Phố Phường (Thị Tỉnh)

chương 28

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Dờ

"Chị dâu" còn đang mịt mờ không biết Tần Sấm nói mình, Thu Thu mặc lại cái áo sơ mi đã tuột xuống tận tay, ngồi xuống cạnh anh. Không biết anh còn nghe điện thoại bao lâu, Thu Thu ngồi im không làm phiền.

Chuyện tốt bị cắt ngang, đã thế cậu em rể còn chưa có ý định cúp máy, hỏi Tần Sấm là gái nào nhà ai, nhưng bên này Tần Sấm đang dục hỏa đốt người, sắp cháy ra cả phòng rồi.

"Đại ca, là ai vậy? Sao chưa nghe anh nhắc bao giờ." Cậu em rể tiếp tục hỏi.

Tần Sấm định đánh tiếng cho em rể trước, ai dè lại nghe cậu ta nói: "Tiểu Lệ đang sốt ruột muốn biết đây này, đại ca, là ai vậy?"

Bên này anh đang bùng cháy mà cậu em rể vẫn còn bám dai như đỉa, lại còn thêm cả em gái anh cũng vào góp vui.

Đột nhiên cảm thấy bên người ấm áp, Tần Sấm xoay đầu thì thấy Thu Thu đang mờ mịt nhìn mình, anh không nhịn được nuốt nước miếng.

Anh chỉ chỉ môi Thu Thu, rồi chỉ xuống háng mình, Thu Thu hiểu ý anh, cậu thầm nghĩ sao anh lại vô sỉ tới vậy chứ? Còn đang nghe điện thoại mà còn nghĩ tới mấy chuyện bậy bạ.

"Nói thì mấy đứa cũng đâu biết, chờ đầy tháng rồi anh đưa về gặp sau." Thấy Thu Thu ngượng ngùng, Tần Sấm càng nổi ý xấu, thúc giục cậu.

Thu Thu tức muốn chết, bàn tay nhỏ vươn ra tét vào cái thứ nóng bỏng kia, dù Tần Sấm có da dày thịt béo thế nào thì chỗ đó cũng không chịu một một phát đánh này của cậu, anh hít khí, "Aishhh..."

"Đại ca, tiếng gì vậy?" Đầu kia đang hóng chuyện về chị dâu nên rất chú ý nghe.

Tần Sấm bất ngờ bị Thu Thu đánh một cái thì ngớ người, há miệng không nói nên lời, nhìn Thu Thu với ánh mắt oán giận xen lẫn tủi thân.

Chỗ hung thần ác sát kia vì quá sợ hãi mà trông có vẻ hơi đáng thương, Thu Thu hoảng hốt, sợ mình đánh mạnh quá thì hỏng mất, cậu mím môi không dám lên tiếng.

Không thấy anh trả lời, bên kia càng gấp gáp, "Có thể để chị dâu nghe điện thoại không?"

Tần Sấm nghĩ thầm sao lúc nào cũng có người quấy rầy vậy, "Em ấy không hiểu tiếng Trung." Tần Sấm cố ý nhe răng trợn mắt, ý bảo Thu Thu anh là rất đau, muốn cậu đau lòng cho anh.

Thu Thu nửa tin nửa ngờ, phát đánh vừa rồi đúng là hơi mạnh thật, nhưng cậu bị Tần Sấm lừa nhiều rồi nên cũng biết cảnh giác, câu chuyện cậu bé chăn cừu này ai mà không biết.

Biết Thu Thu mềm lòng, Tần Sấm giả vờ nhíu mày ngửa ra sau tựa vào tường, vẻ mặt tủi thân, giọng điệu cũng cố tình yếu ớt, "Người nước ngoài, ừ đúng, người nước ngoài đấy. Tới lúc đó anh dẫn về là có thể gặp mặt rồi."

Vừa nghe thấy là người nước ngoài, em gái và em rể tò mò không thôi, "Gọi video đi anh, chào nhau một tiếng."

Còn đang trần như nhộng, Tần Sấm thầm nghĩ gọi video cái gì mà gọi, gọi lúc nào chẳng được, lại canh đúng lúc này. Càng nghĩ càng phiền, lông mày nhíu chặt.

Thấy Tần Sấm liên tục thay đổi sắc mặt, Thu Thu dù vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng sợ mình nặng tay, dựa vào Tần Sấm cúi người xuống trước mặt anh.

"Urgh..." Tần Sấm bỗng căng thẳng, cúi đầu thì thấy Thu Thu nằm sấp, cảm xúc ấm áp khiến Tần Sấm như thăng thiên, vội vã cúp máy, "Về... về rồi nói chuyện sau."

Tắt máy xong, Tần Sấm xoa đỉnh đầu Thu Thu, "Ngoan, nằm ra bên kia..."

Lúc Thu Thu tỉnh lại đã là hơn ba giờ sáng, thân thể như bị xe nghiền, chân tay rệu rã. Tần Sấm vẫn còn dính lên người cậu, cậu vừa thức, anh cũng tỉnh theo.

"Tỉnh rồi à, vợ." Tần Sấm chưa tỉnh ngủ nhưng quen mui luồn tay vào áo Thu Thu, "Mấy giờ rồi?"

Tần Sấm cứ như uống nước tăng lực, mỗi lần làm Thu Thu đau thì ngon ngọt dỗ dành cậu, nhưng động tác thì chẳng hề dừng lại.

Cánh tay bị Thu Thu nhéo đau, Tần Sấm mới dần hồi thần, thở dốc ngồi dậy dựa vào tường. Từ nhỏ anh đã là người thô lỗ, không biết thương hương tiếc ngọc, thích thì sẽ liều mạng đòi hỏi.

Nhưng cũng may là anh da mặt dày, biết nhận sai, rõ ràng biết Thu Thu còn đang giận anh vì không biết điểm dừng nhưng vẫn vô sỉ dính lên người cậu.

"Vẫn còn giận sao?" Tần Sấm ngái ngủ, vừa nói vừa cọ lên cổ, lên đầu vai Thu Thu khiến cậu ngứa ngáy. Anh còn cứng miệng, "Còn không phải vì ít cơ hội sao? không có kinh nghiệm, chúng ta làm thêm vài lần đi. Anh thề! Lần sau sẽ không đau."

Nói một tràng mà không dùng di dộng, Thu Thu căn bản không hiểu, Tần Sấm lại ôm cậu vào ngực, "Ài... anh sai rồi, hôn một cái."

Râu ria lởm chởm nhìn như người vô gia cư, anh cọ râu lên mặt Thu Thu, "Nốt chuyến này là về Trùng Khánh rồi."

Nói tới chuyện về Trùng Khánh, Tần Sấm hơi tỉnh ra một chút. Anh cúi xuống nhìn Thu Thu, cậu đang oán giận ghé vào ngực anh, Tần Sấm tự quyết định nói, "Có phải chạy xe đường dài mệt lắm không? Hay là, chuyến này về chúng ta đổi nghề khác đi."

Kiếm tiền với Tần Sấm mà nói cũng chỉ có vậy mà thôi. Tiền kiếm được chẳng lẽ không phải để cưới vợ, để tiêu tiền vì vợ hay sao? Lúc trước Tần Sấm còn cô đơn thì anh kiếm tiền để sống. Anh không bệnh tật ốm đau, một ngày ba bữa ăn gì cũng được, quần áo cũng không mấy chú trọng.

Trừ ăn mặc đi lại thì anh chi tiêu nhiều nhất vào thuốc lá và rượu. Thực ra cũng không đến mức nghiện, bây giờ Tần Sấm bắt đầu tính toán về tương lai của anh và Thu Thu.

Nói tới đây, Tần Sấm như mở máy hát, "Mở cửa hàng đi, mở ngay ở tiểu khu dưới chung cư, siêu thị được không?"

"Ưm..." Thu Thu không đáp, Tần Sấm chỉ có thể tự hỏi tự trả lời, "Siêu thị thì mệt quá nhỉ, cũng đi sớm về khuya, đổi cái khác thoải mái hơn nhé."

Thu Thu không hiểu Tần Sấm đang ba hoa cái gì, nhưng hai người có thể nằm ôm nhau thế này, cậu được nghe tiếng anh nói, vậy là thỏa mãn rồi.

"Mở đại lý xổ số đi, cái này được đấy." Tần Sấm nói một tràng dài, "Nhưng mà cả ngày chỉ ở trong tiệm thôi, quá chán, còn không bằng chạy xe."

Bất giác, Tần Sấm đã nói rất nhiều dự định sau khi về Trùng Khánh, quyết định, phủ định, rồi lại nảy ra ý tưởng mới.

Mí mắt dần nặng trĩu, ngoài cửa sổ dần sáng lên, ngã tư đường vang vọng âm thanh rao bán hàng huyên náo, hòa lẫn với tiếng ồn giữa lòng thành phố, hai người chìm sâu vào giấc ngủ.

Truyện Chữ Hay