Phiêu Miểu – Cầm đèn
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 2: Sáo Anh Cốt
Chương 5: Vong xuyên
Buổi tối, Bạch Cơ, Nguyên Diệu, và Ly Nô ngồi thư giãn trong sân sau, con hồ ly nhỏ ban ngày đã đến lại tới. Nó ngậm một cái giỏ tre nhỏ, trong giỏ có một bình rượu.
Con hồ ly nhỏ rụt rè nói: “Gia phụ nói, cảm ơn Bạch Cơ tặng hậu lê, nhà quê núi hoang hèn mọn không có bảo vật gì để tặng lại, chỉ có vài bình rượu. Mong Bạch Cơ đừng chê, nhận lấy món quà mọn này.”
“Như vậy, thay ta cảm ơn Cửu Vĩ Hồ Vương.” Bạch Cơ cười nói.
Con hồ ly nhỏ e thẹn nói: “Ngài khách sáo rồi.”
Bạch Cơ ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, bầu trời trong suốt, sao trời như bàn cờ.
“Thiên thi đông che(1), huỳnh hoặc thủ tâm(2). Đêm nay, ngoài Quỷ Môn có thể thấy Vong Xuyên?” Bạch Cơ hỏi con hồ ly nhỏ.
(1)Thiên thi: Là chòm sao trong bốn sao của Quỷ Tú, có thể thấy vào đêm tối, tên là: Tập hợp khi của thi thể. Còn gọi là: Thiên thi. Ở đây nghĩa là sao thiên thi ở phía đông bị che đi.
(2) Hiện tượng Mặt trời và Sao Hỏa nhích lại gần nhau trên bầu trời và bị ngừng lại trong một thời gian.
Con hồ ly nhỏ gật đầu: “Ta vừa từ Quỷ Môn vào thành, thực sự có thể thấy Vong Xuyên, nhiều cô hồn dã quỷ lạc đường đang chèo thuyền về bờ bên kia.”
Bạch Cơ cười.
Hoàn thành nhiệm vụ trả lễ, Tiểu Hồ Ly đứng dậy nói: “Thế thì mỗ xin cáo từ.”
Sau khi Tiểu Hồ Ly rời đi, Bạch Cơ đột nhiên nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, Vong Xuyên hiện lên bên ngoài Quỷ Môn là chuyện trăm năm khó gặp. Chúng ta đi xem thử nhé?”
“Được thôi.” Tiểu thư sinh không dám không đi, mặc dù hắn nghĩ rằng những thứ như Quỷ Môn, Vong Xuyên không phải là thứ mà người bình thường nên nhìn thấy.
Bạch Cơ gói chín thi thể trẻ em trong kho bằng lụa trắng thành một cái bọc lớn, để Nguyên Diệu đeo trên lưng, còn mình thì mang một cái giỏ đan bằng liễu, trong giỏ có rượu mà Tiểu Hồ Ly tặng, hai chén ngọc, một hộp chu sa, một cây bút, và cây sáo Anh Cốt bị gãy.Nguyên Diệu mang cái bọc trên lưng, mặt mày ủ dột: “Đi Quỷ Môn xem Vong Xuyên thì thôi đi, tại sao còn phải mang theo xác chết nữa?”
Bạch Cơ cười: “Người đông thì mới rôm rả hơn mà.”
Nguyên Diệu tức giận: “Ngoài tiểu sinh ra thì còn có ai nữa? Tiểu sinh gần đây luôn nghi ngờ, liệu trên đời này ngoài tiểu sinh ra có còn ai khác nữa không.”
Kể từ khi bước vào Phiêu Miểu các, Nguyên Diệu đã đặt một chân vào cõi nhân gian, một chân vào cõi u minh, ngày đêm đảo lộn, âm dương lẫn lộn, vạn yêu tụ hội, trăm quỷ hóa hình, ngay cả thế giới cũng trở nên hư ảo như một giấc mơ không thật.
“Hiên Chi à, xem ra ngươi cần phải đến nhà họ Vi sống vài ngày, nếu không ngươi có thể thực sự sẽ mờ mịt ranh giới giữa nhân giới và phi nhân giới mất.” Bạch Cơ lạnh nhạt nói. Dù sao đi nữa, người và phi nhân không phải cùng loại, Nguyên Diệu không thể mãi ở lại Phiêu Miểu các. Rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ trở lại với con người, không còn nhìn thấy Phiêu Miểu các, không còn nhìn thấy Bạch Cơ, không còn nhìn thấy Ly Nô.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi đến cửa Thông Hóa. Đêm khuya yên tĩnh, cửa Thông Hóa đóng chặt, có cấm vệ quân canh gác. Bạch Cơ dẫn Nguyên Diệu tránh khỏi cổng chính, đến một chỗ tường thành vắng vẻ.
Nguyên Diệu nghĩ rằng Bạch Cơ sẽ lại bắt hắn leo tường, ngước nhìn tường thành cao vài trượng hắn liên tục lắc đầu nói: “Lần này, đánh chết tiểu sinh cũng không leo lên nữa…”
Bạch Cơ lấy chu sa và bút lông từ trong giỏ ra, dùng bút lông nhúng chu sa, vẽ một cánh cửa trên tường thành. Bạch Cơ dùng tay đẩy, cửa lập tức mở ra.
“Đi thôi, Hiên Chi.” Bạch Cơ bước ra ngoài thành.
Nguyên Diệu kinh ngạc, vội vàng theo sau.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi về hướng đông bắc khoảng nửa dặm, một biển hoa màu đỏ tươi mà kỳ dị và một dòng sông chảy chậm xuất hiện trước mắt hai người, trên mặt sông khói mù lượn lờ, nước sông màu vàng đỏ, đáy sông có đầy những khuôn mặt người. Nguyên Diệu chỉ cảm thấy chóng mặt, suýt nữa thì ngã xuống sông.
“Hiên Chi đừng nhìn đáy sông, sẽ bị mất hồn phách đó.” Bạch Cơ đỡ Nguyên Diệu.
“Đây là sông gì? Tiểu sinh không nhớ ngoài cửa Thông Hóa có con sông này?”
“Đây là sông Vong Xuyên. Đêm nay Thiên thi đông che, Huỳnh hoặc thủ tâm, Vong Xuyên hiện ra bên ngoài Quỷ Môn, đây là chuyện trăm năm khó gặp. Hãy nhớ, đừng nhìn đáy sông Vong Xuyên, đừng dính vào nước Vong Xuyên, nếu không sẽ chìm vào u minh, không thể trở lại nhân gian.”
Nguyên Diệu lắp bắp không nói nên lời.
Những bông hoa Bỉ Ngạn đỏ như máu nở rộ lay động, lan ra tận chân trời xa xăm, vô tận vô bờ. Hoa Bỉ Ngạn không có lá, những cánh hoa cong dài như luân hồi. Gió nhẹ thổi qua, biển hoa Bỉ Ngạn dập dờn như sóng, tiếng ca của những linh hồn vong linh vang vọng từ dưới lòng đất.
Bạch Cơ chọn một mảnh đất trống gần sông, lấy ra chu sa và bút ra vẽ một pháp trận lớn. Sau khi vẽ xong pháp trận, Bạch Cơ bảo Nguyên Diệu đặt chín thi thể trẻ em vào trong trận, đồng thời nàng cũng lấy cây sáo Anh Cốt bị gãy từ trong giỏ liễu đặt vào.
“Hiên Chi, đi hái bốn cành hoa Bỉ Ngạn lại đây.” Bạch Cơ dặn dò.
“Được.” Nguyên Diệu mặc dù không biết Bạch Cơ đang làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Nguyên Diệu đến đám hoa Bỉ Ngạn bắt đầu hái hoa. Khi hắn hái đến cành hoa Bỉ Ngạn thứ tư thì từ dưới lớp đất dưới hoa từ từ vươn ra một đoạn xương trắng xóa. Bàn tay bộ xương này chộp lấy chân Nguyên Diệu. Tuy nhiên, giày và ống quần của Nguyên Diệu có dính một ít chu sa mà hắn vô tình dính phải khi đặt chín thi thể trẻ em vào trận pháp chu sa. Bộ xương như gặp phải thứ đáng sợ, lập tức rụt trở lại đất.
“Hả?!” Nguyên Diệu hái cành hoa Bỉ Ngạn thứ tư, cảm thấy dưới chân có gì đó, cúi đầu nhìn nhưng chẳng thấy gì. Hắn nghĩ mình lại sinh ra ảo giác, rồi mang hoa quay lại.
Bạch Cơ đặt bốn cành hoa Bỉ Ngạn ở bốn vị trí Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Vong Xuyên nằm ở phương vị đông bắc của trận chu sa, Bạch Cơ đứng ở hướng tây nam, kết một ấn pháp bằng hai tay, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Không lâu sau, trên hoa Bỉ Ngạn bốc lên bốn luồng khói đỏ, từ bốn vị trí hội tụ về trung tâm trận chu sa, khói đỏ cuộn xoáy như họa tiết của hoa Mạn Đà La.
Chín thi thể trẻ em và sáo Anh Cốt bốc lên một làn khói trắng. Mười làn khói trắng theo vệt khói đỏ được dẫn về phía đông bắc, tới chỗ Vong Xuyên.
“Haha…”
“Khà khà…”
“Hí hí…”
Chín con tiểu quỷ xuất hiện trong trận chu sa, cười nói không ngừng. Nguyên Diệu nhìn kỹ, phát hiện Anh Quỷ mặc áo yếm đỏ mà trước đó hắn đã gặp cũng đứng im lặng bên cạnh sáo Anh Cốt bị gãy. Đầu của nó đã đứt, nó đang dùng hai tay ôm lấy đầu mình. Nguyên Diệu cảm thấy ánh mắt của nó hơi buồn bã và cô đơn.
Không biết từ lúc nào, từ thượng nguồn Vong Xuyên có một chiếc thuyền nhỏ trôi đến. Mười đứa trẻ đi về phía Vong Xuyên, lên thuyền và trôi theo dòng nước. Hoa Bỉ Ngạn lay động theo gió, tiếng linh hồn hát vang trong đêm.
Trên chiếc thuyền trôi theo dòng Vong Xuyên, bọn trẻ vừa vỗ tay vừa hát bài đồng dao: “Mạn Chu Sa, Mạn Chu Sa, ai là u hồn không thế về nhà? Bé con trên mộ hát vang, cầm đèn dẫn hồn về cõi hoàng tuyền.”
Nguyên Diệu nhìn chiếc thuyền dần dần trôi xa, rồi không còn nhìn thấy nữa. Một cơn gió thổi qua, chín bộ xương và sáo Anh Quỷ đã biến thành tro bụi trong trận chu sa, rồi tiêu tan không dấu vết.
Bạch Cơ thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán. Bạch Cơ vốn dĩ luôn tự tại, Nguyên Diệu chưa từng thấy nàng có vẻ mệt mỏi như vậy thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Tất nhiên là hắn không thể biết rằng việc giải phóng linh hồn không thể vào luân hồi, dẫn dắt những Anh Quỷ mang tội lỗi đến bờ bên kia vào lục đạo luân hồi, dù có sự trợ giúp của thiên thời, địa lợi đêm nay, vẫn cần tiêu tốn rất nhiều yêu lực.
“Bạch Cơ, họ đi đâu thế?”
“Bờ bên kia.”
“Bờ bên kia là ở đâu?”
“Ngươi bước vào Vong Xuyên thì sẽ biết.” Bạch Cơ cười gian xảo.
“Không, ta không muốn đi đến bờ bên kia…” Nguyên Diệu vội nói.
Bạch Cơ ngồi xuống trong trận chu sa: “Nguyên Diệu, rót cho ta một chén rượu.”
“Được.” Nguyên Diệu đến bên giỏ liễu lấy ra bình rượu của tiểu hồ ly tặng. Bình rượu rất tinh xảo, cao không quá bảy tấc, Nguyên Diệu thầm nghĩ gia đình hồ ly thật keo kiệt, chút rượu này liệu có đủ để rót đầy một chén không?
Rượu xanh nhạt chảy ra từ bình, đổ vào chén ngọc, tỏa ra hương rượu đậm đà và tươi mát.
Ồ? Vậy mà lại đổ đầy rồi! Nguyên Diệu đưa chén rượu cho Bạch Cơ.
Bạch Cơ uống một ngụm, mỉm cười: “Rượu ngon của tộc Cửu Vĩ Hồ cất là tuyệt phẩm thế gian, ngay cả thần tiên trên thiên giới cũng không thể uống được. Nguyên Diệu, ngươi cũng uống một chén đi.”
“Được. Nhưng ta e là không thể rót ra thêm một chén nữa.” Nguyên Diệu lắc lắc bình rượu.
“Ngươi cứ thử xem.” Bạch Cơ cười nói.
Nguyên Diệu cầm lấy một chén ngọc khác, bắt đầu rót rượu. Kỳ diệu thay, bình rượu vốn dĩ đã hết, lại tiếp tục chảy rượu xanh xa.
“Đây là chuyện gì vậy?” Tiểu thư sinh kinh ngạc.
Bạch Cơ uống một ngụm rượu trong chén, cười nói: “Chỉ cần hầm rượu của tộc Cửu Vĩ Hồ không cạn, thì rượu trong bình Càn Khôn này sẽ mãi mãi không hết.”
Nguyên Diệu uống một ngụm rượu, hình như là loại rượu được ủ từ trái cây rừng, ngọt ngào đậm đà xen lẫn một chút hương thơm thanh mát. Sau khi uống vào, ngũ tạng lục phủ như được dòng suối trong lành rửa sạch, dễ chịu không tả.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi trong trận chu sa, uống hết chén này đến chén khác.
Dưới ánh trăng, hoa Bỉ Ngạn vô biên vô tận, sắc đỏ lan tràn. Trong Vong Xuyên, sương trắng lượn lờ, thỉnh thoảng có một hai chiếc thuyền trôi về phía hạ lưu, trên thuyền có đủ loại người, hoặc không phải người, họ trôi theo sóng nước về phía bờ bên kia.
“So với việc bị giam cầm nơi nhân thế, bị người khác điều khiển, thì đi về bờ bên kia, luân hồi chuyển kiếp mới là nơi tốt nhất cho linh hồn. Nhất là những Anh Quỷ mang đầy đau khổ và oán hận trước khi chết…” Bạch Cơ nhìn vào hạ lưu Vong Xuyên vô tận, lẩm bẩm nói.
“Bạch Cơ luôn nói muốn bán xác trẻ con với giá cao cho Đan Dương, nhưng đêm nay lại đưa bọn trẻ đến bờ bên kia. Thực ra, ngươi cũng là một người tốt bụng.” Nguyên Diệu cảm thán.
Mặt Bạch Cơ đỏ bừng: “Lắm lời! Ta không phải là người tốt bụng gì cả, ta chỉ thấy phiền vì bọn trẻ chạy nhảy khắp nơi làm ta không ngủ được, cho nên mới mượn thiên thời, địa lợi đêm nay đưa chúng đến bờ bên kia.”
“Ơ? Sao mặt Bạch Cơ lại đỏ vậy?”
“Lắm lời! Đó là do rượu!”
“Dù sao thì Bạch Cơ là một người tốt bụng.”
“Ngươi còn lắm lời nữa là ta ném xuống Vong Xuyên đấy!”