Công nguyên năm ngày mùng tháng Hoàn Nhan Lượng đi đường vòng đến Qua Châu những tưởng vượt sông, nhưng hắn trăm triệu không ngờ tới Chiết Tây Binh Mã Đô Thống Chế Hoàn Nhan Nguyên của mình đột nhiên làm phản, tự tay thắt cổ chết Hoàn Nhan Lượng, đem xác hắn đốt, Hoàn Nhan Lượng hưởng dương tuổi.
Sau ba ngày ba đêm hôn mê cuối cùng Mộ Phong cũng tỉnh, vừa mở mắt Như Lăng đã ôm chầm lấy hắn: “Ngươi tỉnh, rốt cuộc cũng tỉnh rồi”. Mộ Phong trong lòng rối bời, yếu ớt xoa lưng nàng: “Ta… ta còn sống…”.
“Có ta ở đây, tứ ca ngươi sao chết được?”. Mộ Thanh đứng bên cạnh cười nhìn Mộ Phong: “Bây giờ chúng ta không có việc gì rồi, tứ ca chỉ cần dưỡng thương cho tốt, chuyện còn lại cứ giao cho Mộ Thanh đi”.
“Cha đâu?”. Buồn bã hỏi, Mộ Phong trong lòng đầy đau thương. Mộ Thanh thở dài nặng nề, nhịn xuống nước mắt: “Tứ ca, ngươi đừng trách ta, ngươi trúng độc, nguy cấp vô cùng ta không có cách nào mang ngươi cùng cha về, cho nên… không thể làm gì khác hơn là… không thể làm gì khác hơn là…”.
“Thi thể của cha… là theo sông mà đi ư?”. Mộ Phong đoán được kết quả.
“Cha suốt đời thanh minh chỉ có nước sông mới xứng với người…”. Mộ Thanh cúi đầu gạt lệ, cha, xin lỗi.
“Ta…”. Muốn ngồi nhưng Mộ Phong kinh hãi phát hiện hai chân không nghe lệnh, hoảng hốt nhìn Như Lăng: “Chân… chân ta làm sao vậy?”. Như Lăng đè lại Mộ Phong, rưng rưng lắc đầu: “Không cần quan tâm chân ngươi bị làm sao, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu”.
Mộ Phong thở dài một tiếng, tâm loạn vô cùng: “Ngươi… hỏi đi…”.
“Lời ngươi nói trước khi đi còn tính không?”. Như Lăng bình tĩnh nhìn hắn. Mộ Phong nghẹn ngào: “Nếu… nếu ta thành tàn phế, không làm ngựa của ngươi được, ta sao dám chậm trễ cả đời của ngươi?”.
“Trả lời ta!”. Như Lăng nắm chặt vạt áo Mộ Phong: “Còn tính không?”.
“Ta…”. Mộ Phong gật đầu liên tục: “Còn!”.
Như Lăng cười vui mừng, liếc nhìn Mộ Thanh ở phía sau: “Ngựa hư, ngươi xem ta giờ là chị dâu của ngươi”.
“Như Lăng…”. Hai mắt đỏ bừng, Mộ Phong kéo tay nàng: “Ngươi sao phải ngốc như vậy?”.
“Đây không phải là ngốc…”. Như Lăng cười nắm chặt tay hắn: “Mặc kệ ngươi là ngựa chạy được hay không chạy được, chỉ cần ngươi là ngựa của ta là Như Lăng đã hạnh phúc rồi”.
“Đứa ngốc…”.
Mộ Thanh nhịn xuống nước mắt, quay đầu đã nhìn thấy Nhược Cẩm tươi cười đứng ở phía sau: “Nhược Cẩm…”.
Nhược Cẩm chậm rãi đi tới, hai tay cầm khăn gấm uyên ương: “Vẫn là tiểu muội ngươi nói đúng, a tỷ thật sự thêu hộ ngươi”. Mộ Thanh nhẹ nhàng cười: “Khăn gấm của chúng ta đâu?”. Nhược Cầm trừng Mộ Thanh: “Ngươi luôn chọc ta không an tâm, thế nên ta đang ngẫm lại, không biết có nên gả cho ngươi hay không?”.
“Hả?”. Mộ Thanh cấp bách lắc đầu: “Ngươi không gả cho ta thì gả cho ai?”.
“Thiên hạ này người muốn lấy Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta nhiều lắm, ví dụ như…”.
Nhược Cẩm vừa gấp khăn đưa cho Như Lăng, vừa cố ý đề cao thanh âm: “Ví dụ như…”.
“Nhược Cẩm!”. Vội vã nhíu mày, Mộ Thanh giữ lấy tay nàng: “Đi! Ta mang ngươi đến một nơi”.
“Đi đâu?”.
“Ngươi đi sẽ biết!”.
Dọc theo đường vội vã bước đi, Mộ Thanh nhìn ngang liếc dọc đám nha hoàn gia tướng trong sơn trang: “Hứ? Mẹ nuôi đâu?”.
“Ngươi tìm mẹ nuôi làm gì?”. Nhược Cẩm nhìn bộ dạng sốt ruột của nàng, trong lòng mừng thầm: “Lần này ngươi tìm mẹ nuôi cũng vô dụng, lấy hay không lấy là do ta quyết”.
“Hoàn Nhan Nhược Cẩm!”. Mộ Thanh đột nhiên ôm trụ mặt nàng: “Ngươi là của Duyên Lăng Mộ Thanh ta! Là của ta! Ngươi dám lấy người khác?”.
“Ngươi đe dọa ta?”. Nhược Cẩm khẽ trừng Mộ Thanh, đứa ngốc…. ta thích ngươi lúc nào cũng nói thẳng như vậy.
“Ta…”. Đột nhiên hoảng hốt, Mộ Thanh buông tay ra: “Nhược Cẩm, xin lỗi…”. Ta muốn cho ngươi một danh phận danh chính ngôn thuận, ta không muốn ngươi bị ủy khuất mà theo ta.
“Là ngươi tự mình nhận sai…”. Nhược Cẩm bỗng nhiên cười, nắm chặt tay Mộ Thanh: “Ta muốn phạt ngươi suốt đời suốt kiếp phải ở bên cạnh ta”.
Mộ Thanh giãn mi gật đầu, ngây ngốc nhìn Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm, nghe ta nói, bây giờ tứ ca không sao rồi ta cũng an tâm, ta muốn về Duyên Lăng quận vương phủ bởi vì mẹ ta vẫn còn ở đó, ta muốn đem bà đến đây, sau đó chúng ta ở đây vui vẻ đến hết đời”.
Nhược Cẩm có chút kinh ngạc: “Ngươi… không muốn báo thù ư?”.
Mộ Thanh lắc đầu, buồn bã cười: “Dù ta có giết hoàng đế Đại Tống thì cha cũng không sống lại được. Hơn nữa còn mang theo mối họa, chúng ta đến bao giờ mới yên ổn được?”.
“Mộ Thanh…”. Nhược Cẩm cười tựa vào lòng nàng: “Có những lời này của ngươi, ta rất an tâm…”.
“Nhược Cẩm”. Mộ Thanh ôm chặt nàng: “Ta muốn ngươi đường đường chính chính làm vợ của Duyên Lăng Mộ Thanh ta”. Nhìn mặt Mộ Thanh, môi gần trong gang tấc, Nhược Cẩm tươi cười như hoa: “Lẽ nào bây giờ ta không phải sao?”.
Mộ Thanh nghiêm túc lắc đầu: “Còn thiếu một chút… vốn là muốn tìm mẹ nuôi làm cao đường, chúng ta hôm nay bái đường thành thân, nhưng mà ta nghĩ cứ chờ ta mang mẹ ta đến đây rồi cùng ngươi bái đường thì tốt hơn”.
“Ta nói rồi, ta không thích lễ nghi phiền phức, ta chỉ muốn tấm chân tình của ngươi”. Nhược Cẩm hai mắt ướt lệ, chỉ biết nắm chặt tay Mộ Thanh: “Có điều ta thích nghe ngươi nói những lời này”.
“Nhưng ta nhất định muốn cho ngươi!”. Mộ Thanh nhìn Nhược Cẩm thật sâu, ánh mắt sáng quắc khiến Nhược Cẩm cảm thấy bình yên, Mộ Thanh nghiêm mặt nói từng chữ: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi, đời này kiếp này là vợ của Duyên Lăng Mộ Thanh ta, không cho phép ngươi trốn, bằng không bất luận là chân trời hay góc bể, ta đều bắt trói ngươi về”.
Nhược Cẩm lườm Mộ Thanh: “Nếu là ta khăng khăng muốn chạy thì sao?”.
“Ta sẽ…”. Mộ Thanh bỗng tà cười.
“Ở đây vẫn là ở trong viện, ngươi không thể…”. Đột nhiên hiểu được mê loạn trong mắt Mộ Thanh, Nhược Cẩm đỏ mặt: “Cẩn thận ta một phát cắn chết ngươi”.
Mộ Thanh nắm chặt hai tay nàng, khẽ nói: “Nương tử muốn chạy đi đâu? Mấy ngày nữa là đến tháng giêng rồi, mặc dù Giang Nam ấm áp nhưng vẫn có khí lạnh, nương tử nhớ phải mặc ấm, cẩn thận bị cảm lạnh”.
“Ta đang muốn bị cảm cho ngươi đau lòng!”.
“Thế này thì ngươi muốn lạnh cũng khó”. Vươn tay ôm thật chặt Nhược Cẩm vào lòng: “Nhược Cẩm, hoa mai trong sơn trang chắc đã nở rồi, chúng ta đi ngắm hoa mai được không?”.
“Mộ Thanh cứ ôm ta như vậy được không?”. Hơi nhíu mày, Nhược Cẩm gắt gao tựa vào lòng Mộ Thanh, những ngày ấm áp như vậy thật sự có thể tiếp diễn sao?.
“Được…”. Mộ Thanh mỉm cười nơi khóe miệng. Nhược Cẩm nguyên tiêu năm nay, hy vọng có thể cùng ngươi ôm nhau ngắm trăng như thế này.
“Mộ Thanh, ngươi định bao giờ quay về Duyên Lăng quận vương phủ?”.
“Ngày mai liền lên đường, ta sợ để lâu mẹ sẽ gặp nguy hiểm”.
“Ta cũng đi”.
Mộ Thanh cười lắc đầu: “Không, Nhược Cẩm, giải tán nha hoàn gia tướng quận vương phủ, đưa mẹ đi, ta đi một mình sẽ dễ dàng hơn, thêm ngươi ta sợ không kịp”.
“Nhưng mà…”.
“Thanh nhi!”. Lý Sóc Phong bỗng nhiên cắt lời Mộ Thanh.
“Sư phụ, người đã trở về”. Mộ Thanh mừng rỡ nhìn Lý Sóc Phong lấm tấm gió bụi: “Tiểu sư muội đâu? Đêm đó không phải nàng đi cùng với sư phụ sao?”.
“Sư phụ trở về đương nhiên ta cũng trở về”. Tiểu Nhĩ mệt mỏi cười, chậm rãi đi tới.
Nhìn Mộ Thanh từ trên xuống dưới, Lý Sóc Phong cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Trên đường trở lại ta nghe người ta nói, cả nhà Duyên Lăng quận vương đã anh dũng hy sinh trong trận Thải Thạch Ki, ta còn tưởng rằng…”.
“Ngay cả nhị ca cũng không còn ư?”. Thê sắc nồng đậm nhuộm dần con ngươi, Mộ Thanh thở dài thật dài: “Sư phụ, ngươi có nghe nói Duyên Lăng quận vương phủ bây giờ thế nào không?”.
“Hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ khen ngợi Duyên Lăng quận vương phủ gia môn trung liệt, phong hàm nhất phẩm phu nhân cho phu nhân, ban thưởng không ít vàng bạc”. Lý Sóc Phong nhàn nhạt nói nhưng bi thương đẫm mắt: “Bần đạo không thể nào tin Duyên Lăng quận vương tử chiến sa trường”.
“Triều đình giả mù sa mưa giỏi lắm”. Mộ Thanh lạnh lùng hừ một tiếng: “Sư phụ, sợ rằng ngày mai muốn người cùng ta về Duyên Lăng quận vương phủ một chuyến”.
“Nghĩa là sao?”.
Mộ Thanh từ trong lòng lấy ra quận vương kim ấn: “Đây là di nguyện lúc lâm chung của cha, muốn ta dùng thân phận ngũ công tử của Duyên Lăng quận vương phủ làm tân quận vương, bảo trụ binh quyền nhà Duyên Lăng”.
“Vương gia…”.
“Ta cũng không cần cái hư danh này, ta muốn sư phụ cùng ta về quận vương phủ, đưa mẹ an toàn tới đây, chúng ta ở đây không màng tới cái gì nữa, an ổn sống cả đời, nếu là gặp người của triều đình, ta tin rằng dùng cái kim ấn này đổi lấy sự tự do cho mẹ ta, triều đình nhất định sẽ đồng ý”.
“Đáng tiếc…”. Lý Sóc Phong thở dài nặng nề: “Vương gia một đời chí lớn… Có điều sư phụ nguyện ý đi cũng ngươi một chuyến”.
“Cảm ơn sư phụ”.
“Trong lòng ngươi vi sư còn là lão già bảo thủ năm xưa không?”.
“Lúc ấy Mộ Thanh lỗ mãng, xin sư phụ tha thứ”. Mộ Thanh chắp tay cúi đầu. Nhìn thầy trò bọn họ hóa giải hiềm khích, Nhược Cẩm hơi an tâm, có Lý Sóc Phong đi cùng an toàn hơn nhiều so với để nàng đi một mình.
“Bữa trưa đã làm xong, các ngươi thích đứng không thèm ăn, lão nương không đợi được”.
Mẹ nuôi khẽ mắng, tiến lên kéo Nhược Cẩm: “Tiểu thư, mau đến đây, lão nương đặc biệt làm những món tiểu thư thích, đừng cho bọn họ hưởng lợi”.
“Ha ha, vâng”. Nhược Cẩm nhìn Mộ Thanh thật sâu: “Đứa ngốc, ngươi không đói sao?”.
“Đương nhiên là có”. Mộ Thanh cười cung kính cúi chào mẹ nuôi: “Mẹ nuôi, lần này có thể cho ta ăn được chưa?”.
Mẹ nuôi lườm Mộ Thanh một cái: “Tiểu tử thối, nếu ngươi đối xử tốt với tiểu thư lão nương đương nhiên là cho ngươi ăn, nếu có một ngày ngươi có lỗi với tiểu thư, lão nương sẽ không dùng cán chổi mà là dao thái thịt xẻo ngươi”.
“A…”. Lặng lẽ cố hít một hơi, Mộ Thanh nhún vai: “Gan của ta đâu có lớn như vậy?”.
Tiểu Nhĩ ngơ ngác nhìn Mộ Thanh, tiểu quận chúa ngươi không thua anh hùng trong thiên hạ, chỉ có Hoàn Nhan Nhược Cẩm mới xứng đôi với ngươi. Hy vọng các ngươi có thể bên nhau suốt đời, không gặp bất trắc…
Lý Sóc Phong vỗ nhẹ vai tiểu Nhĩ, thấp giọng nói: “Tiểu Nhĩ, sau này có nguyện ý cũng vi sư trượng kiếm giang hồ?”.
“Có thể nhìn thấy mẫu thân ở trong cung vẫn an lạc như cũ, tiểu Nhĩ không còn tâm nguyện gì khác, theo sư phụ trượng kiếm giang hồ cũng tốt, nói không chừng có thể gặp người làm bạn suốt đời”. Tiểu Nhĩ cười nhạt, ta cũng nên có chuyện của riêng ta… Nương, năm xưa người tổn hao tâm lực cũng vì muốn ta có cuộc sống của riêng mình phải không?.