Hoá ra cảm giác đuối nước không thở được là thế này, biển giống như một cái lưới lớn. Thế mới đúng chứ, về sau Trần Nhược Khát nghĩ vậy, trên trái đất có 70% là biển, biển mới là chân tướng. Cậu nhìn thấy chiếc vòng bạc trên tay trái của mình dưới biển, thế nên nghĩ đến Hà Gia Hảo, nhưng tất cả trong giây lát, cậu chỉ còn cảm nhận được sự đau đớn khi mất đi dưỡng khí.
Đau đớn quá, mẹ ơi. Trần Nhược Khát nhắm mắt lại. Vì sao giữa chợ đông người, mẹ lại không nắm tay con? Vì sao lần nào mẹ cũng quên rằng con vẫn đang đứng ở cổng trường đợi mẹ đến đón? Mẹ có biết, về sau con nhận ra, bảo vệ đổi ca lúc 6 giờ đều nhìn con bằng ánh mắt thương hại không? Mẹ ơi, về sau con đã trở thành đại minh tinh rồi, rất nhiều người thích con, nhưng nhiều đến vậy vẫn không đủ để đỡ lấy con. Con biết mà sợ hãi vô cùng, sớm hay muộn gì họ cũng sẽ không còn thích con nữa, sớm hay muộn gì con cũng sẽ bị bỏ lại, giống như bây giờ đây.
Trần Nhược Khát đột nhiên mở mắt. Đầu cậu rất đau, trên trần trống không, mất đi tiêu điểm. Trần Nhược Khát thử cử động tay chân, cậu được kéo lên bờ rồi. Nhân viên y tế đến kiểm tra các triệu chứng cho Trần Nhược Khát rất nhanh. David đứng xa ngoài phòng bệnh nhìn theo. Lúc bác sĩ rời đi, David nói dưới tầng có rất nhiều fan đang đợi. Trần Nhược Khát mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể nghe hiểu một nửa. Khoảng thời gian nằm viện, cơ bản đều thế. Phòng làm việc tìm cho cậu một người trị liệu tâm lý chuyên nghiệp hơn. Nhưng ngay từ đầu Trần Nhược Khát đã không nói nên lời. Cậu chỉ ngồi dại ra trên sô pha trong phòng khám, cảm giác như trong cổ họng vẫn còn nước biển mặn đắng.
Đoàn phim vẫn còn một trợ lý đạo diễn đang hôn mê cấp cứu. Việc quay phim dừng vô thời hạn. Lúc ấy có một nửa người ở trên bờ, một nửa quay trên biển. Chị Hoa đi xin lỗi từng người tham gia vào việc sản xuất phim. Tất cả tiền chị có thể lấy ra thì đều đã đem đi bồi thường. Vốn chỉ là một bộ phim đầu tư nhỏ, so với việc nói là cậu sinh viên trong kịch bản đang theo đuổi tình yêu, chẳng bằng nói rằng chính chị đang điên cuồng theo đuổi giấc mơ.
Lúc thuê tàu, dân bản xứ đã nói rồi, khoảng thời gian này không nên ra biển. Nhưng thời gian quay phim gấp gáp, họ không thể trì hoãn được, là chị quyết định đưa bọn họ lên thuyền.
Chị Hoa rưng rưng nước mắt nhìn Trần Nhược Khát nói: "Xin lỗi, chị thật sự xin lỗi..."
Trần Nhược Khát ngờ vực nhìn chị, cậu muốn nói, cậu nghe không hiểu lắm, đầu óc xoay chuyển chậm quá. Muốn hiểu được nước mắt của chị trước, rồi mới lý giải lời chị nói, sau đó lý giải nguyên nhân chị tới gặp cậu.
Trần Nhược Khát hơi mệt mỏi vẫy tay với David.
David nói: "Cậu ấy muốn nghỉ ngơi, lần sau chị lại đến nhé."Trần Nhược Khát ôm chân mình, ngồi trên thảm dưới mép giường. Cảm giác hít thở không thông vẫn luôn ở đó. Cậu không thở được, trước mắt cứ như biển hỗn loạn. Lại có một người đi từ trong biển đến. Trần Nhược Khát vùi đầu vào khuỷu tay mình.
David ở bên cạnh nhẹ giọng nói: "Cậu ấy hơi mệt."
Trần Nhược Khát cảm thấy có người nhẹ nhàng ôm lấy cậu, có mùi hoa quả. Trần Nhược Khát ngẩng đầu, gương mặt Hà Gia Hảo như thể bị nước biển thấm ướt, khóc đến mức đâu đâu cũng là nước mắt. Lại là nước mắt.
Trần Nhược Khát vươn tay sờ lên mặt Hà Gia Hảo, lắc đầu với cậu.
_
Hà Gia Hảo gặp Trần Nhược Khát vào một tháng sau khi xảy ra chuyện. Cậu chẳng là gì của Trần Nhược Khát cả, cùng lắm chỉ có thể theo nhóm fan đứng dưới tầng đợi cậu tỉnh. Sau khi cậu tỉnh, phòng làm việc chỉ thông báo với bên ngoài rằng cậu sẽ dừng làm việc một thời gian để tĩnh dưỡng, rốt cuộc tình hình ra sao thì không ai biết.
Lúc chị Hoa đến thăm Trần Nhược Khát thì dẫn cả cậu vào. Hà Gia Hảo đi vào căn hộ của Trần Nhược Khát, tất cả các góc nhọn trong phòng đều đã được bọc lại bằng miếng bọt biển, trong bếp không có dụng cụ cắt gọt gì cả, cửa sổ đã được xử lí riêng. Trần Nhược Khát chỉ ngồi một mình trên sàn trong góc phòng, giống như một cỗ máy hỏng hóc đã hết sạch năng lượng.
Hà Gia Hảo không biết vì sao, nước mắt cứ liều mạng lăn xuống. Cậu còn mang bánh mì mình làm đến cho Trần Nhược Khát. Ánh mắt Trần Nhược Khát nhìn cậu mờ mịt lắm.
David nói Trần Nhược Khát gần như không thể giao tiếp và ăn uống bình thường được nữa. Những món này, bây giờ cậu đều không ăn được.
Hà Gia Hảo rơi nước mắt, cố gắng giải thích: "Bánh mì này là vị tôi mới làm, chưa ai được thử đâu. Tôi muốn cậu được thử đầu tiên. Trần Nhược Khát, tôi," Hà Gia Hảo ngẩng đầu nhìn thoáng quá David, nói: "Tôi có thể ở lại đâu lâu hơn chút nữa không? Một chút thôi cũng được."
Vẻ mặt David rất khó xử. Hà Gia Hảo cúi đầu. Cậu đặt cái túi trong xuống cạnh Trần Nhược Khát, nhẹ giọng nói: "Cậu nhớ ăn nhé."
Cậu đứng dậy muốn đi, Trần Nhược Khát kéo tay cậu lại.
Hà Gia Hảo quay đầu, ánh mắt Trần Nhược Khát nhìn cậu vẫn rất mờ mịt. Hà Gia Hảo lại ngồi xuống cạnh Trần Nhược Khát. David đi ra ngoài.
Chiều hôm đó, Hà Gia Hảo cứ yên tĩnh ngồi bên cạnh Trần Nhược Khát, chẳng làm gì cả, ngồi dưới khung cửa sổ có ánh chiều tà chiếu rọi vào. Hà Gia Hảo bỗng nhiên tỉnh táo lại, giơ tay nhìn giờ. Cậu muốn đứng dậy vào bếp lấy nước, Trần Nhược Khát lại túm chặt lấy cậu.
Hà Gia Hảo lại ngồi xuống, giải thích với cậu: "Tôi đi lấy nước, cậu muốn uống nước không?"
Trần Nhược Khát đứng lên theo cậu, đi vào phòng bếp uống nước.
Hà Gia Hảo đưa từng viên thuốc trong hộp thuốc cho Trần Nhược Khát, Trần Nhược Khát nghe lời uống hết.
Lúc David đến đó, Hà Gia Hảo nắm tay Trần Nhược Khát, đứng cạnh cửa sổ nhìn vườn hoa dưới sân khu nhà. Buổi tối, Hà Gia Hảo nằm trên giường cùng Trần Nhược Khát. Trần Nhược Khát cứ mở to mắt, không ngủ được. Hà Gia Hảo xoay người, chọc Trần Nhược Khát, nói: "Này, tôi kể chuyện trước giờ đi ngủ cho cậu được không?"
Hà Gia Hảo dỗ Hà Tiểu Mãn ngủ mấy năm nay, biết rất nhiều câu chuyện kể trước giờ ngủ. Trần Nhược Khát gật đầu. Hà Gia Hảo bắt đầu kể cho cậu nghe câu chuyện chú gà con đưa hoa quả cho cô vịt. Cậu kể sinh động như thật, còn đứng dậy diễn gà rồi sóc, rồi cả gấu chó. Trần Nhược Khát cứ nhìn cậu. Cuối cùng gà con cũng thành công tìm cô vịt.
Hà Gia Hảo nói: "Gà con giỏi quá nhỉ."
Trần Nhược Khát gật đầu.
Hà Gia Hảo nắn tay cậu, nói: "Cậu cũng giỏi lắm. Cậu cũng sẽ khoẻ lại thôi." Đôi mắt cậu lại nóng lên. Hà Gia Hảo bảo Trần Nhược Khát cũng ngồi dậy, nói: "Gần đây tôi đọc nhiều sách tâm lý học lắm, trong đó nói mỗi ngày ôm nhau năm lần sẽ có cảm giác được giúp đỡ đấy."
Cậu vươn tay ôm lấy Trần Nhược Khát, nói: "Sau này, chúng ta nhớ phải ôm nhau năm lần mỗi ngày nhé?"