Phiêu Miểu – Cầm đèn
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 4: Cây Vô Ưu
Chương 1: Thiên kiếp
Tháng ba, mưa nhẹ.
Trường An, chợ Tây.
Trong Phiêu Miểu các, Ly Nô chống cằm ngồi bên quầy, mặt mày hơi u sầu. Hai đống cá khô đặt trên quầy nhưng hắn hoàn toàn không có hứng thú ăn, ngay cả khi thấy tiểu thư sinh đang ngủ trưa trên chiếc giường mỹ nhân, hắn cũng lười trách mắng vì tội lười biếng.
Khoảng nửa giờ sau, Nguyên Diệu thức dậy, thấy Ly Nô vẫn giữ nguyên vẻ u sầu từ lúc hắn mới ngủ, thì không khỏi ngạc nhiên: “Ly Nô lão đệ, sao dạo này ngươi lại buồn bã thế?”
“Gia không vui thì liên quan gì đến ngươi? Cút ra chợ mua rau đi, đừng làm phiền gia!” Ly Nô tức giận nói.
“À, được thôi.” Nguyên Diệu đứng dậy đi vào bếp lấy giỏ, sau đó ra quầy lấy một dây tiền: “Ly Nô lão đệ, hôm nay muốn mua cá gì nào?”
Ly Nô nói: “Không được mua cá, mua ít rau và đậu hũ gì đó đi. Từ hôm nay, gia sẽ ăn chay.”
“Tại sao?” Nguyên Diệu thắc mắc.
Ly Nô trừng mắt: “Hỏi nhiều thế làm gì? Gia bảo sao thì ngươi cứ làm vậy đi!”
Nguyên Diệu nói: “Từ khi vào Phiêu Miểu các, ngày nào cũng chỉ ăn cá, lâu rồi tiểu sinh không được ăn thịt. Nhân lúc Ly Nô lão đệ ăn chay, vậy thì tiểu sinh sẽ đi mua ít thịt để nhờ Ly Nô lão đệ làm cho tiểu sinh ăn.”
Ly Nô nghiến răng: “Mọt sách, ngươi muốn ăn thịt gì hả?”
Nguyên Diệu vui vẻ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mùa xuân thích hợp để bồi bổ. Tiểu sinh định mua ít thịt cừu, nhờ Ly Nô lão đệ thêm gia vị và mật ong nướng lên, chắc chắn sẽ rất ngon…”
“Ngươi mơ đi! Gia ăn chay mà ngươi dám ăn thịt cừu nướng ư?! Cẩn thận gia nướng ngươi với gia vị và mật ong lên ăn đó!!” Ly Nô giận dữ mắng thư sinh một trận, đuổi hắn ra chợ.
Nguyên Diệu ở chợ mua ít rau xanh và đậu hũ, nghĩ rằng ăn rau và đậu hũ thì tối chắc sẽ đói, lập tức đi vòng qua phường Quang Đức, mua hai cân bánh bích loa nổi tiếng ở một tiệm làm đồ ăn đêm.
Khi Nguyên Diệu đang đi trên phố ngoài phường Quang Đức, đám đông bỗng trở nên xôn xao, một đoàn nghi trượng uy nghi tiến lên phía trước, người qua lại vội tránh sang một bên để nhường đường. Nguyên Diệu bị đám đông đẩy lùi ra mái hiên bên đường.
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy chậm rãi tiến đến, vài thị nữ mặc nam trang cưỡi trên những con ngựa đẹp đi bọc quanh xe ngựa. Xe ngựa được trang trí vô cùng lộng lẫy, rèm trúc hạ một nửa, tua rua vàng bay phấp phới theo gió. Qua khe hở của rèm trúc, có thể thấy bóng dáng thanh nhã của một người nữ nhân.
Đây là ai mà đi đường lại khí thế như vậy? Nguyên Diệu đang thắc mắc thì nghe thấy người xung quanh thì thầm: “Là công chúa Thái Bình…”
“Nghe nói, nàng ấy đã ăn chay ở chùa Cảm Nghiệp suốt ba tháng để cầu phúc cho quốc gia, đúng là một công chúa xinh đẹp và cao quý!”
“Nàng ấy đang đi đến hoàng cung hay về phủ công chúa chúa?”
“Nhìn lộ trình thì chắc chắn là về phủ công chúa rồi.”
Hóa ra là công chúa Thái Bình, không trách gì ra ngoài lại phô trương như vậy. Công chúa Thái Bình là con gái út của Cao Tông và Võ Hậu, suốt đời được phụ mẫu, huynh đệ, đặc biệt là mẫu thân Võ Hậu, yêu chiều, quyền lực rất lớn ở Trường An, được gọi là “Công chúa gần như sở hữu cả thiên hạ”. Chồng nàng là con trai thứ hai của công chúa Thành Dương, cháu ruột của Cao Tông. Tuy nhiên, không biết vì sao, người ta đồn rằng, vị công chúa cao quý này luôn u sầu, dường như chưa từng thấy hạnh phúc.
Nguyên Diệu sống trên đời hai mươi năm, chưa từng nhìn thấy công chúa nào, nên không khỏi tò mò nhìn. Bất ngờ, một cơn gió thổi qua, chiếc khăn tay của công chúa Thái Bình bay ra khỏi xe ngựa, lại như một con bướm nhẹ nhàng rơi lên mặt Nguyên Diệu.
“Á!” Thư sinh mắt tối sầm lại, tay chân luống cuống.
Xe ngựa dừng lại, công chúa Thái Bình khẽ nói gì đó với một thị nữ mặc nam trang, thị nữ cưỡi ngựa, dẫn theo Vệ binh đi đến trước mặt Nguyên Diệu, lạnh lùng nói: “Công chúa có lệnh, dẫn hắn qua đây.”
Nguyên Diệu bị kéo đến trước xe ngựa, sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng cúi chào: “Tiểu sinh, tiểu sinh xin chào công chúa…”
Công chúa Thái Bình khẽ phập phồng cánh mũi, giọng nói vang lên từ sau rèm trúc: “Trên người ngươi có mùi nước, rất giống với một người, không, nàng ấy không phải là người. Trên trời là Lăng Hoàn, dưới đất là Phiêu Miểu hương. Ngươi có biết Phiêu Miểu các không?”
Nguyên Diệu ngạc nhiên, cúi đầu đáp: “Tiểu sinh là người của Phiêu Miểu các, đang đi chợ mua rau.”
Công chúa Thái Bình không để ý đến lễ nghi, đưa tay vén rèm xe lên: “Ngươi ngẩng đầu lên xem.”
Nguyên Diệu ngẩng đầu lên, đối diện ngay với một khuôn mặt xinh đẹp. Công chúa Thái Bình chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, trán rộng, cằm thanh tú, da trắng như sứ, mày như vẽ, môi đỏ như son, tóc đen búi cao, trên tóc cài một bông mẫu đơn vàng trông vô cùng hoa lệ và cao quý. Khuôn mặt công chúa Thái Bình nở nụ cười vui vẻ, ấm áp như ánh mặt trời, dường như đang rất hạnh phúc.
Nguyên Diệu cảm thấy hơi kỳ lạ. Người ta đồn rằng công chúa Thái Bình rất hat buồn bã, tính tình u ám, sao trông nàng ấy lại tươi sáng và hạnh phúc như vậy?
Nhìn kỹ khuôn mặt của Nguyên Diệu, công chúa Thái Bình cười: “Chỉ là một thư sinh bình thường…”
Nguyên Diệu lại ngỡ ngàng không biết có phải do nói chuyện hay không, mà khi đôi mắt của công chúa Thái Bình đen như lông quạ, thì hắn cảm thấy sự u ám và buồn bã không hợp với nụ cười trên mặt nàng.
Công chúa Thái Bình thả rèm xuống: “Thư sinh về nói với Bạch Cơ. Tháng ba đã đến, theo hẹn nàng ấy nên đến phủ Thái Bình rồi.”“?” Nguyên Diệu hoàn toàn bối rối.
Công chúa Thái Bình ra hiệu cho vệ binh đuổi Nguyên Diệu đi. Xe ngựa của công chúa Thái Bình dần đi xa, chỉ để lại một mùi hương ngào ngạt.
Khi Nguyên Diệu tỉnh lại, người đi đường đã dần dần tản ra. Hắn cúi xuống nhìn, phát hiện trong tay vẫn nắm một chiếc khăn lụa, vừa rồi quên trả lại cho công chúa Thái Bình, công chúa cũng không đòi lại. Nguyên Diệu vội vứt đi, như thể trong tay hắn không phải là chiếc khăn lụa, mà là một cục than nóng vậy, nhưng ngay lập tức cảm thấy không ổn, hắn lại nhặt chiếc khăn lên rồi đặt vào giỏ rau.
“Haiz…” Nguyên Diệu thở phào, xách giỏ rau trở về Phiêu Miểu các.
Khi Nguyên Diệu về đến Phiêu Miểu các, Ly Nô vẫn đang ngồi tựa bên quầy đờ đẫn, tinh thần không phấn chấn. Từ phòng trong mơ hồ truyền ra tiếng trò chuyện, cười đùa, Nguyên Diệu ngạc nhiên hỏi: “Có khách à?”
Ly Nô đáp: “Là khách quen. Trương Lục Lang đến mua hương phấn và son môi.”
Thời Đường, nam giới quý tộc có thói quen thoa phấn, bôi son môi, đây là một trào lưu thời thượng và thanh nhã trong xã hội thượng lưu.
Nguyên Diệu sửng sốt, Trương Lục Lang tức là Trương Xương Tông, hắn và ca ca Trương Dịch Chi là sủng thần của Võ Hậu và công chúa Thái Bình, quyền lực rất lớn triều đình. Huynh đệ nhà họ Trương có dung mạo tuấn mỹ, nhất là Trương Xương Tông, người ta nói rằng phong thái của hắn như tiên nhân Vương Tử Kiều, nên được gọi là “Liên Hoa Lục Lang”. Người ta đồn rằng Trương Xương Tông yêu cái đẹp đến mức gần như bi3n thái, hắn không thể chịu đựng bất cứ thứ gì không đẹp tồn tại, hắn cho rằng tất cả những thứ không đẹp đều là bẩn thỉu, dơ dáy.
Nguyên Diệu đặt giỏ rau vào bếp, tò mò muốn biết vị mỹ nam nổi tiếng khắp Tây Kinh này trông như thế nào, bèn lén lút đến bên ngoài phòng trong, lén lút thò đầu nhìn vào.
Vừa nhìn thấy tình hình bên trong, thư sinh suýt chút nữa ngã ngửa, bèn vội vàng bám lấy khung cửa.
Phía sau bình phong mẫu đơn, một nam một nữ ngồi gần nhau, thân mật không chút xa cách. Nam nhân dáng người cao ráo, nữ nhân dáng vẻ yêu kiều, chắc hẳn là Trương Xương Tông và Bạch Cơ.
Trương Xương Tông nâng cằm Bạch Cơ, nói đầy tình cảm: “Bạch Cơ thật đẹp.”
Bạch Cơ nhìn Trương Xương Tông đầy tình cảm: “Lục Lang cũng càng ngày càng đẹp.”
“Bạch Cơ, ông mẫu đơn đẹp nhất trong vườn cũng không sánh bằng vẻ đẹp của nàng. Hương phấn và son môi có thể giảm giá không? Ta đã mua rất nhiều lần rồi mà.”
“Lục Lang, bông sen thanh tao nhất trong hồ cũng không sánh bằng phong thái của chàng. Ta đã bớt cho cho chàng phần tiền lẻ, đây là giá rẻ nhất rồi. Hơn nữa, hương phấn và son môi này có những điểm tuyệt vời như thế, chẳng lẽ không đáng giá sao?”
Trương Xương Tông ngập ngừng, nói: “Được thôi, ta sẽ trả giá này. Nhưng nàng phải hứa, ngoài ta ra thì không được bán hương phấn và son môi này cho ai khác nữa đó.”
Bạch Cơ đưa tay áo che miệng, nói đầy tình cảm: “Tất nhiên rồi, trong lòng ta chỉ có Lục Lang…”
Trương Xương Tông nói đầy tình cảm: “Trong lòng ta cũng chỉ có Bạch Cơ…”
Bạch Cơ nghiêng đầu: “Ta không tin.”
Trương Xương Tông nói: “Ta phải làm sao thì nàng mới tin ta? Tình cảm của ta với nàng có mặt trăng mặt trời chứng giám, ta chỉ hận không thể móc tim ra cho nàng xem.”
“Muốn ta tin thì trừ phi Lục Lang…” Bạch Cơ lấy một cây trâm ngọc ra, đưa cho Trương Xương Tông: “Trừ phi Lục Lang mua thêm cây trâm ngọc này. Đây là ngọc cổ thời Xuân Thu, điêu khắc tinh xảo, hình dáng đẹp mắt, Lục Lang dùng nó cài tóc phong thái sẽ càng thêm anh tuấn.”
“Bao nhiêu bạc vậy?” Trương Xương Tông nhìn Bạch Cơ, hỏi.
Bạch Cơ đưa tay áo lên che miệng, nói đầy tình cảm: “Xem xét tình cảm sâu đậm của Lục Lang dành cho ta, cây trâm ngọc này chỉ lấy của chàng một trăm lượng bạc.”
“Đúng là… quá đắt…” Khóe miệng Trương Xương Tông co giật.
“Lòng Lục Lang quả nhiên không có ta…” Bạch Cơ đưa tay áo lên che mặt, quay đầu đi.
“Ừ, được thôi, ta mua.” Trương Xương Tông vội vàng nói.
Bạch Cơ quay đầu lại nhìn Trương Xương Tông đầy tình cảm: “Lục Lang thật tốt. Không uổng ta ngày ngày trông ngóng chàng đến Phiêu Miểu các, mong chờ đến mòn mỏi luôn rồi.”
Trương Xương Tông cũng nhìn Bạch Cơ đầy tình cảm, nâng cằm nàng lên: “Bạch Cơ thật đẹp.”
“Lục Lang cũng càng ngày càng đẹp.”
Nguyên Diệu bám vào khung cửa, mồ hôi lạnh đổ đầy trán, cảm thấy nhức nhối cả hàm răng. Con yêu rồng này và Trương Xương Tông đang diễn trò gì đây? Nguyên Diệu muốn lặng lẽ rút lui, nhưng cánh cửa lại hắn đẩy ra.
“Hiên Chi?”
“Ai đấy?”
Bạch Cơ và Trương Xương Tông nhìn ra từ sau bình phong.
“Ơ…” Nguyên Diệu mồ hôi lạnh, muốn lẻn đi: “Tiểu sinh chỉ đi ngang qua, các ngài cứ tiếp tục đi ạ.”
Bạch Cơ nói: “Hiên Chi đi lấy một tấm vải gấm, gói sáu hộp hương phấn và son môi cho Trương công tử. À, còn cả cây trâm ngọc này nữa.”
“Vâng.” Nguyên Diệu cúi đầu đáp.
Nguyên Diệu lấy một tấm vải gấm đến gói đồ, trong khi Bạch Cơ và Trương Xương Tông vẫn đang nhìn nhau đầy tình cảm, nói những lời ngọt ngào, lúc thì là hoa mẫu đơn, lúc thì là hoa sen trắng. Không hiểu sao, Trương Xương Tông lại lúng túng mua thêm một chiếc bình ngọc dê trắng giá một trăm hai mươi lượng bạc.
Nguyên Diệu lén nhìn Trương Xương Tông, quả nhiên là một nam tử tuấn tú. Trước đó, Nguyên Diệu nghĩ rằng Vi Ngạn đã là một mỹ nam rồi, nhưng không ngờ Trương Xương Tông còn vượt trội hơn. Chỉ thấy hắn mày đen như mực kéo dài vào tóc, mắt phượng sáng như sao, áo choàng rộng, phong thái uy nghi.
Trương Xương Tông thấy Nguyên Diệu đang nhìn mình thì nhíu mày: “Đây là ai vậy hả Bạch Cơ?”
“Hiên Chi là tạp dịch mới đến làm tại Phiêu Miểu các.”
“Hắn xấu ghê. Sao nàng không tuyển một người hầu đẹp hơn.” Trương Xương Tông nói với vẻ chán ghét.
Nguyên Diệu hơi tức giận, định tranh luận với Trương Xương Tông, nhưng Bạch Cơ đã cười: “Nhìn quen rồi nên Hiên Chi cũng đẹp đấy chứ.”
Mặt Nguyên Diệu không hiểu vì sao lại đỏ lên. Hắn cúi đầu thu dọn hương phấn và son môi trên bàn ngọc xanh. Trong sáu hộp hương phấn và son môi, có hai hộp đã mở nắp, hương phấn trắng nhợt, son môi đỏ rực. Nguyên Diệu chỉ thấy một mùi tanh nồng và thối rữa xộc lên mũi khiến hắn buồn nôn.
Hương phấn và son môi này làm từ gì mà hôi thối như vậy? Nguyên Diệu bịt mũi, đậy nắp lại, gói tất cả hương phấn, son môi, trâm ngọc và bình hoa vào trong tấm vải gấm.
Trương Xương Tông và Bạch Cơ nói xong lời chia tay thì rời đi trong nước mắt.
Nguyên Diệu xách bọc gấm, tiễn Trương Xương Tông ra khỏi ngõ, đợi hắn lên xe ngựa rồi mới quay lại Phiêu Miểu các.
Khi Nguyên Diệu trở lại phòng trong, một con rồng trắng to như cánh tay đang thoải mái cuộn mình trong đống vàng thỏi và bạc lớn.
“Lục Lang vừa đi, ta lại mong chàng đến Phiêu Miểu các lần nữa, đây có lẽ là cái gọi là ‘tương tư’ của loài người chăng?” Rồng trắng phun tiếng người.
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh: “Ngươi thế này đâu phải là ‘tương tư’? Rõ ràng là muốn chặt chém khách tìm niềm vui thì có.”
Rồng trắng lăn lộn trong đống vàng bạc: “Ôi chao, đống vàng bạc này thật đẹp, còn đẹp hơn hoa mẫu đơn, hoa sen trắng rất nhiều.”
Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh: “Bạch Cơ, hương phấn và son môi ngươi bán cho Lục Lang làm từ gì mà hôi thối như vậy?”
Trong đôi mắt vàng của rồng trắng lóe lên sự lạnh lẽo: “Hương phấn làm từ xương mỹ nhân, son môi từ máu mỹ nhân.”
Nguyên Diệu sợ đến nỗi rùng mình.
Rồng trắng nói: “Hương phấn từ xương người, son môi từ máu người đều là những thứ làm thủ công phức tạp, rất tốn thời gian.”
“Những thứ này có thể bôi lên mặt sao?” Nguyên Diệu run giọng hỏi.
Đôi mắt vàng của rồng trắng lóe lên: “Tất nhiên là có thể, chỉ là một khi đã dùng thì không thể ngừng được. Nếu ngừng, da mặt sẽ dần dần thối rữa, sinh dòi. Tuy nhiên, sử dụng lâu dài thì hương phấn từ xương người và son môi từ máu người sẽ biến một khuôn mặt tầm thường thành vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nếu Hiên Chi có hứng thú thì cũng có thể thử đấy.”
Nguyên Diệu vội vàng lắc đầu: “Không, không, có đánh chết tiểu sinh, tiểu sinh cũng không muốn bôi thứ đó.”
Rồng trắng liếc mắt: “Cuối thời Tây Hán ta đã bán loại hương phấn và son môi này cho hai tỷ muội họ Triệu, kết quả rất thú vị. Bây giờ bán cho huynh đệ nhà họ Trương, không biết sẽ có kết quả thế nào.”
Ánh mắt lạnh lẽo của rồng trắng làm Nguyên Diệu rùng mình.
Nguyên Diệu đột nhiên nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, hôm nay tiểu sinh gặp công chúa Thái Bình trên đường, nàng ấy dường như biết đến Phiêu Miểu các, còn bảo tiểu sinh nhắn lại với ngươi, nói rằng đã tháng ba rồi, theo hẹn thì ngươi nên đến phủ Thái Bình.”
“Ừ, ta biết rồi.” Rồng trắng nói.
“Bạch Cơ, ngươi và công chúa Thái Bình là bạn cũ sao?”
“Xem như là vậy đi. Ta quen biết nàng khi nàng còn là một đứa trẻ u sầu. Và theo như lời hẹn, ta phải luôn bảo vệ nàng cho đến khi nàng già và chết đi.”
Nguyên Diệu tò mò: “Lời hẹn ư, hẹn gì? Với ai?”
Rồng trắng im lặng không nói gì.
“Chủ nhân, cơm tối đã xong. Đến giờ ăn rồi.” Ly Nô bước vào, cúi đầu nói. Sự xuất hiện của Ly Nô phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi giữa Bạch Cơ và Nguyên Diệu.
“Ừm, được rồi.” Rồng trắng đột nhiên biến thành hình dáng nữ nhân, nhẹ nhàng đứng lên: “Đi thôi, Hiên Chi, đi ăn cơm nào.”
Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô ngồi trong hành lang phía sau sân, giữa ba người có một bàn gỗ lê. Trên bàn đặt ba món ăn và ba bát cơm. Ba món ăn gồm có canh đậu phụ, rau xào, và một đ ĩa dưa muối.
Nguyên Diệu cầm đũa lên mà mãi mà không thể ăn nổi, nhưng cũng không dám nói gì.
Bạch Cơ khẽ ho: “Ly Nô, ngươi cho rằng Phiêu Miểu các là chùa hay ni cô am thế…”
Ly Nô mặt mày khổ sở nói: “Chủ nhân, Ly Nô cũng không muốn ăn chay, nhưng không còn cách nào khác, ngài cũng biết, lần này là đại kiếp bảy trăm năm một lần, đối với Ly Nô mà nói thì đó là việc quan trọng liên quan đến mạng sống của mèo, chỉ có thể làm phiền chủ nhân cùng ăn chay bốn mươi chín ngày thôi.”
“Bốn mươi chín ngày à…” Ánh mắt Bạch Cơ trầm xuống.
Ly Nô lau nước mắt: “Chủ nhân là Bát Bộ chúng, mấy nghìn năm thậm chí mười nghìn năm mới có một lần thiên kiếp, tất nhiên không hiểu được nỗi khổ của những yêu linh hạ đẳng chúng ta, vài chục năm, vài trăm năm lại phải trải qua một lần thiên kiếp.”
“Là phi nhân thì điều không thể tránh khỏi thiên kiếp, chỉ khi trải qua thiên kiếp, yêu linh mới có thể trưởng thành.” Bạch Cơ đưa tay xoa đầu Ly Nô, tỏ vẻ an ủi: “Tuy nhiên, ta chưa từng nghe nói phi nhân khi trải qua thiên kiếp phải kiêng cữ ăn chay, đây là quy định từ đâu ra vậy?”
Ly Nô lại lau nước mắt: “Đây là điều cha ta nói trước khi qua đời, ông ấy nói rằng như vậy mới có thể thuận lợi vượt qua thiên kiếp. Lúc ông ấy kiêng cữ để vượt qua thiên kiếp, không nhịn được cơn thèm, lén ăn một con cá, kết quả bị sét đánh, tu vi ngàn năm tan thành mây khói, trở lại làm một con mèo bình thường và chết vì già. Trước khi chết, cha ta luôn dặn dò ta, khi vượt qua thiên kiếp thì chắc chắn phải kiêng cữ ăn chay.”
“Ơ, Ly Nô huynh đệ, có lẽ lệnh tôn chỉ tình cờ bị sét đánh, chứ không liên quan gì đến cá đâu.” Nguyên Diệu không nhịn được lên tiếng. Hóa ra, Ly Nô gần đây tâm trạng không vui buồn bã là do thiên kiếp. Nguyên Diệu từng nghe Bạch Cơ nói rằng yêu linh đều phải trải qua thiên kiếp, có khi vài trăm năm, có khi vài ngàn năm một lần, nếu vượt qua được thì yêu lực sẽ tăng thêm một bậc, thậm chí có thể vào hàng tiên. Nếu không vượt qua được, nặng thì bị sét đánh chết, nhẹ thì tu vi ngàn năm tan biến, trở về nguyên hình.
“Cha ta nói có liên quan thì là có liên quan!” Ly Nô trừng mắt nhìn Nguyên Diệu, giận dữ nói.
Nguyên Diệu không dám nói gì nữa.
Ba người Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô cùng cầm đũa ăn cơm, vì món ăn không hợp khẩu vị nên Bạch Cơ và Nguyên Diệu đều không có hứng ăn, Ly Nô vì lo lắng về thiên kiếp cũng không có tâm trạng, ba người nhai cơm như nhai sáp. Nguyên Diệu đột nhiên nhớ ra: “À, tiểu sinh mua bánh nhân gạch cua ở phường Quang Đức, tiểu sinh sẽ đi lấy làm món ăn.”
Mắt Bạch Cơ sáng lên.
Ly Nô tức giận nói: “Không cần đi nữa, ta đã vứt rồi. Từ hôm nay, Phiêu Miểu các không được ăn thịt cá, chỉ được ăn chay.”
Nguyên Diệ bất lực u ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Ly Nô huynh đệ, lãng phí thức ăn sẽ bị sét đánh đấy.”
Bạch Cơ thở dài: “Thỉnh thoảng ăn thanh đạm một thời gian cũng không sao.”
“Chủ nhân vẫn tốt bụng nhất.” Ly Nô cười nói, lại liếc nhìn Nguyên Diệu: “Không như mọt sách, suốt ngày chỉ biết có ăn!”
Nguyên Diệu muốn phản bác, nhưng không dám, đành buồn bã cắm mặt vào bát cơm.
Vì Ly Nô phải vượt qua thiên kiếp, Phiêu Miểu các đã ăn chay suốt năm ngày, Bạch Cơ ăn đến yếu ớt, Nguyên Diệu ăn đến mặt mày xanh xao. Bạch Cơ không nói gì, Nguyên Diệu cũng không dám oán trách.
Hôm đó, Ly Nô xin phép Bạch Cơ ra ngoài, đến chiều tối mới trở về. Khi Ly Nô trở về, lập tức xin phép Bạch Cơ: “Chủ nhân, hôm nay Ly Nô đến chỗ Huyền Võ xem bói một quẻ. Huyền Võ nói rằng Ly Nô thiếu ngũ hành thiếu đất, phải lên núi để vượt qua kiếp nạn mới an toàn. Vì vậy, Ly Nô dự định xin nghỉ hai tháng, đi lên núi vượt qua kiếp nạn.”
Huyền Võ là một con rùa sống hơn mười ngàn năm, nó sống ở bờ Khúc Giang, luôn đi cùng một con rắn không rời nhau nửa bước. Huyền Vũ rất nhiều chuyện, nhưng con rắn sống cùng nó lại rất yên tĩnh. Huyền Vũ kiến thức rộng rãi, rất uyên bác, rất thông hiểu về tinh tượng mệnh số và bát quái Phục Hy. Huyền Vũ thích cuộc sống dân gian, thường hóa thành thầy bói, lang thang khắp thành Trường An, nói chuyện bát quái với những người dân, lao công. Không có chuyện gì ở nhân gian và phi nhân gian mà Huyền Vũ không biết, phi nhân có chuyện gì khó hiểu đều đến tìm nó giải đáp.
Mắt Bạch Cơ sáng lên: “Không sao, ngươi cứ đi đi. Ha ha, ha ha ha…”
Nguyên Diệu cũng cười khờ: “Ha ha, ha ha ha…”
Ly Nô ngơ ngác: “Ủa, chủ nhân, mọt sách, các người cười gì vậy?”
Bạch Cơ vội vàng nghiêm mặt: “Ta không có cười. Hiên Chi, ta có cười sao?”
Nguyên Diệu cũng nghiêm mặt: “Ly Nô huynh đệ, ngươi cứ yên tâm lên núi vượt qua kiếp nạn, không cần lo lắng về Phiêu Miểu các.”
Ly Nô lo lắng: “Làm sao ta có thể không lo lắng? Chủ nhân không biết nấu ăn, mọt sách ngươi lại không vào bếp. Ta đi rồi thì ai nấu ăn cho các ngươi?”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu vội vàng an ủi Ly Nô, bảo hắn không cần lo lắng nhiều, vượt qua kiếp nạn mới là quan trọng nhất, dù thế nào thì họ cũng không đến mức chết đói.
“Ờ, vậy được rồi. Hy vọng khi ta trở về, các người không bị đói mà gầy đi.” Ly Nô lo lắng nói.
Ly Nô nấu một bữa tiệc chay tám món, cùng ăn với Bạch Cơ và Nguyên Diệu, xem như tiễn biệt bản thân.
Ly Nô lau nước mắt: “Ta lần này đi không biết có thể trở về không.”
Bạch Cơ cười nói: “Yên tâm, ngươi chắc chắn sẽ trở về mà.”
Ly Nô lại lau nước mắt: “Đời rất khó lường, nếu ta không thể quay về, chết thì cũng không có chuyện gì rồi. Nhưng nếu ta trở thành một con mèo bình thường, thì chủ nhân phải mang ta về Phiêu Miểu các nuôi dưỡng đấy.”
“Được.” Bạch Cơ đành phải đồng ý.
“Còn nữa, mọt sách, lúc đó ta không có pháp lực, ngươi không được bắt nạt ta.”
“Được.” Nguyên Diệu đành phải đồng ý.
Ly Nô ôm chặt lấy Nguyên Diệu, rơi nước mắt: “Mọt sách, trước đây ta không nên luôn nghĩ đến việc ăn ngươi, bắt nạt ngươi. Nếu ta có thể an toàn trở về thì ta chắc chắn sẽ cho ngươi ngủ trong phòng với ta.”
“Yên tâm đi, Ly Nô huynh đệ, ngươi chắc chắn sẽ trở về an toàn.” Nguyên Diệu an ủi Ly Nô.
Sau bữa tối, Ly Nô chuẩn bị mọi thứ, gói một cái bọc lớn, bên trong chứa những bảo vật mà cha hắn nói có thể giúp vượt qua thiên kiếp an toàn, như tro bếp, tỏi, mảnh ngói. Ly Nô bước đi trong đêm tối, rơi nước mắt rời khỏi Phiêu Miểu các.
Nguyên Diệu tiễn Ly Nô đến đầu hẻm, nhìn theo bóng dáng một con mèo đen đeo một cái túi lớn dần dần đi xa, trong lòng hắn bỗng cảm thấy không nỡ. Cầu trời phù hộ, mong rằng Ly Nô huynh đệ có thể bình an vượt qua thiên kiếp, sớm trở về Phiêu Miểu các.
Trăng lưỡi liềm mọc lên phía đông, đào hồng nở rộ, Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi trong sân sau uống rượu ngắm hoa.
Nguyên Diệu hỏi: “Bạch Cơ, Ly Nô huynh đệ có thể bình an vượt qua thiên kiếp không?”
Bạch Cơ cười thần bí: “Có trời mới biết.”
“Bạch Cơ cũng có thiên kiếp sao?”
“Tất nhiên là có. Nhưng một vạn năm một lần, nếu Hiên Chi muốn hóng chuyện thì có lẽ là không kịp đâu.” Bạch Cơ cười gian xảo.