Phó Ngàn Tư Của Kỷ Hàn Trình

chương 47: phiên ngoại 7: em là của tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phó Ngàn Tư đối với hai cái tên này vô cùng hài lòng, ôm lấy cổ, đem cả người anh kéo xuống một chút rồi hôn lên môi anh một cái, khen ngợi: "Ông xã là nhất"

Kỷ Hàn Trình ngồi xuống mép giường, thử đưa tay chạm vào tóc cô xem là mình đã đảm bảo thổi khô nó rồi hay chưa mới đặt lên môi cô một nụ hôn.

Phó Ngàn Tư mới vừa được ngâm nước nóng, thổi tóc cũng do Kỷ Hàn Trình toàn bộ làm thay,cả người lúc này vừa thơm mát vừa sạch sẽ.

Cô thoải mái nheo mắt, nghiêng đầu cà cà vào cánh tay anh làm nũng.

Giống như một con mèo lười biếng nhưng lại không kém phần ưu nhã.

"Buồn ngủ rồi sao?" Kỷ Hàn Trình thấp giọng hỏi.

Nhiệt độ trong phòng ngủ vừa phải, tay chân Phó Ngàn Tư đều rất ấm áp, đắp trên người là tấm chăn lụa vô cùng mềm mại, còn có mùi hương tuyết tùng vô cùng dễ ngửi phát ra từ trên người Kỷ Hàn Trình.

Kết hợp lại, đó là hương vị thôi miên nhất.

Cô khẽ ngáp một cái, mắt ngân ngấn nước: "Vâng."

Kỷ Hàn Trình hôn cô: "Vậy thì ngoan ngoãn ngủ."

Phó Ngàn Tư không biết là do cô có thói quen nhỏ này từ bao giờ, mỗi khi đến giờ ngủ,cô đều rất thích quấy rầy Kỷ Hàn Trình một hồi. Thậm chí có đôi khi chính mình rõ ràng là đã quá buồn ngủ nhưng vẫn là muốn lôi kéo anh cùng mình nói chuyện.

Lúc này cô lại bắt đầu một bên ngáp dài một bên nói thầm: "Không được,em vẫn còn chưa buồn ngủ lắm."

Kỷ Hàn Trình đem máy sấy đặt qua một bên sau đó mới xoay người vén chăn lên giường.

Anh giúp cô chỉnh gối đầu, đỡ vai để cho cô nằm xuống.

Nằm an ổn trong ngực Kỷ Hàn Trình,cô vươn tay nắm lấy cổ áo ngủ,đem mặt kề sát vào cánh tay anh, giọng nói đã nhuốm màu buồn ngủ: "Kỷ Hàn Trình, mười tệ cho một lần nói chuyện."

Kỷ Hàn Trình biết cô thực sự rất buồn ngủ, nhưng lại thấp giọng đi theo lời nói của cô: "Nói về chuyện gì."

Tay một lần lại một lần chậm rãi vỗ nhè nhẹ vào lưng cô như muốn thôi miên.

Phó Ngàn Tư bị anh dỗ đến mức cả người đều mơ mơ hồ hồ, mí mắt cũng nặng nề khép lại, những gì mình muốn nói dường như cũng quên béng mất -- dù sao thì nó cũng không quan trọng.

Không đến một phút đồng hồ, cô đã từ bỏ ý định "nói chuyện buổi tối trước khi đi ngủ" trong lòng, thì thầm vài câu rồi từ từ nhắm mắt lại.

Trước khi mắt cô hoàn toàn tối đen, cô nhìn thấy ánh sáng trong phòng ngủ đột nhiên tắt, rèm cửa sổ cũng chậm rãi khép lại.

Vào một đêm tuyết rơi, ôm người mình thích chậm rãi đi vào giấc ngủ cũng là một loại thỏa mãn.

- -

Tối hôm qua tuyết rơi xuống cả một đêm, ở hậu viện cũng tích tụ không ít lớp tuyết.

Sáng sớm hôm sau, khi Phó Ngàn Tư kéo màn cửa sổ nhìn ra ngoài, cô nhìn thấy tuyết trắng xóa cả một vùng, cây cối phủ đầy sương tuyết, thậm chí những cành cây khô cũng bị tuyết phủ trắng. Thậm chí có một số cành không chịu nổi gánh nặng phải rơi lã chã xuống đất.

Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay ở Bắc Thành và nó đã rơi gần một ngày một đêm.

Phó Ngàn Tư sau khi rửa mặt xong liền nóng lòng muốn ra ngoài nhìn.

Kỷ Hàn Trình đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy tuyết đã ngừng nên cũng không ngăn cản, chỉ lấy một chiếc áo khoác lông giúp cô phủ thêm.

Áo lông của Phó Ngàn Tư quanh năm suốt tháng đều treo một chỗ trong tủ quần áo.

Đầu năm nay,cô đã sớm chọn một chiếc áo khoác cashmere màu đỏ cho mình, là ấn phẩm của mùa thu đông năm nay, khi diện ra ngoài đảm bảo vẻ ngoài và khí chất của nó sẽ không ai sánh bằng.

Vì vậy, ngay khi vừa nhìn thấy chiếc áo lông trong tay Kỷ Hàn Trình, Phó Ngàn Tư liền m kháng cự: "Không muốn mặc cái này, mập. Chụp ảnh cũng không đẹp."

Ánh mắt anh dừng lại chiếc áo khoác mỏng trên tay cô nửa giây, khó có khi mình không có dung túng cô: "Sẽ lạnh."

"Có anh rồi mà..." Mỗi lần Phó Ngàn Tư muốn đạt được một cái gì đó thì cái gì nói cũng nói được, cô nháy nháy mắt nhìn anh "Anh ôm em một cái thì sẽ không lạnh nữa."

Cũng may Kỷ Hàn Trình không bị lời nói của cô làm cho mê hoặc, anh cũng không nghĩ rằng mình có chức năng của một chiếc máy sưởi hình người, sau một giây suy nghĩ, anh vươn tay ra ôm người vào lòng.

Anh cúi đầu, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, nhẹ giọng hỏi: "Em có muốn ra ngoài ngắm tuyết không?"

Phó Ngàn Tư ngoan ngoãn gật đầu nhưng không biết tại sao anh lại hỏi như vậy.

Kỷ Hàn Trình mỉm cười, lợi dụng tư thế ôm này mà phủ chiếc áo lông kia cho cô.

Phó Ngàn Tư phản ứng lại rồi bắt đầu giãy dụa, Kỷ Hàn Trình chỉ đạm bạc nói: "Không mặc thì không cho đi ra ngoài."

Phó Ngàn Tư dừng động tác ngay lập tức, đồng thời ở trong đầu cũng từ từ hiện lên một cái dấu chấm hỏi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, rất không vui mà nói: "Kỷ Hàn Trình!"

"Ngoan" Kỷ Hàn Trình hôn cô một cái,thấp giọng dụ dỗ: "Bảo bảo sợ lạnh."

Phó Ngàn Tư há miệng không nói nên lời.

Cẩu Kỷ đúng là quá thâm độc, dám đem cả bảo bảo ra uy hiếp cô.

Mặc dù là vậy nhưng cũng không thể phủ nhận, chiêu này của Kỷ Hàn Trình đặc biệt hữu ích, vừa nói đến bảo bảo, Phó Ngàn Tư liền ngoan ngoãn ngay lập tức.

Cuối cùng cô vẫn phải mặc chiếc áo lông đó hay thậm chí còn chèn thêm một chiếc khăn quàng màu đỏ dày cộm trên cổ.

Phó Ngàn Tư nhìn tạo hình của mình trong gương, nửa ngày mới phát biểu ra một câu đánh giá: "Mập rồi."

Kỷ Hàn Trình cười nắm tay cô: "Không mập, rất đẹp mắt."

Người phụ nữ trong gương mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, thân hình vẫn mảnh mai, mái tóc đen dài lúc này được quấn trong chiếc khăn quàng cổ,không có trang điểm nhưng da vẫn trắng nõn, môi đỏ vô cùng xinh đẹp.

Phó Ngàn Tư kỳ thực cũng không nghĩ bản thân mình xấu như lời nói của cô, câu này nói ra chung quy cũng bởi vì tâm lí chống cự cho nên mới nói như vậy, lúc này được dỗ, tâm lí cũng thoải mái vài phần, vì vậy cũng không đòi thay áo nữa mà đi theo anh xuống lầu.

Trước khi ra cửa, Kỷ Hàn Trình cầm đôi giầy đế bằng đến nửa ngồi giúp Phó Ngàn Tư mang vào.

Sau đó còn tỉ mỉ quan sát Phó Ngàn Tư một phen, xác nhận cô không có lén nới khăn quàng cổ, cũng không có đem khóa kéo áo lông kéo xuống lúc này mới an tâm mở cửa.

Bên nhau lâu như vậy rồi, Phó Ngàn Tư có nơi nào là không hiểu anh, mặc dù Kỷ Hàn Trình chỉ nhìn lướt qua nhưng cô vẫn nhìn ra được.

Phó Ngàn Tư nắm tay anh bĩu môi: "Kỷ Hàn Trình, em cũng không yếu ớt như anh nghĩ. Hơn nữa, em không phải trẻ con, nên sẽ không lén lút làm chuyện xấu."

Kỷ Hàn Trình Tiếu cười hôn cô: "Ừ, là lỗi của anh."

Thấy thái độ của anh cũng không tệ lắm, Phó Ngàn Tư đối với việc bị ép mặc áo lông cũng không truy cứu nữa, cô dùng một loại thái độ "Biết sai thì tốt,chuyện cũ liền xí xóa" ra mà nắm lấy tay anh đi chậm trên tuyết.

Bầu trời sau tuyết rất trong xanh, không khí lành lạnh rất tươi mát thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng rất yếu và nhiệt độ vừa phải khi hắc vào người.

Một chiếc xích đu mới được đặt trong sân cách đây không lâu, lúc này trên xích đu đã tích tụ một lớp tuyết dày.

Phó Ngàn Tư vươn tay nắm lấy một chút tuyết, cuộn tròn nó thành một quả bóng rồi đặt trên ghế xích đu, sau đó cô lại cuộn một quả bóng nho nhỏ coi như làm đầu rồi đặt lên phía trên.

"Người tuyết nhỏ." Cô chỉ vào hai quả bóng trên xích đu, vui vẻ như thể chúng là một tác phẩm vô cùng nghệ thuật.

Kỷ Hàn Trình không biết từ đâu tìm thấy một cành khô, khom người cúi xuống, trước tiên ở trên mặt người tuyết vẽ hai con mắt, sau đó là đến miệng, cuối cùng gập lại làm hai cắm hai bên làm tay.

Phó Ngàn Tư đứng bên cạnh, lúc đầu không biết anh định làm gì nhưng sau đó cô phát hiện Kỷ Hàn Trình thật sự sẽ làm người tuyết.

Kỷ tổng anh minh thần võ lại làm người tuyết á???

Phó Ngàn Tư nhanh chóng lấy điện thoại ra và lén chụp một bức ảnh.

Chụp xong sau đó cúi đầu nhìn người đàn ông đẹp trai trong hình, khí chất lạnh lùng kia cùng tuyết hoàn toàn không sai biệt lắm, trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng xa cách. Ánh nắng dịu dàng yếu ớt rơi vào khóe mắt anh, ôn nhu dịu dàng như tuyết sắp tan.

Đột nhiên, trong lòng Phó Ngàn Tư khẽ động,cô chỉ vào người tuyết kia nói: "Cái này là em." Thoáng nhìn thấy mai vàng trong đình viện đang nở hoa, cô hái một bông hoa nhỏ gắn lên đầu người tuyết.

"Em còn muốn làm một cái cho anh." Cô nói xong liền nắm lấy một nắm tuyết khác.

Cuối cùng, cả hai xếp được tổng cộng bốn người tuyết. Hai cái lớn, hai cái nhỏ ngồi song song trên xích đu, có cảm giác kì dị xấu xa lạ thường.

Phó Ngàn Tư chụp một bức ảnh và đăng trên vòng tròn bạn bè, chơi tuyết một hồi, tay đã sớm lạnh như băng, nhìn Kỷ Hàn Trình bên cạnh, cô bỗng nhiên nổi lên ý đồ xấu, thừa dịp anh không chú ý, đem tay chuẩn bị thò vào trong cổ anh.

Thật đáng tiếc, nửa đường đã bị Kỷ Hàn Trình cản lại.

Phó Ngàn Tư nhìn cổ tay mình bị anh siết chặt, cô chột dạ nhưng bất quá từ trước đến nay phản ứng của cô cũng rất nhanh, lúc này cũng không nói sạo, chỉ có thể đáng thương oa oa nói: "Đau quá."

Kỷ Hàn Trình quả nhiên là nới lỏng tay.

Cô cong môi, được một tấc lại muốn tiến một thước: "Kỷ Hàn Trình, anh có thể buông tay em ra không?" Ánh mắt cô khi nhìn cổ anh còn rất quang minh chính đại.

Gần đây cô có rất nhiều yêu cầu vô lí, ỷ vào việc chính mình vẫn còn đang mang thai,Kỷ Hàn Trình không thể xằng bậy cho nên ngày càng diễu võ dương oai mà bắt nạt anh.

Kỷ Hàn Trình nhíu mày, rõ ràng là không đồng ý.

"Mọi người đều nói rằng, vào trận tuyết đầu tiên trong năm,có thể thả bàn tay lạnh vào cổ đối phương thì đó mới là tình yêu chân chính" Phó Ngàn Tư không chịu bỏ qua "Anh để cho em bỏ vào, một cái,một cái thôi."

Giọng cô mềm mại đến kỳ cục, đôi mắt chớp chớp giống như đang đợi anh đầu hàng.

Sau nửa giây,Phó Ngàn Tư được như ý nguyện.

Hoàn toàn không khách khí, cô đưa thẳng tay vào cổ Kỷ Hàn Trình, vui vẻ trả thù việc anh bắt cô phải mang áo lông đáng ghét kia.

Những ngón tay lạnh như băng nhưng làn da của Kỷ Hàn Trình lại vô cùng ấm áp, không đợi Phó Ngàn Tư lại cảm nhận thêm một chút, Kỷ Hàn Trình đã nắm lấy cổ tay cô cho vào túi áo khoác.

Phó Ngàn Tư chớp mắt một cái, tay trong túi áo khoác anh động động, cố ý nói: "Em còn chưa có sờ đủ."

Kỷ Hàn Trình bắt lấy những ngón tay đang cử động của cô, trầm giọng nói:"Trở về sẽ lại cho em sờ."

Phó Ngàn Tư: "......"

Không phải, vì sao đột nhiên lại có cảm giác không hợp với trẻ vị thành niên thế này.

Hai người nắm tay nhau đi ngang qua nhà ấm thủy tinh. Trong đình viện cây cối phủ đầy băng nhưng cây cỏ trong nhà kính vẫn xanh tươi tốt.

Dì Trương biết hai người ra ngoài ngắm tuyết từ sớm cho nên đã đem bữa sáng đặt ở trong vườn hoa hồng.

Phó Ngàn Tư cuối cùng cũng có thể tháo chiếc khăn quàng cổ dày ra, sau đó cởi áo khoác ngoài và đặt nó sang một bên.

Sau khi qua thời kì ăn cái gì thì ói ra cái đó, cảm giác thèm ăn của cô cũng từ từ thay đổi.

Cô nhìn xuống bụng của mình, đường nét không còn thon thả như trước nữa mà tròn trịa hơn, không hiểu sao lại có chút mất hứng, bĩu môi nói: "Kỷ Hàn Trình, em mập, em không muốn ăn."

Kỷ Hàn Trình nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của cô đặc biệt khả ái, khẽ cười một tiếng: "Không mập."

"Anh còn cười," Phó Ngàn Tư hoàn toàn đem "tâm tư mẫn cảm" ra oán anh triệt để đến cùng "Có phải anh ghét bỏ em rồi?"

"Không có" Kỷ Hàn Trình ôm hôn cô một cái "Em bây giờ cũng rất đẹp."

Cái gì mà "cũng" với "cũng" chứ, Phó Ngàn Tư sau khi nghe xong thì lý giải nó ngay lập tức.

"Hơn nữa, bác sĩ nói em đang mang thai, dinh dưỡng trong cơ thể phần lớn sẽ tiêu hao rất lớn, không ăn nhiều một chút sẽ không tốt cho sức khỏe." Kỷ Hàn Trình xoa đầu cô, giọng điệu ôn hòa khiến cô không khỏi gật đầu đồng ý.

Sau đó anh tiếp tục dỗ dành cô như một đứa trẻ: "Ăn thêm một nửa trứng gà nhé?"

Phó Ngàn Tư ngoan ngoãn mở miệng cắn một miếng trứng mà anh đưa qua.

Cô cũng biết hiện tại mình đang mang thai,lại còn mang thai đôi cho nên nhất định không được thiếu dinh dưỡng.

Trong nhà đã sớm vì cô mà mời đến một chuyên gia dinh dưỡng phụ trách toàn thời gian trong thời kỳ mang thai cũng như mỗi ngày đều tùy chỉnh thực đơn giúp cô bổ sung đủ các yếu tố dinh dưỡng cần thiết cho cả cô và bảo bảo trong bụng.

Nói"không ăn"chẳng qua là muốn được Kỷ Hàn Trình dỗ dành.

Sau khi dùng xong bữa sáng, hai người lại đi dạo thêm một lát, Kỷ Hàn Trình trở lại thư phòng xem văn kiện, Phó Ngàn Tư yên lặng đọc sách ngay bên cạnh.

Sau khi xem một khoảng thời gian, Kỷ Hàn Trình theo thói quen sẽ nhắc cô đứng dậy đi lại một chút, đúng giờ còn hơn cả đồng hồ báo thức.

Và chỉ cần cô nghỉ ngơi, Kỷ Hàn Trình thế nào cũng bị ép để văn kiện xuống mà bồi cô.

Phó Ngàn Tư ngồi trên người anh, câu được câu không mà nói rồi chợt nhớ tới cái gì: "Kỷ Hàn Trình, anh phải cai thuốc thôi."

Chứng nghiện thuốc lá của Kỷ Hàn Trình không nặng, nếu có hút thuốc cũng sẽ không ở trước mặt cô, trong ấn tượng của Phó Ngàn Tư, cô không ít lần ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, rất nhẹ cho nên thường quên là anh cũng sẽ hút thuốc.

Lúc này không hiểu sao lại nhớ tới, hình như cảm thấy lời nhắc nhở này có hơi trễ rồi thì phải.

Kỷ Hàn Trình mỉm cười: "Đã sớm cai rồi."

Phó Ngàn Tư kinh ngạc: "Từ khi nào?"

Anh suy tư một lúc: "Quên rồi."

Cô hiển nhiên sẽ không tin: "Chuyện này sao có thể quên được."

Kỷ Hàn Trình hôn lên vành tai của cô.

Ban đầu anh hút thuốc, chẳng qua là thỉnh thoảng nhờ vào đó mà xã stress chứ không nghiện.

Sau này bất tri bất giác anh phát hiện mình đã sớm không cần những thứ này.

"Làm sao có thể bỏ nó được chứ, có phải anh lại nghiện cái gì khác rồi không!?" Phó Ngàn Tư nhớ đến mấy loại kẹo cai thuốc lá, kẹo ngậm,.. đang thịnh hành gần đây.

Nhớ lại một chút, cô phát hiện khoảng thời gian sau này Kỷ Hàn Trình thường sẽ lấy một vài viên trong hộp ra ngậm gì đó,hoàn toàn tương phản với dáng vẻ tổng tài bá đạo bên ngoài.

Ánh mắt của Kỷ Hàn Trình rơi vào đôi má trắng nõn của cô, bỗng nhiên bật cười khe khẽ: "Ừ, có nghiện."

"Nghiện gì vậy?" Phó Ngàn Tư tò mò nhìn anh.

Kỷ Hàn Trình không nói gì, chỉ cụp mắt xuống nhìn cô. Ánh mắt của anh rất sâu, như thể chỉ cần một giây không để ý sẽ khiến người ta trầm luân vào đó.

Phó Ngàn Tư mơ hồ một hồi lâu cũng dần biết được đáp án kia rốt cuộc là gì, cô cong cong khóe môi, ho nhẹ một tiếng: "Là em sao?"

Kỷ Hàn Trình mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô.

Giống như là ánh nắng mùa hè rực rỡ nhất, từ trước đến nay đều dùng một loại tư thế ngang nhiên xông thẳng vào cuộc sống của anh, khiến anh cảm nhận được sự ấm áp, rực rỡ nhất mà cuộc đời mang đến.

"Vâng, đương nhiên là em rồi."

Truyện Chữ Hay