Phò Mã 16 Tuổi

chương 23: tiểu kiều bất bại (b)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lập tức Cận Ngọc cùng phụ tá họ Trương này uống rượu chúc mừng một phen, đem Tiểu Kiều đi bái kiến Thanh Thành Vương.

Lần này làm sao thuận lợi được như vậy ? Thanh Thành vương trong lòng hơi có chút kinh ngạc, lệnh Tiểu Kiều, "Phò mã ngẩng đầu lên!"

Tiểu Kiều lúc này vẫn như cũ, bị nhét miếng vải trong miệng, nghe xong ngước mắt nhìn lên, trong đôi mắt đẹp lấp lánh lệ quang ướt át.

Thanh Thành Vương nhìn thấy một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc đáng thương không nói ra lời, trong tim chấn động một chút, vội hạ lệnh, "Nhanh, cởi trói cho phò mã !"

Lập tức có thị vệ tiến lên giúp Tiểu Kiều nới lỏng ra chút dây trói, đồng thời tháo xuống khăn trong miệng.

Tiểu Kiều thấy trước mắt mỹ nhân kế có tác dụng, lại càng dụi dụi mắt, tai nàng nghe được người kia liên tục gọi "Vương gia" "Vương gia", không khỏi suy đoán, Vương Gia nào lại dám giữa thanh thiên bạch nhật phái người lẻn vào phò mã phủ bắt cóc phò mã gia ? Không khỏi nghĩ đến Thanh Thành vương "Danh chấn Kinh Thành" mấy ngày gần đây. Biết Thanh Thành Vương này là Đoàn Tụ, hiện tại chính mình lại đang xuyên y phục nam tử.

(Đoàn Tụ = gay )

"Phò mã gia này sao lại khóc sướt mướt như tiểu cô nương vậy a ?"

"Nói đúng vậy a."

Có hai thị vệ châu đầu kề tai nghị luận.

Thanh Thành vương không khỏi trừng mắt hai người thị vệ này một chút, thực sự là không hiểu tình thú, thiếu niên mảnh mai nhà Giang Nam thế tộc, há có thể cùng so sánh với bọn đại hán thô lỗ phương Bắc ? Lập tức lớn tiếng trách cứ, "Làm sao đem cổ tay nhỏ bé của Phò Mã gia so với cái móng giò mà buộc chặt vậy ?"

Phụ tá họ Trương vừa nghe thấy có vẻ không đúng, ánh mắt đảo qua Cận Ngọc mà trách cứ, lại nhìn đến Tiểu Kiều.

"Phò mã không cần khóc nỉ non, bản vương mời Phò Mã đến đây cũng không có ác ý, chỉ là muốn chứng kiến tuyệt sắc của Phò Mã" hắn thực sự là chưa nghĩ đến cướp phò mã xong sẽ làm gì tiếp theo.

Chỉ nghe tiểu Kiều dịu dàng nói, "Tô Hạo làm sao dám nhận hai chữ 'Tuyệt Sắc' " nói đến chỗ này ngước mắt thẹn thùng nhìn Thanh Thành Vương, lại vội cúi đầu, "Vương Gia thân thể như ngọc, mặt như ngọc, mới thật sự là đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử" , nói xong đem ngón tay lên miệng cắn cắn, thật nhanh ngước mắt nhìn Thanh Thành Vương, trên mặt liền ửng lên sắc hồng.

Thanh Thành Vương nhìn thấy, ở trên giường nhỏ xoa xoa tay, cũng cao hứng hỏi "Nếu mang bản vương so sánh với Trường Ninh công chúa thì sẽ như thế nào ?" Hắn từng nghe qua Trường Ninh cũng mang vẻ đẹp mỹ mạo.

Tiểu Kiều vừa nghe Trường Ninh công chúa, trên khuôn mặt nhỏ lập tức hiện lên vô hạn ưu sầu, "Vị công chúa này cả ngày đeo trên mặt một tầng băng sương, trong người lúc nào cũng như phát ra hàn khí, ánh mắt bất định, Tô Hạo ta nếu như không phải bị Hoàng đế chỉ hôn, há làm sao dám cưới một khối lãnh băng ấy làm thê tử ?" Nói xong lại rơi lệ. Ai ai cũng đều biết được Công chúa từ trước đên nay luôn bị nói là khối lãnh băng.

Thanh Thành vương cười ha ha, "Phò mã không cần khổ sở, bản vương nói không chừng có thể cùng phò mã san sẻ ưu tư."

Tiểu Kiều nghe xong trong lòng hơi động, nhân tiện nói, "Cuộc hôn nhân này chính là ý chỉ của Đương Kim hoàng thượng, Vương Gia làm sao cứu viện?"

Thanh Thành vương nói, "Việc này đơn giản, chỉ cần bản vương đem thiên hạ đổi về họ 'Độc Cô', Tề đế cùng Trường Ninh công chúa biến thành tù nhân, Phò mã không phải là được khôi phục tự do sao?"

Tiểu Kiều nghĩ trong bụng , Thanh Thành Vương này quả nhiên không có lòng thần phục, nếu như thật có thể để cho hắn đoạt được thiên hạ, nhà ta cũng như nhà Tô lang thuần khiết như sương sớm e rằng cũng khó thoát khỏi ma chưởng.

Tuy là trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói, "Nếu thật sự có một ngày như vậy, Tô Hạo nguyện "Kết cỏ ngậm vành" để báo Vương gia.

( Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc nên Ngụy Khoả thoát được)

Thanh Thành vương nói, "Bản vương đem cơm ngon áo đẹp dâng lên cho phò mã còn hận là chưa đủ, sao cam lòng để phò mã chịu phần cực khổ, ha ha ha." Đắc ý không ngớt, lập tức sai người mang lên tiệc rượu, sáo trúc ca vũ tìm niềm vui.

Trong bữa tiệc, tiểu Kiều phát hiện Thanh Thành vương không dám hoạt động mạnh cũng không uống rượu, trong lòng liền biết hắn trong người mang bệnh không tiện hành động, cho dù có tâm nhưng cũng không thể chạm được vào mình, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cận Ngọc vạn lần không thể ngờ đến, phò mã gia này ăn cây táo rào cây sung, ỷ vào khuôn mặt đẹp, mấy câu có thể đem Thanh Thành Vương đưa đến Đông Nam Tây Bắc, nhất thời vừa tức lại ghen, lúc này lại thấy tiểu Kiều cùng Thanh Thành vương liếc mắt đưa tình, càng làm vỡ vại giấm chua trong hắn, lập tức đứng lên nói, "Quân Vương yến ẩm cần nghe ca, mổ quân buồn phiền vũ Bà Sa, Cận Ngọc nguyện vì vương gia đứng lên múa trợ hứng."

Thanh Thành Vương yêu hắn nhất chính là vì hắn chưa bao giờ tiêu giảm máu ghen, cười ha ha nói, "Được, Cận Ngọc mấy khi cao hứng, cũng để Phò Mã mở rộng tầm mắt."

Cổ nhạc vang lên, Cận Ngọc cầm kiếm lên múa, một bên múa một bên hát.

"Anh hùng thiên hạ ra chúng ta, phong nhã hào hoa phóng ngựa bay,

Hoàng Đồ Bá Nghiệp trong lúc nói cười, không phụ nhân gian đi một hồi,

Hiệp cốt ngàn năm lưu hậu thế, Thiết Huyết Đan Tâm Thu Phong say."

Một khúc múa xong, Thanh Thành vương đi đầu reo hò khen hay, ban một chén rượu.

Cận Ngọc ngửa đầu uống cạn, tiểu Kiều đứng lên nói, "Vương Gia, Tô Hạo không cam lòng để Ngọc công tử lấy hết tiếng thơm, cũng phải vì Vương Gia múa một khúc."

Thanh Thành vương còn chưa từng thấy người nào có máu ghen hơn cả Cận Ngọc, không khỏi hứng thú tăng vọt, luôn mồm nói, "Hay, hay, Phò mã cũng múa trên một khúc."

Cổ nhạc lại lên, tiểu Kiều nắm phiến múa lên, một bên múa một bên hát,

"Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, kim sắc niên hoa vận bút phi,

Vũ phiến luân cân đàm tiếu gian, giang sơn xã tắc dĩ luân hồi,

Thư hương thiên tái lưu hậu thế, xích tử băng tâm xuân phong túy."

Múa một khúc xong, mọi người cùng kêu lên khen hay, Thanh Thành vương càng là vỗ tay nhiệt tình, "Phò mã tài mạo song toàn, không hổ là Trạng Nguyên Đại Tề, bản vương lập chí tranh giành Trung Nguyên, vừa không thiếu được võ tướng cũng thiếu không được Văn Thần, Cận Ngọc cùng Phò Mã tự như tay trái, tay phải của bản vương, thiếu một thứ cũng không được, thiếu một thứ cũng không được! Ha ha ha. . . . . ." Cười xong lại nói, "Ban rượu cho Phò mã!"

Tiểu Kiều làm vẻ mặt vô cùng đáng thương làm nũng nói, "Vương Gia, nhân gia, nhân gia chịu không nổi tửu lực. . . . . ."

Thanh Thành Vương sợ run, lập tức cười to, "Phò mã chính là thư sinh yếu đuối, bản vương nhất thời quên mất, vậy không biết phò mã muốn bản vương ban thưởng cái gì đây ?"

Tiểu Kiều lấy một quả bồ đào trong đĩa trái cây trước mắt, "Vương Gia thưởng ta một quả bồ đào là được rồi,"

Thanh Thành vương lần thứ hai cười to, "Hay, hay, được, đừng nói một quả, kể cả thưởng ngươi một xe cũng cam lòng."

Tiểu Kiều chợt mở ra đôi môi anh đào, lộ ra hàm răng trắng nõn, đem bồ đào ngậm vào trong miệng, động tác không thể nói lên bao nhiêu phần quyến rũ mê người, Thanh Thành Vương cùng mọi người như mê như say, nàng còn thấy không đủ, ăn xong bồ đào hướng về Cận Ngọc phun lè ra cái lưỡi ----thế nào? "Ngươi hơn được ta sao?" Làm cho mọi người ồ ra mà cười.

Cận Ngọc giận tới mức mặt căng ra như mặt lợn, lại không thể phát tác, chỉ có thể vùi đầu rầu rĩ uống rượu.

Tiệc rượu tản đi, Thanh Thành vương vẫn như cũ chưa hết thòm thèm, đã thấy tiểu Kiều ngồi ở đó cạnh ríu rít khóc nỉ non.

Làm Thanh Thành vương bị dọa không nhẹ, vội hỏi, "Phò mã vì sao thương tâm rơi lệ?"

Tiểu Kiều gạt lệ nói, "Tô Hạo chỉ sợ hôm nay từ biệt, sẽ không còn cơ hội gặp lại Vương Gia." Cố ý hỏi dò Thanh Thành vương.

Thanh Thành vương nghe thấy tiểu Kiều nói không muốn rời xa hắn, không khỏi mở cờ trong bụng, an ủi, "Phò mã yên tâm, bản vương ngày kia trở lại thành, có thể mang Phò mã cùng đi, về thành Vĩnh Sinh ."

Hóa ra là ngày kia trở về...Nếu như bây giờ ta thoát thân, chỉ sợ Thanh Thành Vương này sẽ đến phủ phò mã tìm cớ, không bằng ta ở lại nơi này chơi đùa với ngươi ngày, đợi đến ngày ngươi trở về, ta sẽ nghĩ cách thoát thân, haha.

Tác giả có lời muốn nói: ●-● hừ, Tiểu Sư Tử nhà ta túc trí đa mưu làm sao phải sợ đám Thanh Thành Vương này, hừ hừ hừ hừ!

【 ngày nóng quá, quả táo mệt mỏi quá, lăn lộn, lăn lộn, lăn lộn, lăn, lăn, lăn. . . . . . 】

【 biểu để ý ta, ta đã nghĩ đang không có người địa phương phát tiết một hồi ('^′) 】

【 chúng: ⊙. ⊙ lẽ nào bọn ta cũng không phải người? o('′)ooo liền phát bay quyền 】

【. . . . . . . . . . . . Quả táo trốn cũng 】

Truyện Chữ Hay