Phiêu Miểu – Cầm đèn
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Phần 5: Cỏ kiếp sau
Chương 7: Ngọc Lang
Đêm hôm sau, không sao không trăng, gió lạnh thổi từng cơn. Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô chuẩn bị đi Diêm Phù Đồ. Nguyên Diệu lén đeo vài chuỗi vòng tay bằng gỗ đàn hương, còn đeo thêm vài chuỗi tràng hạt lên cổ, trong lòng còn giấu một thanh đoản kiếm bằng gỗ đào và một quyển “Kinh Kim Cang”.
Ly Nô thấy vậy, thì cào thư sinh một cái nói: “Đồ mọt sách chết tiệt, bỏ mấy thứ trong cửa hàng xuống!!”
Nguyên Diệu làm mặt méo nói: “Nếu không trở về được, thì những thứ này để cũng vô dụng. Ta chỉ là một người bình thường, đến một nơi tà ma như Diêm Phù Đồ, chín phần chết một phần sống, ít nhất phải mang theo vài thứ trừ tà thì mới yên tâm được.”
Bạch Cơ nói: “Nếu Nguyên Diệu cần mang theo một vài thứ để yên tâm thì cầm giùm ta đèn lồ ng sứa dạ quang. Ở Diêm Phù Đồ, cần dùng nó để chiếu sáng.”
Bạch Cơ đưa cho Nguyên Diệu một chiếc lọ thủy tinh nhỏ bịt kín.
Nguyên Diệu nhận lấy. Chiếc lọ thủy tinh nhìn không lớn nhưng rất nặng. Nguyên Diệu phải bỏ lại vòng tay, tràng hạt Phật, kiếm gỗ đào, và quyển “Kinh Kim Cang”, chỉ mang theo chiếc lọ thủy tinh.
Nguyên Diệu nhìn kỹ, bên trong lọ thủy tinh trống rỗng chẳng có gì.
Bạch Cơ lại đưa cho Nguyên Diệu một cái túi lụa màu tím ngọc bích: “Đây là bột ngọc mà sứa dạ quang thích ăn. Hãy giữ lấy, đến lúc sẽ cần.”
“Được.” Nguyên Diệu nhận lấy và đặt vào ngực áo.
Ly Nô biến thành mèo yêu chín đuôi, mạnh mẽ như hổ, trông rất đáng sợ. Trong đêm tối, mèo yêu chín đuôi phun ra ngọn lửa xanh, đôi mắt xanh biếc sáng rực.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu cưỡi lên mèo yêu tiến đến Diêm Phù Đồ. Yêu quái bốn chân đạp gió, lao nhanh trong đêm đen tĩnh mịch. Trên đường đi, Nguyên Diệu liên tục niệm Phật, chỉ mong có thể bình an vô sự.
Ngay cả trong đêm tối mờ mịt, vẫn có thể thấy Diêm Phù Đồ liên tục toát ra khí đen của tử vong từ xa. Khi Ly Nô đến gần Diêm Phù Đồ, mắt Nguyên Diệu trở nên tối đen, không thể nhìn thấy gì cả. Bên tai hắn không ngừng vang lên những tiếng kêu than xé lòng, rùng rợn.
Trong bóng tối, Nguyên Diệu run rẩy hỏi: “Ai đang kêu than vậy?”
Trong bóng tối, Bạch Cơ âm u nói: “Là những phi nhân trong địa ngục. Họ đang chịu đựng đủ loại cực hình, chịu đựng đủ loại đau đớn, chúng sinh tàn sát lẫn nhau, nuốt chửng lẫn nhau, nhưng không bao giờ chết. Họ trải qua nỗi đau bị giết hại từng năm từng tháng, hoàn toàn không thể thoát khỏi. Họ không sống, không chết, không có quá khứ, cũng không có tương lai.”
Trong bóng tối, Ly Nô âm u nói: “Chủ nhân, chúng ta phải xuống rồi.”
Bạch Cơ nói: “Được.”
Mèo yêu đáp xuống mặt đất. Bốn phía tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, tiếng kêu than rùng rợn, tiếng hét thảm thiết rõ ràng và chói tai: “A a…thật đau khổ…thật đau khổ…”
“Á a…nóng quá, đau quá…”
“Chân của ta, chân của ta mất rồi…á á…”
“Ruột bị kéo đứt rồi, thật đau khổ…”
Răng của Nguyên Diệu bắt đầu va vào nhau lập cập.
Bạch Cơ nói: “Nguyên Diệu, mở lọ thủy tinh thả sứa dạ quang ra.”
“Được.” Nguyên Diệu đáp. Hắn mò mẫm mở nắp lọ thủy tinh ra, một cơn gió lạnh cuốn lên, như có nhiều thứ lạnh lẽo trơn trượt chạm vào mặt hắn, trọng lượng của lọ thủy tinh dần dần nhẹ đi.
Nguyên Diệu nhìn xung quanh, vẫn là một màu đen kịt chẳng thấy sứa dạ quang đâu.
“Bạch Cơ, sứa dạ quang đâu? Sao ta không thấy gì cả?”
Bạch Cơ nói: “Rải hết bột ngọc trong túi ra rồi ngươi sẽ thấy.”
Nguyên Diệu lấy túi lụa ra, mở dây buộc, nắm một ít bột ngọc, nhưng tay hắn run rẩy liên tục, bột ngọc cứ từ kẽ ngón tay rơi ra, hắn đành nắm cả túi rải hết bột ngọc ra ngoài.
Bột ngọc vẽ một đường vòng cung trong không trung, kéo theo một tia sáng.
Khoảnh khắc ánh sáng của bột ngọc biến mất, Nguyên Diệu nhìn thấy một cảnh tượng thần kỳ, miệng há hốc.
Bắt đầu từ đường vòng cung của bột ngọc, trong bóng tối hiện lên những ngọn đèn xanh lam như dải Ngân Hà đầy sao trên trời. Nhìn kỹ, thì thấy những điểm sáng xanh đó không phải là đèn mà là những con sứa trong suốt. Chúng lấp lánh rực rỡ mềm mại như lụa, như những cây nấm phát sáng trong suốt, lơ lửng bồng bềnh trong không trung.
Dưới ánh sáng của sứa dạ quang, Nguyên Diệu nhìn thấy những khuôn mặt người nhăn nhó vặn vẹo, có kẻ da thịt nứt nẻ, có kẻ thất khiếu bốc khỏi. Những khuôn mặt người này không có thân thể, chúng đột ngột hiện lên trong bóng tối vô tận, trừng trừng nhìn Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô.
“Rầm…” Nguyên Diệu sợ đến mức không giữ nổi lọ thủy tinh, lưỡi hắn run rẩy, không nói được câu hoàn chỉnh: “Bạch… Bạch…”
Bạch Cơ lại cười lớn: “Ha ha, Nguyên Diệu, chúng ta đã đến địa ngục rồi!”
Miệng Nguyên Diệu đắng nghét, không nói nên lời. Một đống mặt người lao tới Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô nhảy lên, phun ra ngọn lửa yêu màu xanh, những khuôn mặt người lập tức lùi lại.
“Chủ nhân, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Mèo yêu hỏi Bạch Cơ.
Nơi mà ánh sáng của sứa dạ quang không chiếu tới là bóng tối vô biên vô tận. Trong bóng tối vô biên vô tận đó, truyền đến đủ loại âm thanh kinh hoàng làm hắn dựng tóc gáy.
Bạch Cơ nói: “Địa ngục đạo chia thành tám đại nhiệt địa ngục, tám đại hàn địa ngục, cận biên địa ngục và cô độc địa ngục. Chúng ta hiện tại có lẽ đang ở trong bát nhiệt địa ngục. Bát nhiệt địa ngục lại chia thành Đẳng Hoạt địa ngục, Hắc Thằng địa ngục, Hợp Chúng địa ngục, Khiếu Hoán địa ngục, Đại Khiếu Hoán địa ngục, Tiêu Nhiệt địa ngục, Đại Tiêu Nhiệt địa ngục và Vô Gián địa ngục. Chúng ta bây giờ chắc đang ở Đẳng Hoạt địa ngục. Ôi chao, địa ngục quá lớn, muốn tìm một người trong địa ngục thực không dễ dàng. Chúng ta hãy chờ ở đây để những hình nhân giấy đi tìm.”
Bạch Cơ lấy một xấp hình nhân giấy từ tay áo ra, đặt lên môi thổi một hơi. Những hình nhân giấy rơi xuống đất, hóa thành những người mặc áo trắng không có ngũ quan, di chuyển ra xung quanh. Tất cả những hình nhân giấy đều phát ra âm thanh vàng vọt, gọi to: “Ngọc Lang…Ngọc Lang…”
Nguyên Diệu mồ hôi lạnh, hỏi Bạch Cơ: “Nàng đến Diêm Phù Đồ là để tìm Ngọc Lang ư?”
Bạch Cơ đáp: “Không phải tìm Ngọc Lang, mà là xem Ngọc Lang có ở Diêm Phù Đồ không.”
Nguyên Diệu hỏi: “Ngọc Lang sẽ ở Diêm Phù Đồ sao?”
Bạch Cơ nói: “Không rõ. Nhưng cỏ ba đời không thấy được quá khứ, hiện tại và tương lai của Ngọc Lang, rất có thể là hắn đã bị mắc kẹt ở Diêm Phù Đồ.”
Nguyên Diệu nuốt nước bọt, ngồi chờ với Bạch Cơ. Những khuôn mặt người càng lúc càng tiến gần, liên tục nhỏ xuống chất lỏng hôi tanh, chúng mở to những cái miệng máu, dường như muốn nuốt chửng Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô vào miệng. Ly Nô không ngừng phun ra ngọn lửa xanh, ngăn cản những khuôn mặt tiến lại. Nhưng rõ ràng, ngọn lửa của Ly Nô không thể ngăn cản đám quỷ ngục hoành hành.
Nguyên Diệu rầu rĩ nói: “Bạch Cơ, Ly Nô lão đệ sắp không chịu nổi rồi, ngươi cũng phun lửa đi.”
Bạch Cơ cười nói vào tai Nguyên Diệu: “Lửa rồng không những sẽ thiêu đốt quỷ, mà còn khiến Nguyên Diệu thành tro bụi nữa.”
Nguyên Diệu rơi nước mắt: “Bây giờ như thế này ta cũng sẽ bị những khuôn mặt này ăn mất thôi?”Bạch Cơ nói: “Đứng yên cũng chẳng thú vị. Hiếm khi đến địa ngục, chúng ta hãy đi tham quan một chút nào.”
Ly Nô nói: “Chủ nhân, nếu đi đến Vô Gián địa ngục thì chúng ta thật sự không thể trở về nữa đâu.”
“Không sao.” Bạch Cơ cười: “Có đèn dẫn hồn mà.”
Ly Nô lo lắng nói: “Ý của Ly Nô là càng đi vào trong, quỷ ngục không chỉ càng nhiều mà còn càng hung ác, chỉ sợ khó thoát thân.”
Bạch Cơ nói một câu không liên quan: “Ta đói rồi. Muốn ăn khuya.”
Nguyên Diệu tức giận nói: “Lúc này mà ngươi còn muốn ăn khuya nữa? Chúng ta sắp trở thành bữa khuya của những ác quỷ này rồi! Ta kiếp trước đã làm gì sai trái…”
Bạch Cơ cười tươi cắt lời Nguyên Diệu: “Nguyên Diệu đừng giận, chúng ta hãy đi dạo địa ngục giải khuây nào.”
Bạch Cơ nói với Ly Nô: “Đi vào trong.”
“Vâng, chủ nhân.” Ly Nô đáp.
Ly Nô cõng Bạch Cơ và Nguyên Diệu tiến sâu vào Diêm Phù Đồ, sứa dạ quang luôn bay quanh họ, chiếu sáng cảnh vật xung quanh. Không chiếu thì không sao, chiếu rồi chỉ làm Nguyên Diệu sợ đến run rẩy cả người.
Dưới ánh sáng ban đêm, rất nhiều con quỷ đang đi trong hoang dã, trên tay họ mọc ra móng vuốt sắt, gặp nhau là cào xé nhau. Họ bị cào nát da thịt, máu thịt lẫn lộn. Khi máu chảy hết, họ ngã xuống nằm đó. Tuy nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, khiến da thịt họ học mới lại hoàn toàn. Họ lại đứng lên, tiếp tục đi, gặp nhau lại cào xé nhau. Lặp đi lặp lại, không ngừng chịu đau đớn.
Bạch Cơ cười nói: “Đây là Đẳng Hoạt địa ngục, nếu không may bị kẹt ở đây thì ta và Nguyên Diệu sẽ trở thành như vậy, ta cào một cái, Nguyên Diệu cào một cái, ta lại cào một cái, Nguyên Diệu lại cào một cái. Vui lắm đúng không?”
Nguyên Diệu run rẩy nói: “Không… vui…”
Khi Ly Nô đi qua, những quỷ ngục ngừng cào xé nhau, chuyển sang đuổi theo Ly Nô.
Ly Nô lại đi qua hai nơi, một nơi quỷ ngục bị trói bằng dây sắt nóng đỏ, có ác quỷ mặt xanh răng nhọn dùng rìu chém họ, dùng cưa sắt cưa họ. Một nơi có hai ngọn núi sắt khổng lồ, quỷ ngục chen chúc giữa hai ngọn núi sắt, bị ép nát thịt xương, trở thành thịt băm.
Bạch Cơ cười nói: “Đây là Hắc Thằng địa ngục và Hợp Chúng địa ngục, thú vị không, Nguyên Diệu?”
Răng Nguyên Diệu va nhau lập cập, miệng đắng nghét.
Khi Ly Nô đi qua, những quỷ ngục trong Hắc Thằng địa ngục và Hợp Chúng địa ngục đua nhau đuổi theo làm đen kịt cả một vùng.
Ly Nô cõng Bạch Cơ và Nguyên Diệu lại đi qua Khiếu Hoán địa ngục, nơi nơi toàn là tiếng r3n rỉ không dứt, họ bị đổ lửa nóng vào miệng, thiêu đốt ruột gan, và Tiêu Nhiệt địa ngục, nơi quỷ ngục nằm trên sắt nóng đỏ, bị cây gậy nóng đập nát từ đầu đến chân thành thịt băm. Quỷ ngục đuổi theo Ly Nô càng ngày càng nhiều, dày đặc cả một vùng, Nguyên Diệu rợn tóc gáy, không dám quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Ba người đến điểm cuối của bát nhiệt địa ngục…Vô Gián địa ngục, Nguyên Diệu nhìn cảnh tượng khủng khiếp trước mắt, không còn hi vọng sống sót để thoát khỏi Diêm Phù Đồ.
Nguyên Diệu yếu ớt nói: “Bạch Cơ, nếu chúng ta không ra được thì sẽ thế nào?”
Bạch Cơ cười nói: “Có lẽ sẽ bị những quỷ ngục này ăn mất, sau đó trở thành một trong số chúng, không có suy nghĩ, không có linh hồn, không có kiếp trước, không có kiếp sau, chỉ có nỗi đau và sợ hãi vô tận.”
Bạch Cơ chắp tay kết ấn pháp, miệng lẩm nhẩm một câu chú: “Quay về!”
Trong bóng tối, không có hình nhân giấy nào quay lại.
Một lúc sau, một hình nhân giấy bị cháy chỉ còn nửa thân lơ lửng bay về.
Bạch Cơ đưa tay ra, hình nhân giấy dừng trên lòng bàn tay nàng. Hình nhân giấy “bùng” lên một ngọn lửa, cháy hóa thành tro.
Bạch Cơ lẩm bẩm: “Không tìm thấy Ngọc Lang. Xem ra, Ngọc Lang không ở Diêm Phù Đồ rồi.”
Ly Nô dừng lại trên một tảng đá, phun ra một luồng lửa xanh, đẩy lùi một đám quỷ ngục đang tràn đến.
“Chủ nhân, quỷ ngục ngày càng nhiều.”
Bạch Cơ quay đầu nhìn lại, trên không trung có một đám khuôn mặt dữ tợn tiến gần, dưới đất có vô số quỷ ngục mặt xanh răng nhọn, hoặc thân thể không lành lặn, không ngừng từ xa tiến lại, bao vây Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô.
Ly Nô.
Nguyên Diệu nuốt nước bọt, nói: “Ta có một lời trăn trối, muốn nói trước đã.”
Ly Nô mắng: “Đồ mọt sách ngốc, im cái miệng quạ của ngươi lại đi!”
Bạch Cơ nói: “Người sắp chết, lời nói cũng hay hơn. Hiên Chi cứ nói đi.”
“Ừm, lần trước ta nói muốn cưới một cô nương chăm chỉ và hiền lành, sau đó lại nghĩ rằng cô nương này lười một chút cũng không sao… Ta chăm chỉ hơn một chút chắc chắn có thể chăm sóc nàng ấy…”
“Hả?!” Bạch Cơ nói: “Hiên Chi muốn nói điều đó sao?”
“Thế ngươi nghĩ là gì?” Nguyên Diệu tức giận nói.
“Ta tưởng Hiên Chi sẽ nói giấu mấy xâu tiền ở đâu chứ.”
“Haha, ta cũng muốn biết tiền riêng của mọt sách giấu ở đâu.” Ly Nô cười nói.
Nguyên Diệu tức giận nói: “Dù có chết ta cũng không nói nơi giấu tiền cho các ngươi!”
Ba người đang cãi vã thì một đám quỷ ngục tiến tới, như muốn nuốt chửng ba người. Một con quỷ ngục như rắn khổng lồ há to miệng máu lao về phía Ly Nô. Trên thân rắn đầy những khuôn mặt người dày đặc, da thịt đều thối rữa, chảy đầy mủ máu.
Ly Nô nhảy lên một cái, cõng Bạch Cơ và Nguyên Diệu né tránh cú tấn công. Nhưng không may, khi rắn lướt qua, một khuôn mặt trên thân rắn há miệng cắn vào chân trái của Nguyên Diệu, kéo hắn xuống.
“A… a a…” Nguyên Diệu rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Dưới vực sâu vạn trượng, là một hồ lửa hồng liên sôi sục.
Nguyên Diệu chúc đầu xuống, lao thẳng vào hồ lửa hồng liên, bên tai hắn là tiếng gió rít gào, trước mắt là hình ảnh của những ác quỷ chết thảm hiện lên. Cảnh tượng đảo ngược, mờ ảo như ảo giác, giống như sắp chạm vào cái chết.
Nguyên Diệu nghĩ rằng mình chắc chắn chết, nhắm mắt lại.
Ngay lúc Nguyên Diệu nhắm mắt, trong bóng tối phát ra một ánh sáng trắng chói lóa. Một tiếng long ngâm hùng mạnh vang lên, trên chấn thiên vũ, dưới kinh hoàng hoàng tuyền.
Nguyên Diệu mở mắt ra, nhìn thấy một con rồng trắng khổng lồ bốc lửa bay lượn trên không trung địa ngục, ngẩng đầu phát ra một tiếng ngâm dài.
Rồng trắng rất lớn, thân hình như rắn linh, sừng như san hô, móng vuốt như lưỡi liềm, râu như giáo, uy mãnh mà đẹp đẽ. Con quỷ ngục như rắn giãy dụa dưới móng vuốt rồng như một con giun.
Trên thân rồng trắng phủ đầy ngọn lửa vàng và màu lam, chiếu rọi bóng tối của bát nhiệt địa ngục. Đồng tử rồng trắng ánh lên vàng rực, vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn. Đột nhiên, râu rồng dựng đứng, há miệng rộng, một cơn gió lốc nóng rực cuốn qua, các quỷ ngục trong bát nhiệt địa ngục đều bị nuốt vào bụng rồng.
Nguyên Diệu chỉ cảm thấy một cơn gió lốc nóng rực cuốn lấy mình, một lực mạnh hút hắn vào miệng rồng.
“Mọt sách!!” Trong khoảnh khắc nguy cấp, một con thú như hổ mạnh mẽ lao qua dùng vuốt nhắm lấy cổ Nguyên Diệu, kéo hắn ra.
Con thú cõng Nguyên Diệu, nhảy vài cái tránh khỏi lửa rồng, đi đến nơi an toàn.
Nguyên Diệu từ xa nhìn lại, các sinh linh trong bát nhiệt địa ngục cùng với ngọn lửa địa ngục liên tục bị nuốt vào bụng rồng. Chẳng mấy chốc, vô gián địa ngục chỉ còn lại một mảnh hoang vắng và tối tăm vô tận.
Rồng trắng ngẩng đầu phát ra một tiếng ngâm dài làm rung chuyển cả trời đất. Nó bay về phía Nguyên Diệu và Ly Nô, đối diện họ trên không trung. Nó có dáng vẻ mạnh mẽ, khí thế như cầu vồng, toàn thân toát ra một vẻ đẹp tràn đầy sức mạnh. Trong ngọn lửa, nó cúi đầu, đôi mắt vàng ấm áp nhìn Nguyên Diệu: “Hiên Chi, nhân lúc ta còn ngon miệng, ta sẽ ăn ngươi luôn nhé?”
Nguyên Diệu tức giận nói: “Đừng hòng!”
“Hiên Chi thật keo kiệt!” Rồng trắng không vui nói.
Một ngọn lửa màu vàng đỏ bốc lên, rồng trắng trong ngọn lửa biến thành một nữ nhân yểu điệu bước đi trong không trung, trang sức kêu leng keng đi về phía Nguyên Diệu.
Bạch Cơ vỗ bụng, nói: “A a, ăn no thật, nhưng hơi nóng. Hiên Chi, về nhà pha cho ta một ly trà mát nhé.”
Ly Nô bĩu môi nói: “Chủ nhân, sao người ăn hết rồi? Không để lại cho Ly Nô hai con.”
Bạch Cơ đưa tay lên vỗ đầu con thú: “Ly Nô vẫn nên về ăn cá khô đi. Ngươi tạm thời chưa chịu được nghiệp hỏa hồng liên của địa ngục, ăn quỷ ngục sẽ thiêu rụi ngũ tạng lục phủ.”
Miệng Nguyên Diệu đắng nghét: “Bạch Cơ, Ly Nô huynh đệ, bớt nói nhảm đi, chúng ta mau quay về nào.”
Bạch Cơ nói: “Nếu Ngọc Lang không ở trong Diêm Phù Đồ, vậy chúng ta quay về thôi.”
Bạch Cơ lấy ra một cái bọc nhỏ, cẩn thận mở ra.
Dưới ánh sáng của đom đóm biển, Nguyên Diệu nhìn thấy một cái đèn hình hoa sen ngàn cánh. Bạch Cơ đưa ngón tay chạm nhẹ vào trung tâm của đèn. Trên nhụy h0a sen bỗng tỏa ra một ngọn lửa vàng. Đèn sen vàng từ từ nổi lên không trung, các đom đóm biển tụ lại, ánh đèn vàng và ánh sáng xanh hòa quyện vào nhau nhìn đẹp như mơ.
Nguyên Diệu nhìn ngọn đèn vàng, há hốc mồm: “Đây là… đèn dẫn hồn sao?”
Bạch Cơ cười nói: “Phải. Rất đẹp phải không? Thật không muốn trả lại cho quỷ vương.”
Ly Nô nói: “Chủ nhân, vậy thì đừng trả lại. Quỷ Vương luôn thèm muốn bảo vật trong Phiêu Miểu các, còn hay nói xấu người sau lưng, lần này mượn người đèn dẫn hồn cũng không có ý tốt, rõ ràng muốn người bị kẹt trong Diêm Phù Đồ không bao giờ trở về được nữa, để hắn thừa hưởng bảo vật trong Phiêu Miểu các của ngài thôi.”
Bạch Cơ nói: “Dù không muốn trả, cũng biết hắn không có ý tốt nhưng vẫn phải trả. Làm người phải giữ chữ tín.”
“Chủ nhân, chúng ta là phi nhân.”
Bạch Cơ cười nói: “Phi nhân cũng vậy.”
Nguyên Diệu đau khổ nói: “Chúng ta có thể quay lại Phiêu Miểu các trước rồi hãy bàn những vấn đề khác được không?”
“Hiên Chi nói có lý.” Bạch Cơ nói.
“Cũng được.” Ly Nô nói.
Trong vô gián địa ngục, trên đường Hoàng Tuyền, một ngọn đèn vàng nổi lên trong bóng đen vô tận, chỉ dẫn Bạch Cơ, Nguyên Diệu, Ly Nô qua sự chết chóc và hoang tàn vô biên.
Bạch Cơ, Nguyên Diệu và Ly Nô theo đèn dẫn hồn bước đi, băng qua núi lửa, biển máu, đống xác chết, trải qua kiếp trước, hiện tại và tương lai. Ba người đi rất lâu, xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng gió rít.
“Hu hu… hu hu hu…”
Đột nhiên, Nguyên Diệu nghe thấy tiếng ai đó đang khóc. Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy một màu đen vô tận, không thấy gì cả.
“Bạch Cơ, hình như có ai đó đang khóc ấy.”
Bạch Cơ nhìn quanh, lắng tai nghe nhưng không nghe thấy gì.
“Không có ai khóc cả.”
” Hu hu… hu hu hu…” tiếng khóc rõ ràng hơn.
Nguyên Diệu nói: “Rõ ràng có người đang khóc.”
“Hiên Chi nghe lầm rồi.”
“Ly Nô lão đệ thính tai, để nó nghe thử xem.”
Ly Nô nghiêng tai nghe, ngoài tiếng gió thì không có gì cả.
“Đâu có ai khóc? Mọt sách ngốc, ngươi sợ quá hóa điên rồi sao?”
“Hu hu… hu hu hu…” tiếng khóc càng rõ ràng như ngay bên tai.
Nguyên Diệu nói: “Ta không điên. Thật sự có người đang khóc.”
“Hiên Chi nghe lầm rồi.” Bạch Cơ không để ý Nguyên Diệu, tiếp tục đi tới trước.
Ly Nô cũng không để ý Nguyên Diệu, tiếp tục đi tới trước.
Nguyên Diệu lắng nghe kỹ thì thấy tiếng khóc ngay bên tai. Hắn cúi đầu nhìn, dưới đất có một bộ xương trắng, bộ xương trắng xóa nổi bật giữa tro tàn.
Giống như bị một sức mạnh bí thu hút, Nguyên Diệu cúi người nhặt mảnh xương lên.
Khi tay chạm vào xương thì giống như bị sét đánh, Nguyên Diệu ngã xuống đất. Bạch Cơ và Ly Nô đi phía trước, không phát hiện Nguyên Diệu ngã, họ càng lúc càng xa.
Trong lúc mơ màng, Nguyên Diệu nghe thấy tiếng ai đó đang khóc: “Hu hu… hu hu hu…”
Nguyên Diệu hỏi: “Ai đang khóc?”
“Là ta.” Một giọng nam trầm ấm nói.
“Tại sao ngươi khóc?”
“Ta bị kẹt trong Diêm Phù Đồ nhiều năm, ta phải rời khỏi đây nhưng không có cách nào khác. Vị hôn thê của ta còn đang chờ ta ngoài kia, ta phải rời khỏi đây. Hu hu…”
Nguyên Diệu thở dài: “Thật đáng thương. Bị kẹt trong Diêm Phù Đồ, hẳn là rất khổ sở.”
“Ngươi hình như đang định rời khỏi Diêm Phù Đồ, có thể mang ta theo không? Hu hu…”
Nguyên Diệu nói: “Tất nhiên là được. Chúng ta cùng đi nhé.”
“Tuyệt quá.” Giọng nói trở nên vui vẻ.
Nguyên Diệu mắt tối sầm, mất ý thức giống như bị một vật cùn đánh vào sau gáy vậy.
Đi được một đoạn, Bạch Cơ quay đầu nói: “Con đường Hoàng Tuyền này đi thật cực nhọc. Hiên Chi thấy sao?”
Phía sau trống không, không thấy Nguyên Diệu đâu cả.
Bạch Cơ ngạc nhiên: “Ê? Hiên Chi đâu rồi?”
Ly Nô dừng bước quay lại, không thấy Nguyên Diệu thì mắng: “Cái tên mọt sách ngốc này, chắc là ngại đường xa cực khổ chạy đâu đó trốn rồi!”
Bạch Cơ nói: “Hiên Chi nhát gan, chắc không dám chạy lung tung trong Diêm Phù Đồ này đâu.”
Ly Nô nói: “Quỷ ngục trong bát nhiệt địa ngục đều bị chủ nhân ăn hết rồi, mọt sách ngốc cũng không có lý do gì bị quỷ ngục bắt đi cả.”
Bạch Cơ suy nghĩ một lúc, nói: “Quay lại tìm xem.”
Ly Nô nói: “Đèn dẫn hồn chỉ được đi tới, không được quay lại, đường Hoàng Tuyền không thể đi ngược nếu không sẽ không ra được.”
Ngọn đèn dẫn hồn vàng vẫn tiếp tục di chuyển, không dừng lại.
Bạch Cơ do dự một lúc, rồi quay đầu đi ngược lại.
“Ly Nô, ngươi cứ theo đèn dẫn hồn đi trước, ta quay lại tìm. Hiên Chi chưa trả hết nợ, không thể để hắn ở lại Diêm Phù Đồ được.”
Ly Nô suy nghĩ một chút, cũng quay lại theo Bạch Cơ: “Ly Nô cũng sẽ đi cùng chủ nhân, không thể để tên mọt sách ngốc lười biếng trốn việc trong Diêm Phù Đồ được.”
Bạch Cơ và Ly Nô vừa đi ngược lại được hơn mười bước thì một thư sinh mặc áo xanh rách rưới, mờ mịt, mơ màng xuất hiện. Bạch Cơ và Ly Nô nhìn kỹ, không phải Nguyên Diệu thì là ai nữa đây.
Ly Nô mắng: “Tên mọt sách ngốc này, ngươi đã đi đâu vậy?”
Nguyên Diệu lí nhí nói: “Ta vừa mới không may ngã một cái…”
Bạch Cơ nhìn chằm chằm vào Nguyên Diệu, đôi mắt vàng lóe sáng.
Ly Nô thở phào nhẹ nhõm: “Đúng là vô dụng, nhưng may mà đã trở lại.”
Nguyên Diệu thấy Bạch Cơ nhìn chằm chằm vào mình thì vội cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của nàng.
Bạch Cơ cười nhạt: “Ra khỏi Diêm Phù Đồ đã rồi nói tiếp.”
Ly Nô nhìn vào đèn dẫn hồn chỉ còn một chút ánh sáng vàng ở xa, nói: “Để tránh xảy ra sự cố, Ly Nô sẽ cõng chủ nhân và tên mọt sách ngốc ra khỏi Diêm Phù Đồ.”
“Được.” Bạch Cơ đáp.
Ly Nô cõng Bạch Cơ và Nguyên Diệu, đuổi theo đèn dẫn hồn, tiếng gió rít gào, lửa ngục bùng cháy. Đèn dẫn hồn dẫn Ly Nô vượt qua ba ngọn núi lớn, ba con sông, ba khu rừng, ba bãi đầm lầy, cuối cùng họ đã thấy bầu trời sao. Họ đã ra khỏi Diêm Phù Đồ.
Ly Nô đặt Bạch Cơ và Nguyên Diệu xuống, biến thành một con mèo đen nhỏ.
Bạch Cơ cất đèn dẫn hồn vào tay áo.
Bạch Cơ ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, rồi quay đầu nhìn Nguyên Diệu. Trên đất rải rác vài viên đá máu quỷ màu đỏ. Nguyên Diệu cúi xuống nhặt ba viên. Ánh sao chiếu lên khuôn mặt nghiêng của hắn, một giọt nước mắt rơi xuống.
Con mèo đen nhảy lên vai Nguyên Diệu, duỗi móng vỗ đầu hắn: “Tên mọt sách ngốc này, ngươi nhặt mấy viên đá vỡ này làm gì? Ta cõng ngươi ra ngoài đau lưng muốn chết, giờ ta không muốn đi nữa, ngươi cõng ta về Phiêu Miểu các.”
Nguyên Diệu không phản ứng gì.
Bạch Cơ bước đến gần Nguyên Diệu, đưa tay nâng cằm hắn lên, dùng đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi là ai? Tại sao lại nhập vào thân thể của Hiên Chi?”
Nguyên Diệu mở miệng, giọng nói thay đổi, trở nên trầm ấm: “Ta là Ngọc Lang.”
Bạch Cơ nhướng mày: “Ngươi là Ngọc Lang? Vị hôn phu của Doanh Doanh cô nương?”
Nguyên Diệu gật đầu: “Đúng vậy.”
Ly Nô nhảy xuống, nhìn chằm chằm vào Nguyên Diệu, ngạc nhiên nói: “Ê, người ta cõng ra không phải mọt sách ngốc?!! Mà là một con chồn hoang ư?!!”
Bạch Cơ cười lớn: “Haha, quả không hổ là Hiên Chi, ta tìm mãi không thấy hắn lại dễ dàng có được! Ngọc Lang công tử, đêm nay ta đến Diêm Phù Đồ là để tìm ngươi.”
Nguyên Diệu nói: “Ngươi là ai? Tại sao lại tìm ta?”
Bạch Cơ nói: “Phiêu Miểu các, Bạch Cơ. Doanh Doanh cô nương đến Phiêu Miểu mua một nguyện vọng, để thực hiện nguyện vọng đó nên ta đã đến Diêm Phù Đồ tìm ngươi.”
Nguyên Diệu rơi nước mắt, lẩm bẩm: “Doanh Doanh, Doanh Doanh nàng có khỏe không? Nàng hiện đang ở đâu? Ta nghe thấy Doanh Doanh gọi ta… Ta hình như đã ở Diêm Phù Đồ rất lâu, nàng chắc chắn đã lấy phu quân rồi? Ta có lỗi với nàng, không thực hiện được lời hứa mang đá máu quỷ về cưới nàng.”
Bạch Cơ nói: “Doanh Doanh cô nương đang chờ ngươi, vẫn luôn chờ ngươi.”
Nguyên Diệu khóc nức nở: “Doanh Doanh…”
Bạch Cơ hỏi: “Những năm qua ngươi luôn ở trong Diêm Phù Đồ sao?”
“Đúng vậy.” Nguyên Diệu nói, hắn chìm vào hồi tưởng. Nhiều năm trước, vào một ngày nọ, hắn vừa đến ngoài Diêm Phù Đồ, chuẩn bị nhặt vài viên đá máu quỷ rồi lập tức rời đi thì ai ngờ có một cơn bão ập đến, cuốn hắn vào trong Diêm Phù Đồ. Diêm Phù Đồ tối đen, hắn không thấy gì, trong lòng hoảng loạn nên chạy lung tung. Một con quái vật khổng lồ như con rắn lớn đi qua nuốt hắn vào bụng: “Ta bị một con quái vật toàn thân là mặt người nuốt vào bụng, một mảnh xương của ta bị nó nhổ ra, rơi vào một nơi nào đó trong Diêm Phù Đồ. Hồn ta hóa thành một gương mặt trên người nó. Từ đó ta không còn ký ức, luôn mơ mơ màng màng, không nghĩ không nhớ, quên mất mình từ đâu đến, cũng quên mất mình đi đâu. Cho đến đêm nay khi ta nghe thấy Doanh Doanh gọi tên ta, gọi hết lần này đến lần khác thì đột nhiên nhớ ra vài chuyện. Ta là Ngọc Lang, ta có một vị hôn thê đang chờ ta về, ta phải rời khỏi Diêm Phù Đồ. Ta biết không ai có thể rời khỏi Diêm Phù Đồ nên lòng rất buồn, nên mới bật khóc. Vị huynh đệ tốt này nghe thấy tiếng khóc của ta bèn dừng bước. Ta nhờ hắn mang ta ra khỏi Diêm Phù Đồ, và hắn đồng ý. Vì vậy ta mới mượn tạm thân thể của hắn.”
Ly Nô lẩm bẩm: “Tên mọt sách ngốc đúng là tốt bụng quá mức.”
Bạch Cơ nhíu mày: “Ngọc Lang công tử bị quỷ ngục nuốt vào bụng, còn từng hóa thành quỷ ngục sao?”
Nguyên Diệu gật đầu.
Bạch Cơ chìm vào im lặng.
Nguyên Diệu vội nói: “Giờ ta đã khôi phục ý thức, cũng đã ra khỏi Diêm Phù Đồ.”