"Điện hạ. . . . . ."
Phò mã phủ, Trường Ninh đang muốn thay y phục, Tô Hạo từ sau màn che nhẹ nhàng hoán một tiếng.
Hoàng thượng nghe được Thanh Thành Vương giữa thanh thiên bạch nhật phái người lẻn vào phò mã phủ, định cướp phò mã đi, không khỏi Long nhan giận dữ, bởi vì không có chứng cứ rõ ràng, không thể kinh động đao thương, liền hạ chỉ ban đêm vây giao nộp, Trường Ninh cũng chuẩn bị đi.
Tô Hạo không yên lòng, cánh tay phải của Trường Ninh mấy hôm trước mới bị thương, sao có thể cử động mạnh được nữa ?
Trường Ninh "Ân?" một tiếng tính là đáp lại.
Tô Hạo vừa định mở miệng khuyên bảo, chợt thấy một đạo ám khí từ ngoài cửa sổ bay vào, tai Trường Ninh khẽ nhúc nhích, phi người từ trong màn che nhảy ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy ám khí.
Tô Hạo mới nhìn thấy rõ kẹp giữa hai ngón tay của Trường Ninh là một ám khí hình hoa mai, chợt có một bóng người màu đen dài dài nhẹ nhàng như không trung hạ xuống nội sảnh, tung một tràng tiếng cười lanh lảnh nói, " Tay trái Tiểu cung phấn chỉ lực cũng không tệ...."
Lời của nàng vẫn chưa nói xong, bởi vì vừa xoay người lại nhìn thấy Tô Hạo, chỉ thấy dung nhan Tô Hạo xinh đẹp tuyệt trần như bạch ngọc ngưng lộ, bảo thạch chảy hà, có hoa khó so, có họa cũng khó, đặc biệt là một đôi mắt đẹp như Thu Thủy Vô Trần uyển chuyển linh động, ánh mắt hồn nhiên trong sáng mang theo vài phần hơi khí của tiểu hài tử, nàng từ trước đến nay luôn cho là thấu hiểu hồng trần, khi nhìn thấy người này cũng không khỏi động phàm tâm.
"Huyền Tuyết sư tỷ."
Trên mặt Trường Ninh mang một tầng băng sương đi tới trước mặt Tô Hạo, chặn lại tầm mắt Huyền Tuyết.
Huyền Tuyết lúc này mới lấy lại tinh thần, rất kỳ quái hỏi Trường Ninh, "Hắn là người nào ? lại cùng với ngươi đêm hôm khuya khoắt ở chung một phòng ?"
Không chờ Trường Ninh trả lời, liền thấy Tô Hạo từ phía sau Trường Ninh đi ra, chắp tay nói, "Tô Hạo bái kiến Huyền Tuyết sư tỷ."
"Ngươi là Phò mã Tô Hạo?" Huyền Tuyết một mặt kinh ngạc, lắc mình đi tới trước mặt Trường Ninh, nắm lấy vạt áo, hai mắt sáng quắc lóng lánh đe dọa nhìn Trường Ninh hỏi, "Tiểu cung phấn, ngươi đến cùng có mấy Phò mã ? Hơn nữa so với người kia còn đẹp đẽ hơn ? Hơn nữa vẫn còn nhỏ tuổi như con chim non, chà chà , tiểu cung phấn, ngươi thật đúng là diễm phúc không nhỏ a."
Khóe miệng Trường Ninh co rúm mấy cái, tâm trạng có vẻ hiểu được, "Sư tỷ từ nơi ở của Thanh Thành Vương đến."
"Không sai, " Huyền Tuyết nói, "Ở bên cạnh Thanh Thành vương còn có một phò mã của Tiểu Cung Phấn, xem ra trong lòng Tiểu Cung Phấn ngươi đã nắm chắc."
Tô Hạo vội hỏi "Sư tỷ gặp tiểu Kiều? Tiểu Kiều có khỏe không?"
Huyền Tuyết nhìn về phía Tô Hạo, lông mày nhíu lại, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Tiểu Kiều?"
"Đúng vậy, là thiên kim Chu Tiểu Kiều của Kinh Triệu Duẫn Chu Thế An."
"Thiên kim? !" tay của Huyền Tuyết đang nắm lấy cổ áo Trường Ninh vô lực buông ra, cả người như rơi vào vạn dặm sương mù, trong đầu đồng thời oanh một tiếng , "Thiên kim..."
Tô Hạo thấy, khẽ mỉm cười, đem sự tình ngọn nguồn nói ra một lần.
". . . . . ." Huyền Tuyết nghe Tô Hạo nói xong một lát, lắc đầu liên tục thở dài nói, " Huyền Tuyết ta hành tẩu giang hồ những năm này, cũng gặp qua không biết bao nhiêu văn nhân khác thường, đến hôm nay mới biết, kỳ nhân chân chính lại xuất hiện ở trong khuê các."
Tô Hạo cùng Trường Ninh nghe Huyền Tuyết nói như vậy, song song hướng về nàng ném lấy ánh mắt hỏi dò -- ơ? Tiểu Kiều làm sao lại là kỳ nhân ?
Huyền Tuyết liền đem chuyện bên trong nơi ở của Thanh Thành vương kể một lượt, "Ta không thể không thừa nhận lần này là mở rộng tầm mắt rồi."
Tô Hạo không nhịn được cười nói, "Tiểu Kiều tỷ tỷ thực sự là tiên uyển hiếm có." Nói xong cảm thấy Trường Ninh cùng Huyền Tuyết cũng sẽ không rõ ràng ý tứ của nàng, không khỏi hạ mắt mà cười, chính mình cảm nhận.
Trường Ninh nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, chợt thu tầm mắt lại, hỏi Huyền Tuyết, "Sư tỷ làm sao không đem tiểu Kiều mang về, lại một mình đến đây."
Huyền Tuyết nói, "Ngươi nghĩ nàng là phò mã bệnh hoạn như thế, còn cần ta phải giúp sao ? Sẽ có người đưa nàng trở về."
Bởi vì nàng bệnh hoạn, Thanh Thành vương sẽ không thích nàng; bởi vì nàng si tình, Thanh Thành vương sẽ không đả thương nàng; bởi vì nàng luôn miệng gào khóc, "Một lòng say mê Thiên Địa chứng giám" , Thanh Thành vương một khắc cũng không muốn giữ nàng, không phải là sẽ mau chóng đem nàng trả về phò mã phủ sao?
Huyền Tuyết vừa dứt lời, liền nghe một trận huyên náo phía trước, "Tô lang! Tô lang!"
Huyền Tuyết cười, "Vừa nhắc đã tới."
Theo tiếng "Tô Lang" càng tiến vào gần, giọng nói rõ ràng lọt vào tai Tô phu nhân, "Ôi ôi, tiểu Kiều, bà cô nhỏ của ta, ngươi nghe ta nói mấy câu, nội sảnh này không phải ngươi muốn vào là được, quấy rầy đến công chúa điện hạ, đến ngay cả cha ngươi cũng không chịu nổi trách nhiệm, nhẹ thì bị đi đày, nặng thì đưa đến Ngọ môn chặt đầu...."
Tiểu Kiều nào nghe, tiến vào một tràng tiếng gọi, "Tô lang! Tô lang ngươi đang ở bên trong sao? Có thể nghe được tiểu Kiều hô hoán?"
Không hổ là người có thể qua mặt được Thanh Thành Vương, da mặt đủ dày, lá gan cũng rất lớn. Khóe môi Trường Ninh chợt nở ra nụ cười nhạt, ở bên trong sảnh ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói với thị nữ bên cạnh , "Truyền Chu Tiểu Kiều tiến kiến."
Nhất thời mệnh lệnh truyền ra, "Tô lang!" , tiểu Kiều phát một tiếng gọi, chạy vào sảnh, "Tô. . . . . ." Chữ 'Lang' chưa kịp ra khỏi miệng, thấy người ngồi ngay ngắn trong sảnh là Trường Ninh công chúa, lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt trở lại.
Chỉ thấy Trường Ninh thân mang y phục gấm xanh nhạt, khuôn mặt thanh lệ, búi tóc mây đen, da dẻ trắng nõn, toát ra cảm giác lành lạnh như băng ngọc, tuy là nhàn nhạt ngồi ở chỗ đó, thư thái nhưng lại không nói ra được bao nhiêu phú quý.
Chính là loại khí hào hoa phú khí đã trấn trụ Tiểu Kiều, làm nàng dừng bước.
Vẫn là Tô Hạo tiến ra đón, kêu một tiếng, "Tiểu Kiều tỷ tỷ."
Ánh mắt Tiểu Kiều lúc này mới khôi phục linh động, kéo lại tay Tô Hạo, "Tô lang. . . . . ." Lòng tràn đầy vui sướng, chỉ biết cầm tay Tô Hạo cười vui sướng.
"Khục" " Trường Ninh nhẹ giọng ho khan một tiếng, nhưng vẫn chưa nói chuyện, vẻ mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Lập tức có thị nữ quát lên, " Chu Tiểu Kiều to gan ! Thấy công chúa cũng không hành lễ!"
Tiểu Kiều nghe xong, lườm một cái, bĩu miệng nhỏ, lúc này mới thả tay Tô Hạo xuống, hướng về Trường Ninh vén áo thi lễ, trong miệng cũng không một câu cung kính thăm hỏi.
Thị nữ đang muốn hét lên khiển trách nàng vô lễ, Trường Ninh nhìn thị nữ một chút, thị nữ kia vội vàng thấp đầu lùi sang một bên.
"Ồ? Quạ đen? !"
Ánh mắt Tiểu Kiều trong lúc lơ đãng thấy được Huyền Tuyết đang đứng ung dung tựa vào tường, hai tay ôm ngực, bất ngờ không khỏi bật thốt hô lên một tiếng.
". . . . . ." Huyền Tuyết ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau khi vô lực buông đầu xuống , giọng nói tái nhợt nói, "Không sai, là ta."
Tô Hạo không nhịn được cười, "Tiểu Kiều tỷ tỷ, đó là Huyền Tuyết sư tỷ, không thể thất lễ."
Tiểu Kiều bĩu môi nói, "Ta mặc kệ nàng là Huyền Tuyết hay là Bạch Tuyết, ở trong mắt ta nàng chính là một con quạ đen."
Trường Ninh đến lúc này mới lên tiếng, "Ở trong mắt ngươi, Thanh Thành vương là người thế nào?"
Tiểu Kiều nói thẳng, "Tham lam nam sắc, khó thành người tài, không đáng để lo."
Trường Ninh nghe xong gật gù, "Ngươi lần này mạo hiểm là bởi vì bị ngộ nhận là phò mã gia, Bổn cung nên vì Phò mã mà thưởng cho ngươi ít thứ, không biết ngươi muốn cái gì?"
Tiểu Kiều nhìn Tô Hạo một chút, cúi đầu suy nghĩ một chút, "Ta còn chưa nghĩ ra." Nàng lúc này vẫn biết chừng mực.
Trường Ninh nói, "Tốt lắm, xin mời Chu tiểu thư trở lại suy nghĩ thật kỹ, " lệnh, "Đưa Chu Tiểu Kiều tiểu thư hồi phủ."
Tác giả có lời muốn nói: (v^v) Ngày hôm qua chỉ thiếu nước khiêng Tiểu Kiều xuống sân khấu, kết quả ngày hôm nay nha đầu này lại nhảy ra trước ống kính............
【 Mỗi ngày viết đến chữ liền viết không nổi nữa, chuyện gì xảy ra? 】
【 Quả nhiên phải hạ thấp mục tiêu viết chữ sao ? Nói trước bước không qua, quả thực là đáng sợ 】