Phò Mã Gặp Nạn

chương 47: c47: đại hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đại hôn đã đến. Vừa sáng sớm, cả cung Huyền Minh, điện Kính Thiên, cổng Đại Hưng và Cát Khánh đã nhộn nhịp xôn xao. Các cung nữ, thái giám tấp nập nối đuôi nhau người trang hoàng, kẻ dọn cỗ, rộn rịp tất bật chuẩn bị linh đình nhất cho hôn lễ của công chúa Vĩnh Ninh. Lúc này, Vĩnh Ninh ở Huyền Minh cung đã tươm tất trong bộ giá y lộng lẫy lung linh. Hoàng hậu ngồi một bên nhìn nhũ nương và các nữ quan trang điểm chải tóc cho Vĩnh Ninh. Thật sự phải cảm thán, nữ nhi này là tân nương đẹp nhất mà hoàng hậu nàng từng thấy!

Hoàng hậu xúc động nhìn Vĩnh Ninh, trong tâm tư hốt nhiên lại nghĩ đến dung mạo của một người của mười mấy năm về trước.

"Hoa phi, nếu như ngươi trên trời linh ứng thấy được nữ nhi của ngươi hôm nay rạng rỡ xuất giá. Ngươi đã có thể an lòng và tha thứ cho ai da hay không?"

Trong khi đó tại phủ thừa tướng, đương kim phò mã gia Lưu chưởng sứ Lưu Kì Anh còn đang quỳ ở Đông Hiên được thừa tướng truyền thụ những lời tâm huyết. Thừa tướng nhờ có y thuật của Vũ Nguyệt Tuyền tận tâm cứu chữa, ngài rốt cuộc đã hồi phục nhưng nhất thời chỉ có thể quanh quẩn trong phủ, không thể vào cung tham dự đại hôn. Vì thế cho nên vừa sớm hôm ngài đã gọi Minh Anh qua, hai người ở trong phòng nói chuyện rất lâu. Mãi đến khi quan chủ lễ đến hối sắp đến giờ đón dâu, ngài mới thả cho tân lang bước ra thay đổi hỉ phục để tiến cung nghênh hôn đại lễ.

Sau khi mặc vào hỉ phục, đội mũ tân lang, Minh Anh ngây người hồi lâu. Cũng không biết hình dung cảm ngộ của mình ra sao? Đây chẳng phải điều nàng đã từng tưởng tượng ư? Trong kịch bản nàng từng viết, công chúa Vĩnh Ninh vô cùng hân hoan sánh đôi cùng phò mã Lâm Uy. Hai người một tuấn tú tài cao, một tuyệt sắc giai nhân, tâm thành viên mãn thật vô cùng xứng đôi vừa lứa. Nhưng hiện thực ở đây, nàng Lâm Minh Anh chỉ là một nữ nhân giả dạng Lưu Kì Anh. Nàng văn không giỏi, võ cũng không xong lại thường xuyên là nạn nhân trong những trò hành hung của công chúa. Trong khi công chúa hoàn toàn không giống những gì nàng tưởng tượng, hung hăng, tàn bạo, một chút phong vị nữ nhân cũng không. Cũng không hiểu sao công chúa lại chấp nhận cùng nàng thành hôn. Nàng nghĩ mãi, chỉ có thể một khả năng, như công chúa đã nói "sẽ chơi nàng tả tơi, cho nàng muốn chết không được, muốn sống càng không xong."

Nghĩ đến đây, Minh Anh không nhịn được phải rùng mình mấy cái. Thật là không biết nên cười hay nên khóc? Nàng thiết nghĩ, nếu bây giờ cho nàng trở lại hiện đại, nàng có còn thích Vĩnh Ninh công chúa nữa hay không?

Sẽ còn thích công chúa nữa không?

Nàng trầm mặc rất lâu, rốt cuộc cũng không có câu trả lời nào cả.

Nàng nhớ đến mấy hôm trước, Lục Tiểu Linh đến tìm nàng và nói muốn đưa nàng trốn đi, rời xa công chúa, rời xa kinh thành đầy rắc rối. Nhưng Minh Anh không đợi nàng ấy nói hết. Dù đó là thành ý, thiện ý hay phần nào tâm ý nàng cũng không muốn nghe. Bởi vì khoảnh khắc đó tâm trí nàng chợt gợi lên vẻ mặt ấm ức cùng ánh mắt che giấu tâm tư nhưng không giấu được một phần lo âu căng thẳng. Công chúa đã nói: "Ngươi đã làm chuyện như vậy với ta..." Vẻ mặt đó, thanh âm đó, lời lẽ đó,...Minh Anh thà cam tâm tình nguyện tin rằng đó là công chúa nguyện ý. Không cần biết trong tâm tư công chúa có phần nào thật tâm chân ý hay ấp ủ âm mưu muốn nàng nếm khổ, Minh Anh vẫn sẽ ở lại tùy ý công chúa trêu đùa định đoạt.

Cho nên hôm đó nàng đã nói với Tiểu Linh "Lưu mỗ mạng nhỏ, cũng không đáng thương. Bản thân đã trúng kì độc không cách cứu chữa, ngày tháng cũng không còn bao nhiêu. Trốn chạy hay ở lại kết cuộc cũng sẽ như nhau. Chí ít ở lại đây, Lưu mỗ cũng sẽ có quãng thời gian cùng công chúa mặn đắng có nhau. Tuy rằng chưa hẳn là kim hảo lương duyên nhưng chỉ cần là được ở bên cạnh công chúa, Lưu mỗ không oán không hối."

- Nếu như ta chỉ có thể còn đoạn thời này thôi...

- Ta sẽ không oán không hối đều dành cho công chúa.

- Nếu như một ngày ta không còn trên đời nữa, công chúa sẽ có lúc nào đó nghĩ lại và nhớ đến ta hay không?

Minh Anh viết xong liền gác bút. Ba câu này sẽ là lời thoại duy nhất trong tập truyện tranh nàng đã vẽ ra. Nàng viết xong cũng gấp lại và giấu đi.

Trên đường lớn, đoàn người ngựa rộn rã đón dâu. Phõ mã tuấn tú khôi ngô, tinh tươm toả sáng trong bộ lễ phục trang nghiêm cưỡi trên thân con bạch mã oai vệ kiêu phong tiến vào cung cấm.

Một đời mơ mộng hư không, thôi thì một lần sống động, cho dù phải trả giá cũng cam tâm không hề hối tiếc.

- "Vĩnh Ninh công chúa, ta đến đây! Ta đến làm phò mã của nàng đây!"

----------

Trên đại điện Kính Thiên, mọi người đã tề tựu đông đủ. Điện Kính Thiên là nơi thiên tử dâng hương đảnh lễ trời đất, cũng là nơi uy nghiêm bật nhất, tất cả hôn lễ của hoàng tộc đều tổ chức ở đây. Lúc này, Thuận thái đế, hoàng hậu, các vị vương thân đại thần đều an vị. Hoàng đế hoàng hậu trang trọng thân thiết dặn dò công chúa mấy câu rồi đến các huynh đệ tỉ muội trong hoàng tộc lần lượt đến tặng quà và chúc phúc Vĩnh Ninh. Bởi vì đại hoàng tử mất sớm nên thái tử Triệu Thành thân là huynh trưởng, quà lớn ý to, nói mấy một buổi mới xong. Đến lượt Tĩnh vương, hắn với Vĩnh Ninh nhàn nhạt, xa xa, tặng cho nàng mấy món trân bảo cùng lời chúc ngắn gọn rồi thôi. Đến Triệu Vinh, là vụ hoàng huynh cưng chiều Vĩnh Ninh nhất. Triệu Vinh nhìn nàng một lúc, không nhịn được lại giơ tay xoa đầu nàng như cha dạy con gái:

- Vĩnh Ninh, hôm nay muội xuất giá, hoàng huynh có rất nhiều lời muốn nói nhưng cũng không biết phải nói từ đâu. Ấy là...Lưu Kì Anh cũng là một quân tử. Hắn có tài có trí, tâm địa cũng không tệ cho nên muội gả cho hắn, cứ yên tâm. Hắn nếu dám làm muội không vui, Triệu Vinh ta sẽ là người đầu tiên tìm hắn.

Vĩnh Ninh nhìn vẻ mặt hoàng huynh lo lắng đến mức ăn ngay nói thẳng không được cao minh. Ấy nhưng đó là tấm lòng thực tâm thương mến của hoàng huynh. Nàng mỉm cười gật nhẹ, sau đó để cho Triệu Vinh dìu nàng đi đến chỗ Lưu Kì Anh.

Lúc này Lưu chưởng sứ oai oai phong phong, rực rỡ hào quang đứng trong vòng vây của bá quan nhận lời chúc phúc. Đến khi bàn tay nàng được đặt lên cùng bàn tay của công chúa. Cách một tầng hỉ khăn che mặt, Vĩnh Ninh cũng cảm nhận được phò mã đang run rẩy. Khoé môi nàng khẽ nâng một nụ cười thích thú.

"Lưu Kì Anh, ngươi sẽ biết tay bổn cung."

---------

Triệu Kit: Tối nay sẽ lên chương mới. "Màn động phòng thật sống động." Hi vọng các bạn sẽ cùng vui với ta. Haha!

Truyện Chữ Hay