Phiêu Miểu – Cầm đèn
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 4: Cây Vô Ưu
Chương 9: Cây Vàng
Phường Vĩnh Hưng, phủ Thái Bình.
Trên đường Bạch Cơ và Nguyên Diệu theo quản gia đi đến Thủy Tạ, họ phát hiện những người hầu trong phủ Thái Bình đều có vẻ mặt rất nặng nề, lo lắng.
Bạch Cơ hỏi quản gia: “Đã lâu không đến thăm, công chúa có khỏe không?”
Quản gia do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng: “Công chúa… không được khỏe lắm… Công chúa dường như có hơi điên cuồng…”
Bạch Cơ hỏi: “Ồ? Điên cuồng? Là sao?”
Quản gia nói: “Công chúa cứ cười mãi không ngừng, không thể kiểm soát được. Thái y đến khám rất nhiều lần, nấu đủ loại thuốc để công chúa tắm. Nghe thị nữ thân cận của công chúa nói, trên người công chúa… trên người… mọc ra một cái cây…”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu khá ngạc nhiên, vừa đến bên ngoài Thủy Tạ đã nghe thấy một trận cười “haha, hahaha…”. Nguyên Diệu nghe kỹ, nhận ra là tiếng cười của công chúa Thái Bình. Tiếng cười rỗng tuếch liên tục vang vọng khắp Thủy Tạ, khiến người ta cảm thấy rợn người.
Bạch Cơ cười: “Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy nàng cười lớn như thế.”
Nguyên Diệu nói: “Dù là tiếng cười, nhưng nghe thật đáng sợ.”
Sau một lúc thông báo, Bạch Cơ và Nguyên Diệu được dẫn vào trong Thủy Tạ. Công chúa Thái Bình dựa trên chiếc ghế mỹ nhân sau bức bình phong, xung quanh có bốn thị nữ mặc y phục rực rỡ.
Bạch Cơ cúi đầu qua bức bình phong, nói: “Công chúa cười thật vô tư lự.”
“Haha, Tự Nhân, ngươi lại đùa rồi, bản công chúa là bị ác quỷ ám nên mới cười không thể kiềm chế như vậy. Hahaha…”
Bạch Cơ cười nói: “Không có ác quỷ nào cả, chỉ là ngài vô ý lấy thứ không nên lấy thôi.”
“Thứ gì? Hahaha…”
“Cây Vô Ưu.”
Công chúa Thái Bình ngạc nhiên: “Cây Vô Ưu là gì?”
“Gần đây ngài có chạm vào một mầm cây phát sáng màu vàng không?”
“Haha. Mầm cây? Để ta nhớ lại đã…”
Sau một lúc nhớ lại, công chúa Thái Bình nói: “Hình như là có. Đầu năm nay, khi ta ăn chay ở chùa Cảm Nghiệp, có một lần ngủ trưa ta đã mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ, ta lạc vào một thung lũng, đi mãi không ra được. Khi ta đang lo lắng, một con hồ ly màu nâu xuất hiện, nó tốt bụng dẫn đường cho ta. Ta theo nó đi, đi một lúc thì nhìn thấy một ánh sáng vàng từ xa. Ta rất tò mò bèn đi tới. Hóa ra ở đó có một mầm cây tỏa ra ánh sáng vàng, mầm cây có bốn lá xanh biếc rất đẹp. Vì mầm cây quá đẹp, nên ta không kìm được mà hái nó. Ta đang cầm mầm cây ngẩn ngơ thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu đáng sợ, giống như tiếng dã thú, lại giống như tiếng quỷ dữ. Ta hoảng sợ không biết làm sao, lập tức nuốt mầm cây vào bụng, rồi hoảng loạn chạy đi. Ta tỉnh dậy thì thấy mình nằm trong thiền phòng của chùa Cảm Nghiệp, như thể đã mơ một giấc mơ, nhưng đế giày lại dính đầy bùn đất, thật khó phân biệt giữa hiện thực và mơ. Ta nhờ Huy Chân sư thái giải mộng, nàng nói đó là điềm lành do Phật quang chiếu rọi, rất may mắn. Từ đó, ta thường mơ thấy một cái cây lớn.”
Bạch Cơ hỏi: “Cái cây như thế nào?”
“Một cái cây cành lá sum suê, nở đầy hoa vàng. Mỗi khi mơ thấy nó ta đều cảm thấy tiêu hết phiền muộn, rất vui vẻ. À đúng rồi, ta đã thêu nó lại, còn nhờ Yêu Duyên mang đến cho ngươi, ngươi không thấy sao?”
Bạch Cơ nói: “Dạo này ta ra ngoài nhiều nên chưa kịp xem bức thêu.”Công chúa Thái Bình cười: “Không sao, ngươi qua đây ta cho ngươi xem cái cây đó. Hahaha…”
Bạch Cơ bước qua, Nguyên Diệu cũng theo sau. Một thị nữ thấy Nguyên Diệu cũng đến, định ngăn lại, nhưng công chúa Thái Bình phất tay: “Không sao, hahaha…”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước đến trước mặt công chúa Thái Bình, đều hơi kinh ngạc. Công chúa Thái Bình búi tóc như phi thiên, cài nghiêng một cây trâm vàng hình chim công điểm xanh. Nàng mặc váy bó dài màu xanh sau cơn mưa, khoác một chiếc khăn mỏng màu khói hồng. Trên mặt, cổ và người nàng đều phủ đầy hoa văn màu vàng, trông rất kỳ lạ và đáng sợ.
Nguyên Diệu không khỏi cảm thấy rùng mình.
Công chúa Thái Bình đứng dậy khỏi ghế mỹ nhân, tháo khăn choàng, để lộ ra tấm lưng trần mịn màng. Trên bờ lưng trắng muốt của nàng cũng phủ đầy hoa văn màu vàng, dày đặc và chồng chéo, giống như lá cây. Công chúa Thái Bình tháo dây lưng, c ởi áo lót và váy dài ra. Nàng đứng tr@n truồng trên mặt đất, như một đóa sen vừa mới nở. Da nàng trắng như ngọc, nhưng lại đầy những hoa văn vàng kỳ lạ và dày đặc. Nhìn từ xa, như thể ai đó đã dùng mực vàng vẽ một cái cây lớn lên người nàng vậy. Đôi chân dài thon thả là thân cây, vòng eo nhỏ nhắn là thân cây, từ eo trở lên là cành cây sum suê, phủ đầy lá và hoa. Trên người nàng phát ra ánh sáng vàng khiến người khác không thể nhìn thẳng.
Dù cơ thể nữ nhân mọc ra một cái cây là một chuyện kỳ lạ, nhưng cái cây vàng này không khiến người ta sợ hãi mà còn mang đến cảm giác đẹp đẽ, an lành, thánh thiện, sáng sủa và vui vẻ, khiến người ta cảm thấy thoải mái, hết muộn phiền.
Nguyên Diệu không khỏi há hốc miệng, ngây ngẩn nhìn công chúa Thái Bình.
Bạch Cơ cũng không rời mắt khỏi công chúa Thái Bình.
Công chúa Thái Bình quay một vòng, cười lớn: “Tự Nhân, đây là cái cây đó, hahaha…”
Bạch Cơ cười khen ngợi: “Đẹp thật, thật sự rấy đẹp, đây là lần đầu tiên ta thấy cây Vô Ưu đó.”
Nguyên Diệu tỉnh lại, đỏ mặt quay đầu: “Khụ khụ, Bạch Cơ, bây giờ không phải lúc khen cây Vô Ưu…”
“Hiên Chi, bất cứ lúc nào cũng phải biết thưởng thức cái đẹp. Ngươi quay đầu làm gì?”
Nguyên Diệu bực bội nói: “Cái cây này mọc trên thân thể ngọc ngà của công chúa, ta không quay đầu sao được?”
Truyền thuyết kể rằng, có một kẻ tọc mạch nhìn công chúa Thái Bình một cái, bị công chúa tức giận móc mắt ra.
Công chúa Thái Bình bảo đảm với Nguyên Diệu: “Haha, Yêu Duyên, ngươi yên tâm, bản công chúa sẽ không móc mắt ngươi đâu.”
“Ta là Nguyên Diệu.” Nguyên Diệu đỏ bừng mặt, sửa lại. Chàng vẫn không dám quay lại, dùng tay áo che mặt, nói một câu: “Cổ ngữ có câu, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ làm. Dù tiểu sinh không nên nhìn, nhưng công chúa cũng không nên đột nhiên tr@n truồng, khiến tiểu sinh không kịp tránh như thế, điều này không hợp lễ, không hợp lễ.” rồi vội vàng chạy ra ngoài bức bình phong.
“Phì.” “Haha.” Công chúa Thái Bình và các thị nữ không nhịn được cười.
Bạch Cơ cũng cười nói: “Hiên Chi luôn cổ hủ như thế, công chúa đừng trách.”
Nguyên Diệu mặt đỏ tai hồng đứng ngoài bức bình phong, trong đầu vẫn còn hình ảnh thân thể tuyệt mỹ của công chúa Thái Bình và cái cây Vô Ưu đẹp như mơ.
Phía bên kia bức bình phong, sau khi Bạch Cơ và công chúa Thái Bình nói chuyện vài câu, họ lập tức vào trong phòng,nhưng mãi vẫn chưa ra.
Thị nữ mang trà thơm và điểm tâm đ ến cho Nguyên Diệu, hắn uống một ngụm trà rồi đợi đến sốt ruột, lại rất tò mò hỏi thị nữ: “Xin hỏi vị tỷ tỷ này, công chúa và Bạch Cơ đang làm gì trong đó thế?”
“Nô tì cũng không rõ, Nguyên công tử có thể tự vào xem. Công chúa và Bạch Cơ đâu có nói là không cho ngài vào.”
Nguyên Diệu thực sự rất tò mò, muốn vào xem nhưng lại lo gặp phải cảnh “phi lễ chớ nhìn”, lập tức hỏi một câu: “Xin hỏi tỷ tỷ, công chúa đã mặc y phục chưa?”
Công chúa Thái Bình đứng dậy, bước đến trước gương đồng, nhìn vào khuôn mặt đã trở lại bình thường của mình, vui vẻ cười. Đột nhiên, nàng cảm thấy kỳ lạ: “Ơ, cây Vô Ưu đã không còn trong cơ thể ta nữa, nhưng tại sao ta vẫn cười, thậm chí còn cảm thấy có hơi vui vẻ?”
Bạch Cơ cười nói: “Ta đã để lại một chiếc lá Vô Ưu. Nụ cười của công chúa rất đẹp, cười nhiều cũng không sao.”
Công chúa Thái Bình cúi đầu, phát hiện trên mu bàn tay trái của nàng có một chiếc lá nhỏ màu vàng chưa biến mất.
Bạch Cơ nói: “Chiếc lá này sẽ không gây hại cho ngài, mà còn làm ngài vui vẻ. Hãy coi như là quà đáp lễ cho bức tranh thêu đi.”
Công chúa Thái Bình mặt mày u ám, lạnh lùng nói: “Ta ghét cười.” Nhưng rồi nàng lại cười: “Thôi, thỉnh thoảng cười một chút cũng không tệ. Tự Nhân, hiếm khi ngươi tặng quà đáp lễ cho ta.”
Bạch Cơ cũng cười: “À à, ta đâu có keo kiệt như vậy, không phải ta không tặng quà đáp lễ, chỉ là người tặng quà cho công chúa quá nhiều, công chúa không thiếu quà của ta. Ta luôn thích giúp người lúc cần, không thích thêm hoa trên gấm.”
“Đừng tìm lý do hay ho cho việc ngươi keo kiệt!!” Công chúa Thái Bình và Nguyên Diệu đồng thanh hét lên.
“Ôi! Bị hiểu lầm thế này thật đau lòng.” Bạch Cơ buồn bã thở dài.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, thấy trời đã không còn sớm, Bạch Cơ và Nguyên Diệu bèn từ biệt rời khỏi phủ Thái Bình.
Trên đường về Phiêu Miểu các, Nguyên Diệu hỏi Bạch Cơ: “Cây Vô Ưu đã bị hủy, ngươi định báo cáo với Thập Tam Lang thế nào?”
Bạch Cơ nói: “Xe đến núi ắt có đường, sẽ có cách thôi. Ta nghĩ ta phải làm lại một cái bùa hộ mệnh cho công chúa Thái Bình mới được.”
“Tại sao?” Nguyên Diệu tò mò hỏi.
Bạch Cơ nghiêm nghị nói: “Trước đây ta chỉ nghĩ đến việc phòng tránh những kẻ tấn công ác ý, không nghĩ đến việc linh vật vô tình tiếp cận. Con người thực sự quá yếu đuối, trong những cơ hội trùng hợp, linh vật không có ác ý cũng có thể khiến người mất mạng. Nếu hôm nay không phát hiện kịp, chỉ muộn vài ngày nữa thôi công chúa Thái Bình sẽ không thể cứu được nữa.”
“Bạch Cơ, ta muốn hỏi ngươi một câu.”
“Hiên Chi hỏi đi.”
“Công chúa Thái Bình từng nói ngươi ghét loài người, có đúng không?”
Bạch Cơ cười, không trả lời, mà hỏi lại: “Ồ? Nàng còn nói gì nữa?”
“Nàng còn nói, ngươi bị trời phạt vì loài người, không thể vào biển, không thể thành Phật.”
“À à, chắc là Võ Hậu nói với nàng rồi.”
“Ơ, sao ngươi biết?”
“Vì phiên bản này ta chỉ nói với Võ Hậu thôi.”
“À? Chẳng lẽ quá khứ của ngươi còn có vài phiên bản ư?”
“Đúng vậy, các phiên bản khác nhau dùng để ứng phó với những người khác nhau. Ta nghĩ với tính cách của Võ Hậu thì bà ta sẽ tin vào phiên bản này, nên ta đã nói với bà phiên bản này. Còn với tính cách của Hiên Chi, chắc sẽ tin vào phiên bản đầy cảm động.”
Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh, tức giận nói: “Tiểu sinh không muốn nghe phiên bản đầy cảm động! Nếu có thể, ngươi có thể nói cho tiểu sinh biết lý do thực sự ngươi bị trời phạt, không thể vào biển, không thể thành Phật không?”
Bạch Cơ ngạc nhiên, im lặng một lúc, rồi nói: “Thời gian đã quá lâu nên ta không nhớ rõ nữa. Tuy nhiên, lý do không thể thành Phật là vì ta vẫn chưa gom đủ nhiều ‘nhân quả’.”
Nguyên Diệu nói: “Nhân quả nhiều như cát sông Hằng? Ôi, ngươi chắc chắn bị lừa rồi, ngay cả một người ngu ngốc như tiểu sinh cũng biết không thể nào gom được nhiều ‘nhân quả’ như thế.”
“Không thử thì sao biết là không thể? Hiên Chi, làm người phải biết dũng cảm thách thức điều không thể.”
“Nhưng ngươi là phi nhân…”
Bạch Cơ sửa lại: “Làm phi nhân cũng phải dũng cảm thách thức điều không thể.”
Nguyên Diệu cảm thấy thất bại ê chề.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đang đi trên đường lớn, những người qua lại đều bị khuôn mặt đầy hoa văn vàng của Bạch Cơ làm cho hoảng sợ mà chạy trốn.
Bạch Cơ đi trước, lớn tiếng nói: “Hiên Chi, thực ra ta không ghét loài người.”
Nguyên Diệu thở dài một tiếng, nói: “Nhưng hôm nay, có vẻ như loài người không thích ngươi. Bạch Cơ, những hoa văn vàng trên mặt và cơ thể ngươi sẽ không hiện mãi đấy chứ?”
Bạch Cơ nói: “Không đâu, vài ngày nữa sẽ biến mất thôi. Ừ, nếu biết trước thế này, thì ta đã xin công chúa một chiếc mặt nạ đầu quỷ để đeo rồi.”
“Như thế càng đáng sợ hơn đấy!” Nguyên Diệu hét lên.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu các, Lật vẫn bị treo dưới biển hiệu, Thập Tam Lang đang đứng ở cửa, ngẩng đầu nói chuyện gì đó với nó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thập Tam Lang và Lật quay đầu lại, nhìn thấy những hoa văn vàng trên mặt Bạch Cơ thì cả hai đều giật mình.
Thập Tam Lang lo lắng hỏi: “Bạch Cơ, mặt ngươi làm sao vậy?”
Bạch Cơ cười nói: “Không sao, Thập Tam Lang không cần lo lắng.”
Lật vui mừng hả hê nói: “Long yêu ra ngoài một chút đã bị hủy dung rồi, đúng là báo ứng.”
“Nếu ta thực sự bị hủy dung thì ta chắc chắn sẽ lột một tấm da hồ lỳ màu nâu đỏ đẹp đẽ của ngươi để che mặt.” Bạch Cơ bước vào Phiêu Miểu các, khẽ nâng tay lên, sợi tơ nhện đứt ra, Lật “bộp” một tiếng rơi xuống đất, đau đớn kêu “ui da”.
Bạch Cơ cởi trói cho Lật, gọi Thập Tam Lang rồi ngồi vào phòng trong nói chuyện.
Phía sau bình phong mẫu đơn, bên cạnh bàn ngọc xanh, Bạch Cơ, Lật, Thập Tam Lang ngồi, Nguyên Diệu đứng bên cạnh.
Thập Tam Lang nói: “Chẳng lẽ, Bạch Cơ đã tìm ra tung tích của cây Vô Ưu rồi ư?”
Bạch Cơ nói với Lật: “Ngươi muốn tự mình thú nhận với Thập Tam Lang hay để Hiên Chi nói.”
Nguyên Diệu lẩm bẩm: “Chuyện này liên quan gì đến tiểu sinh…”
Lật nghĩ một lát, dù rất không muốn, nhưng cũng đành phải thú nhận với Hồ Thập Tam Lang về việc nó đã dẫn công chúa Thái Bình đi ăn trộm cây Vô Ưu.
Hồ Thập Tam Lang rất giận, cũng rất buồn: “Lật, sao ngươi có thể làm như vậy?!”
Lật lý lẽ cùn nói: “Cây Vô Ưu kia nổi bật như thế, lại phát ra ánh sáng vàng, dù ta không dẫn nữ nhân đó đi thì nữ nhân đó đi lung tung trong thung lũng cũng sẽ bị ánh sáng vàng thu hút mà đến thôi.” Lật lại liếc nhìn Bạch Cơ, nói: “Không chừng, nữ nhân đó vốn đã bị ai đó xúi giục đi ăn trộm cây Vô Ưu, Thập Tam ngươi đến ổ trộm hô bắt trộm, còn giúp trộm làm việc, đúng thật là buồn cười.”
“Lật, ngươi đừng nói bậy!” Thập Tam Lang giận dữ nói.
Bạch Cơ không giận, nàng nhìn Thập Tam Lang, nói: “Nữ nhân lấy đi cây Vô Ưu thực sự có liên quan đến ta.”
“Hả?” Hồ Thập Tam Lang tròn mắt ngạc nhiên, không tin nổi.
Lật cười lớn: “Nhìn xem, nhìn xem, cuối cùng hồ ly đã lộ đuôi rồi kìa?”
Nguyên Diệu nhìn con hồ ly nhỏ màu nâu đỏ, toát mồ hôi lạnh: “Lật huynh đệ, tiểu sinh thấy câu này nói từ miệng ngươi, nghe thật kỳ lạ…”
Lật trừng mắt nhìn Nguyên Diệu, Nguyên Diệu lập tức ngậm miệng.
Bạch Cơ nói với Thập Tam Lang: “Chuyện là thế này…”