Cỏ cây xác xơ lạnh thấu xương, một cây mai đỏ đứng lẻ loi ở góc đông nam sân.
Dưới gốc cây mai có một nữ nhân xinh đẹp đang đứng.
Nữ nhân ngẩng đầu nhìn cành mai, vẻ mặt bình yên như mặt nước phẳng lặng. Trên cành mai đầy những nụ hoa đỏ như máu.
Trời rất lạnh nhưng nữ nhân chỉ mặc một chiếc áo mỏng, để lộ đôi tay trắng như tuyết, chỉ mặc một chiếc áo yếm và một chiếc váy dài màu đỏ rực. Mái tóc đen của nàng được búi thành kiểu tóc Nhật Bản, cài trâm vàng nạm ngọc lục bảo, tóc mái có hơi lộn xộn, dường như vừa mới thức dậy, chưa kịp chải đầu.
Bạch Cơ bước vào sân sau, bèn nhìn thấy nữ nhân dưới gốc cây mai, nàng nhìn nữ nhân, khóe miệng nở một nụ cười kỳ lạ.
Nguyên Diệu cũng nhìn thấy nữ nhân, trong lòng không khỏi tò mò, đây là ai? Sao lại đứng ở sân sau của Tam Đông Các, còn mặc đồ mỏng manh như vậy, nàng không lạnh sao?
Quản sự thấy nữ nhân dưới gốc cây mai thì không khỏi sững sờ, vội vàng tiến tới nói: “Phu nhân, sao phu nhân lại ra đây?! Chủ nhân đã dặn phu nhân phải nằm nghỉ dưỡng bệnh.”
Ngu phu nhân quay đầu lại, liếc nhìn quản sự, ánh mắt lờ đờ mơ màng.
Quản sự nhìn xung quanh, lớn tiếng nói: “Các a hoàn đâu? Đi đâu hết rồi? Trời lạnh thế này sao phu nhân ra đây mà không ai chăm sóc sao?”
Lời chưa dứt thì đã hai a hoàn búi tóc đôi vội vàng chạy tới.
Hai a hoàn vẻ mặt lo lắng bước đi vội vàng.
Một người nói: “Phu nhân, nô tì tìm khắp nơi không thấy, sao phu nhân lại ra đây?”
Người kia nói: “Phu nhân, bệnh của phu nhân chưa khỏi, phải nghỉ ngơi…”
Vẻ mặt Ngu phu nhân mơ màng, ánh mắt đờ đẫn.
Quản sự thấy Ngu phu nhân mặc đồ mỏng manh thì vội vàng đưa cho a hoàn một chiếc áo lông rái cá.
A hoàn nhận lấy đắp lên cho Ngu phu nhân.
“Phu nhân, trời lạnh, phu nhân cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”
Khi chiếc áo lông chạm vào người Ngu phu nhân, Ngu phu nhân đột nhiên phát ra một tiếng hét thê lương như bị điện giật.
A hoàn giật mình, tay run lên, chiếc áo lông rơi xuống đất.
Ngu phu nhân trốn ra sau cây mai, co ro run rẩy.
Hai a hoàn vội vàng đi theo đưa tay ra đỡ nàng.
“Phu nhân, phu nhân sao vậy?”
“Phu nhân, phu nhân không sao chứ?”
Tay chân Ngu phu nhân chạm đất, đầu cúi thấp như một con thú hoang ngồi xổm sau cây mai. Nàng nửa ngẩng đầu, đồng tử co lại, nhe răng cười với a hoàn trông rất kỳ lạ.
“Không xong rồi, phu nhân lại phát bệnh rồi…”
Một a hoàn thấy tình trạng của Ngu phu nhân bèn nói.
Quản sự vội vàng nói: “Nhanh lấy bùa chú ra!”
Một a hoàn như bừng tỉnh, vội vàng thò tay vào tay áo lấy ra một tấm bùa vàng.
Trên bùa được vẽ đầy hoa văn và chú ngữ bằng chu sa.
A hoàn thuần thục dán tấm bùa lên trán Ngu phu nhân.Ngu phu nhân lập tức cứng đờ, cổ họng phát ra âm thanh kỳ lạ, sắc mặt dần dịu lại, sau đó ngất đi.
Quản sự ra lệnh cho hai a hoàn: “Mau đỡ phu nhân về nghỉ ngơi.”
Hai a hoàn đáp lại, một trái một phải đỡ Ngu phu nhân rời đi.
Bạch Cơ nhìn theo bóng lưng hai a hoàn đỡ Ngu phu nhân đi xa, khóe miệng chợt nở một nụ cười kỳ lạ.
Quản sự nhặt chiếc áo lông rơi trên đất rồi nói với Bạch Cơ: “Phu nhân gần đây thân thể yếu ớt, khiến Bạch Cơ cô nương bị hoảng sợ rồi.”
Bạch Cơ nói: “Ngu phu nhân bị sao vậy? Trông không giống bệnh thường, mà giống như bị trúng tà…”
Nghe thấy hai chữ “trúng tà”, quản sự rùng mình, suýt nữa không cầm nổi chiếc áo lông trong tay.
Mặt quản sự tái nhợt, run rẩy nói: “Phu nhân chỉ bị cảm lạnh thôi, không phải trúng tà.”
Bạch Cơ cười đầy ẩn ý.
“Không phải trúng tà thì tốt. Chúng ta vẫn nên xem áo lông trước.”
Quản sự hoàn hồn, sau vội vàng đưa cho Bạch Cơ một chiếc áo lông màu xám trắng pha tím.
Bạch Cơ nhận lấy áo lông nhìn kỹ dưới ánh mặt trời.
Đây là một chiếc áo lông hoàn chỉnh, bóng loáng, nhẹ nhàng mềm mại. Chiếc áo lông này được ghép từ khoảng sáu bảy chiếc da rái cá, đường kim mũi chỉ tinh tế, ghép nối hoàn hảo.
Bạch Cơ khẽ lay chiếc áo lông, một mùi hương hoa sen nước lan tỏa trong không khí khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Nguyên Diệu không nhịn được hỏi quản sự: “Tại sao áo lông này lại có mùi hoa sen?”
Quản sự cười bí ẩn, nói: “Đây là bí quyết độc quyền của thợ, không thể tiết lộ.”
Nguyên Diệu không hỏi thêm nữa.
Bạch Cơ xoay người khoác áo lông lên vai, toàn thân nàng cứng đờ giống như bị sét đánh.
Đồng thời, màng nhĩ củA Nguyên Diệu đột nhiên bị đau nhói, không khí vang lên vô số âm thanh hỗn loạn, có tiếng hét chói tai, tiếng kêu tuyệt vọng, tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng thú kêu căm hận…
Nguyên Diệu choáng váng, cảm thấy rất khó chịu, dường như sắp không thể chịu nổi mà ngã xuống đất.
“Đừng ồn nữa, ta không mặc nữa.”
Bạch Cơ nói với hư không.
Bạch Cơ tháo chiếc áo lông ra ném cho quản sự.
Quản sự hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, ông ta không nghe thấy gì cũng không cảm thấy gì.
Quản sự tò mò hỏi: “Bạch Cơ cô nương đang nói chuyện với ai vậy?”
Bạch Cơ đáp: “Không có gì, ta chỉ tự nói một mình thôi.”
Quản sự cười nói: “Bạch Cơ cô nương thấy chiếc áo lông này thế nào?”
Bạch Cơ đáp: “Rất tốt. Nhẹ nhàng và ấm áp, hơn nữa còn thơm hơn áo lông cáo, không có mùi khó chịu.”
Nghe Bạch Cơ khen ngợi áo lông, quản sự nghĩ rằng giao dịch có thể thành công, lập tức nở nụ cười vui vẻ: “Vậy ngươi định đặt bao nhiêu chiếc?”
Bạch Cơ đảo mắt, cười nói: “Ta chợt nhớ ra thầy bói nói năm nay ta có một tai kiếp lớn, cần ăn chay niệm Phật, tránh xa việc giết chóc để hóa giải tai kiếp, bình an qua năm. Vì vậy ta không làm ăn với áo lông này nữa.”
Quản sự ngạc nhiên nói: “Đa... đa số thầy bói đều là lừa người, lời họ nói không đáng tin.”
Bạch Cơ quay người rời khỏi sân sau đi ra ngoài.
Nguyên Diệu vội vàng đi theo.
Quản sự không cam lòng, ôm áo lông đuổi theo Bạch Cơ khuyên nhủ: “Bạch Cơ cô nương, mùa đông này áo lông chắc chắn sẽ thịnh hành ở Trường An, nguồn hàng của Tam Đông Các cũng đủ, giao dịch này đảm bảo ngươi sẽ lãi lớn không lỗ. Giá cả có thể thương lượng, Tam Đông Các có thể nhường thêm một chút lợi nhuận.”
Bạch Cơ vừa đi vừa cười nói: “Ta không ham tiền bạc, vàng bạc đều là vật ngoài thân, sống không mang đến chết không mang đi, quan trọng là bình an qua năm nay.”
Nghe Bạch Cơ nói không ham tiền, Nguyên Diệu không nhịn được lắc đầu.
Quản sự vừa đuổi theo vừa nói: “Ai bói cho ngươi vậy? Hay là ngươi tìm một thầy bói khác để bói lại? Ta quen một thầy bói tên Phùng Bán Tiên, bày sạp ở Bát Kiều, bói rất chuẩn, để ta mời ông ấy đến bói lại cho ngươi?”
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đã ra khỏi Tam Đông Các, quản sự cũng đuổi theo, ba người đứng trên con phố tấp nập người qua lại.
Bạch Cơ cười nói: “Ta tự bói cho mình đấy.”
Quản sự ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng biết bói sao?”
Bạch Cơ cười nói: “Không giấu gì ông, người bói chuẩn nhất ở Trường An này là ta. Ta biết cả ba giới, biết cả quá khứ lẫn tương lai, chuyện gì ta cũng bói được rất chuẩn.”
Quản sự không tin, nói: “Bạch Cơ cô nương đừng lừa người nữa.”
Bạch Cơ nhìn về phía Tam Đông Các cười mà như không cười nói: “Vừa rồi ta thấy phu nhân nhà ông lông mày vàng, mắt lồi, thiên đình đen như bụi phủ, e rằng trong trăm ngày sẽ có tai họa lao tù.”
Quản sự nói: “Ngươi đừng nói bừa... phu nhân nhà ta ở trong nội viện, an phận thủ thường thì làm sao có tai họa lao tù được?”
Bạch Cơ cười mà như không cười, ghé sát tai quản sự khẽ nói: “Phu nhân nhà ông mang trên mình năm mạng người, làm sao tránh khỏi tai họa lao tù được...”
“A a...” Quản sự nghe thấy lời Bạch Cơ như bị kim châm vào tai, kinh hãi nhảy dựng lên.
“Cáo từ nhé.”
Bạch Cơ mỉm cười quay người đi, Nguyên Diệu vội vàng đi theo.
Quản sự đứng ở cửa Tam Đông Các đi đi lại lại, không biết là lo lắng hay sợ hãi, cuối cùng ông ta ra lệnh cho người chuẩn bị xe vội vã đi đến trang viên ngoại ô.
Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi trên đường về Phiêu Miểu Các.
Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: “Bạch Cơ vừa rồi ngươi nói Ngu phu nhân mang trên mình năm mạng người, khó tránh khỏi tai họa lao tù là có ý gì?”
Bạch Cơ cười nói: “Là nghĩa mà Hiên Chi nghe thấy. Trước đó Vi công tử có nói, gần đây Trường An xảy ra năm vụ án mạng kỳ lạ của năm quý phu nhân, lúc ta khoác chiếc áo lông lên, ta đã thấy tàn ảnh của họ khi chết. Là Ngu phu nhân giết họ. Không, chính xác mà nói là oán hồn rái cá nhập vào Ngu phu nhân rồi giết những quý phu nhân đã mua áo lông.”
Nguyên Diệu run rẩy, nói: “Chả trách Ngu phu nhân hành động Kình quặc như vậy, hóa ra là bị yêu tà nhập vào. Oán hồn rái cá giết năm người sao?”
Bạch Cơ thở dài nói: “Đúng vậy, oán niệm của họ quá sâu.”
Nguyên Diệu vội vàng nói: “Ngu phu nhân... không, oán hồn rái cá sẽ tiếp tục giết người nữa sao?”
Bạch Cơ do dự một chút rồi nói: “Có lẽ là sẽ tiếp tục. Oán niệm của họ rất mạnh, giống như một xoáy dung nham không ngừng mở rộng muốn nuốt chửng tất cả sinh mạng.”
Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ, chúng ta phải ngăn cản oán hồn rái cá tiếp tục giết người.”
Bạch Cơ quay đầu nhìn về phía Tam Đông Các, nói: “Hiên Chi, lúc mặc áo lông ta thấy rất nhiều tàn ảnh, trong đó có cảnh tượng rái cá lúc chết... những gì con người đã làm với rái cá thực sự quá tàn nhẫn, đến nỗi sau khi chết rồi oán hận của họ cũng không thể tiêu tan. Ta không biết có nên ngăn cản hay không, có lẽ cái chết của con người mới có thể siêu độ cho rái cá.”
Nguyên Diệu vội vàng nói: “Nhưng chúng ta không thể thấy chết mà không cứu.”
Giọng Bạch Cơ mờ ảo như gió.
“Ta không phải là người, cũng không phải thần Phật, không có nghĩa vụ cứu người. Hơn nữa, ngay cả thần Phật cũng không tha thứ cho những gì con người đã làm với rái cá.”
“Con người đã làm gì với rái cá vậy?” Nguyên Diệu tò mò hỏi.
Bạch Cơ đưa tay chạm vào trán Nguyên Diệu. Nhưng khi tay nàng chạm vào trán Nguyên Diệu lại rụt về.
“Thôi, Hiên Chi đừng nhìn thấy tàn ảnh rái cá trước khi chết thì hơn.”
“Bạch Cơ...”
“Chuyện cứu người cứ để ta suy nghĩ đã.”
Bạch Cơ nhíu mày rồi quay người đi.
Nguyên Diệu nhìn bóng lưng mỏng manh dần xa của Bạch Cơ, tâm trạng có hơi nặng nề.
Từ khi đến Phiêu Miểu Các, không biết từ lúc nào Bạch Cơ đã bị hắn ảnh hưởng. Nếu không có hắn thì nàng có thể tùy ý hành động nhưng bây giờ nàng lại phải gánh vác lòng tốt của hắn. Nhiều lúc cái ác nhẹ như lông hồng, còn cái thiện nặng tựa ngàn cân.
Nguyên Diệu nhanh chóng đuổi kịp Bạch Cơ, nói: “Bạch Cơ, nếu ngươi khó xử, có thể không cứu người cũng được.”
Bạch Cơ dừng lại quay đầu nhìn Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu hạ quyết tâm, lời nói không đúng với lòng: “Ta cũng có thể thấy chết mà không cứu! Ta cũng có thể làm ác!”
Bạch Cơ nhìn Nguyên Diệu với vẻ bối rối.
Nguyên Diệu nói: “Ta không muốn ngươi khó xử, không muốn ngươi một mình gánh vác trọng trách. Vì ngươi, ta nguyện thấy chết mà không cứu, nguyện làm ác, nguyện trái lời dạy của thánh nhân!”
Bạch Cơ ngạc nhiên nhìn Nguyên Diệu.
“Hiên Chi đang nói gì vậy? Ta… ta đâu có cảm thấy quá khó xử."
Nguyên Diệu nói: "Vừa rồi chẳng phải ngươi đang băn khoăn về việc cứu người sao?"
Bạch Cơ gãi đầu: "Chuyện cứu người, thực ra không có gì đáng khó xử cả. Những con rái cá tuy rất đáng thương nhưng các quý phụ bị giết cũng không đáng chết, cứu một chút cũng được thôi. Ta đang băn khoăn là nếu muốn cứu người thì làm thế nào để đòi thêm tiền từ ông chủ Ngu, dù sao thì tai họa này là do hắn gây ra..."
"Thì ra ngươi băn khoăn là vì tiền bạc, không phải vì lòng tốt và chính nghĩa."
"Hiên Chi, lòng tốt và chính nghĩa không đáng giá."
"Bạch Cơ, người quân tử lấy nhân thiện giữ tâm, lấy chính đạo lập thân. Ngươi cần đọc nhiều sách thánh hiền, dùng giáo huấn của thánh hiền để rèn giũa nội tâm, chỉnh sửa lời nói và hành động của mình mới không sa vào tà đạo, trở thành một quân tử."
"Hiên Chi, ta là Vua của Long Tộc, không cần phải làm việc theo quy tắc của con người."
"Mạnh Tử nói, quốc quân yêu thích nhân nghĩa, thiên hạ không ai địch nổi. Bạch Cơ, với tư cách là Vua của Long Tộc, ngươi cũng nên giữ lòng tốt và chính nghĩa, mới có thể đứng vững trong trời đất."
"..."
"Lòng tốt không thể mất, ác không thể kéo dài, ta chắc chắn phải luôn quy tắc lời nói và hành động của ngươi, không để ngươi lầm đường lạc lối..."
"Ôi, đau đầu quá."
Bạch Cơ ủ rũ bước đi, Nguyên Diệu theo sau không ngừng trích dẫn kinh điển, truyền đạt giáo huấn của thánh hiền để sửa đổi lời nói và hành động của nàng, rèn giũa phẩm chất của nàng.