Chung quanh đã biến thành biển lửa, những nhánh cây khô chỉ trong chớp mắt đã chìm trong ánh lửa và nhiệt độ nóng rực. Đường Ngạo nhảy lên, đè Tưởng Hồng Phúc bẹp dí dưới đất. Bản sao của Hải Minh Tiển không biết đã tiêm cho Gâu Gâu thuốc gì mà hiện giờ Gâu Gâu hoàn toàn mất ý thức, ngủ trong lòng hắn.
Đường Ngạo đầu tiên là tẩn cho Tưởng Hồng Phúc mấy phát, sau đó anh phát hiện trên người Tưởng Hồng Phúc cũng có hạch thần kinh.
Hạch thần kinh tuy không phức tạp bằng não nhưng nó sẽ đưa ra phản xạ nhanh hơn. Não sẽ suy nghĩ, phân tích. Nhưng hạch thần kinh chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi. Cho nên có đôi khi dùng hạch thần kinh khống chế thân thể, tốc độ sẽ nhanh hơn dùng não. Ngay cả khi não không hoạt động, thân thể cũng vẫn sinh ra phản xạ có điều kiện.
Đường Ngạo lập tức cắt đứt hạch thần kinh của Tưởng Hồng Phúc. Tưởng Hồng Phúc đau đến mức co quắp cả người. Đường Ngạo lấy hết thuốc mê trong ba lô tiêm cho hắn. Hắn rốt cục cũng mất ý thức.
Hơn mười zombie cứu mấy trăm người, sau đó buộc họ lên người mình, nhảy thẳng từ vách đá cao bảy, tám mét xuống. Cánh xòe ra trong không trung, lướt gió hạ xuống đất.
Đường Ngạo đã cảm nhận được hô hấp nóng rát, bụi trong không khí cũng làm cho người ta hít thở không thông. Anh vẫn tiếp tục đi tới, phía sau đột nhiên có người kéo áo anh.Anh quay đầu, phát hiện Đường Dực cũng đã tỉnh lại. Anh ta vẫn còn đang bị trói ở trên người Đường Ngạo, không có hạch thần kinh não anh ta quả thực không thể khống chế thân thể, mỗi một cử động đều có vẻ vô cùng khó khăn.
Đường Ngạo vẫn không ngừng bước: “Không sao đâu, chúng ta sẽ nhanh chóng ra được khỏi đây thôi.”
Đường Dực mở to hai mắt, đầu lưỡi đã bị cải tạo thành lưỡi rắn nên không thể nói được tiếng người. Anh ta cố hết sức há miệng thở dốc, lại không nói nổi một chữ.
Đường Ngạo trói cả Tưởng Hồng Phúc lên trên người, sau đó mới sải bước đuổi theo. Bản sao của Hải Minh Tiển chạy cũng rất chậm, dù sao thể chất của chính hắn cũng không tài nào bì được với những tác phẩm của hắn. Đường Ngạo nhanh chóng đuổi kịp hắn, sau đó đạp cho hắn một phát ngã lăn xuống đất.
Đối mặt với tên này, anh vẫn không dám đến quá gần, chẳng may trên người hắn còn giấu loại thuốc nào đó, bị đánh lén thì nguy. Đường tổng hiện giờ rất quý trọng mạng sống của mình. . . . . Hải Mạt Mạt còn đang chờ anh về nhà ăn sáng đấy nhé.
Anh cướp lại Gâu Gâu từ trong lòng bản sao Hải Minh Tiển, cho vào trong ba lô của mình. Bản sao Hải Minh Tiển thở dốc không ngừng, nhiệt độ như thế này đã sắp vượt qua giới hạn hắn có thể chịu được rồi.
“Vì sao. . . . . . Vì sao tất cả các người đều phủ nhận sự tồn tại của ta? Ta là bản sao nghĩa là không có tư cách được sống sao?” Hắn rốt cục cũng đánh mất vẻ tao nhã bình thường. Đường Ngạo đứng ở trước mặt hắn, đột nhiên tháo tai nghe xuống đưa cho hắn. Hắn cầm lấy nhét vào tai trái, bên trong phát ra giọng Hải Minh Tiển cực kỳ rõ ràng: “Không ai phủ nhận sự tồn tại của ngươi. Nhưng bất kỳ nghiên cứu khoa học nào đều được dùng để thúc đẩy văn minh nhân loại tiến bộ chứ không phải để phá hủy văn minh. Trái tim ngươi không thuộc về nơi đây, vậy nên nơi này cũng sẽ không chấp nhận ngươi.”
Kính bảo vệ của Đường Ngạo hỏng rồi, thế nên không ai thấy được tình huống cụ thể ở đây. Hải Mạt Mạt sốt ruột: “Ba anh! Lửa sắp cháy đến rồi sao?”
Đường Ngạo không đáp lại, tai nghe vì nhiệt độ quá cao nên đã hỏng rồi.
Trong phòng chỉ huy lặng ngắt như tờ, nhân viên kỹ thuật nhìn chằm chằm Hải Mạt Mạt. Sĩ quan chỉ huy số hai rốt cục cũng lên tiếng: “Chỉ huy bộ đội đóng quân ở đó dập lửa.”
Hải Mạt Mạt thả ông ta ra, ông ta cởi trói cho tất cả các sĩ quan còn lại. Những người này sau khi được cởi trói cũng không nói gì.
Hải Mạt Mạt ngơ ngác ngồi trước bàn chỉ huy, trên màn hình là số liệu các zombie khác gửi tới. Tuy rằng cứu được hơn 800 người, nhưng có hơn 200 người bởi vì thiếu nước, thiếu dưỡng khí mà chết. Họ chỉ thực sự cứu được hơn 620 người.
Đám mất nết tiếp tục đứng chờ dưới chân núi, Đường Ngạo vẫn không xuất hiện.
Trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu. Hải Minh Tiển bắt Hải Mạt Mạt đi ăn sáng. Hải Mạt Mạt cúi đầu, yên lặng đi sau lưng anh ta. Căn tin của phòng thí nghiệm đã chuẩn bị rất nhiều món. Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn bê khay đi theo phía sau Hải Minh Tiển xếp hàng. Được một lúc, cô bỗng òa khác: “Ba anh đã hứa là sẽ về ăn sáng mà! Anh ấy lừa con!”
Hải Minh Tiển ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng an ủi: “Mạt Mạt ngoan, cậu ta chắc chắn vẫn ổn. Mạt Mạt ăn sáng xong là sẽ được gặp cậu ta thôi.”
Còn chưa dứt lời, anh ta đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là ban công phòng thí nghiệm, một người đáp xuống ban công. Hải Mạt Mạt còn đang khóc, đột nhiên có người gõ lên cửa sổ bằng kính: “Này, em khóc cái gì, nhớ giữ cho anh một suất. Tắm xong anh sẽ ăn!”