Chương 51
Đèn cảnh sát lóe lên làm tan sương mù, từng khuôn mặt lần lượt hiện ra. Hoặc quen thuộc hoặc xa lạ, nhảy múa giữ ánh sáng và bóng tối, lốm đốm đến lạ.
Đèn hai màu xanh đỏ, chiếu sáng màn đêm trên bầu trời công trường, lại không thể chiếu sáng vũng máu trên đất kia.
Vết máu sẫm màu như một vết bớt xấu xí chói mắt, thấm vào mảnh đất cũng sẫm màu.
Đồng Hạo ngồi ở ghế sau, tựa trán lên lưng ghế phó lái phía trước, không chịu liếc mắt nhìn ồn ào ngoài cửa sổ, cứ sững sờ nhìn dưới chân, không dời mắt, thỉnh thoảng mới chớp một cái.
Ngoài cửa sổ rất ồn ào, cậu ta nghe tiếng người ầm ỹ, hơi hoảng hốt, như một mình ở trong rạp xem phim, vui buồn đều là của người khác, còn cậu ta chỉ ngồi xem.
Tiếng xe cấp cứu vang lên từ xa đến gần, rồi lại từ gần đi xa.
Đồng Hạo nhốt mình ở không gian ghế sau nhỏ hẹp, cách biệt bên ngoài tất cả tin tức, nhắm mắt đếm hơi thở, ép mình không liên tưởng gì cả.
Cửa xe mở ra, một luồng gió lạnh ùa vào.
Mở mắt ra, là lão Ma.
Lão Mã ngồi vào ghế lái, đó là vị trí thường ngày của Mạnh Triều.
Nhích mông, Mã Trì Hoa lấy ra nửa ống kẹp bạc hà chưa đậy nắp từ khe tự lưng, sau đó lúng túc khom lưng, nhặt vài viên rơi xuống gầm ghế lên, nắm trong tay xoa xoa qua lại.
Đồng Hạo chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi người xuống, không dám nhìn vào mắt ông ấy.
Cậu ta nghe thấy tiếng hít thở của Lão Mã, hy vọng chỉ là do trời lạnh.
Kết quả mà cậu ta vô cùng muốn hỏi nay lại nghẹn trong họng. Nhưng cậu ta không hỏi, cậu ta sợ nghe thấy đáp án, bởi vậy mà im lặng, chỉ đợi lão Mã lên tiếng.
Cậu ta hy vọng lão Mã có thể nhìn cậu ta qua lưng ghế, hy vọng vừa ngẩng đầu lên là thấy ông ấy cười, hy vọng ông ấy sẽ an ủi mình với giọng điệu thương ngày, bảo cậu ta đừng lo, Mạnh Triều đã thoát khỏi nguy hiểm, bảo cậu ta không phải sợ, không có gì to tát, bảo cậu ta…
Cho dù là bảo cậu ta rằng Mạnh Triều đang cấp cứu ở bệnh viện.
Nhưng lão Mã không nói gì cả.
Sự im lặng của lão Mã đã trả lời tất cả.
“Cứu được Tào Thiên Bảo chưa?”
Cậu ta nghe thấy giọng mình đang run rẩy. Đồng Hạo siết chặt nắm tay, móng tay găm vào lòng bàn tay, để lại dấu vết màu đỏ sẫm.
Cậu ta nôn nóng cần một chút an ủi, cần một chút tin tức tốt. Lão Mã không trả lời mà hạ cửa sổ xe xuống, nhặt điếu thuốc trong xe Mạnh Triều lên.
Đây là lần đầu tiên Đồng Hạo thấy phó đội trưởng hút thuốc.
Cậu ta nhớ tới mỗi lần Mạnh Triều châm thuốc, lão Mã luôn châm chọc anh ấy, nói anh ấy chê bản thân sống lâu, ai mà ngờ được lại là lời tiên tri.
Cháy được một nửa, cuối cùng lão Mã cũng lên tiếng.
“Đó không phải Tào Thiên Bảo.”
Đồng Hạo dựng thẳng lưng: “Đó là ai?”
“Chẳng phải ai cả.” Lão Mã gảy tàn thuốc, cố bình tĩnh.
“Trong túi nhét lung tung đủ thứ, đều là đồ vứt đi, đầy ắp. Bên trên khoác áo của Tào Thiên Bảo, có dính máu, máu kia cũng chẳng biết là của ai, đợi xét nghiệm đi.”
Ông ta “e hèm” một tiếng, đằng hắng cổ họng.
“Cố ý để lộ áo ra bên ngoài, muốn người khác nhìn thấy, muốn người khác hiểu nhầm bên trong là Tào Thiên Bảo. Cái túi đó là một mồi nhử lừa người.”
Nhưng Mạnh Triều không biết, đến chết anh ấy cũng không biết.
Đến tận khi chết Mạnh Triều cũng không buông tay.
Anh ấy bảo vệ chiếc túi trong ngực chặt chẽ, hai cánh tay ôm chặt, dùng cơ thể của mình làm điểm tựa cuối cùng, anh ấy tưởng bên trong là Tào Thiên Bảo, anh ấy đã chuẩn bị sẵn giữa không trung, chuẩn bị cho việc mình chết, chuẩn bị dùng mạng mình đổi lấy cơ hội được sống cho Tào Thiên Bảo.
Vô nghĩa.
Cái chết của anh ấy thật vô nghĩa.
“Cậu bị thương không?”
Lão Mã dập thuốc lá, cố chuyển chủ đề.
“Tôi không sao, tôi không hề lên đó, cả tối tôi đều đứng dưới tầng. Đội trưởng Mã, chú biết không? Người đi lên vốn dĩ nên là tôi, người chết vốn dĩ nên là tôi…”
“Tiểu Đồng, cậu nghe tôi nói…”
“Anh ấy biết mí mắt tôi giật, anh ấy sợ tôi thấy áp lực, anh ấy sợ tôi xảy ra chuyện, cho nên anh ấy tự đi lên…”
“Đồng Hạo…” “Cái mồm khốn nạn này của tôi, mẹ nó cái mồm khốn nạn này, tôi nói với anh ấy suốt dọc đường, suốt chặng đường, nói mí mắt tôi giật, nói có điềm không lành, cho nên anh ấy mới đi lên, là tôi khiến anh ấy phải đi lên, là tôi hại chết anh ấy, đội trưởng Mã, là tôi giết anh ấy…”
“Đồng Hạo!”
Lão Mã nghiêng người nắm cánh tay cậu ta.
“Không liên quan gì đến cậu hết, cho dù hôm nay làm việc với ai, người đi lên tầng chắc chắn sẽ là cậu ấy. Tiểu Mạnh là vậy, bình thường la cơ phất phơ, nhưng vào giây phút quan trọng sẽ liều mạng. Trước đây tôi luôn phê bình cậu ấy, cứ bày cái trò chủ nghĩa anh hùng cá nhân gì vậy, bảy tám năm rồi, thằng nhóc này cứ thế mãi, không nghe người khác khuyên. Tôi càm ràm mãi, cứ càm ràm, nói với cậu ta biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ là đội trưởng, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, đừng vội vàng lao lên, nhưng không nghe, chỉ cười, cứ nói là cậu ta lại mẹ nói cười với tôi, cứ như trêu đùa vậy. Nếu hôm nay cậu ta đợi thêm mọt chút, đợi chi viện tới…”
Lão Mã bỗng nghẹn lại, ngẩng mặt lên.
“Nếu đợi thêm chút nữa, ít nhất là đợi tôi tới…”
Ông ấy xua tay, chẳng thể nào nói hết được lời sau đó, tay phải che mắt, nước mắt lại trào ra từ kẽ ngón tay.
Đồng Hạo nhìn ông ấy suy sụp, cảm xúc nào đó trào lên cổ họng, cậu ta há miệng, phát hiện mình không nói được gì.
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, cắt ngang lời than khóc của Lão Mã.
“Alo?”
Lão Mã lau nước mắt, giọng nói đặc sệt.
“Không sao, bên tôi không sao cả, Tiểu Trần cậu nói đi.”
Ông ấy rút khăn giấy, vừa lau nước mũi vừa đáp lại người đầu bên kia điện thoại.
“Được, tôi biết rồi, các cậu cứ theo dõi đi, tôi sẽ về ngay.”
Lão Mã cúp máy, dừng lại hai ba giây.
“Ban nãy bên nhà máy tàu có tin tức, nói bắt được người rồi, hiện trường một người chết một người bị thương, còn một người đang cấp cứu, tôi phải về đồn cảnh sát một chuyến.”
Ông ấy ngẩng đầu lên, nhìn Đồng Hạo qua gương chiếu hậu.
“Chúng ta vẫn phải tiếp tục, khó chịu thì khó chịu, nhưng không được ngã xuống, phải phá được vụ án này, vậy mới xứng đáng với Tiểu Mạnh, chúng ta phải…” Ông ta gật đầu, như cắn răng nói cho bản thân nghe: “Phải kiên cường, phải chống đỡ.”
Lão Mã mở cửa xe, một chân đã bước ra ngoài xe, lại quay đầu lại nhìn Đồng Hạo.
Ngồi đó thẫn thờ, vẻ mặt đanh lại.
“Tiểu Đồng, đừng nhìn nữa, khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn.”
Cạch, cửa xe đóng lại, trong khoang xe tối tăm chỉ còn lại một mình Đồng Hạo.
Lão Mã nói, khóc ra sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng cậu ta không khóc nổi, không chảy một giọt nước mắt nào.
Đồng Hạo cứ cảm thấy Mạnh Triều chưa chết, Mạnh Triều đang chỉ huy ở hiện trường, có lẽ ngay sau đó sẽ gõ mạnh cửa sổ xe, bảo cậu ta mau xuống làm việc, đừng ngồi trong xe làm cậu chủ.
Đồng Hạo hoảng hốt nhìn đèn cảnh sát nhấp nháy ngoài cửa sổ, muốn tìm kiếm bóng lưng Mạnh Triều trong đám người bận rộn.
Không tìm thấy, ai cũng giống, nhưng không ai là người đó.
Cậu ta bỗng trở nên hoảng loạn, rùng mình, trong xe không mở máy sưởi, cậu ta lạnh tới phát run, răng va vào nhau kêu lập cập.
Hai tay Đồng Hạo tìm kiếm, nhét vào vào trong túi.
Trong túi áo có gì đó, đang phồng lên.
Đưa tay sờ, móc ra nửa cái bánh kẹp đã nguội rồi, mềm nhũn, toàn mùi dầu mỡ.
Buổi chiều, Mạnh Triều cố tình nhét vào túi cậu ta, bảo cậu ta giữ cẩn thận, phải ủ cho ấm, nói tối đói rồi anh ta còn ăn tiếp.
“Nếu anh còn không về thì không còn ngon nữa đâu.”
Hai tay cầm bánh kẹp.
“Không phải anh bảo tôi đừng vứt à, nói tối anh về còn ăn nữa sao?”
Cậu ta bỗng nhận ra một sự thật, lồlng ngực quặn đau.
Người kia mãi mãi sẽ không quay trở về nữa.
Trên đời này còn có rất nhiều Mạnh Triều, vô số người họ Mạnh tên Triều, nhưng không còn một người vui vẻ ngồi ở hàng ghế trước, quay đầu hỏi cậu ta có muốn ăn nửa cái bánh kẹp còn lại này không nữa.
Đồng Hạo run tay, cởi nút thắt trên túi ni lông ra.
Cậu ta nhét cái bánh kẹp đã nguội vào miệng, cắn một miếng.
“Không còn ngon nữa rồi, mì này cũng chua, vỏ giòn cũng mềm rồi, rau hẹ cũng không còn tươi nữa.”
Mũi chua xót, vành mắt ửng đỏ.
“Ớt với tương ngọt nhiều thế này, không sợ bị sặc à, tôi thấy khó ăn muốn khóc luôn.”
Cậu ta há to miệng nhai, lớn tiếng mắng chửi, cuối cùng nước mắt cũng lăn xuống.
“Tôi đã bảo đợi kết thúc vụ án, hai chúng ta cùng đi ăn một bữa ngon, chẳng phải đã hẹn rồi sao?”
Cậu ta nức nở nuốt xuống, nước mắt và bánh kẹp, cùng nuốt xuống.
“Anh nói xem bây giờ là sao đây, có phải nói không giữ lời không? Có phải không?” Đồng Hạo chợt dừng lại, nhìn bóng tối.
“Anh mà không về thì tôi ăn hết đấy nhé.”
Cậu ta nhìn xung quanh.
“Không đùa đâu, còn không đi ra là hết đấy, tôi ăn thật đấy.”
Không trả lời, lúc này, tương lai, đều không trả lời nữa.
Cái chết như một cuộc trốn tìm, người chết trốn, người sống tìm.
Nơi đâu cũng có dấu vết của họ, hơi thở của họ, manh mối bọn họ để lại, khiến người khác luôn cảm thấy mình sẽ tìm được, cảm thấy thực ra bọn họ không đi xa, ở ngay sau cửa, ở ngay ngã rẽ, ở ngay căn phòng cách vách, ở ngay trong biển người di chuyển.
Nhưng bạn vĩnh viễn không chạm tới được, vĩnh viễn không có cơ hội nắm được góc áo họ và hét lên, tôi nhìn thấy anh rồi.
Bọn họ quá mạnh, bọn họ luôn muốn thắng, bọn họ luôn trốn ở một góc khác trước khi bạn tìm thấy.
Cho dù bạn gào khóc, cầu xin, gọi tên họ thế nào, họ cũng không xuất hiện.
Đây chính là quy tắc, người thắng luôn là người chết.
Bọn họ sẽ thắng mãi mãi.
Đồng Hạo không biết mình khóc bao lâu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở trong xe cảnh sát bên cạnh.
Ngô Tế Muội.
Cậu ta mở cửa ra, lao đến như điên, ra sức đập cửa sổ xe.
Ngô Tế Muội đeo còng tay, rụt ra phía sau, hơi kinh ngạc, hơi sợ hãi nhìn ánh mắt cậu ta.
“Ngô Tế Muội, anh ấy chết vì cô, chết vì Thiên Bảo nhà cô, nếu cô còn chút lương tâm thì nói thẳng chân tướng ra đi, nói ra tất cả…”
Cậu ta hét tới vỡ giọng, cực kỳ khó nghe.
“Kế hoạch của cô và Tào Tiểu Quân, nói ra đi, nói hết ra, cô không thể để anh ấy chết vô ích được, anh ấy không thể chết vô ích được.”
Ngô Tế Muội nhìn cậu ta.
“Tôi không biết anh đang nói gì cả.”
Cô ta cúi đầu xuống.
“Tào Tiểu Quân gì, kế hoạch gì, tôi không biết. Sau khi Tiểu quân mất tích, tôi chưa từng gặp lại anh ấy.”
Mặt cô ta ẩn trong bóng tối, giọng nói lại vang lên vô cùng rõ ràng.
“Tôi không biết gì cả, tôi không có gì để nói.”