Edit: An Ju
Hôm sau, lúc Mạnh Tất tỉnh lại thấy Đinh Ninh co lại bên mép giường ngủ, thoạt nhìn đã quen ngủ kiểu này rồi. So với lúc hắn uống rượu say rồi lăn qua lăn lại thì tốt hơn bao nhiêu, chỉ là tư thế ngủ này thật đúng là chẳng có hình tượng gì cả.
Cả người như một con sâu lông to, thân thể chui vào trong, quấn chặt không nhúc nhích, cong thân cố chấp ngủ ở mép gường.
Mạnh Tất xuống giường, đẩy Đinh Ninh đang ngủ bên mép sắp ngã xuống vào giữa giường, hắn sợ nếu như Đinh Ninh lại mơ đi đá người hay gì gì đó, nhất định sẽ từ trên giường ngã xuống rồi bị đập đầu sưng một cục.
Ngáp một cái, đi vào toilet chải đầu, thay quần áo, lại vào bếp nấu bữa sáng cho hai người. Hắn nhìn vào gương nhỏ đặt trong tủ âm tường thấy mặt mình tiều tụy hẳn, nói trắng ra là có chút như miệt mài quá độ.
Ngày hôm qua không hiểu sao luôn bị Đinh Ninh dây dưa, quấn quýt nhau như cặp tình nhân, làm trong lòng hắn có khác lạ. Hơn nữa ngày hôm qua còn không chỉ đơn giản là hôn môi với Đinh Ninh, hắn nhìn hai bàn tay độc ác của mình, đột nhiên mắt trợn tròn, đưa tay xuống dưới vòi nước xả nhiều lần.
Thế nhưng chỉ cần người nghĩ tới, cả người hắn liền khó chịu. Dù sao người kia cũng không giống mình, hơn nữa người kia còn là người anh em cùng trải qua mưa gió khổ đau với mình, hắn dù có là đồng giới hay có đi đùa giỡn tình cảm như thế nào đi nữa cũng sẽ không động vào người bên cạnh mình, bởi vì đó là anh em.
Huống hồ, người hắn thích là – Chu Phòng Tôn.
Hạ xuống lông mày vừa nhếch, ánh dương quang xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, tỏa ra một nét đẹp dịu dàng làm người khác kinh diễm.
Đinh Ninh bị Mạnh Tất đạp cho tỉnh, dường như còn có di chứng hậu say tượu, Đinh Ninh lăn mấy vòng trên giường đến khi lăn xuống giường mới bò ra khỏi chăn.
“Chuyện gì, oáp ~ “ Nước mắt lưng tròng ngáp một cái, hắn xoa xoa mắt nhìn cái người từ trên xuống dưới đều đang tỏa ra sự tức giận ở trước mắt.
“Ăn cơm, con heo chết tiệt…”
“À.” Ngoan ngoãn chạy vào toilet tẩy rửa sạch sẽ, mới chậm rãi đi ra, có hơi thấp thỏm nhìn Mạnh Tất.
“Mạnh Tất, em sai rồi…” Bày ra một vẻ mặt hối lỗi sâu sắc, nhưng sau khi nhìn thấy cái mặt đen xì của Mạnh Tất, hắn cũng đại khái đoán được hắn có lẽ đã gây ra chuyện gì rồi.
“Hử?!” Lông mày như điêu khắc khẽ nhếch, nhìn người đàn ông vẻ mặt thành khẩn trước mặt, vừa ăn cơm vừa chờ câu tiếp theo.
Trên mặt là vẻ lạnh lùng, sóng lớn đến cũng không hãi.
Gốc: Ba lan bất kinh (波澜不惊), ba lan: sóng lớn/ sóng dữ/ hoàn cảnh ngặt nghèo…, kinh: kinh hãi, sợ hãi…
“Có phải hôm qua em nôn vào người anh không?!”
“Không…” Gắp một đũa thức ăn đặt vào trong bát mình, mắt vẫn rất chuyên chú nhìn chằm chằm vào bàn cơm.
“Ặc, hay là…” Ngẫm một chút lại nói: “Em uống rượu say rồi hát?!”
Kỳ thực hỏi câu này là có nguyên nhân, bởi vì trước đây hắn rất thích hát một hai câu khi không có việc gì, một vài anh em lúc đầu e ngại vì hắn là đại ca nhà mình nên còn cho hắn chút mặt mũi, nhưng bởi vì hắn hát lệch tông nghiêm trọng, theo như lời Mạnh Tát thì là giống như một con gà trống bị bóp cổ đang cưỡng gian màng tai yếu ớt của bọn họ, cho nên hắn cũng không dám hát bừa nữa.
“Cũng không phải…” Lại lắc đầu.
“Vậy, thì là gì?!
“Ngáy ngủ, đá người, cuốn chăn!!!!” Liệt ra một đống tội trạng, Mạnh Tất lạnh mặt nghiến răng nghiến lợi lườm hắn: “Mày là đồ ngu, những cái chuyện ngu xuẩn thế này mà mày cũng làm được.”
“…….” Hiện tại Đinh Ninh thân là một thằng đàn ông thân cao mét tám không nén nổi mà đỏ cả mặt, “Em không biết, em bình thường ngủ rất tử tế…”
Ném tới một cái lườm: “Mày chắc không muốn tao nói những chuyện mất mặt như thế này nói cho người khác nghe đâu nhỉ?!”. “Em sai rồi, em sai rồi được chưa? Đã lúc nào rồi mà anh còn nhớ rõ mấy chuyện kia chứ…” Khẩn trương cầu xin tha thứ, “Em từ rày về sau tuyệt đối sẽ không uống rượu nữa được chưa?!”
“…Hừ, đồ ngu, ngay cả một chuyện nhỏ cũng làm không xong.” Hắn gắp đũa ném vào trong bát Đinh Ninh, “Rượu vẫn phải học uống, không thì sau này làm sao đi xã giao với tao được.” (ổng ném đũa thiệt đó bà con, tuôi hổng có viết sai đâu:o, siêu thiệt chứ!)
“Được được được, ái chà, cơm hôm nay ngon thật đấy ~” Vội vã ân cần gắp một đũa thức ăn cho Mạnh Tất, luôn mồm khen ngợi tài nghệ nấu nướng của hắn, sau cùng một cái trừng lạnh của Mạnh Tất thành công khiến Đinh Ninh lắm mồm ngậm miệng lại.
================
Lúc về, Chu Phòng Tôn đang ôm quần áo đã khô được một nửa đi về trên con đường cũ, lại thấy người đàn ông đó đang dựa lưng vào tường.
Khác với ngày thường, bên cạnh hắn lại không có những thủ hạ kia, ngay cả người đàn ông có vẻ mặt dữ dằn kia cũng không ở đó cùng hắn.
Một mình đứng ở chỗ rẽ, ánh lửa từ tàn thuốc chớp tắt chớp sáng theo quy luật, ngọn đèn vàng nhỏ ánh lên gò má hắn, hết sức nhu hòa.
Có thể nói, Mạnh Tất là một người đàn ông có một gương mặt đẹp như tranh.
Cậu rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào bộ quần áo đang ôm trong lòng, đột nhiên nhớ lại cái người có vẻ đẹp lạnh lùng, tuấn mỹ kia. Cậu hít vào một hơi, cố ý bước nhẹ chân hơn, đi từ từ về phía trước.
Mạnh Tất như đã cảm giác được, nghiêng đầu vừa lúc thấy được Chu Phòng Tôn giống như một học sinh ngoan, an tĩnh bước tới.
“Chu Phòng Tôn…” Rõ ràng lúc nhìn thấy người cậu, hắn có hơi ngạc nhiên.
“Chuyện gì?!” Lanh lùng lên tiếng.
Ngẩng đầu, một bên gò má dưới ngọn đèn chiếu xuống nom có vẻ ôn hòa, nhưng bên mặt còn lại lại bị vây trong bóng tối. Tuy rằng nhìn có vẻ biết điều, nhưng về bản chất, cậu vẫn không thay đổi. Lúc nói chuyện vẫn dùng giọng điệu khó chịu, lúc đối mặt với người hắn không thích hay người xa lạ đều sẽ không hề cố kỵ mà biểu hiện ra cảm xúc chân thật nhất.
Có thể là mình đã bị ghét rồi, mỗi ngày nhất định đều sẽ đứng ở ngõ hẻm mà Chu Phòng Tôn nhất định phải đi qua.
Hắn cười phủi một tiếng, trên mặt đều là vẻ trào phúng bản thân. Ném điếu thuốc trong miệng xuống mặt đất, dùng đầu ngón chân dẫm tắt. Điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lúc đối mặt với Chu Phòng Tôn lại khôi phục thành Mạnh Tất của thường ngày.
“Tao nghĩ cả mày và tao đều biết tao muốn nói gì…” Rũ mắt xuống, cả người giống như một pho tượng người được điêu khắc tinh xảo.