Editor: lamnguyetminh
Beta: LimCa
Phủ công chúa một ngày không có Chu Phú là một ngày yên bình, tĩnh lặng, có Chu Phú lại là một ngày bận rộn. Trì Nam chỉ cảm thấy thật khác biệt so với trước kia.
Sáng sớm rời giường, Chu Phú liền bắt đầu om sòm đi chẻ củi, nấu nước, đích thân nhào bột, làm điểm tâm, hình thức cùng hương vị đương nhiên kém xa so với nhóm đầu bếp trong phủ công chúa, nhưng hắn vẫn kiên trì làm, có lúc ba bốn đĩa điểm tâm không được coi là đẹp đẽ, thậm chí còn không nhìn ra hình dạng được đặt trước mặt Trì Nam, nàng liền cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Sau khi Chu Phú hấp ta hấp tấp bày mấy món điểm tâm ra, lại vội chạy về phòng bếp, nói là hấp bánh ngọt cùng thịt bò viên cho chín, hắn sẽ mang qua.
Ngồi trong phòng, Trì Nam cũng cảm nhận được toàn bộ phủ công chúa đều chấn động và bận rộn, đây là cảm giác chưa từng thấy trước khi Chu Phú đến. Thật giống như mặt nước luôn luôn tĩnh lặng, bởi vì một con linh điểu lướt qua, mà hiện lên gợn sóng lăn tăn. Chu Phú chính là con linh điểu đó, sự tồn tại của hắn làm cho phủ công chúa luôn yên bình trở nên tràn trề sức sống, cuộc sống của mọi người trở nên thi vị hơn.
Lúc này, Chu Phú đem bánh hấp cùng thịt bò viên, còn thêm một chén canh đen thui bước vào, thấy Trì Nam còn chưa động đũa, khó hiểu hỏi: "Nương tử, sao nàng lại chưa ăn? Để lạnh là không thể ăn được rồi."
Trì Nam mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy hắn, Chu Phú liền ngoan ngoãn ngồi xuống. Chỉ thấy Trì Nam chỉ vào phần lớn những món điểm tâm đã không còn hình dạng, trêu chọc hỏi: "Có thể ăn, nhưng tướng công có thể cho thiếp biết, những món điểm tâm tinh xảo, kỳ lạ này là theo vị danh sư nào học được không?"
Chu Phú nghe nương tử khích lệ, cao hứng nhếch miệng cười to: "Ha ha, là theo học nữ đầu bếp Vương trong phủ, ta học lén mất nhiều ngày đó."
Trì Nam tươi cười, gật đầu nói: "A.., năm đó, nữ đầu bếp Vương là sư phụ làm điểm tâm đứng đầu Giang Nam, thủ nghệ nổi tiếng khéo léo, tướng công đúng là trò giỏi hơn thầy, khiến cho người ta bội phục nha."
"Ha ha, nương tử nàng... Cười ta!"
Nói xong, Chu Phú liền ngây người, nhìn điểm tâm hình thù kỳ quái, rốt cuộc cũng biết mình bị nương tử trêu chọc, vẻ mặt tủi thân giống như tiểu cẩu chọc cho người ta yêu thương.
Nhưng lại phối với thân hình cao lớn của hắn, làm cho Trì Nam cảm thấy không ra ngô khoai gì cả, vô cùng khôi hài, lần đầu tiên, nàng ôm bụng cười lăn lộn như vậy.
Ở bên ngoài, chúng hạ nhân chỉ cảm thấy đây là chuyện khó tin nhất năm nay. Toàn thể Tiêu quốc, ai mà không biết, trưởng công chúa Trì Nam là mặt luôn lạnh lùng trái tim băng giá. Bình thường, đừng nói là vẻ mặt tươi cười, chỉ hơi chút ôn hòa cũng không chịu bố thí cho mọi người..Hiện giờ, có phò mã, lại có chuyển biến lớn như thế.
Mọi người đều âm thầm khen ngợi Chu Phú: Phò mã, quá lợi hại.
"Được rồi, đùa với chàng chút thôi mà." Trì Nam cười đủ rồi, mới lấy tay lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt. Nàng xoa nhẹ hai má của Chu Phú, an ủi: "Ta thấy tướng công bận rộn cho đến bây giờ, bản thân cũng chưa có ăn gì, nên mới cố ý chờ chàng qua đó."
Chu Phú nắm lấy bàn tay đang xoa nhẹ hai má mình, chỉ cảm thấy thơm ngát, mềm mại, so với tất cả các thứ của trù phòng đều có thể làm 'sắc đẹp thay cơm', đặt ở dưới môi, khẽ hôn: "Thật sao? Nàng không ghét bỏ?"
Trì Nam dùng hành động chứng minh mình không có ghét bỏ. Nàng gắp lên một miếng điểm tâm lên, cắn một miếng, thấy vẻ mặt đầy mong chờ của Chu Phú, Trì Nam liền đem nửa còn lại đến trước miệng Chu Phú.
Chu Phú có chút khẩn trương, nuốt vào miếng điểm tâm.
Trì Nam nếm thử một chút, thấy hương vị cũng không tệ lắm, so với hình dáng thì hương vị của chúng ít nhất cũng ngon hơn nhiều. Chu Phú thấy vẻ mặt nương tử không có chút ghét bỏ, liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cầm đũa lên, nàng gắp một khối điểm tâm màu hồng nhạt, cái này nguyên hình là một cánh hoa, nữ đầu bếp Vương làm thì nhìn qua thật sự rất giống, nhưng mà hắn thì... Lại chỉ có thể nhìn ra được màu hồng... Cũng được, quan trọng nhất vẫn là tâm ý thôi.
Chu Phú học dáng vẻ của Trì Nam lúc trước, đem điểm tâm đưa đến trước mặt nàng. Trì Nam nhìn Chu Phú, cười dịu dàng, nàng cầm lấy cổ tay của hắn, đứng dậy, xoay một cái, rồi ngồi lên đùi hắn. Một làn hương thoảng bất ngờ ùa vào lòng khiến Chu Phú thụ sủng nhược kinh, chờ đến lúc Trì Nam tìm được vị trí ngồi thoải mái trên đùi hắn, hắn mới có phản ứng.
Ôm eo thon của nương tử, hắn vùi mặt vào cần cổ nàng, không ngừng cọ xát, làm cho Trì Nam ngứa ngáy, muốn cười.
"Nương tử, đây là nàng...Có ý gì vậy?" Chu Phú vừa hỏi, vừa di chuyển tay lên trên, cách một lớp y phục, lớn mật ôm lấy thứ mềm mại trước ngực Trì Nam.
Trì Nam giả vờ tức giận, kéo tay hắn xuống nhưng vẫn không buông ra, chỉ nắm trong tay mình. Nàng yên tâm chìm vào sự ôn nhu của hắn, an tĩnh hưởng thụ khoảnh khắc bình yên này.
"Có ý gì? Không có ý gì nha." Trì Nam dựa vào lòng hắn, tâm tình vô cùng thư sướng, đến cả thanh âm cũng trở nên dịu dàng hơn.
Giọng nói dịu dàng đó khiến lòng Chu Phú càng thêm ngứa ngáy. Nữ nhân mà hắn yêu thương đang nằm trong lòng, hỏi sao mà tâm hắn không khỏi sôi sục, nghĩ ngợi lung tung đây?
Rút tay ra khỏi tay Trì Nam, tay hắn từ từ hạ xuống dưới eo xoa nhẹ. Thân thể Trì Nam, bất kể là có mặc y phục hay không, cũng khiến cho hắn say đắm không thôi.
Trì Nam cũng không phản kháng, chính là chỉ chỉ vào bàn ăn, giận hờn nhắc nhở: "Chàng còn tiếp tục, thì không muốn ăn nữa hả?"
Môi của Chu Phú tỉ mỉ liếm hôn sau vành tai Trì Nam, một lúc sau mới miễn cưỡng trả lời: "Hiện tại không ăn, chút nữa ta làm lại là được."
Đôi môi ấm áp tiếp tục liếm hôn,thấm ướt một mảnh, đồng thời còn nghe thấy tiếng nước khiến người ta cảm thấy vô hạn dâm mỹ, trái tim Chu Phú không nhịn được mà đập nhanh hơn .....
Một bàn tay Chu Phú ôm ngang trước ngực Trì Nam, đè ép hai khỏa mềm mại của nàng, còn tay kia thì trượt xuống giữa hai chân nàng, cách lớp y phục, xoa nắn dải đất trung tâm của nàng. Tiếng ngâm yêu kiều của Trì Nam chính là sự cổ vũ tốt nhất đối với hắn.
Ngay tại lúc hai người thở hổn hển, kìm lòng không đậu, đang chuẩn bị một màn hoạt sắc sinh hương, thì bên ngoài liền truyền đến tiếng lính gác..
"Công chúa, có khách bái phỏng."
Chu Phú và Trì Nam nghe xong, cả hai đều thả lỏng thân thể, cùng thở dài một hơi. Trì Nam điều chỉnh lại tâm tình, trở về bộ dáng lạnh lùng hàng ngày.
Nàng thật muốn xem, rốt cuộc là vị khách nào không thức thời như thế, lại đến vào đúng lúc này.
... ......
Tam công chúa cùng tam phò mã, lục công chúa cùng lục phò mã, hai đôi phu thê cùng đến một lúc, khiến cho Chu Phú hơi bất ngờ.
Vài vị muội muội này của thê tử, ngoại trừ ngũ công chúa không có ở trong cung, mấy vị khác, hắn coi như cũng có chút quen biết. Nhị công chúa cường thế, Tam công chúa xinh đẹp, Tứ
Công chúa nho nhã, Lục công chúa anh khí, mỗi người đều là mỹ nhân hiếm có.
Hiện tại, các nàng đến đây, đều là vì an bài cho Tết Nguyên Tiêu ở trong cung, hàng năm đều là tam công chúa cùng lục công chúa phụ trách. Nhưng Trì Nam là Nhiếp chính vương, còn là trưởng công chúa, cho nên, một vài việc đã sớm an bài tốt, nhưng vẫn có chút vấn đề cần nàng chủ trì.
Trong khi ba vị công chúa thảo luận chính sự, thì ba vị phò mã lại yên tĩnh ngồi một bên. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nên uống trà thì uống trà, nên ngắm cảnh thì ngắm cảnh.
Qua một nén nhang, Trì Nam liền đưa ra quyết định, tam công chúa cùng lục công chúa đều lĩnh mệnh, đang định rời đi, thì lại nghe Chu Phú nói một câu:
"Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, đêm nay nhất định có chợ đêm, mọi người có muốn đi dạo hay không?"
"...."
Lời vừa nói ra, năm người mười con mắt đều nhìn hắn, biểu cảm vô cùng phức tạp, nhưng tóm lại vẫn là hai chữ: kinh hãi.
Bởi vì, chưa nói quan hệ của các nàng đối với Trì Nam không mấy thân thiết, cho dù thân thiết, chuyện mấy vị công chúa hoàng thất cùng nhau đi dạo chợ đêm, cũng là chưa từng có ở các triều đại.
Đề nghị này của Chu Phú, đúng là vô cùng kinh hãi...Cũng cực kỳ mới mẻ.
Trong ba nữ nhân, chỉ có lục công chúa là người khẳng khái, nàng và phò mã của nàng liếc nhau một cái, đều cảm thấy đề nghị này không tồi.
Bởi vì do Chu Phú đề xuất, nên Trì Nam cũng không phản đối, cuối cùng, chỉ còn lại mỗi tam công chúa xinh đẹp chưa lên tiếng...
Dưới sự xấu hổ mãnh liệt của tam phò mã, tam công chúa đành miễn cưỡng đồng ý.
Cứ như thế, ba nam ba nữ, bỏ lại tùy tùng, chuẩn bị xuất phát đi dạo chợ đêm trong Tết Nguyên Tiêu.
Ngày tháng , dân gian thường cúng tế thổ địa cùng chúa đất, cầu cho năm sau đất đai phì nhiêu, vụ mùa bội thu. Mà Tết Nguyên Tiêu, tục truyền là Tết ma quỷ, là để cho những chúng sinh đã chết được về lại dương gian một lần. Mọi người sẽ thả hoa đăng trên sông, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Mới bắt đầu, ba nữ nhân còn có chút miễn cưỡng, đến khi thấy các phong tục thú vị của dân gian, lập tức trở nên thích thú. Học theo dáng vẻ của các cô nương bình thường, mua mấy chiếc đèn hoa đăng khác nhau, vui vẻ chạy ra sông thả đèn.
Mà những việc này, phần lớn đều là nữ tử làm, đám người Chu Phú cảm thấy nam nhân cũng không cần phải góp vui, nên tìm một quán trà ngồi nghỉ ngơi, một bình trà xanh, một vài đĩa trái cây, chu đáo chờ đợi các vị thê tử của mình vui vẻ trở về.
Dưới ánh mắt khó tin của hai vị muội muội, Trì Nam liền đem chiếc đèn hoa đăng hình con thỏ vô cùng đáng yêu, thả xuống dòng sông. Khóe môi còn lộ ra một nụ cười hồn nhiên khiến cho tam công chúa cùng lục công chúa cảm thấy run rẩy.
Trong tay tam công chúa là một chiếc đèn hình thỏi vàng, làm lộ ra tính cách tham tiền của nàng. Còn lục công chúa lại càng khoa trương hơn, là chiếc hoa đăng hình Quan Nhị Ca bán thân, nói rõ nàng rất thích hành hiệp trượng nghĩa.
Ba nữ nhân, dáng người yểu điệu, khuôn mặt diễm lệ, so với các cô nương bình thường thì càng vô cùng chói lòa, Công Tôn Cẩm đã chú ý các nàng từ rất sớm rồi.
Vốn hắn ta định nhân dịp Tết Nguyên Tiêu, muốn đi ra ngoài 'kiếm ăn', xem có thể tìm được con mồi tươi mới ngon miệng hay không. Không ngờ, trời cao không bạc đãi hắn ta, không những để cho hắn ta gặp được con mồi tuyệt sắc, mà còn có hẳn đến ba. Không tệ, không tệ, lần này có thể tha hồ chơi đùa rồi.
Trì Nam cùng lục công chúa An Nhạc đứng trong đám đông, chờ tam công chúa thả đèn xong rồi về, lại không ngờ bị một tên ăn chơi trác táng cuốn lấy.
"Nhị vị cô nương xin dừng bước, tại hạ họ kép là Công Tôn, đối với hai vị nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm(), đúng là may mắn từ khi sinh ra."
()Nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm: gặp lần đầu đã yêu, gặp lại lần nữa xiêu lòng.