Sườn hầm khoai tây là một món ăn gia đình phổ biến, nếu xét tới nguồn gốc xuất xứ của nó thì đại để từ phương Bắc. Trời lạnh mà có một nồi thịt hầm nóng hôi hổi thì còn gì bằng. Khi mở nắp nồi ra, khoai tây hầm chín rục trộn lẫn với từng thớ sườn, mùi thơm của thịt hòa quyện với cái nồng đượm của khoai tây làm dậy lên mùi vị đặc trưng của món ăn. Ngoài ra, thêm các loại nguyên liệu tăng vị như hồi hương, hạt tần bì, và rắc thêm màu xanh của rau thơm điểm xuyết trên nền vàng của thịt và khoai tây trông thật đẹp mắt. Giống như tất cả những món ăn gia đình trên đời, đều lấy ký ức thời thơ ấu, lấy cái nồng đậm ấm áp khi ở nhà làm gốc rễ, sau đó chế biến rất đơn giản thôi, thế nhưng đó lại là thứ có ý vị sâu sắc và trường tồn nhất.
Đây là món ăn trời sinh nhằm giúp tinh thần người ta thoải mái, khi buông đũa lại thấy nó chẳng chút cầu kỳ. Chỉ cần lấy đũa gắp cho vào miệng là có thể cắn miếng lớn, sau khi ăn hết thịt còn có thể múc một muỗng canh chan vào ăn với cơm, những lúc như vậy chả ai thèm quản dáng điệu bạn háu ăn khi đó như thế nào. Hơn hết, đây không phải là món ăn được làm ra chỉ để thỏa mãn phần nhìn, nó chứa đựng mục đích nguyên sơ nhất của thức ăn, đó chính là nguyện vọng được ăn no một cách thuần túy của con người. Trước đây, ở những gia đình bình thường, vì lợi ích thực tế người ta thường cho thịt và rau vào nấu chung một nồi.
Từ Văn Diệu rất thích ăn món sườn hầm khoai tây. Bao nhiêu năm nay, tuy đã ăn không ít của ngon vật lạ, nhưng chỉ có duy nhất món này là có thể khiến anh thòm thèm chẳng bỏ được, giống như phản xạ có điều kiện xảy ra trong đầu, cứ mỗi khi nhớ đến mấy món ăn lúc ăn cơm thì thể nào trong đó cũng có món sườn hầm khoai tây này.
Trong ký ức của anh, đây là món ăn có một câu chuyện dài. Ngày xưa, cha anh suốt ngày làm việc cực khổ, phải đến cuối tuần mới được ăn món sườn hầm khoai tây hương dậy khắp sân. Vừa ngồi vào bàn, anh và Quý Vân Bằng nhất định phải cầm đũa đánh nhau cho tới khi bị mẹ đánh ỗi người một cái vào đầu mới thôi. Thật ra khi đó hai người chẳng háu ăn tới mức phải đánh nhau, nhưng cứ vào cuối tuần được ăn thịt, trò đánh nhau đó lại được lặp đi lặp lại nhiều lần, và sớm trở thành thông lệ bình thường của nhà họ Từ. Nếu như bữa đấy tâm trạng của cha anh tốt thì ngoài món thịt hầm này ra, có được thêm cả canh súp gà ta nấu nấm. Anh và Quý Vân Bằng được ưu tiên mỗi người một cái đùi gà. Sau bữa ăn, gia đình sẽ tráng miệng bằng chút hoa quả như táo lê hay chuối tiêu. Khi đó ăn mãi những loại trái cây đó cũng không thấy ngán, cho đến một ngày lần đầu tiên thấy được dứa đóng hộp, anh thích thú trầm trồ rất lâu.
Sau này thi đậu đại học và rời nhà đi học, tiếp đó là xuất ngoại du học, lúc quay về lại bận rộn với việc gây dựng công danh sự niệp, vô hình trung càng khiến món sườn hầm khoai tây dung dị trở thành thức ngon hiếm có. Từ Văn Diệu còn nhớ có lần bỗng dưng thấy rất thèm ăn món này, liền sai thư ký đến nhà hàng mua mang tới ình. Vừa mới nhìn thì thấy món ăn đơn giản như vậy lại được cho thêm vào các thứ như nấm hương, sò và cả cá tôm khô. Chỉ tiếc là khi ăn vào miệng, tuy ngon nhưng lại mất đi cái vị ngọt ngào trong ký ức tuổi thơ.
Lúc đấy, anh bất giác hiểu được, món ăn này chỉ thích hợp để nấu trong căn bếp ngổn ngang đồ đạc ở nhà mình, được đặt trên chiếc bàn ăn cơm cũ, món ăn nấu xong trong tiếng quở trách của mẹ và tiếng quát mắng của cha. Ngoài ra, nó còn cần một người bạn thuở nhỏ cùng mình giành ăn và người vú già hiền hòa phúc hậu đứng ở bên thì thầm rằng, Tiểu Diệu à, món thịt này đừng ăn nhiều quá, vú có chừa lại cho con một phần trong bếp ấy. Phải là tất cả những điều đó tập trung lại mới có thể tạo nên một món ăn đậm đà khó quên đến thế.
Đây không phải là việc một mình anh có thể làm, hay chỉ cần có tiền cưới vợ về để người đó nấu cho ăn là xong chuyện. Một vài tình nhân trước đây của Từ Văn Diệu nấu ăn rất giỏi, nhưng dù họ có cố công thế nào cũng không đem đến cho anh cảm giác anh muốn.
Đó là loại cảm giác hết sức thanh thản, không phải chú ý tới ngoại cảnh, lo lắng chuyện lễ nĩa giáo đường, hay phải đề phòng bất kỳ ai, đơn giản chỉ cần thỏa mãn ý định ban sơ là ăn no căng cả bụng, vui vẻ và thoải mái ăn uống một bữa theo kiểu mình thích mà chẳng cần cố kỵ gì.
Nhưng tiếc thay lại rất khó lòng có được bầu không khí đầm ấm đó, càng là người quyền cao chức trọng càng không dễ mà đạt được. Đôi khi đương lúc bận rộn anh lại tranh thủ suy nĩ tới những ưu điểm của bản thân, thì càng thấy mình gắn với những từ khóa như thế này: một gã đàn ông có tuổi chững chạc, đồng tính, độc thân vì không cách nào yêu được ai và cũng chẳng thể vin vào tiền mà ép ai đó bên mình cả đời.
Nên khi anh dọn vào sống cùng Vương Tranh, lần đầu ăn món sườn hầm khoai tây cậu nấu, bất giác anh lại thấy mắt mình cay cay.
Thành thật mà nói, tay nề nấu nướng của Vương Tranh chỉ thuộc loại thường, khả năng nấu nướng của cậu không giỏi lắm, với lại cậu trời sinh đã thiếu khả năng xử lý thành thục các chi tiết nhỏ rồi. Lúc nấu cơm, cậu tự mình bằm thịt chứ không bao giờ sử dụng cối xay thịt, nhưng đến lúc đó thịt được bằm lại không đều nhau. Cậu không bao giờ cắt được những miếng thịt mỏng mảnh đều tăm tắp như cánh ve, không thể cắt khoai tây thành từng sợi nhỏ như cây tăm. Lại còn hay lo lắng, luôn cầm vá đảo nồi thịt, cứ sợ nguyên liệu không chín thành ra để lửa lớn rất lâu. Còn khi hầm canh thì ngược lại, cứ sợ nấu lâu canh cạn mất nước mà không biết, nên chưa tới lúc đã vội vàng tắt bếp.
Phải công nhận thức ăn cậu làm ra khá ngon miệng, nhưng nếu chỉ ở mức độ này thì ai ai cũng làm được.
Cơ mà Từ Văn Diệu lại vô cùng hài lòng và thỏa mãn với điều đó. Mỗi ngày tan sở về nhà anh lại đi rửa tay, ngồi ở sofa đọc báo, chốc chốc nhìn người đang tất bật trong bếp tìm thứ này kiếm thứ nọ lọ mọ đụng thứ kia, rồi một lúc sau đó cả nhà dậy lên mùi thức ăn, tiếp đấy cậu sẽ cất tiếng gọi, ‘Ăn cơm thôi!’, anh liền bỏ tờ báo xuống, vui vẻ ngồi vào bàn.
Lúc dùng bữa, anh sẽ thuận miệng nói, bữa nay món thịt kho này hơi bị khét nè, còn canh thì ngon lắm, rồi khi cơm vơi, anh rất tự nhiên nói, Cho anh thêm bát nữa.
Ăn uống no nê thì ngồi đơ ra đó, liền bị Vương Tranh đá cho một cước, bắt đi thu dọn chén bát.
Đó là một cuộc sống bình thường và đơn giản như bao người nhưng lại vô cùng ấm áp khiến người khác thấy thân thuộc.
Hôm nay nhà nấu món sườn hầm khoai tây.
Từ Văn Diệu vừa bước vào cửa liền ngửi thấy mùi, lòng phơi phới vui sướng, vừa cởi áo vest ngoài vừa nói: “ Ai da, thơm quá đi!” .
Anh đổi giày đi vào phòng ăn, nhìn những món nguội đã được dọn sẵn trên bàn, thấy dì Trâu dọn rất nhiều bát đũa ra, ngạc nhiên hỏi: “ Có chuyện gì vậy? Hôm nay nhà mình có khách à?” .
“ Đúng vậy, Tiểu Vương bảo có hai vị khách tới nhà ăn cơm, từ lúc chiều khi tôi mua đồ ăn đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn luôn tay luôn chân đến giờ vẫn chưa nghỉ” .
“ Hả?” . Từ Văn Diệu biết thói quen của người yêu, mỗi lúc nhà có khách lại xả láng một bữa, không quan tâm tới chuyện phải ăn thức ăn thừa suốt mấy ngày hôm sau, vì vậy đau khổ hỏi: “ Nấu hết thảy bao nhiêu món vậy?” .
“ Bốn món nguội, bốn món nóng, lại thêm cả canh nữa” . Dì Trâu cau mày bất mãn đáp. “ Đâu phải Tết nhất gì mà nấu nhiều vậy? Mấy ngày sau lại phải ăn đồ thừa” .
“ Đúng đó!” . Từ Văn Diệu hết sức đồng tình, hùa theo oán trách: “ Rõ ràng biết bữa nay sẽ ăn không hết mà” .
“ Hôm nào đẹp trời cậu nhắc Tiểu Vương chuyện này đi” . Dì Trâu lườm anh một cái. “ Dù sao tôi cũng chỉ là người giúp việc làm công lấy tiền, không tiện nói mấy lời như vậy” .
Từ Văn Diệu lập tức xua tay: “ Dì tha cho cháu, đừng kéo cháu vào chuyện này. Trước đây có ý kiến rồi, sau đó cậu ấy liền giảng cho cháu nguyên tràng gì đó loạn xà ngầu lên. Rồi ngờ vực bản thân mình nấu không ngon, cháu không thích ăn, nên nói như thế nhằm nhắc khéo cậu ấy. Cũng đừng vì chuyện nhỏ như chuyện mời khách mà phá hỏng sự đoàn kết an định trong gia đình. Lát nữa, chúng ta cố ăn nhiều một chút, gắng để thức ăn còn thừa ít thôi là được” .
Dì Trâu theo làm cho hai người đã lâu, dần dà cũng nảy sinh tình cảm, xem cả hai như con cháu trong nhà, nên ne anh nói vậy cũng chỉ cười trách anh một tiếng: “ Nhìn bộ dạng cậu lo lắng sợ sệt y như nàng dâu, người ngoài không biết còn tưởng cậu là vợ của cậu ấy mất” .
“ Ấy ấy, dì đừng bao giờ nói vậy, trên đời làm gì có cô vợ nào to lớn thô kệch như cháu chứ? Nhưng có chuyện này phải nói, đàn ông thì phải sợ vợ, có thế mới là đàn ông! Trên Tivi chẳng phải cũng đã nhắc rằng, đàn ông ấy à, những lúc ở vào trạng thái yên tĩnh có thể suy nĩ được rất nhiều chuyện, vừa cứng rắn vừa dịu dàng tình cảm…” . Giữa lúc anh ba hoa thì Vương Tranh từ trong bếp nói vọng ra:
“ Anh, mau vào giúp em một tay nào!” .
“ Tới liền đây!” . Anh tức tốc đáp lại, đưa áo khoác đang cầm trên tay cho dì Trâu, dì ấy cầm lấy áo, cười khúc khích, nói: “ Đấy, vào mà dịu dàng tình cảm với người ta đi!” .
Từ Văn Diệu khoái chí cười ngất, xắn tay áo xông vào bếp, vừa thấy Vương Tranh mặc áo bông đen khoác thêm tạp dề bên ngoài đang mở nắp nồi hấp liền lo lắng nói: “ Ối, ông trời con của tôi ơi, mau mau bỏ xuống, để anh làm cho, coi chừng phỏng bây giờ!” .
Vương Tranh vội buông nắp nồi xuống, đưa giẻ bắc nồi cho anh rồi nói: “ Anh coi chừng, nóng lắm đấy!” .
“ Cá Quế[]! Coi bộ cũng rình rang quá ha! Ai tới vậy em?” . Từ Văn Diệu vừa bưng cá hấp từ trong nồi ra vừa hỏi.
[] Cá Quế: một loài cá của Trung Quốc, còn có tên là Ngao Hoa Ngư, cá đắt nhất trong mấy loài “ Tam hoa ngũ la” , trước đây người dân bình thường hiếm khi mua để ăn, được biết tới phổ biến với cái tên Chinese Perchh/ Mandarin Fish.
“ À, là J, anh ấy tới thành phố G để bàn chuyện làm ăn, hôm trước có gọi cho em, vậy nên bữa nay em mời anh ấy tới nhà ăn cơm” . Vương Tranh xoay người, đổ nước tương vào dầu đang sôi rồi thêm hành lá vào chảo xào lên, sau đó rưới hỗn hợp đó lên món cá đã hấp chín, tức khắc hương thơm ngào ngạt xông lên mũi.
Từ Văn Diệu sửng sốt hỏi: “ Có việc gì mà em lại liên lạc với anh ta, lại còn mời tới nhà ăn cơm?” .
“ Anh ấy đâu quen ai ở đây, với lại mời tới nhà ăn một bữa có sao đâu, ra ngoài vừa đắt lại vừa không sạch sẽ. Hơn hết, mời người ta về nhà không phải sẽ có thành ý hơn sao?” .
“ Anh không có ý kiến gì” . Từ Văn Diệu mang khay cá hấp ra đặt ở bàn ăn bên ngoài, rồi quay vào nói: “ Chỉ sợ là người ta thấy không thoải mái thôi” .
“ Vì vậy em mới mời luôn cả Tiểu Tạ. Anh Vân Bằng đi công tác, một mình cậu ấy ở nhà cũng buồn” .
Từ Văn Diệu nhướn mày hỏi: “ Lạ thật nha, sao người anh từng quen bây giờ đều thành bạn của em hết vậy?” .
Vương Tranh cười đáp: “ Tại mọi người có duyên với nhau. Những người giống bọn em vốn rất ít, trong thế giới đầy hỗn tạp này, người mình biết rõ ràng có thể yên tâm kết bạn lại càng ít hơn” .
Anh khẽ gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì lại quấn lấy eo Vương Tranh, hôn lên vành tai cậu: “ Mới nãy dì Trâu có nói đùa với anh vài câu về chúng ta, xem ra suy nĩ của dì ấy tiến bộ hơn cha anh nữa” .
“ Ngày nào dì ấy cũng giáp mặt chúng ta, dù có không muốn cũng phải bị ảnh hưởng thôi” . Vương Tranh nói. “ Cha anh không như vậy, dạo này không phản đối bọn mình, lại còn nói sẽ bảo mẹ anh gọi điện thoại nói chuyện với anh nữa” .
Anh thở dài, nói hết sức bất đắc dĩ: “ Anh cũng làm nhiều chuyện cho ông rồi, mấy thứ tốt đều có cả rồi, ông cụ cuối cùng cũng phải ái ngại vậy thôi” .
Vương Tranh cười ha ha, vừa mở miệng định nói gì thì chuông cửa vang lên, cậu vội vàng nói: “ Em đi mở cửa” .
“ Dì Trâu đang ở bên ngoài, dì ấy sẽ ra mở cửa” . Từ Văn Diệu ôm cậu sát vào lòng, bờ môi nóng bỏng ma sát lên hõm cổ cậu: “ Cục cưng à, em mặc tạp dề như vậy, nhìn gợi cảm lắm đó. Lần sau đừng mặc gì bên dưới, chúng ta thử làm một lần trong bếp nhé?” .
Vương Tranh đỏ mặt, thụi cùi chỏ vào bụng anh: “ Biến ngay, suốt ngày chỉ biết mơ tưởng đến chuyện đó” .
Ngoài phòng khách đã vang lên tiếng Tạ Xuân Sinh: “ Thầy Vương ơi, em đến rồi, Văn Diệu vẫn chưa về hả anh? Cần em giúp gì anh cứ nói nhé…” .
Cậu ta vừa nói vừa đi vào, đến cửa bếp bất ngờ thấy hai người đang ôm nhau, bèn sững người lại, cười mà rằng: “ Thì ra anh Văn Diệu đã về rồi, hai người tiếp tục đi, em sẽ ra ngoài xem tivi vậy” .
Vương Tranh ngượng ngùng giãy ra khỏi người Từ Văn Diệu, vội vàng nói với Tạ Xuân Sinh: “ Cậu không cần làm gì đâu, đi rửa tay đi, đợi lát nữa khi nào bạn tôi tới thì tán gẫu với anh ấy” .
“ Vâng ạ” . Tạ Xuân Sinh tới đây cũng vài lần, sớm quen thuộc từng ngóc ngách trong nhà, chút sau đã ne thấy tiếng cậu ta từ phòng ăn vọng lại: “ Anh nấu nhiều món ngon quá đi, tối nay em nhất định phải ăn nhiều vào mới được” .
Vương Tranh làm xong món cuối cùng là rau xào liền đưa cho Từ Văn Diệu bưng ra bàn, sau đó vừa cởi tạp dề vừa đi qua, lúc quay người lại đã thấy Tạ Xuân Sinh ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, nhìn chằm chằm vào những món ăn không rời mắt, đoạn cậu bật cười mà nói: “ Anh Vân Bằng đi vắng chắc cậu lại ăn đại cái gì đó ngoài đường chứ gì?” .
“ Em cũng hết cách, ai bảo em chẳng biết nấu ăn làm chi” . Tạ Xuân Sinh có chút bất mãn, chu miệng nói: “ Suốt tuần toàn ăn ngoài thôi!” .
“ Đáng đời!” . Từ Văn Diệu cũng ngồi vào ế, thuận miệng xen vào mắng mỏ: “ Lớn chừng này rồi chỉ biết có mỗi chuyện nấu mì, Vân Bằng vừa đi khỏi cậu lại hiện hình lười biếng trở lại” .
“ Tại anh ấy để lại cho em rất nhiều số của mấy tiệm cơm hộp chứ bộ. Sau khi ăn thử hết những món ở mấy tiệm đó thì mỗi khi ngửi thấy mùi thức ăn bên ngoài thôi lại muốn nôn” .
“ Sao cậu ta không làm cho cậu ổ bánh mì lớn thiệt là lớn sau đó tròng lên cổ cậu nhỉ?” . Từ Văn Diệu trêu. “ Như vậy hễ khi nào đói cậu cứ cúi đầu xuống cạp một miếng là được, hay là bây giờ nhờ Tiểu Tranh làm cho cậu một ổ giống vậy để cậu khỏi phải chết đói” .
Vương Tranh và dì Trâu ne xong thì cười ngất, Tạ Xuân Sinh xấu hổ cúi gằm mặt. Bọn họ cũng rành chuyện giữa hai người này, biết Quý Vân Bằng coi Tạ Xuân Sinh là trời, suốt ngày nĩ ngợi cân nhắc xem làm món gì ngon bồi bổ cho cậu ta, rồi còn không chịu được cảnh Tiểu Tạ vào bếp nấu nướng nữa. Một chốc sau, Vương Tranh chen vào cứu giúp: “ Tiểu Tạ đã đói chưa, tôi múc bát canh cho cậu ăn trước nhé?” .
“ Thôi, không cần đâu ạ” . Tạ Xuân Sinh vẫn còn ngại ngùng, lắc đầu nói: “ Đợi khi nào khách tới đủ thì em ăn luôn” .
“ Sao J lại chưa đến nhỉ? Cá hấp rồi không thể để lâu, vì nguội thì tanh lắm” . Từ Văn Diệu quay sang hỏi người yêu: “ Em có hẹn anh ta mấy giờ không?” .
“ Có chứ” . Vương Tranh nhìn đồng hồ, nhíu mày nói: “ Cũng tới lúc rồi mà” .
“ Không sao, chúng ta cứ chờ lát nữa xem sao, em cũng không đói lắm” , Tạ Xuân Sinh góp lời.
“ Phải, cậu không đói mà chỉ thòm thèm tới chảy cả nước dãi ra kìa” . Từ Văn Diệu lại trêu cậu ta.
Dì Trâu cũng hùa theo: “ Thằng bé này nhìn gầy quá, chắc là đói lắm đây, dì múc gì cho con ăn đỡ nhé…” .
Vương Tranh và Từ Văn Diệu cười ầm lên, Tiểu Tạ thì đỏ mặt không thôi, liên tục lắc đầu mà rằng: “ Không cần, không cần ạ! Con không có đói, thật sự không có đói…” .
Lúc mọi người đang nói cười vui vẻ chuông cửa lại vang lên lần nữa. Tạ Xuân Sinh nhanh nhảu đứng bật dậy, nói: “ Em đi mở cửa!” .
Cậu ta lướt nhanh như chớp qua bình phong, chạy vội tới cửa lớn. Vương Tranh vừa nhịn cười vừa nói: “ Lần sau Tiểu Tạ không dám é nhà mình ăn cơm, em sẽ tính sổ với anh đấy” .
“ Không có chuyện đó đâu!” . Từ Văn Diệu nắm lấy tay cậu, cười nói: “ Tính tình Vân Bằng thế nào sao chúng ta không rành được? ê hơn cả anh nữa, hai tên đó thích ăn ngon, nhất định thế nào cũng mò tới nhà mình thôi” .
Lúc này, phía ngoài phòng khách bỗng có tiếng cãi nhau, có tiếng cửa đóng sập lại, tiếng Tiểu Tạ thét lên vì đau: “ Ui, này, anh là ai hả, sao tự dưng đẩy người ta?” .
Giọng nói mất kiên nhẫn của J cũng vang lên: “ Hách Hoành Tôn, cậu làm gì vậy, mau bỏ tay ra!” .
Từ Văn Diệu và Vương Tranh nhìn nhau, sắc mặt biến đổi, vội vàng chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy giám đốc Hách nắm cổ tay J, ra sức lôi lôi kéo kéo. J do bị túm nên lảo đảo ngả về phía anh ta. Hách Hoành Tôn vội vươn tay đỡ lấy eo anh rồi kiên quyết không chịu buông ra. Người đáng thương nhất chính là Tiểu Tạ, vô tình trở thành vật hy sinh trong màn giằng co của hai người, bị đẩy đập lưng vào cửa, hiện giờ đang xoa xoa thắt lưng đứng dậy. Đoạn lại sợ hãi mách với Vương Tranh: “ Thầy Vương, anh xem người này kìa, chúng ta gọi bảo vệ hoặc là báo cảnh sát đi anh?” .
Từ Văn Diệu lạnh lùng nhếch mép cười, hất cằm nói: “ Ý kiến hay đó, mau báo cho cảnh sát đi!” .
Mặt mày J lúc xanh lúc đỏ, giãy mãi không thoát được tay của người kia, xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống cho xong, cuối cùng bất đắc dĩ van vỉ: “ Hoành Tôn, trước tiên cậu bỏ tôi ra có được không? Mọi người đang nhìn kìa” .
Giám đốc Hách vô cùng hài lòng khi thấy vẻ chịu thua của J, thỏa mãn buông tay ra, gật đầu chào Từ Văn Diệu và Vương Tranh, rồi lãnh đạm nói: “ Thật là ngại quá, lại gặp mọi người trong hoàn cảnh như thế này. Như các người thấy, tôi có chuyện muốn nói với J nhưng anh ấy lại không chịu ngồi xuống nói chuyện, tôi hết cách đành phải đuổi tới đây. Thất lễ rồi!” .
J ngượng ngùng lên tiếng: “ Những gì muốn nói tôi đã nói hết rồi…” .
“ Đó chỉ là phía anh thôi!” . Giám đốc Hách quát lên, nói đầy hùng hồn: “ Nếu anh đã bảo đó là vấn đề giữa chúng ta, không phải chỉ mình anh mới có quyền có ý kiến. Trước đây tôi luôn phớt lờ ý muốn của anh, tôi xin lỗi, nhưng nếu bây giờ anh không cho tôi được quyền nói lên suy nĩ của mình thì anh có khác gì tôi ngày trước? Thầy Vương, cậu nói một câu công bằng đi, tôi nói vậy là đúng hay sai?” .
Hách Hoành Tôn vốn giỏi nói lý, đầu óc lại bình tĩnh, hơn nữa đã thông suốt được rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian này, hiểu được mục tiêu mình muốn và không muốn cái gì. Trong khi đó J lại thua kém đối phương rất xa, tính tình lúc nào cũng yếu đuối, bị người ta bắt nạt cũng không biết cách đáp trả. Bây giờ tình hình chuyển biến thành như vậy, anh không khỏi bị logic của đối phương cuốn theo, nĩ rằng bản thân đã không cho người khác cơ hội được bày tỏ là không đúng. J khó xử đưa mắt nhìn Vương Tranh, trong mắt có vẻ phức tạp, thậm chí ẩn chứa ý mong chờ đến cả chính anh cũng không nhận ra.
Song anh ta qua mặt J thì dễ, còn muốn làm trò với Từ Văn Diệu và Vương Tranh lại khó. Từ Văn Diệu vốn dĩ chẳng ưa gì anh ta, bèn cười nhạt nói: “ Việc này không liên quan tới Tiểu Tranh nhà tôi, nên xin miễn cho màn phân xử. Chỉ là tôi có một ni vấn nhỏ, hình như chuyện đã không còn đơn giản là hai người chia tay hay sum họp nhỉ? Lần đó khi J muốn tách ra anh đã đồng ý rồi đấy thôi. Đàn ông cầm lên được phải buông xuống đặng. Dứt khoát một lần để đừng dây dưa về sau không phải sẽ tốt hơn cho cả hai? Bây giờ anh lại quay lại làm phiền, lại còn cái gì mà không cho anh cơ hội nói chuyện, anh bạn à, nếu cho anh cơ hội, anh định làm trò gì? Bộ anh tưởng chỉ cần dẻo mồm là sẽ được tha thứ ư?” .
Từ Văn Diệu không chút lưu tình chọc thủng lớp mặt nạ của Hách Hoành Tôn. Vương Tranh ne cũng cảm thấy hơi quá đáng, đang muốn nói điều gì đó, thì đột nhiên ne đối phương lạnh lùng nói: “ Người đang ở trạng thái mất tỉnh táo thường dễ lựa chọn những gì trái ngược với ý muốn của bản thân, lần đó quyết định của tôi quá vội vàng hấp tấp, sau này bình tĩnh cẩn thận suy nĩ lại mới nhận ra mình không hề muốn chia tay với J. Đây không phải là lật lọng mà là ý nguyện chân thật nhất của tôi, với tôi mà nói điều đó chẳng có gì sai cả, chỉ có kẻ tự ình đang làm việc nĩa mới là vô duyên. J, hôm nay tôi không ngại phải mất mặt trước mọi người, một lần nữa lặp lại với anh rằng, tôi thật lòng yêu anh và không muốn chúng ta chia tay. Tôi không đồng ý lời chia tay đơn phương của anh, nên đề nị ngày trước là vô hiệu” .