Mới đó mà đồng hồ đã điểm mười một giờ, Nam Nhược tắm xong đi ra khỏi phòng. Trông thấy Chà Bông đương ườn mình nằm nhoài trên ghế sofa ngủ.
Mà cái người trong cuộc gọi video thì đang ngồi trước bàn làm việc, vừa cầm bút vừa đọc tài liệu.
Bàn làm việc một màu đen thuần, xem ra rất đắt tiền.
Ước chừng là đang ở trong một khách sạn giá cả không hẳn rẻ đi.
Có vẻ như di động được đặt tùy tiện trên đống tài liệu, không cao không thấp không quá chắn tầm nhìn.
Thông qua cuộc gọi video trong điện thoại, có thể nhìn thấy nửa người trên của anh.
Áo vest đã được anh cởi ra, hai hàng cúc trên cùng của áo sơ mi cũng được anh mở bung để lộ chút ít da thịt trước ngực.
Rõ ràng là áo quần trên người có hơi lỏng lẻo, nhưng đặt cùng mái đầu húi cua và gương mặt không chút cảm xúc kia của anh thì, lại mang đến một vẻ rất cấm dục.
Có lẽ nghe được tiếng động, vốn đang lật giở tài liệu anh bỗng ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Đầu mày khẽ chau, “Sao không sấy khô tóc đi?”
Cô vừa từ phòng tắm đi ra, cũng đã thay sang một bộ đồ màu trắng mặc ở nhà, mái tóc long tong nước rơi tí tách xuống sàn, trên đầu còn phủ một cái khăn mặt màu be.
Nghe nói thế, cô đưa tay lên cầm lấy khăn mặt tùy tiện lau tới lau lui hai cái.
Thuận thế ngồi xuống ghế sofa, nghiêng người nhìn vào màn hình di động.
Chà Bông nằm ngay bên cạnh ngủ đặc biệt say, không chút cảm giác bị đánh thức.
“Nhanh đi sấy tóc đi, còn nán nữa sẽ bị cảm lạnh đó.”
Nam Nhược ngước mắt, nhìn vào màn hình di động, “Thẩm Ý Đông, từ khi nào anh trở nên nói nhiều như vậy?”
Anh có phần ngẩn ra, miệng hết khép rồi mở giống như đang nói một câu gì đó.
Không có âm thanh, nhưng từ khẩu hình miệng của anh Nam Nhược có thể đoán ra, anh đang mắng lời thô tục.
Đoán chừng là đang cố gắng nhịn nhỉ, không có bộc phát cơn giận ra nè.
Nom thấy dáng vẻ ấm ức của anh tâm trạng Nam Nhược thoải mái vô cùng, cảm giác rất sảng khoái.
Cầm lấy khăn mặt động tác lau tóc càng lúc càng nhanh.
Thẩm Ý Đông biết tỏng tính cách Nam Nhược, một lần là đủ chớ dại nói hai. Anh đã nói hai lần rồi, cô đều trưng ra vẻ thờ ơ không mảy may cảm động, nếu nói thêm lần nữa, cá chắc cô sẽ trực tiếp cắt luôn cuộc gọi video này.
“Ngày mai tôi lên máy bay, lúc đáp xuống Thiệu Thành vừa khéo có thể đi ăn khuya. Muốn cùng nhau ăn không?”
Động tác lau tóc của Nam Nhược chợt dừng lại, tầm mắt vẫn luôn rơi trên màn hình di động, “Phải xem tâm trạng của tôi đã.”
Bị cái tính kiêu ngạo của cô chọc cười, Thẩm Ý Đông đặt cây bút trong tay xuống, chống khuỷu tay lên bàn làm việc, “Còn phải xem tâm trạng của em?”
Nam Nhược cười lạnh tanh, “Ông chủ một thân một mình mời nhân viên nữ đi ăn cơm, chỉ có hai loại khả năng. Một, là cô nhân viên này rất xuất sắc, năng lực của cô ấy đã chinh phục được ông chủ.”
Anh gục gặt đầu, “Có lý lắm. Vậy cái thức hai thì sao?”
Cô hất hất tóc, có vài giọt nước be bé rơi xuống trên áo cô, dần dần thấm vào vạt áo phía trước, mơ hồ lộ ra đường cong bên trong.
Tầm mắt Thẩm Ý Đông hơi hơi di xuống, cô tất nhiên cảm giác được nhưng chả mảy mảy hoảng loạn.
“Loại thứ hai chính là, vị boss này, là một cái sắc quỷ!”
Anh cười cười, hơi hơi cúi đầu, kề mặt đến sát màn hình di động, “Nam Nam, nếu đối tượng là em thì, tôi cam tâm tình nguyện bị sắc đẹp họa mờ lí trí.”
Ngày hôm sau, Nam Nhược có một buổi biểu diễn thời trang, là vào ban đêm.
Vì để tìm cảm giác nên ban ngày cô đã đến phòng tập muốn tập luyện một chút.
Trước kia lúc còn ở Mỹ, mỗi ngày lịch trình của cô đều được xếp kín mít. Cũng bởi vì thế mà cô chưa từng ngưng luyện tập.
Sau này khi về nước vì phải mau chóng tìm công ty phù hợp, xác định phương hướng phát triển, nên việc luyện tập mới bị lơ là.
Mà sau nữa vì kí kết hợp đồng với Húc Hoa, sắp xếp cho cô mấy cái lịch chụp hình, khó có ngày cô được rảnh rỗi, cho nên càng không có thời gian luyện tập.
Nam Nhược rất tự giác xin lỗi cái danh hiệu “Người mẫu quốc tế” này, nhanh chóng đi đến công ty bắt đầu luyện tập.
Nhốt mình ở trong phòng tập luyện hai giờ, Nam Nhược mới hài lòng đi ra ngoài.
Cầm theo một chai nước toan đi đến ban công bên cạnh nghỉ ngơi một chút.
Vừa mới ra tới cửa thì, trông thấy phía trước có hai người đàn ông đứng đối diện nhau, mặt mày nghiêm túc, có vẻ như bọn họ đương cãi nhau.
Cô ngửa cổ uống một hớp nước, cầm lấy khăn mặt vắt ở cổ lau mồ hôi.
Nhìn kĩ lại thì, nhận ra trong hai người bọn họ có cậu thanh niên đáng yêu hôm bửa, Tấn Vị Vị.
Bởi vì đối phương là một người cơ bắp, mặc dù Tấn Vị Vị cao gầy nhưng đứng trước mặt cậu ta, lại có vẻ hơi gầy yếu.
Tấn Vị Vị: “Đến cùng thì cậu có thứ quái gì hay ho chứ?”
Người đàn ông cơ bắp: “Cái gì hay ho là cái gì?”
Tấn Vị Vị: “Dùng thủ đoạn hèn hạ cướp đi đại ngôn của tôi, cậu cho rằng chuyện như vậy rất đáng để đắc ý sao?”
Người đàn ông cơ bắp cười khinh bỉ, “Tấn Vị Vị, cậu là lấy phân nhét vào đầu sao?”
“Con mẹ nó có cậu là lấy phân nhét vào đầu đó. Dùng thứ kia để lấy được tài nguyên, cậu cho rằng cậu có thể như vậy cả đời? Đợi đến một ngày, chị ta không còn thích cái cơ thể này của cậu nữa thì, cậu liền biến thành đống cứt chó lẫn trong hố phân, vừa thúi lại vừa đáng ghét!”
Nam Nhược còn cho rằng cậu bé đáng yêu này sẽ bị người ta bắt nạt. Lại không nghĩ tới, lúc mắng người còn có thể mắng đến đường hoàng như vậy.
Cô lặng lẽ đứng yên một bên xem trò vui.
“Ồ.” Người đàn ông cơ bắp xem thường.
“Tấn Vị Vị, cậu là thằng nhóc mới sinh sao? Cho rằng xã hội này thế giới cổ tích do cậu vẽ nên? Cậu tỉnh giùm cho tôi nhờ. Chỉ bằng hiện tại, tôi sử dụng cách của tôi, tôi có được cơ hội. Như vậy đã đủ để nói nên, so với cậu tôi đã sớm đi về trước một bước. Giả sử cậu vẫn mãi không có cơ hội, cậu nghĩ ai sẽ là người đi được xa hơn? Đến cuối cùng ai mới là kẻ phải biến thành đống cứt chó lẫn trong hố phân, vừa thúi lại vừa đáng ghét?!”
“Tấn Vị Vị tôi hoặc giả phải đi đến cuối cùng, cũng sẽ dựa vào thực lực của chính mình mà bước đi, chứ không giống cậu dùng loại thủ đoạn hẹn hạ khiến người ta buồn nôn như vậy!”
Người đàn ông cơ bắp đi tới trước một bước, “Vậy hai ta liền chống mắt lên trông rốt cục ai là người sẽ dùng thực lực đi đến cuối cùng!”
Nói xong còn huýt vào bả vai Tấn Vị Vị, lướt qua người cậu rồi rời đi.
Khi nhìn thấy Nam Nhược, người đàn ông cơ bắp chợt khựng người đôi ba giây. Tựa hồ cậu ta biết Nam Nhược là ai, trong ánh mắt thoảng hốt hoảng.
Nam Nhược rất tự nhiên uống nước lau mồ hôi, chính là không thèm nhìn cậu ta lấy một cái.
Tấn Vị Vị giận dữ quay đầu thì nhìn thấy Nam Nhược, cậu bỗng ngây ra sau đó trên mặt nhanh chóng xòe ra nụ cười tươi rói.
Bước nhanh về phía Nam Nhược, “Tiểu tỷ tỷ sao chị lại ở đây?”
Lúc nói chuyện còn liếc mắt nhìn người đàn ông cơ bắp đứng ngay bên cạnh, lại rất công chính liêm minh lườm cậu ta một cái dài thòng.
Nam Nhược cảm thấy cậu nhóc này thật sự rất đáng yêu.
Cũng có lẽ, bởi vì tuổi tác còn non nên hết thảy cảm xúc đều viết rõ lên mặt như vậy.
Cô cười cười, “Tôi cũng là người mẫu trong công ty, như thế nào không thể xuất hiện ở đây?”
“Không có không có ạ.” Tấn Vị xua tay, “Có thể ở chỗ này nhìn thấy chị làm em rất vui ah! Tiểu tỷ tỷ, hôm nay chị cũng tới đây luyện tập sao?”
“Ờ.” Nam Nhược gật đầu, “Luyện cũng hòm hòm hai tiếng. Nhiêu đó đủ rồi.”
Đột nhiên Tấn Vị Vị trưng ra ánh mắt hâm mộ, “Tiểu tỷ tỷ thật là khác trời khác vực với bọn người chúng em, ngày nào bọn em cũng phải luyện tập trên chín tiếng hết á. Đã vậy còn thường xuyên bị quản lí mắng nữa cơ!”
“Quản lí của mấy đứa là ai? Trương ca ư?”
Mặt mày cậu ta tái xanh, “Tiểu tỷ tỷ, chị đừng đem mấy lời hôm nay em nói nói lại với Trương ca nhé, nhé nhé?”
“Cậu xem chị là người như nào vậy? Chị giống kiểu người sẽ đi đâm chọc người khác sao?”
“Tất nhiên không ạ!” Tấn Vị Vị nhướng cao lông mày, toe toét cười, “Tiểu tỷ tỷ, chị đã ăn cơm chưa? Nếu chưa em mời chị cơm hộp nhé?”
Buổi trình diễn đến tối mới bắt đầu, lịch trình chiều nay hoàn toàn trống.
Nam Nhược vốn muốn đi nghỉ ngơi một chút, sau đó lại luyện tập trong một giờ, rồi mới đi thẳng đến địa điểm tổ chức trình diễn.
Vả lại, vì trình diễn vào buổi tối nên về cơ bản cô sẽ không ăn trưa.
Cô chưa từng nghĩ tới, Tấn Vị Vị sẽ mời cô cùng ăn trưa với cậu.
Sau một hồi lần lữa, cô bèn đồng ý.
Hai người cười cười nói nói cùng nhau đi xuống tầng, đi tới nhà ăn ở bên ngoài.
Không hề trông thấy có một người vừa từ chỗ cầu thang đi ra, chính là người đàn ông cơ bắp ban nãy tranh cãi với Tấn Vị Vị.
Trên mặt cậu ta lộ ra nụ cười quái dị, cậu ta giơ điện thoại lên chụp lại cảnh hai người bọn họ cùng nhau đi xuống cầu thang.
Tấn Vị Vị dẫn Nam Nhược đi tới một nhà hàng bình thường nơi mà mấy người mẫu nhỏ như bọn họ thường tới ăn.
Vừa mới bước vào nhà hàng thì, bà chủ đã treo lên nụ cười đầy rẫy nhiệt tình, “Vị Vị tới dùng cơm ha, hôm nay em muốn ăn cái gì đây?”
“Chị gái, cho em một phần cơm đùi gà.”
Quay đầu lại nhìn Nam Nhược cười hì hì hỏi, “Tiểu tỷ tỷ, chị muốn ăn cái gì, em giới thiệu cho chị một món có được không?”
Nam Nhược gật đầu.
“Vậy gọi một phần salad nhé? Salad ở nhà hàng này đặc biệt tươi luôn, ăn rất ngon nữa, bên trong còn có thịt ức gà nữa đấy ạ. Vừa có thể duy trì vóc dáng, lại có thể bổ sung năng lượng.”
“Được, vậy chọn món này đi.”
Có được câu trả lời, Tấn Vị Vị lập tức xoay người quay về phía bà chủ nói, “Chị gái, cho em một phần cơm đùi gà, thêm một phần ăn salad nữa ạ!”
“Được, hai đứa tìm một chỗ ngồi xuống đi. Thức ăn tới ngay đây.”
Hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Nam Nhược tựa hồ lơ đãng hỏi, “Ban nãy ở trên sân thượng hai đứa bọn em làm gì thế? Là cậu nhóc kia cướp đại ngôn của em sao?”
Tấn Vị Vị ấm ức bĩu môi, gục gặt đầu.
“Em tức không phải vì cậu ta cướp đại ngôn của em. Nếu cậu ta dựa vào thực lực mà cướp đi thì chỉ có thể nói rằng em làm chưa đủ tốt. Nhưng chuyện này lại không phải vậy. Cậu ta ngủ với chị Chu của bộ quan quan hệ công chúng, sau đó lợi dụng mạng lưới giao tiếp của chị ta, cướp lấy đại ngôn của em.”
Nếu là người khác gặp phải loại chuyện này, đoán chừng sẽ vì ganh ăn tức ở mà phẫn nộ, nhưng cậu là vì đối phương chạm đến ranh giới của mình nên cảm thấy tức giận.
Nam Nhược cúi đầu suy nghĩ một lúc, thầm nghĩ cậu nhóc này thật là có nguyên tắc. Hoàn toàn khác trời khác vực với loại người vừa vào giới đã bị lợi ích che mờ hai mắt.
Rất nhanh bữa trưa đã được đặt lên bàn, Nam Nhược nhìn phần salad đặt trước mặt, phần ăn không nhiều, màu sắc của salad khá bắt mắt, vừa nhìn liền khiến người ta có cảm giác thèm ăn.
Trái lại phần cơm đùi gà trước mặt Tấn Vị Vì chỉ có mỗi một cái đùi gà, một muỗng đậu phộng be bé cùng mấy cộng rau xanh.
Mà mặt trên của cái đùi gà kia thì chả có chút nước sốt nào, thịt thà trắng toát, nhìn thôi đã cảm thấy lười động đũa.
Phần ăn cũng không nhiều.
Nam Nhược nghi ngờ, “Cậu cũng giảm béo à?”
Tấn Vị Vị ngu ngơ, ngẩng đầu nhìn cô, “Dạ?”
“Cậu mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi, vóc người cũng không mập không thích hợp để giảm béo. Hơn nữa mỗi này cậu đều huấn luyện với cường độ cao như vậy, nên ăn nhiều một chút, để duy trì thể lực.”
Hồi sau, Tấn Vị Vị mới ngợ ra Nam Nhược đã hiểu lầm rồi, cười cười giải thích, “Tiểu tỷ tỷ, em không có giảm béo tới. Là… phí sinh hoạt tháng này của em sắp cạn đáy rồi.”
Trong miệng Tấn Vị Vị còn ngậm cái đùi gà, nên có hơi ngại ngùng.
“Vốn còn muốn bắt được cái đại ngôn kia, rồi làm việc thật giỏi hòng thu vào một khoản cao hơn xíu, lại không nghĩ bị người khác cướp mất tiêu. Vì vậy tháng này em chỉ có thể ăn cơm đùi gà thôi.”
Trên mặt cậu chả có chút gì gọi là chán nản, lại còn chẹp chẹp cắn một miếng đùi gà, ăn đến vô cùng vui vẻ.
Lại chúi người tới thì thầm với Nam Nhược, “Tiểu tỷ tỷ chị biết không? Ở đây cơm đùi gà là rẻ nhất đấy, hơn nữa bà chủ nơi này cũng thật sự tốt nữa. Nếu chị ăn không đủ no, còn có thể xin thêm cơm ah! Đợi em ăn hết cơm trong dĩa lại gọi chị ấy thêm cơm cho em!”
Nam Nhược ngây ra, ngẩng đầu nhìn bảng menu treo trên quầy ở đằng trước.
Quả nhiên cơm đùi gà là rẻ nhất, chỉ có tệ, mà phần salad này của cô tốn hết tệ.
Cô lại nhìn về phía Tấn Vị Vị, thấy cậu ăn vô cùng hăng say còn đặc biệt vui vẻ.
Cậu nhóc này không chỉ biểu lộ hết thảy tâm tình ra mặt, nên nói rằng tâm tư cậu vốn đơn thuần như thế, là một đứa nhóc rất hiền lành.
Nam Nhược cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Nhược rất nghiêm túc khen: Đông ca của chúng ta thật sự soái