Dịch: Thương Khung Chi Chủ
Mắt Ưng im lặng nhìn Tiền Thương Nhất, chẳng thèm nói tiếp.
Dường như đối với việc giải thích quy tắc cơ bản cho người mới như vậy, gã chẳng hề hứng thú.
Tiền Thương Nhất đợi khoảng nửa phút, thấy Mắt Ưng đích xác không định nói chuyện, thế nên đành phải mở lời trước để phá vỡ bầu không khí im lặng lúc này.
“Tôi muốn biết, đây có phải là một chương trình truyền hình thực tế hay không...”
Còn chưa dứt lời, Mắt Ưng đã xen ngang:
“...!Không phải!”
Tiền Thương Nhất nuốt nước bọt, tiếp tục hỏi:
“Chương trình Điện ảnh Địa ngục là gì? Tôi có thể thoát khỏi nó hay không?"
Nghe câu hỏi như thế, Mắt Ưng tựa lưng vào ghế sofa, bắt chéo hai tay trước ngực, đáp:
“Tôi cũng không biết chương trình Điện ảnh Địa ngục là gì.
Nó có thể là một sự tồn tại bí ẩn nào đó, hoặc là...!Thần linh chẳng hạn.
Chuyện duy nhất mà tôi có thể xác định là, cậu đã bị chương trình Điện ảnh Địa ngục chọn trúng.
Thân phận của chúng ta chính là diễn viên cho Điện ảnh Địa ngục này, và cần phải tham gia diễn xuất trong...!một số bộ phim thuộc thể loại kinh dị, tâm linh.
Chỉ có một điểm chung duy nhất giữa những bộ phim này, chính là: Nếu chúng ta không làm một vài việc nào đó, vậy sẽ chết chắc.
Về phần thoát khỏi nó?
Tôi cũng đang tìm người nói cho mình biết câu trả lời đấy!
Nhân tiện, nói cho cậu biết thêm một chuyện.
Sau khi mỗi bộ phim kết thúc, chúng ta sẽ nhận được thù lao và phần thưởng được gọi là điểm danh dự.
Thù lao phim dùng để đổi lấy đạo cụ đặc thù, còn điểm danh dự dùng để nâng cấp bậc diễn viên.
Còn một ít chi tiết khác, nhưng tôi lười nói nhiều.
Nếu cậu có thể sống sót, tự nhiên sẽ biết rõ ngay sau đó.
Phần hỏi đáp đến đây là kết thúc.
Nếu có vấn đề gì, cậu có thể đi tìm người khác mà hỏi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là...!cậu có thể sống sót."
Nói xong, Mắt Ưng thò tay phải vào bên trong chiếc áo gió, lấy ra một chiếc kính râm rồi đeo vào.
Lúc này, Tiền Thương Nhất cũng nhận ra Mắt Ưng là một kẻ không thích lắm lời trò chuyện.
Nhưng đối với bản thân hắn, biết thêm một chút tin tức, nói không chừng còn có thể cởi bỏ rất nhiều nghi hoặc.
Sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, hắn quyết định thử một lần.
Dù sao đi nữa, hiện tại cũng khó có một người có thể trả lời các thắc mắc của hắn.
Hắn mở miệng hỏi:
“Diễn viên thì phải biết diễn xuất.
Tôi không biết diễn xuất chi cả, giờ phải làm thế nào?
Bên cạnh đó, chỉ có hai người chúng ta thôi ư?”
Hỏi xong, hắn chờ Mắt Ưng trả lời.
Nhưng Mắt Ưng chẳng thèm đoái hoài đến, cơ bản là không hề để ý đến hắn.
Bất đắc dĩ, Tiền Thương Nhất đành dựa lưng vào ghế sô pha, cố sắp xếp lại hết thảy mọi chuyện phát sinh từ tối hôm qua đến giờ trong đầu mình.
Tại sao mình lại được chọn?
Chẳng lẽ chỉ vì mình thích chơi game kinh dị hack não à?
Vấn đề là, Mắt Ưng đâu có giống kiểu người như vậy.
Đủ loại vấn đề hiện lên trong đầu Tiền Thương Nhất, nhưng mọi suy đoán đều không cách nào để kiểm chứng chính xác cả.
Sau một thời gian, chiếc xe buýt màu đen giảm tốc độ cho đến khi dừng lại.
Cửa phía trước mở ra.
“Đi thôi.” Mắt Ưng đứng dậy, xoay người đi về phía cửa xe.
“Ừm.” Tiền Thương Nhất đứng dậy, bước theo phía sau gã.
Ngoài cửa xe là một vùng đen kịt; sương đen bao phủ hết thảy, không thể nhìn rõ bất cứ một thứ gì.
Mắt Ưng không để ý đến màn sương đen kia, cứ bước thẳng ra ngoài.
Tiền Thương Nhất do dự trong giây, cuối cùng cũng đi theo.
Sau khi hai chân chạm xuống đất, hắn lập tức đảo mắt tìm kiếm Mắt Ưng, nhưng lại chẳng thấy đâu.
Thế rồi, hắn đành rảo bước tiếp tục đi tới.
Mùi bùn đất hòa lẫn với hương hoa nhàn nhạt xộc vào khoan mũi Tiền Thương Nhất, khiến hắn cảm giác thư thái tinh thần trong thoáng chốc.
Cứ tiếp tục di chuyển về phía trước, màn sương đen cứ nhạt dần, cuối cùng là tan biến hẳn.
Tiền Thương Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua, để rồi nhận ra là mình đang đứng trên một con đường nông thôn.
Con đường nhỏ chạy sát sườn của một khu vực có địa hình hiểm trở, quanh co khúc khuỷu, giống như một sợi thắt lưng tươi tắn quấn quanh các ngọn núi mang màu xanh ngọc bích.
Tiền Thương Nhất vừa quay đầu, hóa ra là Mắt Ưng đang đứng bên phải của hắn.
Trang phục trên người cả hai đều đã thay đổi.
Mắt Ưng đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng cộng với áo khoác đen, bên dưới là quần jean màu xanh da trời, chân mang giày thể thao màu đen.
Tiền Thương Nhất lại mặc áo sơ mi trắng cộng với chiếc áo khoác màu xanh, thân dưới là quần jean màu xanh nhạt rộng thùng thình, chân mang giày thể thao màu trắng.
Ánh thái dương ở chân trời có chút chói mắt, Mắt Ưng lấy một cặp kính râm từ túi áo khoác ra, sau đó đeo vào.
Vừa thấy thế, hắn cũng bắt đầu lật túi, nhưng chẳng tìm ra bất cứ cặp kính râm nào.
Hửm? Tại sao mình không có?
Tiền Thương Nhất lại sờ soạn đôi lần, đúng thật là chẳng có.
Ngay khoảnh khắc này, một số ký ức chợt ùa về trong đầu hắn.
Phần ký ức đó chính là ký ức thuộc về nhân vật mà hắn thủ vai; đồng thời, kịch bản dành cho màn đầu tiên của “Hiến Tế” cũng đã hiện lên.
Kịch bản in hằn trong đầu bằng phương thức hiện ra từng trang sách; chỉ cần thoáng tập trung chú ý là có thể thấy rõ nội dung bên trong.
Nhờ thế, không cần phải cố ý học thuộc lòng kịch bản.
Hơn nữa, kịch bản không có yêu cầu nghiêm ngặt về âm điệu, tốc độ nói; về cơ bản, chỉ cần không đọc sai là được.
Nhân vật do Tiền Thương Nhất thủ vai tên là Biên Triết, trong khi Mắt Ưng đóng vai Trương Tử An.
Mối quan hệ giữa hai kẻ này chính là đồng nghiệp với nhau, còn thân phận đều là hai người giáo viên trường làng.
Hiện tại, họ đang có kế hoạch đi đến làng Vũ Khê, một ngôi làng miền núi hẻo lánh.
Trong làng Vũ Khê, có một học sinh của bọn họ, tên là Lý Lĩnh.
Người tên Lý Lĩnh này đã nghỉ học suốt ngày nay, lại là nghỉ không xin phép nữa.
Vì thế, bọn họ bàn bạc cùng nhau đi đến làng Vũ Khê để xem xét tình hình thế nào.
Tiền Thương Nhất bắt đầu đọc nội dung kịch bản trong não bộ.
[Màn ]
[Dưới bầu trời rực rỡ, cây lá khẽ lay, ngôi làng miền núi yên ắng không một tiếng động, phảng phất như chẳng có ai sống ở đây.]
[: chiều, tại cổng làng Vũ Khê.]
[Hai thanh niên chậm rãi bước từ xa đến đây, dừng chân trước cổng làng]
[Biên Triết: Phía trước chính là làng Vũ Khê, sắp tới nơi rồi.
Cơ mà, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, dường như chẳng có ai trong ngôi làng Vũ Khê hiện tại cả.
Tuy ngôi làng này không lớn lắm, nhưng có già có trẻ.
Làm gì có chuyện người trong thôn đều đột ngột di dời đi cơ chứ? Trừ phi, gặp phải tình huống đặc thù.]
[Trương Tử An: Đúng vậy, chúng ta thử qua xem trước, sau đó tùy cơ ứng biến vậy.
Thời gian không còn sớm nữa, đi nhanh hơn xíu thôi.]
[Biên Triết: Ừm, trên núi không an toàn cho lắm.
Chúng ta phải tranh thủ ra về trước lúc mặt trời lặn.
Bất quá, tôi luôn có một loại dự cảm không rõ, cũng không biết có phải đó là cảm giác lo lắng hay không.]
[Trương Tử An: Dự cảm không rõ? Anh có thể miêu tả cụ thể hơn không? Ý anh là, làng đang có dịch bệnh à? Hay là dã thú?]
[Biên Triết (lắc đầu): Không, Không phải loại cảm giác này.
Tôi cũng không thể miêu tả rõ ràng được.
Thôi kệ đi! Coi như tôi chưa nói gì cả.]
[Hai người tiến về phía làng Vũ Khê; chiếc bóng phía sau lưng họ bỗng nhiên run rẩy một cách quỷ dị.]
[Biên Triết (quay đầu lại): Kỳ lạ quá! Vừa rồi, dường như tôi cảm thấy có thứ gì đó nhìn chằm chằm vào lưng mình.]
[Trương Tử An: Có thứ gì đó nhìn chằm chằm vào lưng anh à? Hay do anh xem quá nhiều phim kinh dị trong thời gian gần đây, nên giờ gặp bất cứ chuyện gì cũng đều liên tưởng đến mấy cảnh phim đó?]
[Biên Triết: Anh nói cũng đúng! Có lẽ là vậy! Đi thôi.]
[cảnh đầu tiên kết thúc]
Sau khi nhanh chóng đọc xong kịch bản, Tiền Thương Nhất vội xoay đầu, nhìn về phía Mắt Ưng.
Bản thân là một người mới, đương nhiên hắn phải để mắt xem Mắt Ưng sẽ hành động ra sao, cuối cùng mới tự đưa ra quyết định cho chính mình.
Mắt Ưng bình tĩnh nói:
“Cứ đi tiếp.
Nếu cậu muốn rời khỏi đây, có thể chọn cách quay ngược trở về.
Bất quá, tôi không biết con đường quay về sẽ dẫn đến đâu hay sẽ xảy ra chuyện gì.
Do đó, tôi cũng không đề nghị cậu làm vậy.”
Tiền Thương Nhất lắc đầu:
“Tôi đi theo anh.”
Hai người bước dọc theo con đường nhỏ, tiến về phía trước.
Trên suốt quãng đời, chẳng ai mở lời chuyện trò.
Qua khoảng phút, cả hai di chuyển ngang một khúc cua; mà ở phía trước, ngôi làng nằm giữa miền rừng núi xanh thẳm đã hiện ra trước mắt.
Ngôi làng này, rõ ràng chính là điểm đến cần thiết của Biên Triết và Trương Tử An - làng Vũ Khê..