Phiêu Miểu – Cầm đèn
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Phần 5: Cỏ kiếp sau
Chương 4: Đồi Mồi
Nguyên Diệu trở lại gian ngoài, nhìn thoáng qua A Thiền và hai Hồ Cơ đang say ngủ, sợ làm phiền họ, hắn nhẹ nhàng bước tới bên cửa sổ, ngồi xuống tiếp tục suy ngẫm bài thơ dài.
Đã là canh hai, phường Bình Khang vẫn rực rỡ ánh đèn, rôm rả vô cùng. Trong màn đêm, hương thơm của phấn son và rượu ngon hòa quyện lẫn nhau, tiếng đàn sáo và tiếng cười nói vọng lại từ xa.
“Đêm ánh nến lấp lánh trong cung điện hoa, nụ cười ngàn vàng sao tiếc chi. Dây đàn quyến rũ, mày tóc xanh như tùng, khúc hát yêu kiều, xiêm y đỏ thắm…” Nguyên Diệu cầm bút viết được hai câu rồi mắc kẹt. Hắn ngẩng đầu nhìn trăng để tìm kiếm cảm hứng. Chẳng bao lâu, cảm hứng không đến mà cơn buồn ngủ lại ập đến, hắn lập tức ngủ gục.
Nguyên Diệu mơ một giấc mơ.
Trong mơ, hắn đi dạo trong những con hẻm ở phường Bình Khang. Sâu trong con hẻm tối tăm có bóng dáng ai đó lẻ loi, có con vật gì đó đang bò lổm ngổm.
“Ùm…” Nguyên Diệu dẫm phải một vũng nước. Hắn cúi đầu nhìn, giật mình kinh hãi. Dưới chân hắn là vũng máu tươi. Máu không ngừng chảy từ cao xuống thấp trong con hẻm. Nguyên Diệu lấy hết can đảm đi theo dòng máu.
Dù ánh trăng sáng tỏ, nhưng sâu trong con hẻm lại mờ mờ không rõ.
Nguyên Diệu mơ hồ thấy một nữ nhân mặc váy dài màu đồi mồi đang quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào một bóng đen, phát ra tiếng nhai đồ ăn. Dưới bóng đen đó, máu tươi không ngừng tuôn trào, mùi tanh nồng nặc khắp nơi.
Nguyên Diệu tiến đến gần, nữ nhân bất ngờ ngẩng đầu. Nàng ta rất đẹp, lông mày cong, đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng đồng tử lại nhỏ như sợi chỉ. Thấy Nguyên Diệu, đôi môi đỏ của nàng ta nở một nụ cười, bên khóe miệng trái có một nốt ruồi đen, càng thêm phần quyến rũ. Nơi vốn dĩ là tai người, lại mọc ra đôi tai mèo.
Nguyên Diệu giật mình, nhìn xuống đất thì thấy một nam nhân nằm tr@n truồng, bụng bị xé toang, nội tạng tràn ra khắp nơi. Con miêu nữ đang nhai gan của nam nhân, máu đỏ chảy ròng ròng quanh khóe miệng.
Xung quanh con miêu nữ còn có ba nữ nhân, mỗi người đang nhai một xác người bị mổ bụng. Máu của bốn xác chết chảy theo con hẻm, tụ lại thành vũng nước. Ba nữ nhân kia cũng rất đẹp, nhưng đều không phải con người, một người có vảy rắn, một người mũi đại bàng, một người kéo đuôi bọ cạp, họ vùi đầu vào nội tạng của xác người, ăn ngon lành.
“Trời ơi…” Nguyên Diệu quay lại, bỏ chạy.
Con miêu nữ nhanh như chớp lại chắn đường hắn. Xà nữ, đại bàng cái, bọ cạp cái cũng vây quanh.
Nguyên Diệu sợ run chân, khóc lóc cầu xin: “Bốn đại tỷ tha mạng, đừng ăn ta, ta gầy lắm, không ngon đâu…”
Con miêu nữ quay quanh Nguyên Diệu một vòng, hít hít ngửi ngửi, môi đỏ nhếch lên: “Trên người ngươi có mùi của Ly Nô… Ngươi từ Phiêu Miểu các đến sao?”
Nguyên Diệu không dám nhìn bốn người, cúi đầu run rẩy. Hắn nhìn xuống, phát hiện bốn người đều mang giày đỏ. Không biết là bị nhuộm máu hay là đỏ sẵn. Nhớ đến lời cảnh báo của Ly Nô, Nguyên Diệu càng sợ, không dám trả lời đúng hay sai. Những nữ nhân mang giày đỏ này sẽ ăn hắn, rồi lấy sinh hồn của hắn để luyện thuốc bất tử sao?
Xà nữ nói: “Đồi Mồi, đừng lắm lời với hắn nữa. Ăn đi.”
Con miêu nữ thè chiếc lưỡi hồng, li3m môi: “Thôi bỏ đi. Hắn là người của Phiêu Miểu các, con yêu long đó rất khó đối phó, ngạ quỷ đạo và Phiêu Miểu các không xâm phạm lẫn nhau, đừng gây thêm phiền phức.”
Con miêu nữ là thủ lĩnh, nàng ta nói bỏ đi, xà nữ, đại bàng cái, bọ cạp cái cũng không nói gì nữa.
Con miêu nữ nói với Nguyên Diệu: “Thư sinh, đi đi. Nhớ gửi lời chào của ta đến Ly Nô.”
Con miêu nữ đẩy Nguyên Diệu một cái, hắn ngã nhào, lăn xuống con hẻm. Nguyên Diệu ngã đau điếng, đầu đập vào tảng đá nhô ra, ngất xỉu.
Sáng hôm sau, Nguyên Diệu tỉnh dậy, trời đã sáng. Hắn phát hiện mình đang nằm trên chiếu tre trong nhãc phòng, A Thiền và hai cô nương Hồ Cơ ngủ vạ vật xung quanh, vẫn chưa tỉnh. Gian trong không có động tĩnh gì, chắc Vi Ngạn và Dạ Lai cũng chưa tỉnh.
Nguyên Diệu mừng thầm, tốt quá, cảnh tượng thấy con miêu nữ, xà nữ, đại bàng cái, bọ cạp cái ăn người tối qua chỉ là một cơn ác mộng.Đêm qua uống nhiều, Nguyên Diệu thấy buồn tiểu, bèn mặc áo ngoài đi nhà xí. Trên đường từ từ nhà xí về, vì các phòng nhã trong hành lang đều giống nhau nên hắn đã bị lạc.
Nguyên Diệu đi trong hành lang, cố nhớ lại đường. Đột nhiên, từ một nhã phòng có một nam một nữ bước ra. Cả hai người này Nguyên Diệu đều quen, nhưng họ đi cùng nhau khiến hắn thấy kỳ lạ, có gì đó không đúng.
Nam nhân thấy Nguyên Diệu, cười nói: “Chẳng phải đây là Hiên Chi sao?”
Nguyên Diệu cũng cười: “Thật tình cờ, lại gặp được huynh ở đây.”
Nam nhân họ Bùi, tên Tiên, tự Trung Hoa. Bùi Tiên làm quan võ trong triều, là Đại tướng quân Kim Ngô Vệ. Bùi Tiên phong lưu tuấn tú, dung mạo bất phàm, nhưng tính cách hơi kiêu ngạo. Nương của Bùi Tiên và Vi Trịnh thị là tỷ muội, hắn và Vi Ngạn là biểu huynh đệ, từ nhỏ cùng lớn lên, nhưng không hợp nhau. Dạo trước, cùng đi săn, hai người còn tranh cãi. Tuy Bùi Tiên không thích Vi Ngạn, nhưng lại khá thích Nguyên Diệu, thấy hắn học vấn uyên bác lại chân thật dễ gần. Nguyên Diệu cũng rất thích Bùi Tiên, thấy hắn hùng dũng có khí chất của tướng quân.
Bùi Tiên nói: “Đêm qua không có việc gì, đến đây xem Dạ Lai biểu diễn múa Thác Chi. Biết Hiên Chi cũng ở đây thì đã rủ uống rượu xem múa cùng rồi.”
Nguyên Diệu cười: “Tiểu sinh đến đây giải khuây cùng Đan Dương để giải khuây. Biết huynh ở đây thì đã tới tụ họp rồi.”
“Ồ? Đan Dương cũng đến ư?”
“Đúng vậy, Đàn Dương đang ngủ cùng Dạ Lai cô nương trong phòng trong, vẫn chưa dậy đâu.” Nguyên Diệu thuận miệng đáp. Vừa nói xong, ánh mắt hắn dừng lại trên cô nương mặc áo cam bên cạnh Bùi Tiên… cô nương với đôi mày lá liễu, mắt hạnh, khuôn mặt tựa trăng rằm, chẳng phải là Dạ Lai sao?
Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: “Dạ Lai, nàng chạy ra đây với Bùi huynh từ khi nào thế?”
Dạ Lai ngơ ngác: “Công tử nói gì thế? Đêm qua, nô gia luôn uống rượu vui chơi cùng Bùi công tử mà.”
Bùi Tiên cũng nói: “Đúng vậy, từ tối qua đến giờ Dạ Lai luôn ở bên cạnh ta.”
Nếu Dạ Lai luôn ở bên cạnh Bùi Tiên, vậy “Dạ Lai” tối qua uống rượu cùng hắn và Vi Ngạn là ai? Đầu Nguyên Diệu kêu “ong” một cái, hắn nhớ lại cơn ác mộng đẫm máu tối qua. Lúc rời khỏi phòng trong, hắn dường như thấy dưới váy của “Dạ Lai” lộ ra một cái đuôi lông lá. Nếu “Dạ Lai” giống như miêu nữ, xà nữ… vậy thì Vi Ngạn … Nguyên Diệu không dám nghĩ tiếp, lập tức chạy nhanh vào hành lang. Bùi Tiên thấy lạ cũng chạy theo. Nguyên Diệu tìm từng phòng một, cuối cùng tìm được phòng của hắn và Vi Ngạn, A Thiền và hai nàng Hồ cơ vẫn đang ngủ.
“Xoạt…” Nguyên Diệu kéo mạnh cửa phòng trong, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sởn gai ốc, “Dạ Lai” không thấy đâu, Vi Ngạn bị một sợi dây lụa trắng treo lên xà nhà, trên người hắn đầy vết máu.
Nguyên Diệu đau lòng, lao đến ôm lấy chân Vi Ngạn, khóc lớn: “Đan Dương, Dương, ngươi chết thảm quá…”
Bùi Tiên đến sau một bước, thấy cảnh tượng này, ban đầu thì hơi sững sờ nhưng dù sao hắn cũng là tướng quân, trong tình huống sinh tử vẫn có thể bình tĩnh được: “Không đúng? Dây lụa trắng buộc ở eo không phải ở cổ, chắc chưa chết đâu.”
Nghe vậy, Nguyên Diệu lau nước mắt, nhìn kỹ. Hóa ra Vi Ngạn không bị treo cổ mà bị dây lụa trắng buộc vào eo, lơ lửng trên xà nhà, thoạt nhìn như là treo cổ. Trên người Vi Ngạn cũng không có vết máu mà bị ai đó dùng chu sa viết đầy chữ, thậm chí trên mặt hắn cũng có. Chữ màu chu sa chỉ có một câu, khiến người ta rùng mình: Nợ mạng trả mạng.
Bùi Tiên và Nguyên Diệu hạ Vi Ngạn xuống, đặt lên sàn nhà. Tuy Vi Ngạn chưa chết nhưng vẫn còn hôn mê, mặt mày tái nhợt trông rất đáng sợ. Nguyên Diệu phát hiện, chuỗi vòng đào mộc do Bạch Cơ tặng Vi Ngạn đã bị đứt, các hạt gỗ rơi đầy đất.
Bùi Tiên và Nguyên Diệu đang không biết phải làm sao, bỗng nhiên có người xông vào, khóc lớn: “Ngạn nhi, Ngạn nhi, sao con nỡ lòng để cha bạc đầu tiễn con xanh tóc…”
Nguyên Diệu và Bùi Tiên ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Vi Đức Huyền. Nguyên Diệu vừa rồi khóc lớn, A Thiền và hai nàng Hồ cơ đều tỉnh dậy, thấy Vi Ngạn treo trên xà nhà, Nguyên Diệu còn đang khóc, họ hoảng hốt không dám nhìn kỹ đã lập tức chạy ra ngoài báo cho bà chủ. Chẳng bao lâu sau, tin “Vi công tử treo cổ chết thảm” đã lan khắp Trường Tương Tư.
Vi Đức Huyền đêm qua cũng uống rượu chơi bời ở Trường Tương Tư với vài đồng liêu, sáng nay vừa tỉnh dậy đã nghe tin con trai treo cổ dưới lầu, kinh hoàng đến mức chạy chân đất lên.
Nguyên Diệu và Bùi Tiên vội chào: “Vi thế bá.” “Tam thúc.”
Viên Đức Huyền khóc nức nở: “Chuyện này là sao? Sao Ngạn nhi lại treo cổ?”
Nguyên Diệu và Bùi Tiên cũng không giải thích rõ được, đành nói: “Đan Dương không treo cổ, chỉ bị treo lên thôi.” “Chắc là ai đó đùa giỡn với hắn.”
Vi Đức Huyền nhìn con trai, xác nhận nó chưa chết mới thở phào nhẹ nhõm. Vi Đức Huyền thở dài, lau nước mắt: “Ôi, ta kiếp trước tạo nghiệp gì mà kiếp này bất hạnh thế này! Hai vị hiền chất đều là người nhà, ta cũng không sợ xấu hổ, con gái không giữ lễ giáo, dụ dỗ nam tử khắp nơi làm mất mặt ta. Giờ thì, Ngạn nhi lại treo cổ trong kỹ viện, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ta còn mặt mũi nào ở Trường An nữa? Nhà cửa không yên, làm trò cười cho thiên hạ, ta thật thẹn với tổ tiên!”
Nguyên Diệu và Bùi Tiên an ủi Vi Đức Huyền. Vi Đức Huyền thấy Vi Ngạn vẫn hôn mê, gọi người nhà đi cùng mang hắn về phủ, tìm đại phu chữa trị. Bùi Tiên từ biệt rồi đi. Nguyên Diệu vốn lo lắng cho Vi Ngạn, muốn cùng đi về phủ, nhưng nghĩ đến cuộc hẹn với Ly Nô, quyết định trở về Phiêu Miểu các một chuyến rồi mới đến Vi phủ thăm Vi Ngạn.
Nguyên Diệu rời Trường Tương Tư, đến ngã ba đường hôm qua chia tay với Ly Nô. Hắn chờ một lúc, Ly Nô mới chậm chạp đi tới: “Mọt sách.”
“Ly Nô huynh, sao trông huynh uể oải thế?”
“Đồi Mồi không có nhà. Ta đợi cả đêm mà nó cũng không về.”
“À?!” Nguyên Diệu nhớ lại cơn ác mộng đẫm máu đêm qua. Trong mơ, xà nữ gọi miêu nữ là “Đồi Mồi”, miêu nữ cũng bảo hắn gửi lời hỏi thăm Ly Nô: “Này, Ly Nô huynh đệ, muội muội của ngươi có một nốt ruồi bên mép trái phải không?”
“Đúng vậy! Ủa, sao ngươi biết?”
“Tối qua hình như ta đã gặp muội muội của ngươi…” Nguyên Diệu kể lại tình hình trong giấc mơ cho Ly Nô nghe, cuối cùng nói: “Muội muội của ngươi còn nhắn ta gửi lời hỏi thăm huynh.”
Ly Nô nhăn nhó nói: “Thật đau lòng, từ khi ta theo chủ nhân, Đồi Mồi luôn tránh mặt ta. Dù gặp, chúng ta cũng cãi nhau. Ta muốn nó đến Phiêu Miểu các sống cùng ta; nó lại muốn kéo ta vào đường ma, đi ngược thiên đạo, cầu trường sinh. Ôi, có một muội muội không nghe lời như thế thật đau đầu, ta muốn mặc kệ nó nhưng trước khi chết cha lại dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho nó… Mọt sách, nghĩ đến Đồi Mồi, ta thật đau khổ…”
Nguyên Diệu không biết nói gì, đành an ủi Ly Nô: “Dù sao đi nữa, muội muội của ngươi vẫn nhớ gửi lời hỏi thăm, điều đó cho thấy trong lòng nó vẫn còn nghĩ đến ca ca ngươi.”
“Ôi…” Ly Nô thở dài một tiếng.
Nguyên Diệu và Ly Nô cùng trở về Phiêu Miểu các. Số tiền Bạch Cơ cho Nguyên Diệu vẫn chưa dùng, hắn nhìn thấy vài cuốn tiểu thuyết truyền kỳ bên đường bèn dùng vài đồng mua. Ly Nô thấy vậy, bèn giành lấy nửa số tiền, đi mua một túi cá khô. Nguyên Diệu thấy Ly Nô mua cá khô xong không còn nhăn nhó nữa, thì cũng không tính toán với hắn.
Nguyên Diệu và Ly Nô trở về Phiêu Miểu các thì thấy Bạch Cơ đang ngồi trên mái nhà câu cá. Từ xa nhìn lại, trên mái hiên, một bộ đồ trắng toát đứng yên như tượng. Bạch Cơ ngồi xếp bằng, tay cầm một cần câu trúc xanh, dây câu rủ xuống không trung, không rõ đang câu gì.
Bạch Cơ cúi đầu, thấy Nguyên Diệu trở về, cười tủm tỉm nói: “Hiên Chi, pha một ấm trà mang lên đây, mang thêm ít bánh nữa.”
Nguyên Diệu ngẩng đầu đáp: “Được. Nhưng mà Bạch Cơ leo lên mái nhà câu cá gì vậy?”
Bạch Cơ nhẹ nhàng đáp: “Không phải câu cá, mà là câu sứa phát sáng. Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng làm sứa sợ chạy mất.”
Nguyên Diệu che mắt nhìn, thấy một cơn gió mùa hè thổi qua, tà áo của Bạch Cơ bay phấp phới như tiên giáng trần. Dây câu của nàng rủ xuống trong sân, đáng lẽ ở đầu dây phải là lưỡi câu, nhưng lại buộc một mảnh ngọc vỡ. Trong sân không nhìn thấy sứa, nhưng thỉnh thoảng Bạch Cơ thu dây lại, như thể đã câu được gì đó. Nàng bỏ vật câu được vào một cái bình thủy tinh nhỏ có nắp, rồi lại buộc một mảnh ngọc vỡ khác và tiếp tục câu.
Ly Nô nhìn thấy thế, cười: “Hề hề, năm nay sứa phát sáng cũng nhiều phết nhỉ.”
Nguyên Diệu dụi mắt, cố nhìn nhưng vẫn không thấy gì cả.
Ly Nô đi vào bếp ăn cá khô.
Nguyên Diệu đặt sách xuống, pha một ấm trà thơm, bày một đ ĩa bánh hoa hồng và một đ ĩa bánh sữa dê mang ra sân. Hắn nhìn lên mái nhà, nói: “Bạch Cơ, ta không leo lên được, hay là ngươi xuống đây uống trà ăn bánh đi.”
Bạch Cơ lắc đầu thở dài: ” y, vô dụng quá, Hiên Chi.”
Nguyên Diệu không nghe rõ, hỏi: “Bạch Cơ nói gì cơ?”
“Không, không gì cả.” Sợ Nguyên Diệu giận không mang bánh lên, Bạch Cơ vội đáp. Nàng thổi một hơi về phía đám mây trắng ở phía tây. Đám mây từ từ bay đến, hạ xuống Phiêu Miểu các, trải rộng ra, hóa thành cầu thang mây, kéo dài từ chân Nguyên Diệu lên tới mái nhà: “Lên đi Hiên Chi.”
Nguyên Diệu sợ mây không chắc, do dự một lúc rồi mới bước lên. Cầu thang mây mềm mại như bông nhưng lại rất vững chắc. Nguyên Diệu bước vài bước thì không còn sợ nữa.
Nguyên Diệu lên đến mái nhà, ngồi xuống bên cạnh Bạch Cơ và bày trà bánh ra. Dây câu trúc xanh rung nhẹ như thể có gì đó cắn mảnh ngọc. Nguyên Diệu nhìn kỹ nhưng không thấy gì cả.
Bạch Cơ thu dây câu lại, gỡ vật câu được bỏ vào bình thủy tinh nhỏ, đậy nắp lại.
Nguyên Diệu nhìn vào bình thủy tinh, bên trong trống không, chẳng có gì cả.
Bạch Cơ đặt cần câu xuống, bắt đầu uống trà ăn bánh: “Nhìn sắc mặt của Hiên Chi, chắc tối qua ở phường Bình Khang chơi vui lắm nhỉ.”
Nguyên Diệu buồn bã đáp: “Đừng nhắc nữa, tối qua ta và Đan Dương hình như gặp phải ma nữ. Sáng nay Đan Dương còn bị treo trên xà nhà, giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh…”
Nguyên Diệu kể lại mọi chuyện đã xảy ra tối qua cho Bạch Cơ.
Bạch Cơ cắn một miếng bánh hoa hồng: “Nợ mạng trả mạng… Xem ra, Vi công tử đã gặp rắc rối rồi…”
“Á?!”, Nguyên Diệu lo lắng: “Đan Dương nợ mạng ai?! Hắn không sao chứ?!”
“Chắc là nợ mạng của phi nhân rồi. Vi công tử chắc không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không thì đã chết rồi. Đối phương không muốn giết hắn, chỉ là dọa nạt hoặc trút giận thôi.”
“Vậy Đan Dương nợ mạng của phi nhân nào thế?”
“Điều này thì không rõ. Con người mỗi ngày vô tình hay cố ý đều làm tổn thương vài sinh mạng, như vô ý giẫm đạp kiến, cố ý giết hại sinh linh, thịt trên bàn ăn, lông thú để giữ ấm… Con người không nợ mạng thì không thể sống được. Đối với Vi công tử, hắn nợ quá nhiều mạng, có lẽ có nhiều phi nhân muốn trả thù hắn. Nhưng oán khí đủ để hóa hình mà treo hắn lên trút giận thì không nhiều. Vi công tử chắc đã làm điều gì đặc biệt khiến phi nhân đó oán hận hắn như vậy.”
“Rốt cuộc Đan Dương đã làm gì?”
“Phải đợi hắn tỉnh lại mới biết.”
“Bạch Cơ, tối nay ta muốn xin phép đến Vi gia thăm Đan Dương, có được không?”
“Được chứ, Hiên Chi ở Vi gia vài ngày cũng không sao.”
“Tuyệt quá.”
“Nhưng Hiên Chi không làm việc, thì tiền lương tháng phải giảm một nửa.”
Nguyên Diệu tức giận: “Ngươi…”
Bạch Cơ lấy một miếng bánh hoa hồng, nhét vào miệng Nguyên Diệu, chặn lại câu “Thật quá đáng!” của hắn.
Nguyên Diệu ăn xong miếng bánh, cũng hết giận. Hắn ngẩng đầu nhìn đám mây trắng bồng bềnh trên trời, có lẽ vì miệng đầy vị ngọt nên tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
“Bạch Cơ, muội muội của Ly Nô, Đồi Mồi cô nương là sao thế? Tại sao nàng lại ăn thịt người?”
“Phi nhân trong ba đạo quỷ giới đều săn bắt con người, đặc biệt là phi nhân trong ngạ quỷ đạo. Chúng ăn nội tạng người, bắt hồn người, Hiên Chi lần sau gặp thì nhớ tránh xa một chút.”
Nguyên Diệu rùng mình: “Ba đạo quỷ giới là gì?”
Bạch Cơ thản nhiên đáp: “Lục đạo trời đất, chia thành thiên giới đạo, nhân gian đạo, tu la đạo, súc sinh đạo, ngạ quỷ đạo, địa ngục đạo. Trong đó tu la đạo, ngạ quỷ đạo, địa ngục đạo gọi là ba đạo quỷ giới. Phi nhân trong ba đạo quỷ giới đều rất đáng sợ, sẽ gây hại, tấn công con người, con người gọi chúng là ‘ác quỷ’. Ba đạo quỷ giới và nhân gian đạo có giao thoa: Diêm Phù Đồ là một trong những giao thoa của địa ngục đạo và nhân gian đạo; Phường Bình Khang là một trong những giao thoa của ngạ quỷ đạo và nhân gian đạo; Đại Minh Cung là một trong những giao thoa của tu la đạo và nhân gian đạo. Những phi nhân như Đồi Mồi, xà nữ, đại bàng cái, bọ cạp cái mà Hiên Chi nhìn thấy đều là phi nhân rơi vào ngạ quỷ đạo. Phi nhân trong ngạ quỷ đạo săn bắt con người làm thức ăn, sau khi ăn xác người, chúng đem linh hồn người đi tế quỷ vương để luyện thuốc bất tử. Phi nhân trong ngạ quỷ đạo thường mang giày đỏ, buổi tối Hiên Chi thấy người mang giày đỏ thì nhớ đừng đến gần, đừng nói chuyện, càng không được đi theo họ.”
Nguyên Diệu gật đầu lia lịa: “Ta hiểu rồi. Vậy, phi nhân trong địa ngục đạo, tu la đạo thì sao? Họ mang giày màu gì? Bạch Cơ hãy nói cho ta biết để ta còn phòng ngừa.”
“Hi hi.” Bạch Cơ cười: “Không, phi nhân trong địa ngục đạo, tu la đạo rất ít khi đi lại ở nhân gian, nếu tu la hoành hành, quỷ địa ngục khắp nơi, chắc chắn là thời loạn lạc đầy đau thương rồi. Phi nhân trong địa ngục đạo, tu la đạo không có màu giày cố định, cũng không hoàn toàn ăn thịt người, Hiên Chi không cần lo lắng phòng ngừa.”
“Thế à. Vậy, tu la đạo là chỉ ‘A Tu La’ sao? A Tu La không phải giống như Bạch Cơ, cũng là một trong tám bộ chúng sao?”
“Trong Tu La đạo có nhiều loại phi nhân khác nhau, tộc A Tu La là quỷ vương trong Tu La đạo. Tộc A Tu La và chúng ta Thiên Long chúng đều là một trong tám bộ chúng.”
“Vậy Bạch Cơ cũng là ác quỷ sao?” Nguyên Diệu run rẩy hỏi.
Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu, cười ma quái: “Ngươi nghĩ sao?”
Nguyên Diệu cảm thấy, Bạch Cơ còn đáng sợ hơn cả các ác quỷ trong ba đạo quỷ giới cộng lại. Tất nhiên, suy nghĩ này hắn không dám nói ra.