Editor: Fuyu
Beta – reader: Băng Tiêu
Hai ngày nay, Lâm Tĩnh Hải dù làm gì cũng đều không xong, mới vừa cầm lấy khăn lau, Lạc Tường vội vàng ngay lập tức giật lấy. Vừa định giặt quần áo, Lạc Tường cũng liền vơ vào người. Vừa muốn đi nấu cơm, Lạc Tường cũng rất nhanh chóng biểu đạt nguyện vọng muốn rèn luyện tay nghề bếp núc của mình. Lâm Tĩnh Hải đành bất đắc dĩ nói: “Lạc Tường, thế này không bình thường chút nào, anh không cần như vậy.”
Lạc Tường liền giả bộ ủy khuất: “Anh biết, nhà chúng ta về sau sẽ có quản gia. Nhưng bây giờ anh không nỡ để em làm những việc này.” Lâm Tĩnh Hải nhìn hắn, rốt cuộc cũng chỉ có thể ra ngoài tản bộ giải sầu.
“Này, Lâm.” Bà Brown rất vui vẻ gọi Lâm Tĩnh Hải. “Bà đã mua trà Trung Quốc rồi đó, cùng nhau uống đi.” Lâm Tĩnh Hải mỉm cười gật đầu liền đi tới chỗ bà.
Lâm Tĩnh Hải thổi thổi chén trà nóng một chút, trên mặt hiện vẻ trầm ngâm.
“Có chuyện gì vậy? Lâm.” Bà Brown quan tâm hỏi. Hai người ở cạnh nhau đã lâu, cũng đã coi nhau là những người bạn vong niên, vậy nên bà Brown hỏi cũng vô cùng thoải mái.
Lâm Tĩnh Hải suy nghĩ một lát, cũng không nói nhiều, chỉ đơn giản bảo với bà Lạc Tường từng tổn thương hắn rất nhiều, nhưng tình cảm là thứ không thể nào khống chế được, bản thân mình dù sao vẫn thích hắn. Bây giờ hai người đều có tình cảm, nhưng lại không biết làm cách nào để ở bên nhau, đối với bản thân mình, chung quy vẫn có những vướng mắc chưa thể nào vượt qua được.
Bà Brown chậm rãi thưởng trà, người tựa vào lưng ghế: “Như vậy cũng là một vấn đề.”
“Lâm, chắc cháu cũng biết Charlie chồng bà đã qua đời rồi chứ?”
Lâm Tĩnh Hải gật đầu. Hơi nước từ chén trà nhè nhẹ bay lên, khiến cho trước mắt Lâm Tĩnh Hải như phủ một màn sương mỏng.
“Charlie và bà kết hôn được ba năm thì qua đời.” Bà Brown bình tĩnh nói.
Lâm Tĩnh Hải kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ngay khi chuẩn bị cưới, hai ông bà đã biết ông ấy bị một chứng bệnh nan y, kết quả chẩn đoán lúc đó là ông ấy chỉ còn sống thêm được ba tháng nữa. Nhưng ông bà vẫn dứt khoát kết hôn. Charlie cũng không như tưởng tượng của mọi người là sẽ cự tuyệt cưới bác, lo lắng bác thủ tiết hay gì cả. Ông ấy chỉ nói: “Em ở cùng anh vốn là hạnh phúc lớn nhất trong đời, không ai so với anh có thể yêu em hơn, có thể khiến em hạnh phúc hơn. Em vốn xinh đẹp dịu dàng như thế, sau này khi anh đi rồi, nhất định sẽ có những người khác nhận ra nét đẹp của em mà theo đuổi em. Em sau này vẫn sẽ tìm được niềm vui cho mình. Nhưng lúc này, anh muốn được là người mang hạnh phúc đến cho em. Có như vậy kiếp sau em mới tiếp tục là của anh lần nữa.”
Bà Brown nhớ lại những hồi ức ngọt ngào, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ hạnh phúc: “Ông ấy là một người mạnh mẽ, lúc nào cũng tràn đầy nghị lực cùng dũng khí hơn người. Bà cũng rất yêu ông ấy, cho nên mới quyết định kết hôn. Ông ấy nghị lực đến nỗi cho tới tận khi qua đời cũng chưa từng thể hiện ra chút thống khổ nào, vẫn trân trọng chăm sóc bà, cũng chưa từng làm bà phải đau lòng. Bởi vì cả hai đều nghĩ rằng ông ấy sẽ mau chóng qua đời, cho nên mỗi ngày ông bà đều sống như thể là ngày cuối cùng trên đời này vậy, thế nhưng kỳ tích đó đã kéo dài tới ba năm.”
Bà Brown nháy nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy, đó chính là ba năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của bà. Ông ấy muốn bà tái hôn, đáng tiếc là bà chưa từng nghĩ tới. Bởi vì bà chỉ yêu ông ấy, chỉ muốn chờ tới ngày lên thiên đường để gặp ông ấy, nói cho ông ấy biết rằng bà đã dũng cảm thế nào, đã vui vẻ vượt qua được những năm tháng không có ông ấy ở bên.”
Bà Brown cầm lấy chén trà nguội Lâm Tĩnh Hải vẫn cầm trên tay, thay một chén trà nóng đưa cho hắn nói: “Lâm, cháu xem trà này, lúc rót ra vẫn tỏa hương thơm mát, nếu như cháu sợ vạn nhất uống không ngon, vậy sao cháu không nếm thử đi, để đến lúc trà nguội rồi chẳng phải cái được không bủ đắp nổi cái mất hay sao. Cháu một mặt thì lo lắng cho tương lai mà định bỏ lỡ lúc này, như vậy tương lai không vui mà bây giờ cũng đau khổ. Nếu như cháu dũng cảm nếm thử, chịu lùi lại một chút, cho dù tương lai có đau khổ, nhưng vẫn còn những hồi ức hạnh phúc bây giờ. Bà nghĩ năm xưa Charlie cũng từng có suy nghĩ ấy. Ông ấy sợ bà hối hận, rồi cả đời sẽ đau khổ day dứt không nguôi. Ông ấy thật sự rất yêu bà, đến mức cái chết mới có thể làm cho ông ấy buông tay. Lâm, cháu ngàn vạn lần không nên để sau này phải hối tiếc.” Bà Brown ngước nhìn lên trần nhà, chậm rãi giảng giải cho Lâm Tĩnh Hải nghe.
Lâm Tĩnh Hải nếm thử một ngụm trà, ngửi một chút mùi hương, quả nhiên là thơm mát thanh nhã. “Cám ơn bà.” Lâm Tĩnh Hải chân thành nói lời cám ơn.
“Chúng ta vốn là bạn bè mà, sau này kết hôn cũng đừng quên báo cho bà là được.” Bà Brown khấp khởi mừng vui nói.
Lâm Tĩnh Hải cười cười rồi cáo từ.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, một vài cơn gió mát lành thổi qua khiến cho người ta vô cùng thoải mái. Lâm Tĩnh Hải hít sâu một hơi, như thể vừa ném đi được một gáng nặng trên người, toàn nhân nhẹ nhàng khoái hoạt.
Về đến nhà, Lạc Tường đã dọn dẹp xong, đang chờ hắn về dùng bữa.
Lạc Tường thấy Lâm Tĩnh Hải bước vào cửa, khuôn mặt đang lo lắng thoáng cái nhẹ nhõm hẳn: “Đã về rồi à, vào ăn cơm đi.”
Lâm Tĩnh Hải nhìn vẻ mặt thay đổi của hắn cùng với chiếc tạp dề rất không hợp đang khoác trên người, trong lòng cảm thấy có chút nhu hòa. “Được, để tôi đi rửa tay đã.” Lâm Tĩnh Hải trả lời.
Lạc Tường vừa mới ừ một tiếng, đột nhiên làm rơi cái muôi đang cầm trên tay, sau đó vội vàng che giấu nhặt lên để múc canh ra bát. Nụ cười của hắn càng lúc càng rạng rỡ, động tác trên tay cũng mỗi lúc một nhanh, hắn vội vàng nghĩ muốn gặp Lâm Tĩnh Hải, bởi vì hắn biết Lâm Tĩnh Hải mới rồi trả lời hắn, cảm giác giống như vợ trả lời chồng khi mới đi làm về. Tóm lại, Lâm Tĩnh Hải đã ngầm thừa nhận mình là người đàn ông của hắn, cũng đã thừa nhận hắn là người của mình. Lạc Tường kích động đến mức không còn giữ yên vật gì trên tay được nữa.