Đôi mắt Kiều Cẩm dần mở lớn, hoài nghi có phải mình đang gặp ảo giác hay không, nhưng từ khi nào thì ảo giác của anh lại thiếu dinh dưỡng như vậy, cư nhiên lại xuất hiện cô gái cổ mộ này. Cô nghiêng người dựa vào cửa nhà anh, bộ dáng vẫn rụt rè như cũ, ló đầu ra nhìn, muốn bước vào, lại không dám nhấc chân.
Anh xoay người, tầm mắt vừa vặn đánh giá bộ dạng rụt rè của cô. Rất nhanh, Kiều Cẩm liền phủ quyết ý tưởng vừa rồi, ngược lại cảm thấy ngạc nhiên: "Cô tới đây làm gì?"
Nhan Phồn Hoa có được địa chỉ nhà anh cũng không có gì kỳ quái, hẳn là đã hỏi Diêu Lam, bằng không hôm qua cô cũng không có cách nào đưa quyển sổ tới; nhưng vấn đề là cô gái có cá tính ngoan ngoãn giống cô, hẳn sẽ không ra khỏi cửa vào ban đêm mới đúng chứ, chẳng lẽ cô định tự mình đến để xác nhận xem anh đã nhận được quyển sổ kia chưa?
"Tôi, tôi..... Tôi...." Cô há miệng thở dốc, đứng ở cửa không nói gì, cũng không nhúc nhích, nói chuyện ấp a ấp úng, hai tay không ngừng vò áo khoác, nhìn ra được cô đang rất khẩn trương. Một lát sau, Phồn Hoa dứt khoác mím môi, lấy trong túi ra một hộp thuốc: "Cho anh này."
"Cái gì vậy?" Anh khó hiểu nhíu mày, tới gần cô, hai tay nhét trong túi quần, cũng không có ý mời cô vào nhà, chỉ cúi mắt đánh giá vật trong tay cô.
"Không phải anh bị đau bụng sao? Thuốc này rất tốt, tôi thường uống, tác dụng phụ cũng không lớn." Cuối cùng cô cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh.
"....." Lần đầu tiên, Kiều Cẩm được nếm thử mùi vị á khẩu không biết nói gì trước mặt một cô gái.
Đáng lẽ anh phải thắc mắc rất nhiều chuyện, ví dụ như sao cô biết được? Lại xuất phát từ nguyên nhân gì mà đi xa như thế chỉ để đưa thuốc cho anh? Nhưng kết quả, trong đầu Kiều Cẩm lại trống rỗng, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm đang chảy qua tim, không ngừng quấy nhiễu, khiến anh trở nên rối loạn thất thường.
"Tôi nhận được tin nhắn của anh, hẳn là gửi sai. Nhưng tôi nghe Lam Lam nói, mẹ anh thường xuyên vắng nhà, sợ là anh gặp chuyện không may, cho nên tới đây xem xem. Anh không sao thì tốt rồi, nhớ phải uống thuốc nha, nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước....."
"Tôi tiễn cô." Khó khăn lắm anh mới tỉnh lại được, nhưng lời nói thốt ra vẫn còn chút rối loạn. Kiều Cẩm tin chắc rằng đây không phải là tình yêu nam nữ, chỉ do bị sự ôn nhu chăm sóc của cô đánh trúng, đã từ lâu rồi anh không được cảm nhận mùi vị được người khác chăm sóc thế này, cho nên mới trở tay không kịp như thế.
"Không cần không cần, tôi cũng thường đau bụng, biết rằng lúc đau bụng là khó chịu nhất, ngồi không được đứng không xong, đến nhúc nhích cũng không muốn, tự tôi về là được rồi." Khuôn mặt Phồn Hoa nở nụ cười nhẹ nhàng, mỗi lần nói ra lời cự tuyệt đều nói rất lưu loát. Cô vốn là lo lắng cho anh nên mới đến, đương nhiên là không muốn chuốc thêm phiền toái cho anh.
"Ừ, vậy cô cẩn thận một chút." Anh không giữ lại, hoặc giả có chút sợ hãi khi đối mặt với cô.
Trơ mắt nhìn cô tươi cười như hoa, xem như không có việc gì mà xoay người rời đi, lúc này Kiều Cẩm mới phát hiện cửa thang máy luôn bị cô dùng vật gì đó để ngăn lại, thoạt nhìn tựa như cô cũng không định ở lâu, thật sự chỉ là đưa thuốc rồi rời đi. Mãi đến khi cánh cửa thang máy khép lại, cô vẫn còn dặn dò anh nhớ uống thuốc.
Một chút càm ràm, một chút thân thiết, Kiều Cẩm không thể phủ nhận, sự càm ràm và thân thiết này chính là đòn trí mạng đối với đàn ông. Nó đủ để khiến cho một cô gái không tính là xinh đẹp, trong phút chốc như được hào quang bao phủ.
Anh sững sờ đóng cửa lại, không gian tĩnh mịch xung quanh khiến anh hơi phiền, thậm chí còn có chút chờ mong có thể nghe được giọng nói của cô ở đâu đó. Bất tri bất giác, Kiều Cẩm hoảng hốt đi đến cửa sổ, không bao lâu bóng dáng của Nhan Phồn Hoa đã đập vào mắt anh. Tuy rằng đang ở lầu , nhưng hình ảnh dưới lầu vẫn phản chiếu vào mắt anh rất rõ ràng.
Cô không tới một mình? Có một chiếc xe đang đợi cô?
Người đàn ông trong xe ga lăng bước xuống, giúp cô mở cửa xe, dường như hai người còn nói gì đó với nhau. Khuôn mặt đó, Kiều Cẩm không nhìn rõ; nhưng bóng dáng kia anh vẫn còn nhớ. Chính là người đàn ông cô gặp trong lần đi đến công ty phỏng vấn, cô cầm chặt tay người ta không chịu buông.
Đèn đuôi xe vừa sáng, Kiều Cẩm giống như bị mê hoặc, theo phản xạ lấy điện thoại di động ra, bấm số của cô, cái số mà từ lúc anh lưu tới giờ chưa bao giờ gọi điện đến. Cuộc gọi vừa được kết nối, Phồn Hoa chưa kịp mở miệng, anh đã giành trước ra lệnh: "Tôi không thoải mái, đi lên đây giúp tôi."
Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của anh vẫn luôn trói chặt một màn dưới lầu.
Kiều Cẩm không nói dối, anh thật sự thấy không thoải mái, nghĩ đến việc cô mang theo khuôn mặt tươi cười lúc nãy ngồi trên xe người đàn ông khác, dạ dày thật sự bắt đầu đau âm ẩm.
Không thoải mái? Vừa rồi nhìn anh còn rất tốt mà. Thậm chí Phồn Hoa còn bắt đầu hoài nghi, tin nhắn gửi sai kia, chỉ là do anh không muốn ra ngoài nên tìm đại một cái cớ mà thôi, chắc cũng chỉ có mình cô ngốc nghếch đi tin.
"Sao thế?" Giang Nam ở bên cạnh thấy cô cầm di động ngẩn người, cũng không vội lái xe, nhẹ giọng dò hỏi.
"... ..." Cô quay đầu, mờ mịt mở to mắt, tuy rằng vẫn thấy hoài nghi, nhưng trong tiềm thức đã ra quyết định: "Anh về trước đi, hình như anh tôi thấy không khỏe, tôi lên đó xem anh ấy thế nào."
Anh, không sai, đối mặt với Giang Nam, Phồn Hoa chỉ có thể nói dối rằng Kiều Cẩm là anh họ của cô.
Hai ngày trước, cô mới chính thức gặp mặt Giang Nam, lúc đó cô đeo kính sát tròng, có thể nhìn rõ diện mạo của anh. Khí chất của anh không khác mấy trong tưởng tượng của cô, nho nhã, ấm áp; diện mạo... đẹp trai hơn nhiều so với bức phác họa trong đầu Phồn Hoa, áo sơ mi đen với quần tây xám, đó là bộ trang phục của anh trong lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, có chút giống với Kiều Cẩm, nhưng khí chất của hai người thì lại khác nhau một trời một vực. Kiểu tóc được chăm chút rất cẩn thận, tỉ mỉ, bờ môi góc cạnh rõ ràng luôn ẩn chứa một nụ cười yếu ớt, khiến cho người ta cảm thấy bình tâm.
Giang Nam lớn hơn cô tám tuổi, rất quan tâm cô, thân là quản lý công ty chụp ảnh cưới, lại không hề kiêu ngạo. Từ miệng anh ấy, Phồn Hoa mới biết anh ấy có chút qua lại làm ăn với ba cô, xem như là quen biết.
Cho nên nếu để Giang Nam biết người trên lầu kia là Kiều Cẩm, rất có khả năng ba mẹ cô cũng sẽ biết, nghĩ đến lời cảnh cáo của mẹ cô, Phồn Hoa vẫn cảm thấy nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện.
"Muốn anh lên đó với em không?" Giang Nam nghĩ nghĩ rồi hỏi. Tính cách của cô nhút nhát như thế, nếu về nhà một mình quá muộn, luôn khiến người ta thấy không an tâm.
"Không cần, em có thể tự xử lý." Cô mỉm cười, dùng sức gật đầu, cho rằng như vậy mới có thể thuyết phục người khác tin cô có năng lực ứng phó với mọi tình huống xảy ra đột ngột.
Giang Nam có chút tiến thoái lưỡng nan, anh đang có việc gấp; nhưng nghĩ đến việc chú Nhan luôn nhờ vả anh chăm sóc tốt cho Phồn Hoa, lại cảm thấy do dự.
"Yên tâm đi, không phải anh đã nói em cũng nên học cách tự lập hay sao."
"Ừ, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh." Sau khi nghe cô nói lời này, Giang Nam nhẹ nhàng thở ra. Không thể không nói, Phồn Hoa là một cô gái rất khéo léo. Là bởi vì cô muốn học cách tự lập, cho nên dù anh có bỏ lại cô một mình giữa đê khuya, đi hẹn hò với bạn gái, cũng sẽ không cảm thấy áy náy.
Cũng bởi vì cô không có tính cách tiểu thư, bất cứ chuyện gì cũng không từ chối, lúc làm việc lại rất nhanh nhạy, chịu mệt chịu nhọc cái gì cũng chịu làm. Bởi vậy đối với Giang Nam mà nói, quan tâm cô cũng không chỉ vì lời nhờ vả của chú Nhan, mà theo bản năng anh đã xem cô như em gái, cảm thấy hết thảy đều là chuyện đương nhiên.
Sau khi không ngừng dặn dò cô đừng về quá trễ, Giang Nam mới yên tâm phóng xe rời đi. Xuyên qua kính chiếu hậu, thấy cô vẫn lễ phép đứng yên tại chỗ, nhìn theo anh, mãi đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn rời khỏi phạm vi của kính chiếu hậu, Giang Nam mới không nhịn được mà cong khóe miệng lên, cười khẽ, âm thầm bội phục cô được dạy dỗ thật tốt.
"Anh...." Phồn Hoa nổi lên dũng khí muốn hỏi xem đến cùng là anh đang muốn làm gì? Rõ ràng là không có việc gì, sao lại giả bộ sinh bệnh?
"Em gái." Cánh môi anh giật giật, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.
Hai từ không đầu không cuối, khiến Phồn Hoa không thể hiểu nổi ý tứ của anh, "Cái gì?"
"Có qua có lại thôi, cô đã gọi tôi là anh, đương nhiên tôi không thể để một mình cô tự nguyện." Kiều Cẩm nhướng đuôi mày, ánh mắt dừng trên di động của cô, ý bảo cô cuộc gọi vừa nãy vẫn chưa ngắt, trùng hợp anh nghe thấy cô giới thiệu anh với người đàn ông khác thế nào.
Phồn Hoa cúi đầu nhìn điện thoại, hồi lâu mới hiểu được ý của anh là gì, lập tức cười đến vô cùng xấu hổ: "Chuyện đó…. Tôi chỉ cảm thấy giới thiệu như thế có thể tránh được một chút phiền toái...."
"Không sao, làm anh em cũng không tệ." Anh dùng giọng điệu lười nhác ngắt lời cô, sợ cô quá mức thành thật, cuối cùng sẽ một năm một mười bộc trực nói rằng làm như vậy là để người đàn ông kia không hiểu lầm. So với như vậy, không bằng tự tạo cho mình một bậc thang.
Nhưng lời này rơi vào tai Phồn Hoa lại trở thành ý khác, cô hé miệng, nói không ra lời. Cho rằng đây là một lời ám chỉ, anh sẽ không có hứng thú với cô, cho dù đôi lúc có vẻ mặt ôn hòa, cũng chỉ là khái niệm anh em. Anh em? Quan hệ của bọn họ liền được xác định qua loa như thế, cô không còn đường sống để phản bác, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Cho nên, sau này cô sẽ dùng danh hiệu "em gái" để xuất hiện bên cạnh anh, còn phải có nhiệm vụ giúp anh theo đuổi con gái?
"Còn đờ người ra đó làm gì, vào đi." Thấy cô lặng đi không nói gì, dường như muốn bám rễ trước cửa nhà anh, Kiều Cẩm không có hứng thú đứng nói chuyện với cô như thế đến hừng đông, tầm mắt nghiêng nghiêng, anh tức giận nói.
"Đột nhiên tôi nhớ mình còn có việc....." Phồn Hoa rối rắm tìm cớ, hồn nhiên cho rằng làm vậy có thể lấy lệ tránh được Kiều Cẩm, có thể mau chóng rời khỏi, tránh việc cảm thấy xấu hổ, cũng tránh khỏi sau này sẽ phải đau khổ.
Thoạt nhìn anh không hề giống một người cần người khác giúp đỡ, vậy cô cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
Chỉ tiếc còn chưa nói xong, Kiều Cẩm đã ngang ngược kéo cô vào trong, dùng sức đóng cửa phòng. Hai người, chen chúc trước cảnh cửa nho nhỏ, không khí như không đủ dùng, anh cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, dần dần ý thức được hành vi của mình khó hiểu đến mức nào.
Cuối cùng, Kiều Cẩm đột nhiên nhớ tới hẳn là anh phải yếu ớt mới đúng, là một bệnh nhân mới đúng, "Đầu anh đau quá, không còn sức để nhúc nhích, vào bếp rót giúp anh ly nước đi, anh muốn uống nước."
"Không phải anh đau bụng sao?"
Ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa như thế chứ, không cam lòng ở cùng anh như thế sao? Không dấu vết trừng mắt nhìn vào mắt cô, anh tiếp tục gật đầu nhập vai, ra sức dùng bộ dáng một bệnh nhân nên có để giải thích: "Ừm, là đau bụng, đau đến mức lan đến trên đầu, hiện giờ cả người đều đau, nhúc nhích một chút là đau."
Có nghiêm trọng như vậy không, vừa rồi lúc kéo cô vào rõ ràng còn rất có lực. Tuy rằng trong lòng hoài nghi, nhưng Phồn Hoa vẫn không thể khống chế được bước chân của mình, bất tri bất giác chạy về phía nhà bếp.
Vậy mà người đàn ông nhúc nhích một chút là đau ở phía sau còn được voi đòi tiên cố ý bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, tôi còn chưa ăn cơm tối, cô biết nấu cơm không?"
Tiếng hét của anh thật sự rất lớn, dựa theo kinh nghiệm sống của Phồn Hoa, để có thể hét lớn như vậy, tất phải động đến không ít cơ trên mặt, anh không đau sao?