Ba người Vương Tương Khuynh cầm lấy bộ quan phục của mình, sau đó nói lời từ biệt liền tự mình ai về nhà nấy. Tô Dịch nhìn bóng lưng Vương Tương Khuynh dần đi xa, nói thầm một câu: "Càng nhìn bóng lưng lại cảm thấy quen thuộc, rốt cuộc đã gặp qua khi nào nhỉ?"
"Vừa mới đậu trạng nguyên đã bị phong quan, cũng không để ta thư giãn vài ngày đã phải bắt đầu vào triều, đúng giờ mẹo phải tới Văn Đức điện, thật sự là số khổ! Lúc đi thì được ngồi kiệu, còn giờ thì phải tự thân một mình trở về, phục vụ như sht! Một thân quan phục còn tệ hơn đồ mặc khi học quân sự, như sht như sht! Đầu óc bị thối rồi nên mới đồng ý làm quan a!"
Vương Tương Khuynh ở trong lòng thầm phỉ nhổ cả một đường, ngẫm lại ở nhà vẫn thoái mái nhất, muốn ngủ tới khi nào cũng được, huống chi gần vui như gần cọp, nếu lỡ mồm có khi rơi đầu lúc nào không hay! May mà Hàn Lâm Viện cách chỗ đó trăm mét, từ đây về Trường An không tính là quá xa, đi chưa tới nửa khắc liền tới: "Xem ra ngày mai phải rời giường sớm rồi, nếu không khi hoàng thượng tới mà ta còn chưa tới, khẳng định chết như chơi!"
Trước cửa hai tên gia đinh thấy thiếu gia đã trở về, liền bước lên phía trước tiếp đón quan phục trong tay Vương Tương Khuynh.
"Công tử, thế nào nhanh như vậy đã trở về?"
Vương Tương Khuynh thở dài: "Aiz, không gì hơn cái này a!"
Hai tên gia đinh nghe Vương Tương Khuynh nói một câu như thế, trong lòng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, một tên gia đinh trong đó hướng người gia đinh còn lại nói: "Công tử không phải trở thành trạng nguyên rồi sao? Sao ta thấy ngài ấy không được cao hứng mấy a? Nói gì cũng nghe không hiểu?"
Vương Tương Khuynh không thèm để ý hai tên gia đinh mắt đưa mày lại, trực tiếp vào phủ.
Liên Hoa cùng Mười Ba lúc thấy Vương Tương Khuynh đi rồi, thì vẫn còn ngồi ở trong đại sảnh chờ Vương Tương Khuynh trở về, song song chờ Mộ Dung Mẫn đến tìm thiếu gia nhà mình.
"Liên Hoa, ngươi nói xem Mộ Dung cô nương sao còn chưa đến tìm thiếu gia nhà chúng ta a? Thiếu gia đậu trạng nguyên, có thể thú Mộ Dung cô nương rồi a."
Liên Hoa nghĩ đến thiếu gia nhà mình kỳ thật là nữ tử, trong lòng không khỏi vừa lo lắng vừa phiền toái: "Kỳ thật, thiếu gia cũng không cần phải thú Mộ Dung cô nương a! Ta nghĩ Lâm cô nương cũng rất tốt, ở bên cạnh thiếu gia chúng ta càng xứng!"
Mười Ba đưa tay sờ cái trán Liên Hoa: "Liên Hoa, ngươi bị bệnh hả? Sao đột nhiên lại nghĩ tới Lâm cô nương? Trước đây ngươi không phải vẫn kiên quyết theo đuôi Mộ Dung cô nương như chó sao!"
Liên Hoa một chưởng đánh vào tay Mười Ba: "Ngươi mới bị bệnh đó! Ngươi mới là chó đấy! Ta đây là vì suy nghĩ cho thiếu gia!"
Mười Ba sờ đầu mình: "Ta có phải bị ảo giác nên nghe lằm hay không? Thiếu gia không phải thích Mộ Dung cô nương sao? Lẽ nào thiếu gia còn thích Lâm cô nương?"
Liên Hoa trợn mắt trừng Mười Ba: "Thiếu gia sao lại không có khả năng thích Lâm cô nương!"
Trong lòng cũng cầu khẩn. "Thiếu gia a, ngươi hãy thích Lâm cô nương đi! Đừng thích Mộ Dung cô nương! Nàng là trưởng công chúa, nếu người bị phát hiện nhất định sẽ bị chém đầu đó!"
"Hoa nhỏ, Mười Ba, các ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì mà ta sẽ không có khả năng thích Lâm cô nương?" Nhưng vào lúc này, Vương Tương Khuynh đúng lúc đi tới cửa phòng khách, nghe Liên Hoa cùng Mười Ba tựa hồ đang nói về mình, liền hỏi. Nhìn xung quanh, không thấy được người trong lòng mình, không khỏi có chút thất lạc, liền nhẹ giọng mà nói một câu.
"Mẫn Mẫn, vẫn chưa có tới sao?" Không biết là hỏi Liên Hoa, Mười Ba hay là đang hỏi chính bản thân mình.
Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình đã trở về, liền đứng lên chạy đến trước mặt thiếu gia nhà mình.
"Thiếu gia, người sao trở về nhanh vậy? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Chúng ta còn tưởng rằng người phải ở trong hoàng cung nghỉ ngơi một ngày một đêm đó!" Liên Hoa để Vương Tương Khuynh ngồi xuống, lại đưa ly trà cho Vương Tương Khuynh, nhưng trong mắt lại nói rằng. "Thiếu gia, ngươi nói nhanh lên, sự tình xảy ra hôm nay ở trong cung đi! Ta từ đó đến giờ còn chưa thấy qua hoàng cùng đâu! Cũng chưa thấy qua hoàng thượng bộ dạng ra sao nữa..."
Mười Ba nhìn theo Liên Hoa đứng dậy đi tới bên người Vương Tương Khuynh, thấy biểu tình của Liên Hoa ban đầu là lo lắng thoáng cái trở nên hưng phấn bát quái, không khỏi oán thầm. "Qủa nhiên lòng dạ nữ nhân như mò kim đấy biển, trở mặt cũng quá nhanh rồi!"
"Công tử, có muốn chúng ta đem quan phục của người vào phòng không?" Gia đinh ở phía sau Vương Tương Khuynh biết ngoài trừ Liên Hoa cùng Mười Ba thì không ai được phép tiến vào phòng thiếu gia, nếu muốn vào thì phải mở miệng xin chỉ thị.
Vương Tương Khuynh chỉ mặt bàn, nói: "Trước để trên bàn đi."
Gia đinh nghe vậy, liền cẩn thận để quan phục chỉnh tề lên trên bàn, hướng Vương Tương Khuynh cúi người xin phép cáo lui.
"Hoa nhỏ, ngươi trước tiên nói ta nghe một chút, các ngươi vừa rồi đang nói cái gì!" Vương Tương Khuynh nhấp một ngụm trà, thấy Liên Hoa cùng Mười Ba đều lo lắng không dám mở miệng, liền nói rằng: "Mười Ba, ngươi đem bộ quan phục này vào phòng của ta đi." Vương Tương Khuynh đem Mười Ba đuổi đi, đảo mắt nhìn về phía Liên Hoa.
"Hoa nhỏ, Mẫn Mẫn ngày hôm nay không có tới sao?"
Liên Hoa lắc đầu: "Mộ Dung cô nương, vẫn không có tới."
Vương Tương Khuynh thở dài, lại hỏi tiếp: "Vậy các ngươi vừa nãy đang nói cái gì? Tuy rằng ta không có nghe toàn bộ, nhưng vẫn nghe tới chỗ quan trọng nhất."
Liên Hoa cắn môi, cười khổ nói: "Thiếu gia, ngươi thật sự thích Mộ Dung cô nương sao?" Liên Hoa nghĩ, nếu Mộ Dung Mẫn vẫn không có xuất hiện, vậy thì nàng sẽ nói ra thân phận thật sự của Mộ Dung Mẫn đi. Nếu Mộ Dung Mẫn chỉ là người bình thường, vậy thiếu gia nhà mình nếu thích thì liền thích, nhưng hết lần này tới lần khác Mộ Dung Mẫn lại chính là trưởng công chúa, điều này liên qua đến thể diện của hoàng gia, nếu bị người khác biết thiếu gia nhà mình là nữ tử, chắc chắn sẽ liên lụy tới cửu tộc, không chỉ có thiếu gia nhà mình chết, mà mọi người trong Vương phủ từ trên xuống dưới kể cả nha hoàn như nàng cũng phải chết.
"Hoa nhỏ, muốn nói gì sao?" Vương Tương Khuynh thấy Liên Hoa cứ ngập ngừng một hồi lại hỏi mình có phải thật sự thích Mộ Dung Mẫn hay không, không khỏi có chút hiếu kỳ, nhấp một ngụm trà hỏi.
"Hoa nhỏ, ngươi sẽ không thích ta đi?"
"Thiếu gia, người đang nói bậy cái gì đó! Ta biết thân phận của người, thế nào sẽ thích người! Mà cho dù ta không biết thân phận của người, cũng sẽ không thích người a!"
Vương Tương Khuynh lấy tay che ngực. "Hoa nhỏ ngươi đúng là độc ác a, ta đã bị ngươi đâm một vạn nhát rồi này!"
Liên Hoa thấy thiếu gia nhà mình che ngực, vội vàng hỏi: "Thiếu gia, ngươi làm sao! Ngực đau sao? Có phải bị bệnh hay không?"
Vương Tương Khuynh lắc đầu, khoát tay phun ra một câu: "Không có việc gì!"
"Thiếu gia, kỳ thật, kỳ thật, kỳ thật ta biết thân phận của Mộ Dung cô nương." Liên Hoa dừng lại một chút, hướng Vương Tương Khuynh nói.
"Mộ Dung cô nương kỳ thật là..."
"Đừng nói!" Vương Tương Khuynh cắt đứt lời nói của Liên Hoa.
"Ta muốn Mẫn Mẫn chính miệng nói cho ta biết." Nói xong, liền đứng dậy. "Hoa nhỏ, mấy ngày hôm nay tuy rằng Mẫn Mẫn chưa có đến tìm ta, thế nhưng điều đó không có nghĩa ngươi có thể thay Mẫn Mẫn nói ra thân thế của nàng! Ta mệt mỏi rồi, muốn đi nghỉ ngơi, trừ phi là Mẫn Mẫn tới tìm ta, còn không phải thì đừng tới tìm ta. Được rồi, phân phó Triệu quản gia tuyển mấy người khỏe mạnh khiêng kiệu, ta ngày mai bắt đầu vào triều."
Vương Tương Khuynh nói xong, liền lưu lại Liên Hoa một người ở trong đại sảnh lo lắng. Mười Ba đem quan phục vào phòng, lúc quay về phòng khách trên đường đụng phải Vương Tương Khuynh, liền hỏi: "Thiếu gia, người phải về phòng nghỉ ngơi sao?"
Trong lòng nghĩ, "nhanh như vậy đã trở về phòng nghỉ ngơi, sao còn bắt ta đem quan phục về phòng giùm chứ! Thiếu gia người xấu lắm, hận hận, người chính là không tin ta, chỉ muốn cùng Liên Hoa nói chuyện riêng với nhau mà không cho ta biết!"
Vương Tương Khuynh chỉ lạnh lùng "Ân" một tiếng, liền tránh qua bên người Mười Ba, tiếp tục quay về phòng của mình.
Mười Ba tới phòng khách, thấy Liên Hoa còn đang sững sờ, vẫy tay trước mặt Liên Hoa, hiếu kỳ hỏi thăm: "Liên Hoa, ngươi vừa rồi cùng thiếu gia nói cái gì? Thế nào thiếu gia nhìn có điểm không thích hợp?"
Liên Hoa cầm bàn tay đang vẫy trước mặt của Mười Ba, nhưng chỉ ngơ ngác nói: "Ta thấy Mộ Dung cô nương vẫn không tới, liền nghĩ nói cho thiếu gia biết thân phận của Mộ Dung cô nương, ta chỉ là muốn nhắc nhở nàng, chỉ nghĩ nhắc nhở nàng..." Nói xong, dĩ nhiên còn rơi nước mắt.
"Liên Hoa, ngươi làm sao vậy? Ôi chao, ôi chao, ngươi đừng khóc a!" Mười Ba vội vàng giơ ống tay áo lên lau đi nước mắt của Liên Hoa.
"Thiếu gia biết thân phận của Mộ Dung cô nương rồi sao? Trách không được nhìn sắc mặt không tốt, phỏng chừng là nhất thời khó tiếp thu được..."
Nước mắt Liên Hoa không ngừng chảy xuống, càng không ngừng lắc đầu, nói: "Không có, không có, thiếu gia không cho ta nói ra, bảo ta không nên, còn nói ta không được thay Mộ Dung cô nương..." Liên Hoa nắm lấy tay áo Mười Ba, sám hối mà nói.
"Mười Ba, là ta sai rồi! Ta sai rồi! Ngay từ đầu ta nên nói cho thiếu gia biết thân phận của Mộ Dung cô nương..."
Mười Ba không rõ tại sao Liên Hoa bị làm sao, chỉ có thể hạ giọng nói: "Liên Hoa, ngươi làm sao? Tuy rằng Mộ Dung cô nương là trưởng công chúa, thế nhưng cũng không có gì a? Thiếu gia thì vẫn không biết thân phận của nàng, cũng do thiếu qua thích nàng quá. Cho nên thiếu gia, thiếu gia cũng không phải cố ý tức giận ngươi..."
"Mười Ba, ngươi không biết." Liên Hoa nói xong liền đẩy Mười Ba ra, chạy ra ngoài. Tuy trong lòng còn vì chuyện Vương Tương Khuynh nổi giận với mình mà khổ sở, nhưng đi tới cửa cũng không quên đem những gì Vương Tương Khuynh phân phó nói lại cho Mười Ba, để Mười Ba đi tìm Triệu quản gia, nói xong, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp về phòng mình, còn dặn Mười Ba không được làm phiền mình.