Thiên khánh năm ngày tháng , thích hợp để kết hôn, tránh kết bạn.
Sáng sớm hôm nay Lạc Dịch liền vô cùng bất mãn bị gọi dậy, sau đó bị đóng gói ăn mặc đủ loại trang phục. Lạc Dịch hỗn loạn mặc kệ ép buộc, cơ hồ đứng ngủ. Nhưng mà vẫn có loại cảm giác phi thường đột ngột không hoài hòa lượn lờ trong đầu, nhắc nhở hắn có cái gì không thích hợp, khiến Lạc Dịch cho dù bị vây trong trạng thái nửa buồn ngủ cũng cảm thấy có chút bất an.
Lạc Dịch gian nan khởi động mí mắt dính cùng một chỗ, mắt sương mù đánh giá bốn phía: Người chung quanh thực sự giống như đang trang trí cây thông Noel mà bận rộn tất bật trên người mỗ phiến tử, biểu tình bọn họ thực nghiêm túc, động tác cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả thanh âm cũng bị đè ép đến cực thấp. Từng kiện từng kiện phần áo đi lên khiến mỗ phiến tử đếm đếm liền trực tiếp bị thôi miên mà ngủ, đợi đến khi tất cả mọi người đều thu thập tốt rời đi, Lạc Dịch lại dựa vào bên giường chớp mắt một hồi mới mạnh bừng tỉnh, lúc này đã đến gần giờ Tỵ().
() Giờ tỵ: đến giờ sáng
Lạc Dịch đối mặt với căn phòng trống rỗng ngây ngẩn cả người, cho đến khi bụng truyền đến một trận tiếng kêu. Lạc Dịch mới nhớ tới hắn giờ Mẹo() đã bị kêu dậy, cho tới bây giờ còn chưa ăn gì. Lạc Dịch vừa mới chuẩn bị đứng dậy, lại suýt nữa bị sức nặng trên người làm cho té ngã.
() Giờ Mẹo: đến giờ sáng
— Ni mã đây là đi kết hôn hay là đi tham gia trận đấu a suất?
Từng tầng lễ y phiền phức thay phiên nhau đè ép, bên ngoài còn một bộ áo rộng thùng thình. Lạc Dịch rất muốn cúi đầu đếm kỹ trên người hắn rốt cuộc có bao nhiêu kiện quần áo, nhưng là sức nặng nơi đỉnh đầu khiến hắn đánh mất ý niệm này trong đầu — nói đùa, chỉ cần hắn thoáng nghiêng về phía trước một chút, hắn có thể tại cổ đại khắc một cái dấu ấn thứ hai. Lạc Dịch đột nhiên sinh ra đồng tình sâu sắc với đối tượng kết hôn của mình: Nam giới còn phiến phức như vậy, nữ giới…… Muội tử ngươi cần phải kiên trì trụ vững a!
Cái loại cảm giác vi diệu không hài hòa này đem tư duy đang triển khai tới nơi nào của Lạc Dịch trở về, Lạc Dịch lúc này thanh tỉnh, hắn bắt đầu nghiêm túc tự hỏi: Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
“Khấu khấu.” Cửa sổ truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng, trên tường giấy tuyết trắng hiện ra ảnh ngược mơ hồ của một người. Lạc Dịch đi qua đẩy cửa sổ ra, sau đó một trận kinh ngạc.
Người nọ chống tại khung cửa sổ, thật sự nghiêm túc nhìn chăm chú vào Lạc Dịch.
“Lạc [dịch, ngươi] như vậy rất đẹp.”
Đã lâu không nghe đến loại phương thức nói chuyện kỳ lạ này, Lạc Dịch nhìn Diệp Chu trong một thoáng có chút ngốc lăng, sau đó theo bản năng nhìn quét bốn phía, lại không thấy được bạch y công tử trong suy nghĩ. Lạc Dịch có chút chần chờ hỏi: “…… Ngươi một mình đến?”
“Đúng vậy, ta là đến nói một tiếng với Lạc Dịch.” Diệp Chu mở to mắt nhìn Lạc Dịch: “Ta đã đuổi trùng tử đi.”
Lạc Dịch rốt cục phản ứng kịp, cái cảm giác không hài hòa không thích hợp kia là đến từ nơi nào. Vừa rồi hắn bị nhiều người hầu hầu hạ thay quần áo như vậy, Tùng cư nhiên không nổi bão – cái kia khoác bề ngoài nhân loại căn bản không hề ở đây.
“Ta đem vị trí của “Sào (ổ)” nói cho y. Nhân loại rất yếu ớt, nơi kia không thích hợp để mang ngươi theo cùng. Cho nên trước khi lấy được “Sào”, trùng tử tạm thời sẽ không trở về.”
“Sào?”
“Một loại vật nhỏ rất hữu dụng dành cho Dạ Trùng Tộc.” Diệp Chu nhìn Lạc Dịch, nhẹ nhàng nói: “Dùng cho đẻ trứng.”
Lạc Dịch đột nhiên cảm thấy mao cốt tủng nhiên – sẽ không như suy nghĩ của hắn đi? Lạc Dịch bắt đầu may mắn, mặc kệ có phải loại suy đoán khiêu chiến này không. Sau tối nay, hắn liền rời đi nơi này, không gặp lại bất kì ai trong thời không này nữa.
“Lạc Dịch, ngươi trông có vẻ cũng không lo lắng.” Ánh mắt Diệp Chu tinh thuần đến mức như hồ nước không nhiễm chút hạt bụi, đồng thời lạnh lùng đến mức tựa như băng: “Vì cái gì — ngươi sẽ rời đi sao?”
Lạc Dịch đối diện với Diệp Chu, khóe miệng khẽ nâng lên một độ cong sáng lạn: “Ta với ngươi còn có một hồi giao dịch đâu.”
Nghe như thể là đang nói bởi vì còn có giao dịch, cho nên hắn sẽ không rời đi, nhưng Lạc Dịch hoàn toàn không cam đoan rõ ràng rằng sẽ không rời đi. Hắn vẫn là như thế này, luôn lợi dụng ngôn ngữ để khiến cho người khác hiểu lầm, sau đó đặt mình ra khỏi suy xét.
“Nếu Phong Tỏa Vân đã sống đến lúc muốn chết.” Diệp Chu không chút nháy mắt nhìn Lạc Dịch, y chậm rãi tới gần Lạc Dịch, gần đến mức hô hấp của hai người gần như chạm vào đối phương: “Lạc Dịch, ngươi thật sự sẽ cho ta xuyên việt sao?”
Lạc Dịch cười rộ lên, độ cong không chút thay đổi: “Đương nhiên.”
“Như vậy Lạc Dịch –”
Tựa hồ có gió thổi qua, thanh âm Diệp Chu nhẹ đến mức gần như nỉ non.
“Chúc ngươi tân hôn vui vẻ.”
Chờ đến khi Lạc Dịch phục hồi lại tinh thần, Diệp Chu đã biến mất không thấy, Lạc Dịch thậm chí chưa kịp hỏi y vì sao lại đột nhiên “Hảo tâm” đuổi trùng tử đi như vậy. Tim Lạc Dịch đập nhanh đến mức nói không nên lời, như là có cái gì đó sắp phát sinh, mà hắn có loại dự cảm không biết là tốt hay không tốt.
Bên ngoài tiểu viện truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Lạc Dịch liếc mắt một cái, phát hiện là Nghiêm lão gia mang theo một đám tiểu tư tiến tới. Ngay một khắc lúc đóng cửa, Lạc Dịch đột nhiên nhớ đến, vị kia luôn mặt đầy thuần túy tươi cười đến chơi, dường như từ đầu đến đuôi đều không hề cười.
Chu Tước thành trong một ngày đây sôi trào hừng hực. Tiếng kèn vui mừng? Tiếng kèn vang dội khắp nơi, đội ngũ rước dâu dài tới năm mươi thước mênh mông cuồn cuộn đi qua đường lớn, vô số người xông lên đường chứng kiến trận hôn lễ long trọng này. Keng keng rung động pháo đốt một đường, y phục đỏ tươi ùn ùn kéo đến.
[Ngươi không đi sao?] Nghe âm thanh huyên náo từ phía dưới truyền lên, Diệp Chu mở quyển sổ ra trước mặt Hạ Kình Thảo. Toàn bộ phòng im lặng trống trải, cùng náo nhiệt phía dưới hình thành hai thế giới đối lập.
“Ta đi làm cái gì, phá hoại tân hôn sao? Tuy rằng ta quả thật rất muốn biến tân lang thành tân nương của ta.” Hạ Kình Thảo cười khẽ, trong đôi mắt đào hoa hơi có chút mê ly: “Đây là hắn muốn, cho nên ta sẽ không ngăn cản.”
Nhưng y kỳ thật cũng không hào phóng như vậy. Ánh mắt bạch y công tử u ám: Nếu không đành lòng hủy diệt người để ý nhất kia, liền hủy hoại một nhân vật chính khác — đương nhiên, sẽ không để người kia biết.
Hạ Kình Thảo liếc hướng Diệp Chu: “Ngươi sáng sớm đi ra ngoài?”
Diệp Chu khẽ khép đôi mắt, ẩn giấu tất cả tình cảm, chỉ có ngòi bút chậm rãi phác thảo trên giấy:
[Ta đi nói lời từ biệt.]
Nhìn thấy kiệu hoa được tám người khiêng lên, không ít dân chúng bắt đầu hoan hô nhảy nhót. Bầu không khí náo nhiệt kia dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được. Trong căn phòng mờ tối, có người hơi hơi cúi đầu, một ngân xà theo cánh tay người nọ uốn lượn lên trên, dưới cái nhìn chăm chu của người nọ, rất thân mật dùng đầu chạm vào đầu ngón tay không chút huyết sắc kia.
“A……”
Ngân xà thực nghe lời hé miệng, khiến chủ nhân như có như không vuốt ve răng nanh của nó, răng nhỏ có thể phóng ra nọc độc trí mạng dưới ánh nhìn của người nọ có vẻ nhỏ nhắn và vô hại. Bạch Hủ Dực nheo mắt lại, một bên là con ngươi không chút khác biệt so với xà, một bên là con mắt đen không chút ánh sáng, đồng dạng khiến người ta sợ hãi.
“Nếu không thể nhẫn nại, liền cứ làm thôi……”
Nơi nơi đều là người tấp nập, nhất là xung quanh đại môn Nghiêm gia, từng vòng từng vòng quay quanh náo nhiệt. Hồng y nam tử đứng ở xa xa trong bóng tối, nhìn chăm chú vào trận náo nhiệt này.
Sau khi y tỉnh lại, liền phát hiện trong lòng có một chỗ trống không nói nên lời, cái loại cảm giác bị cứng rắn đào đi một thứ yêu thích trong lòng này khiến y sợ hãi. Y suy nghĩ thật lâu, đem ký ức từ đầu đến đuôi nhớ lại, nhưng không phát hiện chỗ nào bất ổn, chỉ có chút ký ức bởi vì quá lâu trước kia mà trở nên mơ hồ? Y vẫn là cái kia bị cha mẹ bán đến thanh lâu, sau đó bị Quý Bội Tuyệt tiếp nhận, ẩn nhẫn mười năm cuối cùng giết chết đối phương do đó trở thành luân hồi giáo giáo chủ Phong Tỏa Vân.
Nhưng cái loại cảm giác nội tâm trống rỗng không có chỗ dựa vào này lại càng rõ ràng, thậm chí khó chịu đến mức khiến y muốn phát tiết mà khóc – y dường như đã quên đi chuyện gì rất quan trọng? Y đã hỏi qua rất nhiều người, Vong phu nhân, Tiêu Phong Chích, Đan Yếu Ly…… Tất cả mọi người đều nói, y vào lúc bị chính đạo tập kích đã trọng thương, cho nên ký ức bị rối loạn. Y muốn tin tưởng, lại ngay một khắc thấy mạn châu sa hoa gió thổi tiêu điều kia như bị bóp cổ mà khó thở, trống trải đến mức không còn là chính mình.
— Mạn châu sa hoa đại biểu cho, vô tình vô nghĩa.
Nếu nghĩ không ra, vậy liền đi tìm kiếm. Y trở lại nơi ban đầu của Phong gia tại Nam Tần, lúc trước vì đứng nhầm phe cánh, Phong gia bị Tần Vương mới lên ngôi trực tiếp xua đuổi khỏi Nam Tần, cho nên y mới bị cha mẹ đi đến tuyệt lộ bán cho Lâu Trung Lâu của Đông Ngụy, cho nên y mới có thể……?
Trong đầu có cái gì đó chạy qua, mau đến mức y căn bản không nắm kịp, nhưng trái tim nảy lên từng nhịp này chứng minh y đã tìm đúng phương hướng. Vì thế y ở lại Dịch Tiếu Lâu, đây là một cứ điểm bí mật của Luân Hồi Giáo Tu La Đạo. Nhưng mà vận khí của y dường như đã dùng hết, tiếp theo căn bản không thể tìm được chút manh mối gì – y thậm chí đã tìm tới nhà cũ của Phong gia, nơi đó đã sớm bị thay thế bởi chủ nhân mới. Y ở Dịch Tiếu Lâu đợi mấy ngày, không thu hoạch được gì y đang định rời Nam Tần đến Đông Ngụy, lại ngay một khắc kia ngửi được hương vị trà kia.
Cái loại ẩn ẩn, như có như không cảm giác an tâm quen thuộc này, quả thực khiến cho hồn phách run rẩy. Y thậm chí liều lĩnh đẩy cửa phòng ra, đi vào, sau đó gặp…… Diệp Chu. Cái người tự xưng là Diệp Chu cuối cùng giao cho y một tờ giấy, mặt trên chỉ có một câu:
[Ta biết ngươi đang tìm cái gì. Ngày mai có một hôn lễ, ngươi có muốn đi xem không?]
“Đến đây đến đây!” Không biết là ai hưng phấn mà hô lớn, trong nháy mắt dẫn đến một mảnh ồ lên.
Tiếng kèn to? Thanh âm đã trở nên gần trong gang tấc, xa xa đã có thể nhìn thấy tia sáng do pháo hoa bị đốt cháy, đập vào mắt là không khí vui mừng của đội ngũ rước dâu xiêm y đỏ tươi. Lúc này đại môn Nghiêm gia mở rộng, nhóm hộ vệ phân tán xếp thành hai đội, một người bước ra.
Đồng tử hồng y nam tử co rút nhanh, trong nháy mắt, không còn thấy đám người rộn ràng nhốn nháo kia nữa, cảnh tượng vui mừng náo nhiệt không còn thấy nữa, toàn bộ thế giới chỉ còn một người duy nhất.
[Mạn châu sa hoa, ngươi rất giống nó.]
[…… Ta sẽ không biến mất.]
[Dù sao ta là phiến tử, không phải sao?]
Mây chuyển sao dời, cảnh còn người mất.
Ngươi đang làm cái gì?
Ta dường như đang tìm người……?
Ngươi đang tìm ai?
…… Không biết.
Nếu cũng không biết, kia sao còn muốn tìm hắn?
Ta…… Ta rất muốn cùng hắn nói chuyện, rất muốn sờ sờ hắn, rất muốn đưa hắn ôm vào trong ngực, rất muốn — giết chết hắn?
Người kia là?
Bờ môi của y giật giật, rốt cục tìm được danh tự kia:
Lạc…… Dịch……
Bầu trời tươi đẹp tựa hồ trở nên tối sầm, bóng đêm bốn phía đè ép lại đây cơ hồ đem y nuốt sạch, mờ mịt, thống khổ, hỗn độn, vui vẻ, hạnh phúc, tuyệt vọng tràn ngập toàn bộ đầu. Đỏ tươi, xung quanh đều là đỏ tươi, đầy trời đầy đất đều bị nhuộm một tầng đỏ tươi. Pháo đỏ tươi, kiệu hoa đỏ tươi, quần áo đỏ tươi, tân nương tân lang — cũng là đỏ tươi. Y nhìn hắn thân đầy phục sức lễ y, y nhìn hắn mặt đầy tươi cười đi về phía kiệu hoa, y nhìn hắn ôn nhu nâng tân nương mũ phượng khăn trùm dậy, y nhìn hắn và tân nương cùng bước vào phủ thành hôn.
Nghĩ tới, danh tự máu tươi đầm đìa khắc vào trong lòng. Nghĩ tới, người duy nhất có một không hai trong thế giới. Tại sao lại quên? Một người tuyệt tình như thế. Tại sao lại quên? Một người khiến y yêu tới trong khung đồng thời cũng hận tới thấu xương — phiến tử.
— Lạc Dịch, ta lại một lần nữa giết chết ngươi, được không?
— Được.
Không ai chú ý, trong bóng tối phía xa, một hồng y tuyệt sắc nam tử xoay người rời đi, như từng bước từng bước tiến vào trong vực sâu.
“Nhất bái thiên địa — nhị bái cao đường — phu thê giao bái –”
Người chủ trì dừng một chút, cuối cùng hô lớn:
“Đưa vào động phòng –”
Đến khi tân nương được dẫn đi, Lạc Dịch lập tức bị vây kín bởi đông đảo người đến kính rượu. Có lẽ là muốn vị tân phò mã này hôm nay đỏ mặt, có lẽ là vì ghen ghét muốn Lạc Dịch xấu mặt, người đến kính rượu quả thực là nối liền không dứt. Nghiêm lão gia ở trên ghế mặt hồng hào luôn tươi cười, hoàn toàn không nhìn ánh mắt đáng thương xin giúp đỡ của nhi tử nhà mình. Trên mặt Lạc Dịch vẫn là tươi cười suýt nữa cứng ngắc, trong lòng lại thoáng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hôn lễ hôm nay thập phần thuận lợi — phải nói là thuận lợi đến mức không thể tin được, vô luận thế nào cũng không có boss đi ra gây nên huyết tinh mưa gió, cho nên lần trước ngả bài thật sự có hiệu quả?
Lạc Dịch cười, thần sắc lại trở nên xám xịt.
“Đến đến đến! Lạc công tử, uống rượu uống rượu!”
“So sánh với số liệu, player, độ cồn trong máu vượt qua .% có thể bị trúng độc.” Công lược không hề tự giác bán manh: “Ta tỏ vẻ bi ai.”
…… Rất ngược!
[Ngươi quả nhiên ở trong này.]
Hạ Kình Thảo yên lặng vuốt ve chén trà trong tay, hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Chu mặt đầy tươi cười đối diện: “Tâm tình ngươi có vẻ rất tốt?”
Diệp Chu không trả lời, mà buông giấy bút trong tay, cầm lấy chén trà trên bàn, rất là hưởng thụ ngửi hương thơm của nó. Hạ Kình Thảo nhìn chăm chú vào Diệp Chu và vân lai trà, đột nhiên nói: “Hồng y nam tử ngày đó, ngươi nhận thức?”
Hồng y nam tử yêu nghiệt diễm lệ như không thuộc về thế gian này, toàn thân tản ra một loại huyết tinh không rõ. Hạ Kình Thảo trực giác cảm thấy y sẽ mang đến hủy diệt, vô luận là với người khác, hoặc là với chính mình.
Nghe được câu hỏi của Hạ Kình Thảo, Diệp Chu buông chén trà xuống, tươi cười ngây thơ lại tàn nhẫn. Dưới ánh nhìn của bạch y công tử, Diệp Chu cầm lấy bút.
[Ngươi muốn biết? Đây là một chuyện xưa rất dài……]
Đợi đến khi Lạc Dịch được giải phóng trở về gian phòng, hắn đã đến mức sắp không phân rõ đông tây nam bắc. Hắn chống vào cột thở dốc một hồi lâu, mới không nhìn thấy mọi thứ mơ hồ nữa.
Hiện tại đã đến gần giờ Hợi(), đối diện Lạc Dịch chính là tân phòng. Động phòng của quận chúa đương nhiên không ai dám đi nháo, cho nên hành lang bên ngoài tân phòng đều là trống rỗng, chỉ có một loạt đèn g màu đỏ trong đêm tối tản ra tia sáng đỏ thắm. Cho tới bây giờ, Lạc Dịch còn có loại cảm giác không chân thực, hắn đã từng kết giao hơn sáu mươi mấy bạn gái, nhưng không cùng một ai đi tới cuối cùng. Mà trước mắt tại cổ đại, hắn thế nhưng lần đầu tiên cùng với một muội tử có một mối quan hệ chính thống?
() Giờ hợi: đến h đêm
Một trận gió thổi qua, Lạc Dịch hung hăng đánh một cái rùng mình, cảm giác say biến mất đi vài phần. Hắn không hề chần chờ, đẩy ra cửa phòng.
Một trận ấm áp trong phòng đánh úp lại, không biết đã đốt loại huân hương nào, hương vị có chút ngọt nị. Toàn bộ phòng đều bị bố trì thành một màu đỏ tươi, Lạc Dịch liếc mắt một cái liền nhìn đến tân nương tử ngồi ở trên giường — quần áo đỏ tươi, như trước là khăn voan hồng che đi gương mặt, nàng nghiêm chỉnh ngồi, trầm mặc chờ đợi nam nhân sắp sửa cùng nàng đi qua nửa đời người còn lại.
Lạc Dịch cười ngây ngô vài tiếng, ánh mắt mơ màng mông lung nhìn không rõ lắm. Hắn đi về phía tân nương tử, một bên suy nghĩ có nên đi mở cửa phòng cho gió lùa vào, trong phòng có chút oi bức, hương vị cũng thật sự rất nồng.
Nhưng mà, một thanh âm lại trong một khắc khiến Lạc Dịch đông cứng tại chỗ.
“Đã xác nhận, nhân vật công lược Tần Khuyết Thủy tử vong. Công lược nhiệm vụ đổi thành, player chỉ cần đạt được vật phẩm công lược.” Thanh âm máy móc của công lược trong tình cảnh này có vẻ trở nên băng lãnh: “Trừ đi % tiến độ, tiến độ hiện tại của player là %.”
Tần Khuyết Thủy…… Chết?
Lạc Dịch tựa như rối gỗ không có điều khiển, hắn chầm chậm mà máy móc nhìn chằm chằm người đối diện trên giường, thật lâu không thể hoàn hồn.
Người đối diện này…… Đến tột cùng là ai?
Tầm mắt bởi vì men say mà có chút mơ màng bỗng trở nên rõ ràng vô cùng, hắn nhìn “tân nương”, rốt cục phát hiện không đúng — tuy rằng khăn voan đỏ giống nhau, nhưng là hồng y của người nọ không phải thêu phượng hoa ban đầu, mà là một kiện y phục đỏ tươi thuần túy, không có chút hoa văn dư thừa, chỉ có góc áo dùng chỉ nhỏ tinh tế viền theo. Huân hương trong không khí càng phát ra ngọt nị, đó là hương vị tử vong của bỉ ngạn hoa. Loại hồng diễm nồng đậm thành huyết sắc này, loại huyết sắc chói mắt quen thuộc này, Lạc Dịch rõ ràng biết, nhưng hắn giống như đang trốn tránh hiện thực mà trừng mắt nhìn phiến đỏ tươi kia, thanh âm nghẹn tắc hỏi: “Ngươi…… Là ai……”
Người trên giường không nói gì, mà là trực tiếp đứng lên, đi đến trước mặt Lạc Dịch. Y nhẹ nhàng bắt được tay Lạc Dịch, sau đó dẫn nó kéo lên khăn voan của mình. Cả người Lạc Dịch giống như rối gỗ, biểu tình trống rỗng nhìn tuyệt thế dung nhan dần dần lộ ra trước mặt hắn – đôi môi quen thuộc, con bướm quen thuộc, đôi mắt quen thuộc, mái tóc quen thuộc, tất cả đều quen thuộc, hoàn hoàn chỉnh chỉnh xây dựng ra một hồng y yêu nghiệt quen thuộc.
Tuyệt sắc yêu nghiệt khẽ cong lên mắt, đem tay Lạc Dịch dán lên trên mặt nhẹ nhàng cọ: “Lạc Dịch, ngươi nói, ta là ai đây?”
Phong…… Tỏa Vân?
Lạc Dịch như bị phỏng mà dùng sức rút về tay, hắn lui về phía sau vài bước, trong mắt lộ vẻ không thể tin: “Ngươi — vì sao ở đây? Tần Khuyết Thủy –” Nghĩ đến thiếu nữ luôn là vẻ mặt đơn thuần chực khóc kia, biểu tình hỗn loạn của Lạc Dịch có chút đau đớn và bi ai: “Ngươi giết nàng?”
“– nàng chết? Vừa lúc.” Trên mặt Phong Tỏa Vân là một loại xinh đẹp mê hoặc đến mức tận cùng, tựa như hoa ăn thịt người cắn nuốt mọi thứ: “Lạc Dịch, ngươi có thể cho là ta giết nàng. Nàng nhúng chàm Lạc Dịch, ta gặp liền giết nàng.”
Ai giết Tần Khuyết Thủy?
Phong Tỏa Vân cười nói, ngươi có thể cho là ta.
Hầu kết Lạc Dịch lăn lộn một phen — kỳ thật căn bản không cần suy nghĩ, đầu sỏ có thể trả lời vấn đề này, là hắn.
Hắn không dám nhìn con thú xinh đẹp vừa mới thức tỉnh phía đối diện, tầm mắt liếc qua lại trông thấy một vật nhỏ trên bàn, nơi đó có thứ mấu chốt giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ lần này — rượu giao bôi. Công lược nhân vật đã tử vong, hắn hiện tại chỉ có thể lấy vật phẩm công lược, sau đó rời đi tìm Diệp Chu. Hiện nay Phong Tỏa Vân đã nhớ lại tất cả, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng nhất định liên quan đến Diệp Chu.
[Như vậy Lạc Dịch, chúc ngươi tân hôn vui vẻ.]
Lời nói ban sáng của Diệp Chu còn quẩn quanh bên tai, Lạc Dịch nhanh chóng vọt tới bên cạnh bàn, sau đó cầm bầu rượu lên. Nhưng mà, công lược không có bất cứ thanh âm nào kêu lên nhiệm vụ thành công. Lạc Dịch đột nhiên nhớ tới định nghĩa lần trước của công lược về vật phẩm: Rượu giao bôi, giao bôi giao bôi, cần phải “lấy một bầu chia làm hai, tân nương rót cho tân lang cùng uống” sao?
Mà hiện nay, tân nương đã…… Chết.
Phong Tỏa Vân chậm rãi đi vào bên người Lạc Dịch, xinh đẹp mà ngọt ngào cười: “Lạc Dịch, muốn lễ hợp cẩn sao?”
Y lấy bầu rượu từ trong tay Lạc Dịch, sau đó cẩn thận đổ đầy hai chén rượu, đem một ly trong đó mềm nhẹ đưa cho Lạc Dịch. Lúc này, công lược yên lặng đã lâu lại đột nhiên nhảy ra: “Phân tích mẫu vật, trải qua kiểm tra đo lường, rượu bên trong có độc tố mã , cấp độ nguy hiểm là a+, con người hấp thu vào liền chết ngay lập tức. Cảnh cáo!”
Lạc Dịch nâng môi, vươn tay một cái hất đi chén rượu. Không chỉ có này đó, Lạc Dịch trực tiếp hung hăng ném bầu rượu cùng chén rượu lên mặt đất, chất lỏng trong suốt trí mạng nhuỗm đẫm thảm đỏ tươi, nhìn như là máu. Lạc Dịch trừng mắt nhìn Phong Tỏa Vân, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, sau đó lại hóa thành bi ai sâu không thấy đáy.
“Phong Tỏa Vân…… Ngươi quên ta liền thật tốt……”
Phong Tỏa Vân luôn nhìn chén rượu bị hất xuống kia, tóc thật dài che khuất toàn bộ khuôn mặt. Nghe được lời nói hơi run rẩy của Lạc Dịch, y hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt bên dưới mái tóc đen, là một mảnh huyết sắc.
Tâm Lạc Dịch tầng tầng nhảy dựng. Tuy rằng đôi mắt Phong Tỏa Vân đỏ đến mức như sắp chảy máu, nhưng mà vẻ mặt của y lại cực kỳ bình thường, thậm chí phi thường ôn nhu: “Lạc Dịch, ta làm sao có thể quên ngươi.”
Công lược ngay cả giải thích cũng đều giảm bớt, trực tiếp cảnh báo: “Cảnh cáo! Player mau rời đi –”
Cảm giác nguy hiểm cường liệt như kim châm đâm vào làn da, lấy tốc độ của hắn là tuyệt đối trốn không thoát yêu nghiệt trước mắt. Lạc Dịch há miệng vừa định kêu to kêu cứu, lại bị người nọ nhìn thấu ý đồ mạnh đè lên, hắn nặng nề bị đặt trên bàn hung hăng chặn môi lại. Đôi môi mở ra vừa lúc đón lấy xâm nhập của người nọ, Lạc Dịch chỉ cảm thấy lưỡi Phong Tỏa Vân cuốn vào, một viên thuốc đưa vào trong yết hầu, sau đó khi Phong Tỏa Vân liếm hàm trên mà vô thức nuốt xuống.
“Ô……”
Lạc Dịch giãy dụa càng ngày càng yếu, trong hô hấp lộ ra hương vị thuốc phiện mê hoặc, khiến hắn càng ngày càng mê mang, chỉ có thể mặc cho đối phương bài bố. Đầu lưỡi của Phong Tỏa Vân mềm mại linh hoạt đến mức không thể tin được, luôn có thể cọ xát ở nơi Lạc Dịch không thể chịu được. Ngay lúc Lạc Dịch sắp ngất, hắn được thả ra.
Lạc Dịch mạnh gập eo, không ngừng ho khan, tựa hồ muốn nôn viên thuốc bên trong ra.
“Ngươi cho ta ăn…… Khụ…… Cái gì?”
Phong Tỏa Vân nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng Lạc Dịch, như đang đùa với con mèo nhỏ mình yêu thích nhất.
“Một loại dược có thể khiến ngươi thoải mái.” Phong Tỏa Vân cúi đầu nặng nề cười, hương thơm mang theo nồng đậm mê hoặc say lòng người, còn có âm thanh khàn khàn ái muội không rõ: “Lạc Dịch, ta vẫn luyến tiếc khiến ngươi đau đớn a……”
Hồng y yêu nghiệt mềm nhẹ mà cường thế ôm lấy Lạc Dịch vô lực, ôm về phía giường đỏ tươi, thật cẩn thận đặt bảo vật trọng yếu nhất lên giường. Y phảng phất như đang thực hiện một nghi thức trang trọng nhất cởi từng kiện y phục trên người Lạc Dịch, vẻ mặt thành kính mà chuyên chú.
“Thực yên lặng. Phòng này chỉ có ngươi và ta, không có người khác, không có người đến quấy rầy chúng ta, Lạc Dịch.”
Y bào bên ngoài đã bị cởi ra.
“Nhìn ta, Lạc Dịch, nhìn ta. Ngươi chỉ có thể nhìn ta.”
Kiện y phục thứ nhất bị cởi ra.
“Ngươi nghe lời ta được không? Tựa như ta trước đây nghe lời ngươi.”
Đơn y thứ hai bị lấy ra.
“Tất cả của ngươi, tất cả đều là của ta.”
Cuối cùng áo lót cũng bị rút đi, hồng y yêu nghiệt cúi đầu nhìn Lạc Dịch trần như nhộng, huyết mâu tràn ngập si mê.
“Ta yêu ngươi, Lạc Dịch.” Phong Tỏa Vân mỉm cười, đỏ tươi chất lỏng từ khóe mắt chảy xuống, vạch ra một đường máu: “Van cầu ngươi, đừng vứt bỏ ta nữa …… Van cầu ngươi …… Chỉ cần đặt mắt lên người ta…… được không…… Chẳng sợ bắt ta dùng tính mạng đổi lấy……”
Hương vị ngọt nị càng phát ra nồng đậm, Lạc Dịch vô lực nằm trên giường, ánh mắt không có tiêu cự — hắn thậm chí phân không rõ, ngươi bên trên cười nói “Chết”, là ai, là ai đây?
Lạc Dịch — ta yêu ngươi.
Bởi vì ta yêu ngươi, cho nên ta hủy hoại.
Bởi vì ta yêu ngươi, cho nên ta chết.
Yết hầu Lạc Dịch lộ ra một tia nức nở, hắn nhắm lại mắt: “Không cần……”
Không cần nói thương hắn, không cần khiến hắn lưng đeo tất cả — hắn thật sự đã muốn nhanh suy sụp.
Toàn bộ phòng bỗng dưng lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Hồng y yêu nghiệt rũ mắt, con bướm đỏ tươi khẽ nhuộm điên cuồng, nhưng mà thanh âm như trước ôn nhu thoải mái đến mức như là thì thầm với tình nhân: “Không cần……?”
Nhanh lên đến ngăn cản y a…… Vô luận là ai, nhanh lên đến ngăn cản y…… Y sắp nổi điên —
“Ta quả nhiên vẫn bị ngươi bỏ rơi……” Ma khàn khàn cười: “Cho dù ta đem trái tim đưa ra trước mặt ngươi, ngươi cũng chỉ khinh thường mà vứt bỏ nó.”
Y ôn nhu xoa g ngực trần trụi của Lạc Dịch, tại nơi nhẹ nhàng phập phồng kia không ngừng đảo quanh.
“Một khi đã như vậy, nếu trực tiếp nhét vào trong cơ thể ngươi ngươi liền không thể ném đi nữa.”
Ma lẩm bẩm.
Đồng tử Lạc Dịch mạnh phóng đại, hắn nhìn chằm chằm năm ngón tay xâm nhập vào ngực trái của hắn — hắn cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng là xúc cảm quỷ dị khi có nhiều hơn một bộ phận trong cơ thể không thuộc về hắn lại rõ ràng vô cùng. Phong Tỏa Vân chú ý tới biểu tình có chút vặn vẹo của hắn, trấn an dùng tay kia vuốt tóc hắn, thanh âm ôn nhu như đang hống tiểu hài tử: “Không đau, sẽ không đau. Ta làm sao có thể khiến cho người ta yêu thương nhất đau đớn?”
Vì thế Lạc Dịch cứ như vậy rõ ràng mà không chút đau đớn cảm nhận được, tay người nọ là như thế nào đưa vào trong cơ thể hắn, đẩy ra xương cốt của hắn, cầm cái kia không ngừng đập thình thịch, sau đó mềm nhẹ thong thả rút ra.
Hương vị ngọt nị tràn đầy trong không khí quá thực khiến người ta phát cuồng, cùng với mùi máu tươi nồng đậm quả thực cắn nuốt toàn bộ mọi thứ trong phòng. Ngất đi, lay động trong tầm mắt, có cái gì luôn không ngừng liên tục đập. Hồng sắc yêu nghiệt cười ngớ ngẩn, hai tay gần như thành kính nâng lên một mảnh đỏ tươi.
Cái kia, cái kia là —
“Lạc Dịch, nguyên lai…… Ngươi vẫn có tâm a……”
Đúng vậy…… Hắn cũng mê mang nghĩ: Nguyên lai hắn vẫn có tâm a……
“Player! Nhanh lên từ bỏ nhiệm vụ sử dụng xuyên việt rời đi nơi này! Sau đó sử dụng ‘trọng sinh’!” Thanh âm công lược chưa bao giờ dồn dập như thế: “Tiếp tục như vậy phút sau đại não ngươi sẽ thiếu dưỡng khí, vì não chết mà tử vong!”
Lạc Dịch ngoảnh mặt làm ngơ với thanh âm của công lược, hắn đem tầm mắt theo mảnh đỏ tươi kia chuyển dời sang người trước mặt. Người nọ rõ ràng đang cười, nhưng biểu tình kia so với khóc còn khiến người ta đau lòng hơn.
Van cầu ngươi — đừng bỏ rơi ta nữa —
“Player!!!”
Lạc Dịch vô thanh mở miệng, lại mang theo trêu chọc và vô vị trước sau như một.
Từ bỏ nhiệm vụ a? Ca hiện tại chỉ có % tiến độ, lại khấu trừ % tiến độ ca liền trong một đêm trở lại thời điểm ban đầu. Lại dùng xuyên việt công lược lần nữa ta liền âm tiến độ phiến tử ta chịu không nổi a, ta chỉ là luyến tiếc các ngươi……
Công lược tạm dừng, như là căn bản không biết như thế nào mở miệng, lúc này xuyên việt xuất hiện.
“Player, ngươi muốn chết sao…… Mễ sách…… Sống còn có thể có hi vọng, chết cái gì cũng không còn ……”
Đến lựa chọn đi — muốn lại vứt bỏ người trước mắt sao?
Ánh mắt Lạc Dịch vẫn nhìn chăm chú vào Phong Tỏa Vân phía trên, hắn bắt đầu cảm thấy có chút lạnh, trên người lại một mảnh ấm áp — đó là máu không ngừng trào ra trên người, chúng nó mang đi nhiệt lượng, mang đi sinh mệnh, chỉ duy nhất giữ lại tử vong.
“Lạc Dịch…… Ta có được tâm của ngươi, thật là cao hứng a……”
Ma cười ngớ ngẩn. Lạc Dịch nhìn y như vậy, như bị lây nhiễm, cũng lộ ra thỏa mãn tươi cười. Hắn dùng khí lực toàn thân khởi động thân thể, một bên tới gần người nọ, một bên thẳng thắn với thế giới, tiếu ý dạt dào.
“Ta là phiến tử…… Ta đã lừa gạt mọi người…… Bao gồm…… Ta……”
Công lược trầm mặc.
“Ta đã muốn…… Mệt chết đi.”
Xuyên việt không còn ngôn ngữ.
“Thực xin lỗi…… Ta không chán ghét các ngươi…… Ta chỉ là từ trước đến nay ta cũng không tin tưởng ta mà thôi……”
— ta thật là người các ngươi cần sao?
Hắn ấn đầu Phong Tỏa Vân, muốn hôn lên ánh mắt luôn chảy huyết lệ kia.
Đây là tội lỗi của hắn, mà hắn…… Không muốn lại trốn tránh.
“Ta buông tha cho công lược và xuyên việt.”
Buông tha cho cứu rỗi cùng phán quyết.
Đôi môi run rẩy cuối cùng không đặt lên được đôi mắt của Phong Tỏa Vân, Lạc Dịch nhắm lại hai mắt, mặc cho chính mình hướng về phía bóng tối đọa lạc vô vọng vĩnh viễn. Hắc hoàn răng rắc một tiếng rớt từ tay thanh niên ra, rơi trên mặt đất vô thanh lăn vài vòng, nhiễm thượng lên chất lỏng màu đỏ tươi.
“…… Đã xác định……player…… Tử…… Vong. Hệ thống công lược đóng cửa.” Công lược ngay cả đếm ngược cũng không có, trực tiếp lâm vào yên lặng. Xuyên việt yên lặng nối tiếp: “Hệ thống xuyên việt trong vòng giây đóng cửa…… Mễ sách……player…… Lạc Dịch, tái kiến.”
Phong Tỏa Vân trầm mặc nhìn thi thể dần dần băng lãnh trên giường.
“Lạc Dịch.” Y nói: “Lạc Dịch, ngươi rốt cục cái gì cũng đều cho ta.”
Phong Tỏa Vân vươn tay, không chút để ý lau đi máu bắn tung tóe trên gương mặt thanh niên, nhưng hành động này cũng là thất bại, chất lỏng đỏ tươi văng xung quanh đều là, càng xóa đi càng rõ ràng. Kỳ thật không cần phải… không đúng sao? Giường là đỏ tươi, quần áo là đỏ tươi, Lạc Dịch — cũng là đỏ tươi.
Y thật cẩn thận đem trái tim đặt ngay ngắn lên đống lễ phục, cởi quần áo. Tay sờ lên ngực của chính mình, sau đó chậm rãi hoàn thành hứa hẹn của y.
Lấy tâm của ta, đổi lại tình của ngươi.
Phong Tỏa Vân lung lay bò lên giường, đem thanh niên cả người toàn máu ôm vào trong ngực. Tựa như trước đây giống nhau, khi đó y còn quá nhỏ, tay vươn lên khó khăn vòng lấy người trân ái nhất.
Thế giới của y từ trước đến nay chỉ có hắn mới có thể đi vào. Tại thời điểm y cần được cứu rỗi nhất, hắn ở nơi đó.
Xuyên thấu qua vai hắn nhìn toàn bộ thế giới, đi theo cước bộ của hắn, sợ bị bỏ rơi mà gắt gao nắm lấy góc áo của hắn.
Hiện tại, ngươi rốt cuộc không thể vứt bỏ ta, Lạc Dịch.
Phong Tỏa Vân thỏa mãn nghĩ.
Trong cái khoảnh khắc cuối cùng ngươi chết đi.
Ngươi đều thuộc về ta.
Phong Tỏa Vân ôm lấy thi thể, như là ôm lấy toàn bộ thế giới.