Thẩm Ý Đông hút xong một điếu thuốc thì, Nam Nhược cũng từ phòng tắm đi ra.
Có thể vì đã thấy hết cơ thể của nhau mà cô chả buồn mặc áo quần làm gì nữa, dứt khoát quấn một chiếc khăn tắm đi ra.
Trông thấy Thẩm Ý Đông ngồi tựa ở đầu giường, đầu mày khẽ nhíu, ánh mắt chính là một bộ xem thường.
Mới lười đi quan tâm cái nhìn của anh, cô từ tốn mặc áo quần vào, sau đó cầm lấy túi của mình, từ bên trong lấy ra một tấm danh thiếp, đặt lên tủ đầu giường.
Thẩm Ý Đông dập điếu thuốc, mang theo nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô.
“Phí phục vụ tối qua, liên hệ với tôi, tôi sẽ trả cho anh.”
“???” Cơ mặt gần như vặn vẹo thành một khối rồi.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, trịnh trọng nói: “Cho nên, hãy nhớ cho kỹ. Là tôi ngủ với anh.”
Mãi đến khi bóng cô biến mất sau cánh cửa, Thẩm Ý Đông mới lấy lại phản ứng, anh nhảy cẫng lên, lớn giọng thét: “Tôi con mẹ nó!”
Nam Nhược nghe được thanh âm như muốn giết người của anh, nhưng vẫn lờ đi, bước chân tiếp tục đi nhanh ra ngoài.
Thư kí Trương bất thình lình từ cuối hành lang đi ra, dáng người thẳng tắp đứng ở một bên, nhìn cô hơi khom người chào.
“Cô Nam, Thẩm tổng bảo tôi đưa cô trở về.”
Thời điểm đối diện với người ngoài sắc mặt Nam Nhược ngay lập tức nhu hòa đi rất nhiều, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Thư kí Trương cúi đầu, “Không dám, cô Nam.”
Nam Nhược là một người rất dễ ở chung.
Ở phương diện quen biết giữa người với người, chỉ cần người khác không chạm đến điểm mấu chốt của cô, cô đều sẽ biểu hiện rất hòa thuận.
Thư kí Trương lái xe, tự mình đưa Nam Nhược đến dưới lầu căn hộ cô thuê.
Trên đường về, thư kí Trương gọi điện thoại cho Thẩm Ý Đông báo cáo: “Thẩm tổng, người đã được đưa trở về an toàn.”
“Ờ.”
Thư kí Trương hỏi tiếp: “Bây giờ, có cần tôi đến đón ngài không?”
Thẩm Ý Đông không trả lời.
Thư kí Trương không dám lên tiếng, yên lặng chờ. Hồi lâu sau, mới nghe được Thẩm Ý Đông ở đầu kia điện thoại hỏi lại: “Kết quả điều tra thế nào?”
“Là giám đốc bộ phận Hà và giám đốc giải trí Bùi.”
Mặc dù đã sớm nghĩ đến, cũng chỉ có mấy người này là dám ở trên đất của anh làm ra loại chuyện như này. Nhưng khi nghe được thư kí Trương báo cáo thì, đầu mày anh vẫn là cau chặt, cảm thấy cực kì khó chịu.
“Giám đốc bộ phận Hà với giám đốc giải trí Bùi muốn đưa cô Nam cho Thẩm tổng, nên sai người mang thuốc đến đây, sau đó bí mật cho cô Nam uống.”
Một hồi rất lâu sau phía bên kia điện thoại cũng không hề đáp lại, thư kí Trương thử hỏi dò một câu, “Có cần cho bọn họ nghỉ việc luôn trong hôm nay không ạ?”
“Không cần.”
Thư kí Trương nghi ngờ. Bọn họ làm ra loại chuyện này với cô Nam, nhưng Thẩm tổng lại buông tha cho bọn họ thật dễ dàng.
“Không cần nghỉ việc, điều bọn họ đến chi nhánh của Húc Hoa ở châu Phi, còn không đủ một năm liền không cho phép về.”
“…” Quả nhiên, dù sao Thẩm tổng vẫn là độc ác nhất. Thư kí Trương khe khẽ cong cong môi, “Vâng.”
Ngắt điện thoại, Thẩm Ý Đông cởi áo ngủ, nhìn qua chiếc gương trong phòng tắm, trông thấy trên vai mình đâu đâu cũng là vết cào ngang dọc đều có đủ, nhưng là anh lại nở nụ cười rực rỡ.
“Cái con nhóc này, thật là đủ tàn nhẫn.”
Trong đầu không khỏi tái hiện lại một màn nổi gió phất cờ đặc tiêu hồn tối qua, cả người trên dưới mơ hồ có chút khô nóng.
Anh nhìn vào chính mình trong gương, khe khẽ nói, “Muốn đi à, tôi còn chưa cho phép em đâu?”
Bỗng nhiên chiếc di động đang đặt trên bệ đá cẩm thạch reo lên ong ong, Thẩm Ý Đông giơ ngón tay lên trượt qua màn hình.
Điện thoại được kết nối.
“Thẩm tổng à, Thẩm gia ơi, em sai rồi, em sai rồi còn không được sao? Nhất định là đầu tôi bị kẹp cửa, hơn nữa còn là ăn no sinh nhàn nên mới đi nhúng tay vào chuyện của anh, em xứng đáng bị đánh.”
Ở bên kia điện thoại Bùi Kính chỉ hận không thể ngay lập tức quỳ xuống trước mặt anh.
Có điều Thẩm Ý Đông vẫn một bộ thờ ơ không buồn cảm động, nói, “Muộn rồi. Người phụ nữ của tôi không phải ai muốn động thì động.” Dứt khoát ngắt điện thoại.
Bùi Kính với Thẩm Ý Đông cũng được coi như từ một một khu viện lớn lên, bằng đấy đều xem nhau là anh em.
Có điều Thẩm Ý Đông lớn hơn anh ta vài tuổi, hơn nữa bởi vì phong cách làm việc mạnh mẽ vang dội của anh, cho nên trong viện có rất nhiều anh em đều vì anh mà “Thiên Lôi sai đâu đánh đó().”
() Thiên Lôi sai đâu đánh đó: Tương tự nghĩa của câu ‘cha mẹ đặt đâu con ngồi đó.’
Nào chỉ có mỗi vậy, gần như hết thảy trưởng bối trong đại viện đều xem trọng Thẩm Ý Đông.
Sở dĩ Bùi Kính đến giải trí Húc Hoa làm việc, một phần là do trong nhà sắp xếp, một phần là do anh ta muốn đi theo Thẩm Ý Đông học tập.
Bản tính anh ta chính là ham vui, nhưng lại vì Thẩm Ý Đông mà thu liễm không ít.
Trắng trợn mà nói, thú thật Bùi Kính chả thích làm việc ở Húc Hoa tí xiu nào cả.
Nếu đã như vậy, so với việc để anh ta ra ngoài tự do vui vẻ, chi bằng ném anh ta tới châu Phi để anh ta tôi luyện bản thân.
Hơn nữa, chuyện này là Thẩm Ý Đông làm, cho nên người trong nhà phỏng chừng đều sẽ không cản lấy một tiếng.
Nhiêu vậy đã đủ để Bùi Kính sống không bằng chết rồi.
Giáo huấn người khác, Thẩm Ý Đông cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Thay một bộ quần áo khác, tự mình lái xe đến công ty.
Ở một diễn biến khác, Nam Nhược không hề hay biết Thẩm Ý Đông giúp cô xả giận.
Về đến nhà xong, cảm thấy trên dưới mỗi một tế bào đều uể oải không thể tả, bèn đi vào phòng tắm muốn tắm rửa sạch sẽ.
Lúc cô đi ra ngoài thì, trông thấy Kha Khả với Ngô Già đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cũng không lấy làm ngạc nhiên, rất tự nhiên ngồi xuống cầm lấy điều khiển tivi đặt trên bàn trà, sau đó mở tivi lên xem buổi trình diễn thời trang mới nhất.
Giữa nền nhạc năng động Ngô Già cười hì hì hỏi cô: “Buổi tiệc kia vẫn tốt chứ?”
“Tàm tạm đi.” Nam Nhược có chút qua loa.
“Ạch.” Đối với thái độ không để bụng của cô Ngô Già chỉ tiếc mài sắt không nên kim, bắt chéo hai chân sau đó nói với cô: “Em cái con nhóc này, sao chuyện gì em cũng một dáng vẻ không buồn quan tâm như vậy cơ chứ!”
Nam Nhược vẫn vui vẻ xem tivi.
“Chị nghe người ta nói, Thẩm tổng giới thiệu em với tất cả mọi người, còn tuyên bố cậu ta sẽ tự tay nâng đỡ em. Chuyện này đối với sự phát triển của em ở Húc Hoa trong tương lai, nhất định là một điểm tựa vô cùng tốt.”
Nam Nhược không nói gì.
“À, đúng rồi. Sáng sớm hôm nay Thẩm tổng đã cho thư kí Trương mang hợp đồng đến, điều kiện so với những gì thảo luận lúc trước còn tốt hơn.”
Ngô Già lấy hợp đồng ra khỏi túi xách, đưa cho cô, “Bây giờ em kí tên trước. Những chuyện về sau chị sẽ trực tiếp đến công ty giải quyết, em không cần phải quan tâm.”
Cuối cùng, Nam Nhược cũng có phản ứng, quay đầu nhìn bản hợp đồng trong tay Ngô Già.
Chốc lát sau cô mới đưa tay ra nhận lấy, nhưng vẫn không mở nó ra, chỉ là nhìn bìa ngoài của bản hợp đồng. Bỗng nhiên cô nhớ đến gương mặt của anh.
Người đàn ông này vẫn luôn thích để kiểu đầu húi cua.
Ngày xưa lúc còn mặc đồng phục học sinh luôn lộ ra bảy phần hoang dã, mà bây giờ cũng như vậy, âu phục giày da, trái lại cỗ hoang dã dễ dàng khiến người ta muốn điên muốn dại kia không hề ngớt đi phân nào.
Tự dưng cô thấy khó chịu không thôi.
Bởi vì, cô phát hiện ra, cô dùng hết thảy bảy năm thanh xuân mới miễn cưỡng khiến gương mặt anh trở nên mơ hồ trong kí ức, thế nhưng chỉ trong một buổi tối, kí ức cứ vậy vòng ngược về ngày xưa.
Thật là muốn tẩn bản thân một trận.
“Sao thế?”
Nam Nhược lắc lắc đầu, cầm bút “Xoạt xoat” kí tên lên bản hợp đồng.
Ngô Già nhíu mày hỏi: “Em không cần nhìn nội dung hợp đồng luôn sao?”
Cô luôn là người cẩn thận, rất nhiều chuyện chỉ cần liên quan đến cô, cô chắc chắn phải tự mình xem qua.
Không phải vì không tin người khác, mà chỉ như vậy mới khiến cô cảm thấy an toàn.
Cũng vì vậy cho nên Ngô Già mới cố ý mang bản hợp đồng tới đây, để cô nhìn qua một chút, hơn nữa cũng cần cô phải kí tên.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới lại là, cô lần này đến lật cũng không lật, trực tiếp kí tên luôn.
Cô ấy với Nam Nhược cùng nhau làm việc đã năm, sáu năm, đối với cô luôn hiểu rất rõ. Không cần cô mở miệng, chỉ cần nhìn sắc mặt cô liền biết cô muốn nói gì.
Kí tên xong đem hợp đồng đặt trở lại trên bàn, bắt đầu phân tích cho Ngô Già nghe.
“Gần như tất cả các công ty lớn trong nước trước kia chúng ta đều đã nghiên cứu qua. Vốn Danh Ngu là công ty thích hợp nhất, bọn họ chỉ tập trung vào nghề người mẫu. Có điều đàm phán với họ không thành công, mọi thứ đều không còn ý nghĩa. Nếu đã như vậy thì trong số những công ty còn lại, hiển nhiên tài nguyên càng lớn càng thích hợp với chúng ta nhất. Cho nên Húc Hoa chính là lựa chọn thích hợp. Vả lại, đối phương còn chủ động duỗi ra cành ô-liu(), chúng ta chỉ cần nhận lấy phần quà lớn này, hà cớ gì không làm?”
() Cành ô-liu là biểu tượng hòa bình trong văn hóa Hy Lạp. Cụ thể dùng ‘cành ô-liu’ để mô tả một quốc gia thể hiện thái độ hòa bình, thân thiện với mong muốn hai bên cùng phát triển cùng có lợi.
Ngô Già nghe rất chăm chú, cũng rất đồng ý với suy nghĩ này, liền nhìn cô đưa ngón cái lên, tỏ ý vô cùng tán thành.
“Southeast nhà chúng ta thông minh nhất.”
Nam Nhược cười nhạt một tiếng, nhưng không có câu trả lời cho sự biểu dương này.
“Quả thật tài nguyên của Húc Hoa đúng là rất dồi giàu. Thậm chí chúng ta còn chưa kí tên thì, bên Húc Hoa đã lên kế hoạch phát triển cho em rồi.”
Ngô Già cầm ipad, mở hộp thư của cô ấy ra, sau đó nhấp vào email mới nhất trong hòm thư công việc, đưa đến trước mặt Nam Nhược.
“《Magazine》trang bìa tạp chí.”
Kha Khả cũng không nhịn được đưa tay che miệng.
“Ôi bố má ơi, vận tốt của Nam tỷ chúng ta quả là trâu bò. Tạp chí này được coi là tạp chí thời trang số một ở Trung Quốc đấy ạ. Có thể lên trang bìa của quyển tạp chí này, tương đương với việc chị không cần lo lắng cho tên tuổi của mình ít nhất trong vòng nửa năm.”
Ngô Già vỗ tay cái bốp. “Chính xác là như vậy.”
Tóc Nam Nhược vẫn chưa được sấy khô, có vài sợi còn hơi ướt tùy ý rủ thả trên cần cổ trắng ngần khiến cho cô trông qua càng thêm xinh đẹp.
Một giây đó Ngô Già nhìn cô, trong lòng là một mảnh khiếp sợ.
Sở dĩ cô ấy đồng ý làm quản lí của Nam Nhược, lúc đầu là vì Vãn Thanh Ngưng. Nhưng bây giờ cô ấy chầm chậm nhận ra, Nam Nhược con người này, e rằng sẽ có một ngày so với Vãn Thanh Ngưng năm đó còn nổi tiếng hơn.
“Buổi chụp hình được sắp xếp vào thứ tư, vẫn còn dư giả mấy ngày em hãy điều chỉnh tốt bản thân đi.”
Nam Nhược cúi đầu nhìn vào phần mail trên ipad, cũng không nhiều lời dư thừa, gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề.”
“Tối hôm qua lúc chị nhận được email này, chị ngay lập tức đi nghiên cứu hết thảy các hình ảnh đầu bìa của《Magazine》trong vòng hai năm qua. Phong cách chụp hình của《Magazine》chủ yếu thiên về mạnh mẽ, rất quốc tế hóa, nhiếp ảnh gia thích nhất chính là làm nổi bật những góc cạnh của nhân vật. Mấy ngày này, em tập trung vào khuôn mặt của mình một chút, tốt nhất là gầy đến độ có thể nhìn rõ các góc trên mặt em thì tuyệt vời.”
Nam Nhược: “Được.”
Tối hôm đó, Nam Nhược ngay lập tức bắt đầu điều chỉnh lượng bài tập cho chính mình, từ giờ đến ngày chụp hình còn lại bốn ngày, phải tăng cường vận động để cơ thể cô càng thêm rắn chắc, nếu luyện đến mức có thể nhìn ra cơ bụng là tốt nhất.
Cô chính là kiểu người mẫu luôn liều mạng vì công việc.
Nói làm là làm.
Ngày hôm sau, Nam Nhược đúng bảy giờ rời giường, xuống tiểu khu dưới nhà chạy bộ suốt hai giờ. Sau đó cô trở về nhà, tự nấu bữa sáng cho chính mình.
Chỉ là cô không hề giống với những người khác, mù quáng giảm béo.
Cô sẽ khống chế thực đơn của mình, cũng sẽ điều chỉnh thực đơn dựa trên lượng calo đã tiêu tốn, nên ăn sẽ ăn, nên khống chế sẽ khống chế.
Sau khi ăn xong, cô thay một bộ đồ thể thao rồi lại lái xe đến phòng tập thể hình.
Cô mới vừa về nước không lâu, kí ức về Thiệu Thành trong cô vẫn còn dừng lại ở bảy năm trước, cho nên thẻ gym này là Ngô Già làm cho cô.
Dựa theo địa chỉ Ngô Già đưa, cô liền tìm được phòng tập gym.
Vừa tới bãi đậu xe thì, Ngô Già bỗng gọi cho cô, “Sao rồi, có tìm được đường không?”
Chính là Nam Nhược vẫn đang lây lất tìm chỗ đậu xe, cảm thấy thật phiền nên chả rảnh đếm xỉa tới cô ấy.
Một giây sau, giọng Ngô Già lại lần nữa đuổi theo, “Tin được em chị đúng là hóa quỷ mất thôi, thật sự không nên để tự em đi mà. Em có thể đừng tự mình đi lạc được không, chị còn phải đi kiếm em trở lại đấy!”
Nam Nhược vừa đậu xe vừa nghe cô ấy than thở, suy nghĩ bị phân tán, “Rầm” một tiếng, trực tiếp tông vào cửa sau của chiếc xe bên cạnh.
“Đệch!” Thật sự không nhịn được, thốt ra lời thô tục.
Giọng Ngô Già vẫn còn oang oang bên tai, Nam Nhược bất đắc dĩ nói, “Chị đừng nói nữa, chính là tại chị, hại em va vào xe người ta rồi!”
“Tông xe ư? Trời ạ, tiểu tổ tông của tôi ơi, em như thế nào tông xe. Em đang ở đâu đấy? Sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?”
“Em không sao, chỉ là ở bãi đậu xe va vào xe người ta thôi. Chị đừng nói nữa, em tự mình giải quyết.”
Nói xong, dứt khoát ngắt điện thoại.
Cô di xe về phía trước một chút, sau đó xoay đầu xe rồi tiếp tục di về phía sau, cuối cùng cũng đậu được xe.
Lại vội vàng xuống xe, cúi đầu nhìn kỹ chiếc xe lúc nãy bị cô va phải.
Trời ạ, bị va chẳng còn nhìn ra hình dạng gì, xẹt xẹt hàng tá đường nhìn cứ như cầu vồng vắt ngang bầu trời, vết xước còn rất to.
Cô đi về phía đầu xe nhìn nhìn.
Đậu má, đoán chừng chiếc xe này cũng phải , triệu.
Nam Nhược giơ tay lên vỗ bốp vào trán mình một cái, “Phá gia chi tử!”
Hết cách thôi, đụng cũng đã đụng rồi.
Cô trở lại xe lấy ra một quyển sổ ghi chú, nhưng mà không tìm thấy bút, đành phải dùng tạm cây chì kẻ mắt viết số điện thoại của mình lên đó.
Còn viết thêm một hàng chữ: Thật xin lỗi, vui lòng liên hệ với số điện thoại này tôi sẽ trả tiền sửa chữa.
Sau đó kẹp tờ giấy ở mặt trước của chiếc xe, Nam Nhược cầm theo túi xách của mình đi về phía thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng thì, thang máy bên tay phải cùng lúc mở ra, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da từ bên trong đi ra.
Người đàn ông đeo tai nghe bluetooth, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: “Tuần sau sắp xếp đi thành Lâm một chuyến.”
Thư kí Trương ở đầu dây bên kia hỏi: “Thẩm tổng vẫn là phải đến quan sát đoàn phim sao?”
“Ờ.”
Ngày hôm nay theo lịch thường lệ Thẩm Ý Đông đến trung tâm thương mại kiểm tra định kỳ.
Trung tâm thương mại này là tài sản của tập đoàn Húc Hoa, bình thường đều là nửa tháng anh mới đến đây xem tình hình một lần.
Chỉ là thỉnh thoảng anh cũng sẽ bớt chút thì giờ đến đây kiểm tra, như vậy mới có thể thấy được hiệu quả vận hành thật sự.
Kết quả kiểm tra hôm nay có thể xem là đạt.
Kiểm tra xong nghĩ tự mình lái xe trở lại Húc Hoa Entertainment xem báo cáo hoạt động của tháng này.
Một bên nói chuyện điện thoại, một bên đi tới xe của mình, vừa toan mở cửa bên của ghế lái ra thì, ngước mắt trông thấy chỗ cần gạt nước có kẹp một tờ giấy.
Đầu mày khẽ chau, anh đi tới cầm tờ giấy lên.
Đập vào mắt anh chính là cái hàng chữ kia, vốn còn muốn vò nó thành một cục sau đó ném vào thùng rác. Nhưng lại trông thấy dãy số kia, đầu mày càng thêm nhíu chặt.
Thư kí Trương còn đang báo cáo về tình huống quay phim ở thành Lâm.
Anh mở miệng hỏi: “Thư kí Trương, lần trước Ngô Già nói muốn đăng kí một cái thẻ tập gym. Cậu đã làm xong?”
“Vâng, Thẩm tổng. Hôm qua tôi đã cho Hiểu Linh đem thẻ tập gym đến đưa cho cô Ngô.”
Không trách.
Ngày đó trước khi Nam Nhược rời đi có để lại cho anh một tấm danh thiếp, bên trên có số điện thoại của cô, chỉ nhìn một cái, anh liền nhớ kỹ.
Cùng với dãy số trên tờ giấy này giống nhau như đúc.
Anh cẩn thận nhìn thêm lần nữa, rất nhanh đã tìm ra chỗ bị va.
Mức độ trầy xước còn rất lớn.
Người phụ nữ này không chỉ có lúc ở trên giường mới tàn nhẫn, đến cả lúc lái xe cũng tàn nhẫn hệt vậy.
Va một cái, liền va thành vết lớn như này.
Thư kí Trương cũng không thắc mắc anh, vẫn tiếp tục nói: “Thẩm tổng, đã cho Hiểu Linh chuẩn bị tốt báo cáo tháng, đặt ở trên bàn làm việc của ngài.”
“Được. Đặt ở đó đi. Ngày mai tôi sẽ xem.”
Hả? Ngày mai xem?
Không phải nói muốn xem bây giờ sao, khiến anh ta lo lắng không thôi còn cho người lập tức chuẩn bị?
Giờ là ý gì ah?
Đầu kia điện thoại thư kí Trương còn đang ngu ngơ thì, nghe được Thẩm Ý Đông nói, “Thư kí Trương, đưa một bộ quần áo thể thao đến đây cho tôi, chiều nay tôi muốn tập thể hình.”
Tập thể hình???
Thẩm tổng, anh đã có nguyên một phòng tập gym ở trong nhà của anh đấy, không phải mỗi ngày anh đều tập thể hình à?
Hiện tại là muốn chơi cái trò gì đây?
Hiển nhiên thư kí Trương nào có lá gan dám hỏi anh câu đó chứ, chỉ là khe khẽ gật đầu đáp lại anh, “Vâng, Thẩm tổng.”
Mười lăm phút sau, thư kí Trương đưa một bộ quần áo thể thao đến văn phòng của anh ở trung tâm thương mại.
Thẩm Ý Đông cũng không ở lại lâu, đi vào phòng nghỉ ngơi ở bên trong văn phòng, thay sang bộ áo quần thể thao.
Cầm theo thẻ tập thể hình đặt ở trên bàn, cùng với di động, xoay người nhìn thư kí Trương nói, “Tôi lên phòng tập thể hình ở trên lầu, những vấn đề còn lại cậu cứ giải quyết trước đi.”
Thư kí Trường vẫn còn đang giữ áo vest của anh ở trong tay, ngăn nắp đặt trên cánh tay mình, cúi người, “Vâng, Thẩm tổng.”
Thẩm Ý Đông xoay người, mở cửa đủng đỉnh đi ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Em gái Nam: Gay rồi gay rồi! Em va trúng xe người ta rồi!
Đông ca: Không sao, tùy tiện va đi. Xe kia là của ông đây!
Em gái Nam: Emmmm. Cũng may va chạm không quá lớn, bằng không cho dù em có làm đến bỏ mạng cũng không đền nổi mất.
Đông ca: Sẽ không để em làm đến bỏ mạng đâu. Cùng lắm là, dựa theo mệnh giá thị trường mà bồi thường.
Em gái Nam: Cái quỷ đó còn đáng sợ hơn ahh, thôi được rồi, anh đánh em đi~!