"Phu nhân", có một nha đầu lớn gan dám lên tiếng thưa, "Phu nhân đã dạy cho chúng nô tỳ , dù cho có đánh chết chúng nô tỳ cũng không dám quên , xa xa nhìn thấy tiểu Kiều tiểu thư đi tới, chúng nô tỳ vốn là muốn đóng cửa viện , ai biết lúc này tiểu Kiều tiểu thư cùng với mama đồng hành nói một câu, lúc đó, mama đó như đạp Phong Hỏa Luân , vùn vụt phi tới quát, nói là tiểu Kiều tiểu thư muốn vào sân ngắm hoa, còn nói là phu nhân ngài dặn đi dặn lại hạ nhân Tô phủ nhất định phải đáp ứng mọi yêu cầu của Tiểu Kiều tiểu thư, hai bên đều là lời phu nhân dặn dò , Rốt cục nghe lời nào mới là tốt nhất ? Chúng nô tỳ còn đang trong tình thế khó xử, lúc này chân Tiểu Kiều tiểu thư như không đạp đất đã tiến vào cửa viện. . . . . ."
"Chà chà, ngươi cũng thật là miệng lưỡi bén nhọn, làm sao trước đây ta không phát hiện ra ngươi đây ?" Tô phu nhân tuy rằng cũng cảm thấy là thất sách của mình, nhưng ngoài miệng lại không chịu tha người, "Ta nói với các ngươi ' Hữu cầu tất ứng ' quả là không sai, nhưng ta dạy cho các ngươi, nói các ngươi cũng nhất định phải chăm chú chấp hành cho ta! Tay trái cùng tay phải đánh nhau cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra, hiện nay võ lâm không phải là có một môn công phu cao thâm gọi là ' Tả Hữu Hỗ Bác ' sao?"
Rõ ràng Phu nhân đang cãi chày cãi cối.
Bọn nha đầu quỳ bên dưới ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, muốn cười lại không dám cười, chỉ dám kìm nén.
Kỳ thực, mọi người cũng đều biết Tô phu nhân nói năng chua ngoa nhưng mềm lòng, tâm địa thật ra vô cùng tốt , cho hạ nhân cũng hào phóng, đối với người hầu trong nhà , lương tháng cấp cũng cao hơn so với nhà khác , thế nên mặc kệ thế nào, cũng nên để lại một chút mặt mũi cho nàng.
Tô Hạo ở trong phòng nghe, lo lắng có nha đầu nào không hiểu chuyện phân lại trắng đen cùng phu nhân, Tô phu nhân đuối lý nổi trận lôi đình, sự tình trở nên không thể giải quyết, liền đi ra khuyên nói, "Nương, ngươi bớt giận, cũng không phải việc ghê gớm gì, đừng tức giận làm tổn hại tới thân thể."
"Không phải việc ghê gớm gì?" Tô phu nhân nuốt xuống một ngụm nước bọt, "Nếu nhưChu Tiểu Kiều coi trọng ngươi, Tô gia này liền sụp, cái này cũng chưa tính là đại sự ? Ta nói với ngươi, đây không chỉ là đại sự, hơn nữa còn là đại đại sự."
Tô Hạo tuổi còn quá nhỏ , xưa nay không nghĩ tới hôn nhân đại sự gì, không biết nên trả lời thế nào.
Tô phu nhân tiếp tục nói, "Chu Tiểu Kiều này từ nhỏ đã được Chu Thế An hết mực cưng sủng, cưng chiều đến trời cao , muốn mặt trăng Chu Thế An cũng không dám cho mặt trời, Ta nói với ngươi, Chu Tiểu kiều nói muốn làm Hoàng đế, lập tức Chu Thế An có thể nâng cờ tạo phản!" Thở một hơi, lại nói, "Thử nghĩ một hồi, người tính cách nhu hòa như ngươi nếu như cưới người như vậy vào cửa, chẳng phải mỗi ngày chịu đựng Hà Đông Sư Tử Hống, trơ mắt nhìn nàng ở nhà họ Tô làm mưa làm gió, ngươi nếu dám nói một từ "Không" người bố vợ lão Thái Sơn Chu Thế An lập tức mang theo gia binh gia tướng từ Dương Châu đánh tới, vi nương lo liệu việc lớn việc nhỏ trong nhà đã không dễ, lại phải nghiên cứu bài binh bố trận, cùng đối chọi với bố vợ ngươi, làm sao có thể làm gì được ?"
Tô Hạo nghe mẫu thân nói khuếch đại, không nhịn được hạ thấp lông mày cười, trong lòng cũng biết mẫu thân nói đều là vì mặt mũi mà nói, điều mẫu thân thật sự lo lắng kỳ thực là chuyện khác.
Bên này Tô phu nhân đang cùng Tô Hạo giảng giải Chu gia lợi hại, bên kia Tô Tranh đã tiễn Chu Thế An từ thư phòng đi ra, liền đi thẳng đến biệt viện.
Vào cửa, khi thấy con trai trưởng đứng bên cạnh phu nhân, không khỏi trợn mắt ngoác mồm, sững sờ ở tại chỗ -- Bốn năm không gặp, nhi tử đã trưởng thành, con trai trưởng mang vẻ đẹp này, người làm cha như hắn cũng không thể tưởng tượng ra.
"Phiên phiên Tống sinh
Đứa bé uyển luyến
Năm thập có ngũ
Như ngày ở đông
Hương da nhu trạch
Răng trắng môi hồng
Đoàn phụ tròn di
Hạm đạm Phù Dung
Ngươi hình vừa thục
Ngươi dùng cũng tiên
Khinh Xa theo gió
Bay vụ chảy yên khói
Đổi hướng khinh mị
Nhìn quanh sinh nghiên
Cùng nhan thiện cười
Kê mỹ âm thanh dung mạo." (Cái này là thơ, mình cũng không biết phải dịch như thế nào nên để nguyên QT)
Từ trước đến giờ, tầng lớp thượng tầng của Đại Tề vẫn lưu hành nam sắc, bài thơ bên trên chính là viết để miêu tả vẻ đẹp của Tống Tiểu Sử, Tống tiểu sử này giỏi ca múa, chính là chuyên sủng của Hoàng đế Tề Thái Tổ ----- là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tề, Tề Thái Tổ từng có lần đem Ngọc Tỷ Truyền Quốc giao cho Tống tiểu sử bảo quản, trước khi băng hà thậm chí hạ chiếu muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tống tiểu sử, may là Hoàng Thái Tử ra tay trước, mới không làm cho Đại Tề sa sút.
Người trong thiên hạ đều cho rằng Tề Thái Tông đăng cơ xong sẽ chu di cửu tộc Tống Tiểu Sử, ngay cả Tề Thái Tông cũng cho rằng nhất định phải tự tay giết chết Tống Tiểu Sử mới yên tâm, ai ngờ chỉ vừa mới gặp mặt, đao kiếm liền rơi xuống đất, cừu hận đều để qua sau đầu, tiến lên ôm Tống Tiểu Sử vào trong ngực tìm mọi cách ôn tồn. . . . . . Nói chung Tống tiểu sử này chính là Truyền Kỳ mỹ nam, hơn một trăm năm sau, hiện tại không có người nào có thể nhìn theo bóng lưng.
Tô Tranh từng nhiều lần nhìn thấy tranh chân dung Tống tiểu sử , một lần vì quá nhập tâm mà thất thần, bây giờ nhìn thấy con trai trưởng của mình, liền biết vị trí "Đệ nhất mỹ nam Đại Tề" của Tống Tiểu Sử đã khó giữ được.
Lấy nam sắc làm trọng, chung quy không phải kế hoạch lâu dài.
Nhưng nhi tử đẹp như vậy, nếu như bị vương gia quý tộc nào đó ngắm trúng thì e rằng Tô Tranh hắn chỉ là một Thái Thú nhỏ nhoi cũng không thể làm gì được.
Trong lúc nhất thời Tô Tranh vô cùng lo lắng, không khỏi xoa xoa tay, ở trong viện đi qua đi lại, thì thầm trong miệng, "Thật không chú ý, nhi tử lớn lên lại đẹp như vậy, phải làm sao mới ổn đây ?"
Tuy nói khi còn bé đã có thể nhìn ra một vài đường nét, nhưng bởi vì thân thể yếu kém nhiều bệnh, xanh xao vàng vọt, Tô Tranh cũng không để tâm nhiều, không ngờ mấy năm qua biến hóa lớn như vậy. . . . . . Không trách tiểu Kiều vì thế khuynh đảo, cũng làm thơ cảm thán "Ngoài núi Thanh Sơn Lâu Ngoại Lâu, bắt đầu tin sắc đẹp xuất thiếu niên" , Aizzz. . . . . .
Tô phu nhân nhìn Tô Tranh thấy Tô Hạo lộ vẻ không thích, liền lập tức giận không chỗ phát tiết, lòng nói nhi tử vừa nhìn đã bị ghét bỏ, không biết đến khi lão gia biết Tô Hạo là nữ nhi thì còn ghét bỏ ra sao đây ?
Tô phu nhân suy nghĩ trong lòng, trên đầu liền bốc hỏa cao hơn trượng, đưa tay đem đầu đầy châu ngọc xé rơi xuống đất , tóc tai bù xù hướng tướng công nói "Ta thấy ngươi không có lương tâm, ở bên cạnh vợ nhỏ sung sướng liền ghét bỏ vợ con chính thất, chẳng còn nhớ đến ngươi được như bây giờ là nhờ phụ thân ta một tay nâng đỡ, bây giờ ngươi phát đạt rồi ,còn vương gia nhà ta ngày càng xa sút, ngươi liền đem ân tình quên mất. . . . . ."
Tô Tranh vội hỏi, "Phu nhân ngươi nói gì vậy, ta nào ghét bỏ mẹ con các ngươi ?"
Tô Hạo thấy mẫu thân náo động đến kỳ lạ, liền hướng về mama cùng thị nữ ra hiệu bằng ánh mắt cho các nàng lui ra.
Lúc mọi người lui ra đụng với Tô lão thái gia chống gậy cùng với một vị lão gia nhân nâng đỡ run rẩy run rẩy rẩy đi tới, cũng không dám hỏi nhiều, chờ Tô lão thái gia đi vào trong viện xong mới đóng cửa viện lại, đi ra bên ngoài hành lang chờ đợi phân phó.
Tô phu nhân rốt cuộc là sợ Tô lão thái gia , thấy Lão Thái Gia đi tới, thu liễm nộ khí, tiến lên hành lễ, trong miệng nói rằng, "Cháu dâu thực không phải hiếu, dĩ nhiên kinh động lão tổ tông."
Mắt Tô lão thái gia mặc dù có kém, nhưng thính lực vẫn nhạy cảm như cũ , hắn nói, "Không điếc không câm, phu thê các ngươi không lo cho gia đình, ta không quản, nhưng trước mặt tôn tử của ta nói điều không phải là ta không đồng ý ." Nói xong liền nắm gậy bất mãn gõ đầu Tô Tranh.
Nguyên lai Tô thái lão gia lo cho tôn tử , nên chuyển qua sát vách Tô Hạo, muốn đích thân "Xem" Tô Hạo lớn lên mới yên tâm. Bởi vì ở gần nên động tĩnh trong sân nghe rất rõ ràng. Mới vừa nghe Tô phu nhân hô to Tô Tranh ghét bỏ Tô Hạo, liền lập tức chạy tới giữ gìn lẽ phải.
_______________________
Lời của edit: Mặc dù đọc đi đọc lại bộ truyện này không dưới chục lần nhưng văn phong QT thật sự là không dễ nuốt chút nào cả =.=" edit đc chap mà đầu muốn nổ tung luôn T_T