khiến Mộ Phong cùng Như Lăng sắc mặt kinh biến.
“Tử Lăng, có bị thương ở đâu không?”. Mộ Phong vội vã chạy tới trước mặt đứa bé, lo lắng kiểm tra hai đầu gối, đau lòng cầm bàn tay nhỏ xinh của bé, nhẹ nhàng phủi bùn đất trên mặt: “Tử Lăng ngoan, nam nhi không được yếu đuối, ngã cũng không khóc, biết không?”.
“Nhưng…. Cha, con đau….”.
Như Lăng kinh ngạc nhìn Mộ Phong bế con đứng lên, chậm rãi đi về phía trước: “Con ngựa, ngươi dĩ nhiên… dĩ nhiên đi được rồi?”.
“Cái này…”. Mộ Phong cảm thấy một trận mát lạnh.
Như Lăng quả nhiên nhún chân nhéo lỗ tai Mộ Phong: “Chả trách ngươi lại hỏi ta có ghét bỏ ngươi hay không, lẽ nào ngươi muốn ta gánh tiếng xấu để ngươi chạy ra ngoài phong lưu khoái hoạt?”.
“Nương tử, thủ hạ lưu tình!”. Mộ Phong cười cầu xin tha thứ, một tay bế con, tay kia cũng đã ôm Như Lăng vào lòng: “Nếu ta không khỏi, làm sao chân chính làm ngựa của ngươi?”.
“Ngươi…”. Như Lăng nhẹ nhàng huýnh khủy tay vào ngực Mộ Phong, mặt đầy tiếu ý: “Ta muốn ngươi bây giờ cõng ta, thật sự làm ngựa”.
“Con muốn mẹ bế”. Tiểu Tử Lăng không ngồi yên, bấu lấy Như Lăng làm nũng.
Như Lăng cười, ôm tiểu Tử Lăng: “Xem ra ngươi nợ ta lần này”.
Mộ Phong nhẹ nhàng cười: “Không! Hôm nay ta nhất định phải làm ngựa của ngươi!”.
Nói xong, bế cả Như Lăng cùng tiểu Tử Lăng lên: “Tuy rằng không cõng được ngươi, thế nhưng ta tin hai cánh tay ta có thể cho ngươi cùng Tử Lăng một cuộc sống bình yên”.
“Ha ha, ngựa ngốc”. Như Lăng gượng cười, nhìn thật sâu vào mắt Mộ Phong.
“Ha ha, nương tử ngốc”. Mộ Phong cúi đầu hôn nhẹ lên trán Như Lăng.
Tiểu Tử Lăng vội vàng tự che mắt mình, ngây thơ nói: “Xấu hổ! Xấu hổ!”. Mộ Phong khẽ trừng tiểu Tử Lăng: “Cha với mẹ không xấu hổ xấu hổ thì làm sao có ngươi?”.
Như Lăng hai má đỏ bừng, một tay ôm tiểu Tử Lăng, một tay gõ đầu Mộ Phong: “Ngươi á, dĩ nhiên nói những lời này trước mặt Lăng nhi…”. Bỗng nhiên nhíu mày, thân thể dường như có chút không khỏe, giãy dụa làm cho Mộ Phong buông mình xuống.
Mộ Phong lo lắng nhìn nàng, giúp nàng bế lấy tiểu Tử Lăng: “Nương tử, ngươi làm sao vậy?”.
“Mẹ…”. Tiểu Tử Lăng xoa xoa mặt Như Lăng.
Như Lăng nhịn không được trừng Mộ Phong: “Còn không phải công của con ngựa hư nào đó…”.
Bừng tỉnh đại ngộ, Mộ Phong vui mừng như điên: “Có thật không?”.
“Chẳng lẽ có thể giả?”. Như Lăng quay lưng.
“Ha ha, nương tử, nương tử, ngươi có… ngươi có…”. Mộ Phong nhất thời kích động không nói lên lời.
“Thật sự là chạy không thoát khỏi vòng tay ngươi”. Bỗng nhiên quay lại ôm chặt Mộ Phong, trong mắt đượm đầy ao ước: “Ta hy vọng lần này là con gái”.
“Vậy đặt tên là… Tử Hoan. Ta muốn cả nhà chúng ta luôn luôn vui vẻ”. Mộ Phong mỉm cười gật đầu.
“Tử Hoan….”. Khẽ gọi một tiếng, Như Lăng không khỏi có chút buồn bã: “Chúng tha thì vui, thế nhưng… a tỷ… nàng…”.
“Nhược Cẩm sẽ ổn thôi, ta nghe Uyển Hề nói, chỉ cần tiểu Nhĩ mang vị thuốc dẫn cuối cùng về, Mộ Thanh sẽ tỉnh lại”.
“Tiểu quận chúa đáng ghét này, làm cho a tỷ khổ sở bao nhiêu năm như vậy, đợi nàng tỉnh lại, ta mà không trừng phạt nàng, tên ta không phải là Như Lăng”.
Mộ Phong hoảng hốt lắc đầu: “Ta tin Nhược Cẩm không đợi ngươi ra tay cũng không tha cho Mộ Thanh đâu, chúng ta bỏ qua cho nó đi!”.
“Cái này đương nhiên, a tỷ nhất định sẽ làm như vậy!”. Như Lăng cười nhẹ, nhìn Mộ Phong: “Ta hơi đói rồi, về thôi, xem mẹ nuôi đã nấu cơm xong chưa?”.
“Được…”. Mộ Phong gật đầu. Mộ Thanh à, ngươi cũng nên tỉnh, có biết năm năm qua, Nhược Cẩm chờ ngươi khổ sở thế nào không?.
Gác nhỏ an tĩnh, Mộ Thanh bình thản ngủ say, còn có Nhược Cẩm lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đút thuốc cho Mộ Thanh uống.
Buông chén thuốc, Nhược Cẩm nhẹ nhàng vuốt hai hàng lông mày của Mộ Thanh, cười gượng: “Mộ Thanh, tỉnh lại có được hay không? Ngươi đáp ứng ta, cho dù Diêm vương giữ ngươi lại ngươi cũng đại náo Diêm vương điện trở về, ngươi quên rồi sao?”.
Tóc đen rối bù, chỉ có hai hàng tóc bạc là không thay đổi.
Nhược Cẩm nhẹ nhàng nằm áp mặt lên ngực Mộ Thanh, tiếng tim đập yếu ớt cho nàng chút an ủi. Mộ Thanh, ngươi thật sự nỡ bỏ ta lại một mình cô đơn ư?.
Khẽ nhắm mắt, nhiệt lệ lại chảy xuống.
Không biết trăng lên từ lúc nào, cũng không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ. Nhược Cẩm một đêm vô mộng lại lặng lẽ trôi qua…