Tuy nói các cung nữ ở trước mặt cười trộm, Tô Hạo cũng không để tâm.
Bởi vì nàng từ khi ngồi bên cạnh Trường Ninh, đã bị một mùi u hương hấp dẫn, mùi u hương không nói ra được, rất dễ ngửi, các cung nữ khác cũng đều tô son thoa phấn, trên người cũng tỏa ra mùi thơm, nhưng mùi thơm này không thể nào so sánh với u hương kia.
Sau khi các cung nữ bày xong bàn thực án liền lui ra phía sau, mũi Tô Hạo nhẹ nhàng mấp máy một hồi, liền quay đầu dùng đôi mắt đẹp nhìn Trường Ninh, nàng đương nhiên biết mùi hương thơm này từ đâu bay đến.
Ánh mắt nhìn dọc theo cái trán của Trường Ninh, mặt, mũi, miệng đều nhìn hết một lượt, cảm thấy nhìn từ góc nghiêng Trường Ninh nhu hòa hơn rất nhiều so với chính diện , lại phát hiện nhìn ngắm Trường Ninh ở gần lại càng đẹp hơn chút.
Lại cảm thấy nhìn một lần không đủ, lại lần nữa quét ánh mắt nhìn đến thái dương của Trường Ninh, nàng nhìn ngắm Trường Ninh tựa như coi Trường Ninh như thể là quyển sách, si mê ngồi đọc vậy, ánh mắt không hề che giấu.
Tô Hạo xuất hiện trong tầm mắt một nhà Hoàng đế, mỗi thời mỗi khắc đều bị mọi người chú ý, thời khắc này cũng không ngoại lệ, tất cả mọi người ngừng thở nhìn nàng, quan sát nàng, không muốn gây ra một âm thanh nào quấy rối nàng, một nhà Hoàng Đế đặc biệt phát hiện chuyện hay trước mặt, lại càng lạc quan tán thành hai người.
Tô Hạo không bị một ai quấy nhiễu, không khỏi lại càng nhìn ngắm mê mẩn.
Trường Ninh vẫn không coi ai ra gì, nhàn nhã uống rượu, lúc này lại tự rót một chén, đổi thành tay trái đưa lên, tay phải chống tay lên bàn ăn đỡ lấy quai hàm, tay nhỏ đỡ lấy nửa khuôn mặt che đi tầm mắt Tô Hạo đang nhìn, thậm chí lỗ tai cũng bị che khuất đi phân nửa.
Tô Hạo ngẩn ra, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Mọi người vẫn không quấy rầy nàng, bởi vì cảm thấy chuyện cười còn đang ở phía sau.
Quả nhiên, chỉ thấy Tô Hạo mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ngồi ngay ngắn lại, không tự chủ chậm rãi chuyển động đôi mắt đen láy lén lén nhìn Trường Ninh, bởi vì lo lắng khi nãy Trường Ninh không thoải mái mới lấy tay che mặt, lúc này vừa nhìn, Trường Ninh đã buông tay phải ra, mới biết bất quá là vô ý làm thành hành động, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm yên lòng.
Bởi vì nghĩ Trường Ninh là nữ tử, trái một chén, phải một chén uống rượu nhàn nhã, có thể thấy được rượu này nhất định là rượu trái cây chỉ ngọt không cay, Tô Hạo cảm thấy cuống họng mình cũng đang khô, liền học theo công chúa tự mình châm lấy một chén, hai tay nâng đưa lên môi uống một ngụm lớn, không ngờ mùi rượu lúc này cay xộc, chui thẳng vào mũi, ho khan một cái, trong lúc nhất thời khuôn mặt nhỏ đỏ chót, nước mắt chảy thành dòng.
Lúc này có vài vị phi tần cùng hoàng tử thật sự nhịn không được cười lên tiếng, ai biết Hoàng Đế phất tay phải lên không trung ---chậm đã! Mặt sau còn có thứ đáng xem! xem xong cười nữa cũng không muộn.
Mọi người nào dám làm trái thánh ý? Liền đều cố nén, để mắt tiếp tục xem Tô Hạo.
Lại thấy Tô Hạo sau khi bị sặc, phản ứng đầu tiên cũng không phải là cầm khăn lau chùi khóe miệng, mà lại là giơ cánh tay trái che khuất đi khuôn mặt. Bởi vì trong lòng nàng suy nghĩ, cùng là một loại rượu, Trường Ninh thì uống thanh tao lịch sự như thường, còn chính mình thì sặc đến chảy cả nước mắt, thật xấu hổ, sợ Trường Ninh nhìn thấy vẻ mặt vẻ lúng túng của mình, liền nắm lấy ống tay áo ngăn trở.
Lòng tràn đầy cho rằng Trường Ninh nhất định vẫn là như cũ uống rượu, căn bản không chú ý tới mình, ai biết được khi vừa nhìn Trường Ninh lại thấy nàng cũng quăng lại ánh mắt đang nhìn mình, Tô Hạo vô cùng cả kinh, lập tức đem đầu nhỏ lại thu về sau ống tay áo.
"A ha ha ha. . . . . ."
Tay của Hoàng đế từ trên không trung hạ xuống, vuốt râu ngửa mặt lên trời cười to.
Chúng phi tần cười đến run rẩy cả người, các hoàng tử cười ngã tới ngã lui, Hoàng hậu thì nhàn nhã lấy tay áo che mặt mà cười, Hoàng thái hậu thì lại một tay che ngực, một tay đập lên mặt bàn "Bành bạch", cười không ngừng, không thở nổi.
Đến lúc này, Tô Hạo nhìn mọi người một hồi, trong nhất thời khuôn mặt lại trở lên đỏ lợi hại, vẻ mặt đó không phải là phấn khích, mà là ngượng ngùng đến cực độ.
Nàng từ nãy đến giờ vẫn một mực cúi đầu, khóe miệng rủ xuống, không nhìn tới bất cứ người nào nữa, cũng không dám nhìn Trường Ninh.
Mọi người thấy nàng ủ rũ như vậy, cũng tự trách mình, không ai dám cười, Hoàng Thái Tử cùng các hoàng tử thậm chí còn đau lòng thay, thực muốn đi đến sờ sờ khuôn mặt Tô Hạo , xoa xoa bóp mũi an ủi một chút.
Hoàng đế nhìn thấy cũng không đành lòng, liền đem lời nói khen bài thi của Tô Hạo rất hay. Sau đó Hoàng thái hậu lại cố ý tìm đề tài khác nói, bầu không khí vì thế cũng hòa hoãn lại.
Sau khi tiệc rượu tàn, Tô Hạo từ vườn Hoa Dương cũng sớm đi ra, bên ngoài cũng đã có cỗ kiệu chờ sẵn.
Tại Kinh Thành, quan lại đi lại, xe ngựa tụ hợp, tiếng người huyên náo.
Tô Hạo cũng không còn tâm tình quan sát. Ngồi trong kiệu, chỉ đem khuôn mặt cố nén bình tĩnh, chỉ vì suy nghĩ hôm nay trước mặt công chúa bẽ mặt không ít.
Bởi vì Hoàng Đế đã ban xuống chiếu thư, vì lẽ đó đám người Lễ Bộ Thượng Thư đem Tô Hạo đưa tới Phủ Phò Mã tại kinh thành để ở.
Phò mã phủ là Hoàng đế vì Trường Ninh xây dựng, một năm trước đã hoàn thành, diện tích rất lớn, đông tây tổng cộng có gian, chạm khắc tinh tế, đều được chạm trên gỗ quý.
"Hạo nhi!"
Đến phò mã phủ, Tô Hạo vừa bước xuống kiệu, liền bị Tô Phu nhân ôm vào trong ngực.
Nguyên lai ngày đó, sau khi Tô Hạo theo nhóm người của Lễ Bộ Thượng Thư vào kinh thành, Tô phu nhân ngất mới vừa tỉnh, Tô Tranh nghĩ nàng thân thể không khỏe nên cũng không để cho nàng đi cùng Tô Hạo, Tô Phu nhân cũng là vừa mới đi đến kinh thành.
Tô Phu nhân thấy sắc mặt Tô Hạo không tốt,liền nắm tay nàng đi tới nội viện, lời nói sâu xa khuyên nàng "Để ngươi thân là một nữ nhi lại bị nuôi nấng như nam nhi là do mẫu thân không phải, vốn nghĩ cơ thể ngươi yếu đuối sinh nhiều bệnh, cả đời không có bao nhiêu tiền đồ, chỉ mong ngươi có thể ở bên cạnh vi nương, cùng vi nương mỗi ngày nói chuyện, không ngờ ngươi lại có ngày đại công cáo thành....Bây giờ sự tình đến nước này, ngươi cũng không cần nghĩ nhiều, xe tới trước núi tất có đường, bây giờ quan trọng là ứng phó chuyện trước mắt, ngày sau vi nương nhất định có cách vẹn toàn giúp ngươi thoát thân."
Tô Hạo nói, "Hài nhi vẫn chưa suy nghĩ nhiều, đúng ra là mẫu thân đừng lo lắng nhiều mới phải" Ngày ấy nghe được thánh chỉ sợ đến ngất đi là mẫu thân người a.
Tô phu nhân nói, "Hảo hảo, chúng không nghĩ nữa." Nhìn Tô Hạo một lượt, lấy tay phủi phủi cái vạt áo cho nữ nhi, đưa tay sửa lại cổ áo của nữ nhi một chút, cuối cùng vỗ vỗ vào vai nữ nhi, một mặt vui mừng nói "Nhân sinh của con người vốn dĩ rất ngắn, sống đến bây giờ, vi nương có thể có một nhi nữ như ngươi, cả đời này cũng xem như là không uổng."
Tô Hạo nghe xong, hạ thấp lông mày cười.
"Công tử!"
Tiểu Hạnh nhi đẩy cửa ra, từ bên ngoài nhảy vào, ôm lấy cánh tay Tô Hạo, đem đầu nhỏ dựa vào cọ cọ.
Sau đó Ngọc Cầm cũng đi tới, vừa nhìn thấy mình lại chậm một bước, không khỏi nổi nóng, tiến lên kéo lấy người Tiểu Hạnh nhi, đem Tiểu Hạnh nhi đang bám lấy người Tô Hạo lôi ra ngoài.
Tô phu nhân cười với Tô Hạo, "Xem xem, ta đều mang người đến cho ngươi rồi."
Nguyên lai ngày đó Tô Hạo cùng Tô Tranh gấp rút đi lên kinh thành,chưa kịp sắp xếp gia nhân theo hầu hạ, nay Tô Phu nhân đem các nàng mang đến.
Tác giả có lời muốn nói: đoán xem Trường Ninh công chúa lấy tay nâng quai hàm là có tâm hay là vô tình? o(n_n)o (edit: mình nghĩ là Trường Ninh cũng thẹn thùng ấy ^.^/ Tô Hạo nhà ta đẹp mà ahihi)
【 mọi người cảm thấy Tô Tiểu Đồng có thể công lên sao? 】