Nước trong ra hoa sen, thiên nhiên chạm trổ.
Trước khi chân chính nhìn thấy Tần Khuyết Thủy, Lạc Dịch đã từ công lược hoàn toàn nhận thức đối phương. Nam Tần quốc Tần Vương hiện có ba người con, đại hoàng tử Tần Hiên Hoa, nhị hoàng tử Tần Thiên Ninh, còn có nữ nhi nhỏ nhất Tần Khuyết Thủy. Mẫu thân của Tần Khuyết Thủy không rõ, Tần Vương trong một lần đi tuần ôm trở về. Tần Vương trực tiếp tuyên bố đây là tiểu nữ nhi của mình, Tần Khuyết Thủy, cũng sắc phong nàng là Khuyết Thủy quận chúa. Tần Khuyết Thủy từ nhỏ cũng rất được Tần Vương yêu thích, sinh hoạt tại đế vương trải qua những ngày cơm áo vô lo, hưởng dụng các loại vinh hoa phú quý. Trong loại sinh hoạt giàu có xa hoa này, tính tình Tần Khuyết Thủy thế nhưng không có bị dưỡng đến mức kiêu căng ngạo mạn, mà là phi thường trái với quy luật khách quan trong trắng, mềm mại, dễ thương.
Quận chúa có ba cái tôt, thanh âm nhẹ nhàng thân thể mềm mại dễ đẩy ngã.
Lạc Dịch được tỳ nữ dẫn đi, đi vào hoa viên, cho đến khi tới một tiểu đình, nơi đó đã có một mỹ nhân hoàng cung đang ngồi. Nàng thoạt nhìn cũng không lớn, tuổi tác nằm trong diện thanh xuân, gương mặt trắng noãn dưới lớp trang điểm nhẹ nhàng phụ trợ, càng có vẻ khéo léo cùng khả ái. Đôi mắt dường như ướt át mà sợ hãi liếc nhìn Lạc Dịch một cái, sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống nhìn chằm chằm chén trà trong tay.
Biểu tình mỗ phiến tử thiếu chút nữa tê liệt. Loại tiểu bạch mềm mềm trắng trắng này, cộng thêm gương mặt hai phần tương tự kia, đây thật là nhuyễn muội tử mà không phải nhuyễn hán tử trong trí nhớ kia sao!?
— được rồi, muội tử trước mặt và Tần Nhất Khuyết quả thật có một chút quan hệ huyết thống đen tối, nhưng là hắn công lược xong ca ca lại đi công lược muội muội như vậy thật sự là đại trượng phu? Hắn có cần hay không thu phục luôn đại ca của Tần Nhất Khuyết, nói không chừng có thể đạt thành thành tựu “ảnh gia đình” gì đó…… Suy nghĩ như thế đầu hắn chắc chắn bị hư!
Công lược, ngươi thắng. Ca bị ngươi ngoạn hỏng rồi a Q口Q!
“Quận chúa, Lạc công tử đến.”
Lông xù giật giật, thanh âm cũng là cái loại rụt rẽ nhuyễn nhuyễn manh manh.
“Ân…… Tiểu, Tiểu Tình trước lui xuống đi.”
Tỳ nữ đi rồi, lá gan nhuyễn muội tử tựa hồ lớn hơn một ít, ít nhất nàng đang nhìn thẳng Lạc Dịch.
“Ngươi…… Ngươi là Nghiêm gia đại công tử, Lạc Dịch?” Tần Khuyết Thủy ngập nước nhìn Lạc Dịch, thanh âm có chút nhỏ nhưng cũng rất dễ nghe.
Lạc Dịch giơ lên ôn hòa tươi cười, thanh âm đồng dạng mềm nhẹ, sợ thanh âm lớn hơn một chút sẽ dọa chạy con thỏ trước mặt: “Đúng vậy, chính là bỉ nhân.”
Tần Khuyết Thủy tựa hồ có chút đứng ngồi không yên, nàng nhanh chóng liếc mắt tới cái bàn, nơi đó trải ra một tờ giấy trắng, mặt trên chính là chữ như gà bới của Lạc Dịch.
“Ngươi vì cái gì lại…… lại viết cái này?”
Trên giấy Tuyên Thành trắng tinh, nét mực màu đen vòng quanh một bài câu thơ phi thường vặn vẹo, nội dung thẳng thuật: Mùa xuân đến cây trà xanh tươi um tùm, mùa đông đến cây trà không còn hương thơm như trước, bởi vậy dự báo nhân sinh có thể giống trà nguồn gốc lâu đời. Nói đùa, có thể đạt được quán quân của tiệc trà mới là gặp quỷ. Lạc Dịch câu lên khóe môi, kỳ thật trọng điểm không phải thơ, chỉ cần Tần Khuyết Thủy nhìn đến danh tự kia, nàng liền tuyệt đối sẽ tìm tới hắn.
Thơ kia đề tên: Tư Thường Thanh.
Vừa nhìn thấy tựa hồ không có gì, nhưng hai người ở đây đều biết, Thường Thanh là tên một người, hơn nữa là người trong lòng của nữ tử xinh đẹp nhất Nam Tần.
Đầu năm nay manh muội tử đều có người trong lòng, lệ…… S cấp thần mã, không cần rất cấp lực a! Làm tiểu tam là không có tiền đồ a uy……
May mà trời không tuyệt đường người, sau khi Lạc Dịch lấy được tin tức công lược ngồi cẩn thận nghiên cứu, liền tính ra một kết luận: Nhiệm vụ lần này kỳ thật bại cũng Thường Thanh, thành cũng Thường Thanh — bởi vì Tần Khuyết Thủy thích Thường Thanh, y là một thị vệ. Tại cổ đại, thị vệ chính là một loại tài nguyên pháo hôi có thể tiêu hao rồi tái sinh, địa vị trên người hầu dưới chủ nhân, thuộc về chủng loại nô lệ.
Đây là một cố sự phi thường cẩu huyết đồng thời rơi lệ, quận chúa từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, đối với thị vệ vô ý cứu mạng mình mà nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm. Hai người lại bởi vì nguyên nhân thân phận chênh lệch mà không thể quang minh chính đại công khai, chỉ có thể lén lút cùng một chỗ. Theo Tần Khuyết Thủy tuổi càng lớn, đến tuổi kết hôn tuổi không thể chịu được tách ra khỏi người mình thích, lần đầu tiên tùy hứng đưa ra thỉnh cầu với Tần Vương vốn luôn yêu thương nàng: để chính nàng chọn lựa phu quân tương lai, bất kể thân phận và địa vị của đối phương.
Độ cong nơi khóe miệng Lạc Dịch càng phát ra ôn hòa: “Xin cho phép bỉ nhân mạo muội hỏi một câu, nếu không có gì ngoài ý muốn, phu quân tương lai của quận chúa…… Chính là y đi.”
Hắn liếc hướng đề mục của bài thơ, biểu tình Tần Khuyết Thủy có vẻ kinh hoảng. Trước khi nàng kịp che dấu hoặc phản bác, một câu của Lạc Dịch khiến nàng ngẩn ngơ.
“Thực đáng tiếc, Hoàng Thượng sẽ không cho phép.”
“Không!” Tần Khuyết Thủy theo bản năng phản bác, nàng không có ý thức đến nàng đã thừa nhận mối quan hệ của mình và Thường Thanh, mà là liều mạng muốn phủ nhận một câu của Lạc Dịch: “Phụ hoàng…… Phụ hoàng đã nhận lời ta.”
“A……” Lạc Dịch cười khẽ: ” Hoàng Thượng có phải hay không nói: Vô luận ngươi lựa chọn ai, đều sẽ đồng ý?”
Tần Khuyết Thủy không tự chủ được mà gật đầu.
Lạc Dịch nhìn Khuyết Thủy quận chúa có chút ngây thơ có chút ngốc nghếch kia, dùng ngữ khí ôn nhu hết mức, nói ra hiện thực tàn khốc: ” Hoàng Thượng sẽ đồng ý. Nhưng là cũng có thể khiến cho một chút đối tượng y không đồng ý, vĩnh viễn không hiện ra trước mặt y…… Này rất đơn giản, không đúng sao?”
Tần Khuyết Thủy thân mình đơn bạc dần dần có chút run rẩy, bộ dáng yếu ớt kia khiến người ta nhịn không được thương tiếc. Nàng lăng lăng nhìn Lạc Dịch, suy yếu mà vô lực phản bác: “Không…… Phụ hoàng sẽ không làm như vậy, y yêu thương ta nhất……”
“Chính là bởi vì Hoàng Thượng coi trọng ngươi, cho nên y sẽ càng làm như vậy.” Lạc Dịch hơi thở dài: “Có thể trở thành vị hôn phu của ngươi, tất yếu phải có quyền thế — y tự giúp ngươi tìm kiếm chỗ dựa vững chắc đâu, quận chúa, bởi vì……”
Mạng y không còn lâu.
Tần Khuyết Thủy khiếp sợ nhìn lam y thanh niên đối diện, thanh âm sợ hãi: “Ngươi — ngươi nói bậy! Thân thể phụ hoàng rõ ràng, rõ ràng rất tốt –” Nhưng là dưới ánh mắt vạn phần chân thật và chân thực của lam y thanh niên, kinh sợ ẩn chứa trong thanh âm của nàng càng ngày càng ít, hoài nghi dần dần tăng lên.
Không chú ý tới sao? Phụ Hoàng luôn thích bồi nàng cùng chơi mấy ngày nay cơ hồ không xuất hiện, hoàng cung cao thấp ẩn ẩn bắt đầu rối loạn, không ít người đều là một bộ thần sắc bất an mà vội vàng.
“Thỉnh quận chúa sau khi hồi cung tự mình phán đoán.” Thanh âm Lạc Dịch luôn bình ổn, tựa như tươi cười ôn hòa vẫn luôn duy trì kia: “Hiện tại đại hoàng tử và nhị hoàng tử đã có động tác, Hoàng Thượng còn không xác lập thái tử, phân tranh kế tiếp sẽ diễn ra càng kịch liệt.”
Tần Vương đến nay chưa lập thái tử, trong triều cao thấp đều biết rõ ràng, đại hoàng tử không phải là trưởng tử, mà nhị hoàng tử hoàng hậu sinh ra hiện nay tuổi quá nhỏ. Tần Vương chậm chạp không lập thái tử, có lẽ là đang chờ đợi nhị hoàng tử lớn lên, lại có lẽ cho đại hoàng tử đã phụ trợ y nhiều năm một cơ hội.
“Lúc trước Hoàng Thượng còn có thể áp chế xuống dưới, hiện nay chỉ sợ càng ngày càng lực bất tòng tâm. Bởi vậy, Hoàng Thượng vì bảo vệ quận chúa sau này không bị đại hoàng tử và nhị hoàng tử khi dễ, mới có thể gióng trống khua chiêng như thế vì quận chúa chọn lựa phò mã – đó sẽ trở thành nơi dựa vào sau này của quận chúa.” Lạc Dịch nhìn Tần Khuyết Thủy đã muốn lâm vào hoảng hốt, thanh âm mềm nhẹ mà thành khẩn: “Thỉnh quận chúa không cần cô phụ Hoàng Thượng dụng tâm lương khổ.”
Cho dù bị bảo hộ rất tốt nên có vẻ có chút đơn thuần, Tần Khuyết Thủy cũng không ngốc. Nàng rất nhanh thu lại hết thảy tình cảm, nhìn chằm chằm xem xét Lạc Dịch: “Ngươi…… Muốn nói cái gì?”
Rốt cục đến một bước này.
Miệng Lạc Dịch khẽ bày ra một độ cong, hắn khẽ khom người với Tần Khuyết Thủy: “Gia thế bỉ nhân trong sạch, chú trọng phẩm hạnh, không biết quận chúa có nguyện ý hay không…… cùng bỉ nhân làm một thỏa thuận?”
Tần Khuyết Thủy chớp chớp đôi mắt ướt át kia, thanh âm mềm nhẹ: “…… Thế nào?”
“Nghiêm gia có thể đặt vào mắt Hoàng Thượng. Ta nguyện ý phụng dưỡng quận chúa, nếu quận chúa hy vọng, ta thậm chí nguyện ý giúp quận chúa và Thường Thanh trở thành người nhà.” Lạc Dịch đầy mặt tao nhã tươi cười: “Ta chỉ hy vọng có được danh hào phò mã này, mà thôi.”
— Ngầm hiểu chính là hắn không ngại đội nón xanh, bọn họ có thể đi đầu thời đại, khai sáng hình thức kết hôn che mắt!
“…… Vì cái gì?”
“Đều cùng có lợi mà thôi.” Trong tươi cười Lạc Dịch vừa đúng lúc xuất hiện một chút chua xót và cô đơn, tung ra cái cớ sớm chuẩn bị tốt: “Ta muốn mượn danh tiếng của quận chúa, đứng vững trong Nghiêm gia. Quận chúa hẳn là biết? Ta thuộc về Nghiêm gia, lại giống như một ngoại nhân — bọn họ sẽ không thừa nhận ta. Ngươi xem, ngay cả tên hiện tại của ta cũng……”
Nếu hai huynh đệ Nghiêm Sóc và Nghiêm Nhạn ở đây lúc này, khẳng định muốn phun máu lên mặt mỗ phiến tử: Than bùn, căn bản không phải chúng ta không thừa nhận ngươi được không, cha ở nơi đó trông mong chờ ngươi nhập gia phả có được hay không!
Mâu quang Tần Khuyết Thủy lóe lóe, tựa hồ có chút động tâm. Thiếu nữ một thân cung trang mĩ lệ lấy tay khẽ xoa gáy, che đậy tại lông tơ là khuôn mặt nhỏ nhắn không biết vì sao hiện ra một chút hồng hồng. Nàng hơi cúi đầu, thanh âm nho nhỏ ngập ngừng, phảng phất đang lẩm nhẩm: “Nhưng, nhưng là…… Phải kết hôn đâu……”
Lạc Dịch nháy mắt liền hiểu được băn khoăn của Tần Khuyết Thủy, hắn ho nhẹ một tiếng, cố gắng tản ra khí tức quân tử chân chính: “Quận chúa không cần lo lắng, bỉ nhân sẽ không bắt buộc quận chúa. Nếu thực sự có cơ hội cùng quận chúa bước vào động phòng, thì chỉ là hình thức mà thôi.”
Mỗ phiến tử đột nhiên cảm thấy mình giống con sói đang dụ dỗ tiểu bạch thỏ, tiểu bạch thỏ tuy rằng bị hắn lừa dối đến mức có chút mơ hồ, nhưng trong đôi mắt ướt át kia, như trước mang theo quang mang không tin tưởng.
Được – rồi, muốn bức ca ra tuyệt chiêu đúng không! Các ngươi chính là đang đợi giờ khắc này đúng không!
Trúng đạn, công lược & xuyên việt: ……[mễ sách].
Lam y thanh niên lại ho một tiếng, hơi hơi quay mặt qua tựa hồ có chút bối rối nói: “Thật không dám dấu diếm, bỉ nhân kỳ thật là, là Long Dương chi phích……”
Van cầu ngươi muội tử, vì chứng minh ca đối với ngươi không có ý đồ, ca đã muốn hy sinh rất nhiều, cho nên đừng làm cho ca càng bi kịch được không QAQ……
Tần Khuyết Thủy kinh ngạc trừng lớn mắt, trong đôi mắt ngập nước hiện lên một tia tò mò: “Là vị Hạ công tử kia sao?”
“…… Đúng vậy.”
Hoàn toàn không chú ý tới mỗ phiến tử sắp nôn máu nội thương, Tần Khuyết Thủy rất nhanh tiếp nhận lý do này. Nàng buông chén trà trong tay, lẳng lặng suy nghĩ một hồi, rốt cục đưa ra câu trả lời tương đối rõ ràng thuyết phục: “Để, để cho ta suy xét một chút.”
Lạc Dịch từ trước đến nay đều không trông cậy có thể một lần thuyết phục Tần Khuyết Thủy, đạt tới hiệu quả hiện tại hắn đã muốn phi thường vừa lòng, vì thế hắn không chút do dự cáo từ.
“Mong chờ tin lành.”
Tần Khuyết Thủy một mình xuyên qua hành lang thật dài, nghênh đón chính là Hỉ công công thái giám bên người Tần Vương. Hỉ công công đang đứng ngoài điện, nhìn thấy Khuyết Thủy quận chúa một mình tiến đến, ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc. Y vừa định thông báo có người đến, lại bị Tần Khuyết Thủy ngăn lại.
Tần Khuyết Thủy lẳng lặng đứng ngoài điện sạch sẽ, nghe phòng trong đôi khi thì truyền ra tiếng ho mập mờ, mắt hạnh xinh đẹp lã chã chực khóc, cơ hồ trong một khắc sẽ rơi lệ.
Thì ra…… Thật sự giống như lời người nọ……
Người ở bên trong là người đối tốt với nàng nhất thiên hạ, y cho nàng vô tận sủng ái cùng thương tiếc, mà nàng lại ngay cả bệnh nguy kịch của y cũng không biết được.
Thái y viện người ta nói: Thần đã tận lực, Hoàng Thượng đây là bệnh tật nan y, thật sự là…… Không dễ a.
Tần Khuyết Thủy dùng sức trừng mắt nhìn, đem nước mắt bức trở về, sau đó lộ ra thoải mái mỉm cười như thường, nhỏ nhẹ nói với Hỉ công công: “Làm phiền công công thông báo, Khuyết Thủy muốn trông thấy phụ hoàng.”
Tần Khuyết Thủy rất nhanh đã được mời vào, trong phòng đốt huân hương, lại che không được hương vị của thuốc. Hoàng đế tối cao của Nam Tần đang ngồi trên nệm mềm, mỉm cười hòa ái với Tần Khuyết Thủy: “Sao hôm nay lại một mình đi tới?”
Tần Khuyết Thủy nhìn gương mặt Tần Vương đỏ hồng khỏe mạnh không bằng nói là do bệnh trạng, rũ mắt: “Con nhớ người, phụ hoàng.”
Tần Vương rất thích Tần Khuyết Thủy làm nũng với y, y vẫy tay, kêu nữ nhi mình yêu thích nhất ngồi vào bên cạnh, hòa thuận nói: “Tiệc trà hôm qua thú vị không?”
Chống lại ánh mắt tràn ngập trìu mến trước sau như một của Tần Vương, Tần Khuyết Thủy dùng hết toàn thân khí lực, mới làm cho chính mình không hiện ra khác thường gì, nàng đã không còn là bé con tránh ở trong lòng phụ hoàng luôn cần phụ hoàng bận tâm.
“…… Phụ hoàng.”
Giờ khắc này, Tần Khuyết Thủy không hề chần chờ, nàng cố gắng, lộ ra tươi cười ngọt ngào nhất.
“Con tìm được rồi, con muốn người kia……”
Chờ Tần Khuyết Thủy đi rồi, Tần Vương có chút lười nhác cẩu thả bán nằm ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, cúi đầu khụ vài tiếng.
Có lẽ thời gian thật sự không còn nhiều lắm, gần đây y cũng nhớ đến chuyện quá khứ. Tần Vương luôn là một người tâm ngoan thủ lạt, trước khi y chở thành người có địa vị cao nhất ở Nam Tần, thân là tam hoàng tử tầm thường nhất y tựa như con nhện yên lặng dệt võng, không chút lưu tình nhào về phía con mồi. Sau khi đăng cơ, y đem tất cả những người trước kia phản bội mình, hữu dụng lưu lại, vô dụng liền loại bỏ — Phong gia chính là một ví dụ tốt nhất. Y đã làm rất nhiều việc có lỗi với người khác, Tần Vương cũng không hối hận, nhưng theo tuổi tăng cao, y lại càng phát ra mong muốn sửa chữa những sai lầm trước kia đã gây ra.
Khuyết Thủy càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng giống ngươi….. Tần Cơ.
Tần cơ là một nữ nhân tốt, cho nên lúc trước y mới không chút để ý đối phương đã là đàn bà có chồng, dùng hết tất cả thủ đoạn đoạt được nàng. Nữ tử trinh liệt kia dưới đe dọa của y với hai đứa con của mình mà thỏa hiệp, lại vào thời điểm sinh hạ Tần Khuyết Thủy, không chút do dự mà dẫn hai hài tử còn nhỏ rời đi — cho dù nàng đã không còn chỗ dung thân. Lần thứ hai có được tin tức của Tần Cơ, cũng là lúc triệu kiến Trạng Nguyên, Tần Vương giật mình nhận ra đó là trưởng tử trong trí nhớ của Tần Cơ, nay đã phong thần tuấn lãng tài năng như thế, mà nữ tử mĩ lệ quật cường kia đã sớm hóa thành bụi đất. Đối với Tần Vương, Tần Cơ vẫn là nỗi buồn trong lòng, có lẽ là vì áy náy, có lẽ là vì tưởng niệm, Tần Vương đối với Tần Khuyết Thủy không chút keo kiệt sủng ái của mình, này đã muốn trở thành một loại an ủi cùng gửi gắm.
Chờ đến khi Tần Vương mở mắt ra, Hỉ công công đã đem toàn bộ tư liệu về Nghiêm gia mở ra trước mặt.
“Tên là ‘Lạc Dịch’ sao?……”