Phố Cũ

chương 28: liều lĩnh đánh thức táo bạo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mẹ Trác Phàm không đến như đã hẹn trước, bà có số diện thoại của Trác Hạo, cũng có cả địa chỉ cửa tiệm của anh nhưng đến giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, càng không thấy gọi điện.

Trác Phàm đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong tiệm hệt như chú chim nhỏ sợ hãi, đến cả ngọn cỏ bị gió thổi lay cũng làm cậu bé phải dựng tai lên lắng nghe.

“Hay là chúng ta gọi điện thoại cho mẹ nhóc.” Trác Hạo đề nghị. Anh cũng vội lắm, chỉ không biểu hiện ra mặt mà thôi, sợ Trác Phàm nghi ngờ mình nóng ruột muốn đuổi cậu bé đi.

Trác Phàm hé môi gật đầu, nín thinh, ngưng thở nhìn chăm chăm bàn tay Trác Hạo ấn xuống từng chữ số một.

Cậu bé không nghe được gì trong điện thoại, nhưng thấy rõ biểu cảm của Trác Hạo trầm xuống.

“Tắt máy.” Anh chậc lưỡi, “Để anh gọi lần nữa?”

Đã đến nước này rất khó để khiến người không suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất. Mẹ Trác Phàm đi giữa đường bị tai nạn? Không muốn tới rước Trác Phàm nữa cho nên mới mất tăm?

Nhưng Trác Hạo không thể nói với Trác Phàm như vậy, anh không muốn cường điệu hóa bầu không khí vô cớ.

“Chắc trên đường có chuyện, hay là điện thoại hết pin không chừng? Dù sao cũng là đi xe đường dài mà, mẹ nhóc biết địa chỉ của anh tới nơi hỏi mấy hồi là biết.”

Trác Hạo ngồi chờ với Trác Phàm suốt cả buổi chiều, vẫn không có ai tìm tới cửa.

Chập choạng tối, Lục Vũ Thanh xuống lầu ăn cơm với Trác Hạo. Thấy Trác Phàm vẫn ở đây, y mơ hồ cảm thấy hơi kì lạ, tìm cơ hội len lén hỏi anh: “Mẹ em ấy không tới hả anh?”

Trác Hạo lắc đầu: “Chờ thêm chút nữa xem sao.”

Lục Vũ Thanh chợt nhớ sáng mai là ngày Trác Hữu Quốc thiêu: “Sáng mai còn phải tới chỗ linh cữu, nếu lúc đó mẹ em ấy vẫn chưa tới thì làm sao?”

Trác Hạo thở dài: “Nếu hôm nay mẹ vẫn không xuất hiện, mai cứ dẫn theo làm hậu sự cho ba nhóc ấy.”

Lục Vũ Thanh còn phải lên lầu rửa chén, vừa ra khỏi cửa tiệm đã đụng phải La Vân tay xách nách mang.

Mỗi lần La Vân thấy Lục Vũ Thanh là mỗi lần không che giấu được nỗi lúng túng: “Ông chủ Lục ở đây à, thế thì tốt quá. Anh đưa mấy đồ này cho anh Hạo giúp tôi được không.”

Nhận đồ xong, Lục Vũ Thanh mở ra nhìn, hóa ra bên trong toàn dầu gội đầu.

“Cô…”

Mặt La Vân đỏ gay: “Tôi không làm tiệm hớt tóc nữa, tết âm năm nay tôi về nhà. Tiệm dọn rồi, bây giờ chỉ còn mấy chai dầu gội đầu chưa xài, tóc anh Hạo bắt đầu dài ra cũng dùng được.”

Hình như ai cũng băn khoăn bận tâm đến mái tóc của Trác Hạo, Lục Vũ Thanh bỗng nói một cậu cụt lủn: “Chúc mừng.”

La Vân nghe thoáng sửng sốt rồi cười rộ lên, không làm mấy chuyện động chạm da thịt này nữa đúng là đáng chúc mừng lắm.

“Vậy tôi đi trước.”

Lục Vũ Thanh gọi cô lại: “Sao không tự nói với anh Hạo một tiếng.”

“Không được đâu, anh cứ nói anh ấy một tiếng giúp tôi là được. Cảm ơn anh ấy giúp đỡ tôi suốt thời gian qua.” Trước đây bị Trác Hạo từ chối nên trong lòng ít nhiều vẫn còn ngại ngùng, La Vân quay lại, “Ông chủ Lục, anh với anh Hạo tốt lắm.”

Mặc dù Lục Vũ Thanh không rõ ý La Vân là gì cho lắm, nhưng vẫn đáp lại: “Ừm.”

Đến giờ đóng cửa, mẹ Trác Phàm chưa thấy đâu. Trác Phàm vẫn còn chờ, Trác Hạo rửa mặt xong xuôi, gọi lại: “Tiểu Phàm, hôm nay nghỉ ngơi đã.”

“Anh ơi, mẹ em có đến không?” Trác Phàm nói, nghe giọng như muốn òa khóc lên vậy.

Trác Hạo không dám cho cậu bé quá nhiều cam kết, sợ mình không thực hiện được: “Ba giờ sáng mai phải đến lò thiêu, sau đó đưa ba nhóc đi. Làm xong hết anh sẽ gọi điện cho mẹ nhóc.”

Khi nào một ngày một đêm cũng không nhận được tin tức, hai anh em mới có thể quyết chuyện về sau.

Hai giờ sáng hôm sau, Lục Vũ Thanh xuống lầu gõ cửa nhà Trác Hạo. Cả anh và Trác Phàm đều không sao ngủ được, lúc đầu còn mơ mơ màng màng, rửa mặt rồi mới lấy lại được tinh thần.

Đây là thời điểm lạnh nhất trong đêm, cửa tiệm quanh đây khép đóng chặt cửa, trên đường không có bóng dáng xe cộ.

Đến lò hỏa táng vào đúng ba giờ sáng, Trác Hạo dẫn Trác Phàm đi nhìn mặt Trác Hữu Quốc lần cuối, sau đó bị đẩy vào chỗ thiêu.

Có mấy đoàn tang lễ đưa tiễn trong lò hỏa táng, chỉ riêng nơi viếng Trác Hữu Quốc vắng ngắt.

Trác Phàm vẫn đứng trước cửa, Lục Vũ Thanh theo anh ra ngoài hút thuốc hong gió.

Dưới ánh đèn đường lờ mờ ngả vàng, bụi bặm phù du trôi nổi, Trác Hạo quẹt bật lửa mấy lần đều bị gió thổi tắt ngóm.

“Ai.” Trác Hạo hơi phiền lòng, “Có điếu thuốc cũng đốt không xong.”

Lục Vũ Thanh quay lưng lại, châm thuốc rồi đưa cho Trác Hạo: “Ừ.”

Trác Hạo cầm lấy, hút một hơi: “Chẳng trách người ta đưa tang cứ rầm rầm nhốn nháo, có một mình đúng là u ám quá, chỉ hận không theo cùng được.”

Vừa nãy nhìn mặt Trác Hữu Quốc, Trác Hạo không nói được mình có cảm giác gì. Khổ người Trác Hữu Quốc cũng to lớn, vậy mà mới mấy ngày cái xác đã quắt lại.

Trong lò hóa tảng sao mà không u ám cho được? Chỉ riêng kèn trống đám ma đã là quá đủ.

Lục Vũ Thanh cũng châm một điếu thuốc: “Hôm qua La Vân đưa cho anh chai dầu gội đầu.”

Trác Hạo khó hiểu “Dầu gội đầu?”

“Ừ, Tết năm nay cô ấy về nhà, tiệm còn dư mấy chai nên cầm vội đến chỗ anh, bây giờ còn đang ở nhà em.”

Trác Hạo mờ mịt “À” một tiếng. Mọi thứ xấu xí đổ dồn đến, nhưng dẫu sao vẫn có điều tốt đẹp phát sinh. Một khởi đầu tốt xuất hiện ngay giữa mùa đông chứ chẳng chờ đến sang xuân.

Nhân viên lò thiêu làm việc xong đưa hũ tro cốt ra, Trác Phàm nhận lấy, họ còn phải về thôn.

Không kèn ma chiêng trống, không người thân tiễn biệt. Lúc lái xe đến nơi đã là mười giờ sáng.

Trác Hạo tìm người trong thôn giúp đỡ hạ táng, bia còn chưa kịp khắc, anh vỗ vai Trác Phàm: “Tết năm nay anh lại nhờ người đến sửa sang một chút.”

Mấy bà con đồng hương chạy tới thăm viếng rồi tiễn Trác Hữu Quốc đoạn đường cuối cùng, bọn họ cũng loáng thoáng nghe nói chuyện đã xảy ra.

Người lúc ra đi còn sống sờ sờ ra đó, khi trở về đã thành nắm tro tàn.

Cụ ông trong thôn hỏi: “Trác Hạo này, có ở lại trông coi ít hôm không?”

“Không trông.” Trác Hạo tin lành không tin dữ, “Có gì phải kỵ, trăm vô cấm kỵ mà.”

Ăn cơm ở thôn xong vẫn không nhận được điện thoại của mẹ Trác Phàm, ai cũng ngầm thừa nhận mẹ cậu bé sẽ không đến.

Từ lúc đưa tang xong Trác Phàm vẫn chưa nói một lời. Trác Hạo lái xe, mấy lần hấp háy mắt gọi Lục Vũ Thanh nói chuyện với Trác Phàm.

Lục Vũ Thanh nhìn gương chiếu hậu: “Tiểu Phàm.”

Trác Phàm ngẩng đầu đáp lại, chỉ hé môi chứ không phát ra tiếng.

“Tối nay em muốn ăn gì không? Về anh nấu cho em.”

Trác Phàm lắc đầu, cậu bé muốn gọi điện thoại cho mẹ, nhưng lại sợ chỉ càng thêm thất vọng.

Lục Vũ Thanh và Trác Hạo nhìn nhau, anh nói: “Hay là giờ gọi điện cho mẹ nhóc thử?”

Đang khi nói chuyện, Lục Vũ Thanh đã lấy điện thoại của Trác Hạo ra quay người đưa cho cậu bé.

Trác Phàm nhìn dãy số điện thoại trên màn hình mà ngơ ngác: “Sao mẹ không gọi cho em? Mẹ có số mà…”

Sau hai tiếng chạy xe, cuối cùng đã vào thành phố, quang cảnh ngoài cửa sổ trôi tuột về sau. Trác Hạo hỏi: “Bằng không chúng ta dừng ở đây ăn chút gì lót dạ đi?”

Ngay lúc này, điện thoại chợt reo lên. Phía sau là tiếng Trác Phàm gào lên mừng rỡ như điên: “Mẹ em!”

Mẹ Trác Phàm vừa đến huyện hôm nay, trên đường đi có sạt lở nên bị mắc lại một lúc lâu, mà điện thoại cạn sạch pin nên không thể liên lạc với Trác Hạo.

Bốn người mệt mỏi đến độ không ăn được bữa cơm chung. Trác Phàm vừa mất cha rất cần có mẹ bên cạnh, Trác Hạo dẫn hai mẹ con vào cửa nhà nghỉ rồi mới đi về với Lục Vũ Thanh.

Lục Vũ Thanh lái xe, Trác Hạo khoanh tay ngồi bên ghế phó lái, người mềm xìu cả đi.

“Nhẹ nhõm à?” Lục Vũ Thanh hỏi.

Trác Hạo hít sâu một hơi, anh cũng cẳng hệt như Trác Phàm vậy: “Ừ, để thở cái.”

Tâm trạng thả lỏng được chưa bao lâu, Trác Hạo đã bắt đầu mệt rã rời. Lục Vũ Thanh khuyên nhủ: “Anh ngủ một lát đi, khi nào đến em gọi.”

Từ thành phố về nhà chẳng bao xa, Trác Hạo vẫn muốn thức cùng Lục Vũ Thanh, y nói tiếp: “Anh đừng gắng, ngủ đi.”

Lúc xe tắt máy đỗ bên đường đã là hơn bảy giờ tối, cả con phố chỉ còn mình siêu thị của Lục Vũ Thanh còn đèn đóm sáng choang.

Lục Vũ Thanh sượt qua phanh tay đến gần sát Trác Hạo. Anh ngủ ngả trái nghiêng phải, hai bên cũng bị cấn để lại vết đỏ lung tung.

Trác Hạo áp lực lo liệu hậu sự tang lễ và chăm sóc em trai. Mọi chuyện êm xuôi, trái tim anh cũng về đúng nơi nó ở.

“Anh Hạo.” Lục Vũ Thanh gọi khẽ, ngón tay vuốt ve sống mũi anh.

Trên mũi cảm thấy nhồn nhột, làm Trác Hạo mơ mơ màng màng dần tỉnh dậy, nhắm mắt nhắm mũi chụp bàn tay phá phách trên mặt mình lại.

“Vất vả rồi.” Trác Hạo nghỉ ngơi không xong, giọng khàn đặc.

Lục Vũ Thanh nắm lại tay anh, “Anh cũng vất vả rồi.”

Trác Hạo vẫn chưa chịu mở mắt, cười khổ: “Lúc mới quen cậu chắc tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ tới có ngày cậu lại theo tôi chạy tang thế này.”

Anh dựa gáy vào lưng ghế, cằm nâng lên cao, tần suất hô hấp chậm rãi nhưng nặng nề, yết hầu cũng nhô lên rõ ràng.

Chẳng biết là vì sao, ngay lúc này, Lục Vũ Thanh cảm thấy Trác Hạo thật quyến rũ.

“Em cũng không ngờ đến.”

Trong xoang mũi Trác Hạo tràn ngập mùi hương của Lục Vũ Thanh. Đến khi anh mở mắt, gương mặt y đã gần anh trong gang tấc.

“Cậu dí lại gần thế là muốn làm gì?” Trước đây chắc chắn Trác Hạo sẽ không hỏi như vậy. Nhưng hôm nay thì khác, Lục Vũ Thanh đã ở bên cạnh anh quá lâu, Trác Hạo muốn vin vào cái cớ ấy gần gũi y thêm một chút.

Trong đôi ngươi Lục Vũ Thanh là hai cánh môi khe khẽ run rẩy của anh. Mình có gần không? Y tự hỏi lòng mình, nhưng y muốn mình gần anh hơn nữa, y muốn hôn Trác Hạo.

Lục Vũ Thanh chạm tay lên môi Trác Hạo, anh không tránh né, xúc cảm mềm mại nơi đầu ngón tay làm ngọn lửa đốt phừng bùng cháy.

“Muốn hôn anh.” Lục Vũ Thanh bộc lộ hết suy nghĩ trong đầu ra.

Trác Hạo nheo mắt, thần trí anh mập mờ thiếu tỉnh táo, âm thanh tìm lại được giữa mớ hỗn độn nóng bỏng trong lòng cuối cùng lại hóa thành tiếng cười khẽ.

Sự liều lĩnh của Lục Vũ Thanh đã đánh thức sự táo bạo bên trong Trác Hạo.

Trác Hạo kéo cổ áo Lục Vũ Thanh tới, môi và môi kề sát, chạm lấy nhau.

Truyện Chữ Hay