Edit: An Ju
“Đinh Ninh, gần đây mày mắc cái tật gì đấy?!” Mạnh Tất đỡ lấy cái người đang lung lay sắp ngã xuống đất, đều tại người này quá nặng, hắn suýt không đỡ nổi.
Buổi tối buồn ngủ muốn chết, rõ ràng sắp ngủ được rồi, ai biết đâu lại bị một người trong quán rượu gọi điện kêu hắn đến dẫn người đi.
Hắn đến đỡ người say rượu kia, mùi rượu nồng nặc quanh quẩn khắp khoang mũi, hắn cố sức bình ổn lại hơi thở, nghiêng đầu xa sang bên.
“A, tức chết mất…” Con người ta khi say thì sức lực cũng trở nên mạnh hơn, còn khiến Mạnh Tất lung lay theo, hắn túm chặt tay chân đang khua loạn của Đinh Ninh, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đinh Ninh, mày ngoan ngoãn đi.”
“Thằng khốn, thằng khốn, Mạnh Tất, mày là một thằng khốn…” Âm thanh mơ hồ chỉ có ở người say.
“…” Mạnh Tất nhìn hắn một chút, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ có bất đắc dĩ… Với một người say thì có thể nói cái lý lẽ gì được đây. -_-
“Đinh Ninh, mày ngoan ngoãn chút đi, đừng có lộn xộn nữa.” Thật vất vả mới đưa được người lên xe của mình, hắn thắt chặt dây an toàn cho người kia, mới chậm rãi khởi động xe.
“…Ưm ưm, đau đầu ~”Đỡ đầu mình, mày cũng nhíu chặt.
“Thật là, không thể làm cho người khác bớt lo lắng được.” Lắc đầu bất đắc dĩ, hắn vươn tay sờ sờ khuôn mặt đỏ lừ của người kia. “Đã là một người trưởng thành rồi, vậy mà vẫn y như một đứa trẻ. Haizz…”
Ngọn đèn bên ngoài, đẹp và lóa mắt như pháo hoa. Hắn nhìn khuôn mặt càng thêm khó chịu của Đinh Ninh, có hơi bận tâm. Hắn và Đinh Ninh quen biết nhau đã được nhiều năm rồi, những người anh em tốt bên cạnh đều từng người từng người rời đi, chỉ có Đinh Ninh vẫn còn ở cạnh hắn. Đinh Ninh với hắn như anh em ruột thịt, chuyện gì cũng đều sẽ nói với hắn trước. Không giống hắn suy nghĩ sâu xa, Đinh Ninh là kiểu người chuyện gì cũng không để trong lòng, không biết nhìn sắc mặt người, cũng không vòng vo. Đã có lúc Đinh Ninh cũng bởi vì vạ miệng mà chọc phải một số người, nhưng đều được Mạnh Tất giải quyết hết. Cho dù đã có vô số lần nhắc Đinh Ninh nên linh hoạt hơn chút hoặc đừng nói trực tiếp ra miệng, nhưng vẫn không thể quản được cái loại tính tình nóng nảy, qua loa này của Đinh Ninh nên vẫn đi gây chuyện, những người khác ngại thân phận của Mạnh Tất nên cũng không có làm ra cái gì lớn, cũng có thể nói là yên bình.
Mạnh Tất còn nhớ rõ lần đầu tiên hắn gặp Đinh Ninh, là khi nhìn thấy một người toàn thân là máu đang quần ẩu với một đám người như dã thú trên con người ắt phải trải qua mỗi ngày.
Hắn còn nhớ rõ nụ cười chiến thắng lúc đó của Đinh Ninh, trong lòng là một cảm giác nói không nên lời, loại cảm giác hưng phấn khi đột nhiên tìm được đồng loại khiến hắn thiếu chút nữa đã chạy tới.
Thế nhưng trên thực tế, hắn đã không làm vậy, mà hắn lại yên lặng xoay người bỏ đi, không một tia lưu luyến.
Cho dù sau đó cũng tận lực tránh đi con đường kia. Nhưng hắn vẫn sẽ nhìn thấy những trận quẩn ẩu không bao giờ ngừng này của Đinh Ninh ở các nơi khác nhau.
Đứng ở xa yên lặng nhìn, không đến gần cũng không đi xa.
Rốt cục có một lần, Đinh Ninh thua trận trong lúc bị vây công. Nguyên nhân là gì thì Mạnh Tất có biết, sở dĩ thua là vì số người đến vây công Đinh Ninh quá nhiều, một đợt lại một đợt, chỉ tăng không giảm. Từ một tầng chậm rãi tăng lên hai tầng, ba tầng, Đinh Ninh vẫn như trước lẻ loi một mình tác chiến, không ai giúp hắn, vẫn chỉ có mình hắn. Nếu đối phương một thân một mình thì không nói, còn nếu mang theo người, Đinh Ninh chỉ còn nước bị đánh đến máu me đầy người, cả người toàn thương tích.
Hắn thấy Đinh Ninh bị một người trong đó từ phía sau tập kích làm té xuống đất, liền không thể đứng lên nữa. Mà những người vốn còn đang e ngại nhìn thấy Đinh Ninh không còn nhúc nhích nữa, liền định vây lại gần Đinh Ninh.
Không thể đứng bên cạnh nhìn tiếp nữa, thấy Đinh Ninh sắp bị người đánh lén, Mạnh Tất từ một nơi bí mật gần đó cũng chỉ có thể nghiến răng mắng một tiếng ngu ngốc. Nhìn cái người bị ngã xuống đất đứng không dậy nổi giữa vòng vây, còn một đám côn đồ nóng lòng xông vào ở một bên, hắn hiểu rõ, nếu không đi cứu người kia, người kia nhất định sẽ bị những người đó đánh chết, tuy rằng có thể sẽ không chết nhưng nhất định sẽ bị thương nặng.
Nhanh chóng chạy tới, dùng thân thủ lưu loát giải quyết đám người hung tợn, có thể nói trong quá trình đánh, hắn được thỏa nỗi khát máu khiến hắn hưng phấn hẳn lên.
Liếm đi một ít máu dính trên tay, từ trên cao nhìn xuống những ánh mắt nồng đậm sợ hãi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười toát ra vẻ ma quỷ.
Không để ý tới những người ở sau lưng vừa hoảng loạn chạy trốn vừa dùng thanh âm run rẩy hô lên mấy lời uy hiếp, hắn thong thả trấn định đi tới bên người Đinh Ninh, nhìn thằng con trai như dã thú này.
Cả người toàn là máu, trên mặt cũng xanh tím chỗ này, bầm rập chỗ kia, hơn nữa hình như trên mặt còn có màu đỏ không bình thường.
Sau này hắn vẫn nghĩ, lúc đầu vì sao lại quyết định cứu người này. Hơn nữa, tại sao lại còn quyết định kết giao với người này?
Nhưng coi như là vì người này mà máu nhuộm đầy tay, hắn cũng không hối hận với lựa chọn ban đầu.
Đinh Ninh vẫn là anh em tốt, dù về sau bị Đinh Ninh phát hiện mình là gay, hắn vẫn không nói ghê tởm hay thể hiện chán ghét gì hết. Mạnh Tất biết hắn vẫn luôn yên lặng ủng hộ mình, vì vậy sau này vì Đinh Ninh, dù có chết Mạnh Tất cũng sẽ không nhíu mày, bởi vì đây là người anh em quan trọng nhất trong cuộc đời.
Hết chương