Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

chương 21: thanh liêm x ô hắc x hắc bạch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thiếu niên như trước vẽ tranh, người ngắm hoa như trước ngắm hoa, thời gian cứ như vậy lơ đãng trôi qua.

Lạc Dịch nhìn lướt qua thiếu niên đang chăm chú vẽ tranh, con mồi đã từng bước đi vào bẫy, bây giờ chỉ cần một chút tác động, là có thể thu hoạch. Mỗ phiến tử chỉ còn đợi thu lưới bắt đầu cảm thấy nhàm chán, trong lúc công lược bắt đầu thì công lược hầu như sẽ không nói chuyện, vậy nên Lạc Dịch chỉ có thể nhàm chán ngồi nhìn hoa, sau đó YY().

() YY: Tự sướng

Thần thú có, thần khí cũng có, vậy nên tài phú cũng sẽ có, các em gái cũng sẽ có…

Giữa lúc Lạc Dịch YY đến đoạn một nữ tử thần bí đột nhiên vén khăn che mặt lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành rồi ôm cánh tay hắn làm nũng: “Phu quân, thiếp thực ra là công chúa nước XX nha…” thì một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, cho dù cố gắng bình ổn, nhưng thanh âm kia vẫn mang theo chút do dự cùng cẩn thận.

“Ngươi… Rất thích sen sao?”

Lạc Dịch có chút ngoài ý muốn, khuôn mặt trẻ con ngây thơ mang theo chút sợ hãi của thiếu niên làm hắn liên tưởng đến một con thỏ con, mềm mềm nhuyễn nhuyễn. Hiện tại, con thỏ đó đang cẩn thận tiến lại gần một con sói.

Lạc Dịch tay chống cằm, thoáng nghiêng đầu, cười vô sỉ: “Không ghét là được.”

Thiếu niên dừng một chút, cúi thấp đầu, từ góc độ của Lạc Dịch không nhìn thấy rõ ràng lắm biểu tình của thiếu niên.

“Ta tưởng là… Ngươi rất thích sen…”

Lạc Dịch xoay người đứng lên, bước lại gần thiếu niên, thiếu niên so với hắn thấp hơn nửa cái đầu, thân thể vì hắn tiếp cận mà có chút căng thẳng, nhưng chẳng biết vì sao không tránh ra. Lạc Dịch nhìn xuống thiếu niên, thấy lông mi của y khẽ run.

“Ngươi cho là…” Lạc Dịch hơi cúi đầu, thanh âm trầm thấp: “Chỉ cần chăm chú nhìn sen, chính là thật sự rất thích sen ư?” Thanh âm của hắn ngày càng mềm nhẹ, nâng cằm thiếu niên lên: “Ta hiện tại đang chăm chú nhìn ngươi, thì chính là ta thích ngươi sao…”

Tần Nhất Khuyết bị ép ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt Lạc Dịch. Đôi mắt sâu không thấy đáy kia không còn lổ mãng như trước, chỉ còn lại chuyên chú cùng thâm sâu, đó là đôi mắt đã chuyên chú nhìn sen, thâm sâu như đem tất cả vạn vất cắn nuốt không còn một mảnh. Thiếu niên thất thần, nghe được người nọ lẩm nhẩm nói: “Một lúc không tính, vậy một ngày, một đêm, một tháng, một năm, hay là nói…” Lạc Dịch khẽ cười: “Cả đời, đều nhìn ngươi như thế, là ta cả đời thích ngươi…?”

Giống như bùa chú nguyền rủa.

Lạc Dịch nhìn nhìn, nở nụ cười vô sỉ.

“Quả nhiên là tiểu quỷ đơn thuần a.” Lạc Dịch thả cằm thiếu niên ra, nhìn khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng: “Ngươi thật ngây thơ, trong mắt ngươi, trắng thì tuyệt đối trắng, nếu không trắng thì chính là đen.” Lạc Dịch liếc mắt nhìn Tần Nhất Khuyết: “Thế nhưng, hiện thực không như thế, vĩnh viễn không có màu trắng không chút tạp chất, tất cả đều bị hiện thực lấm màu rồi nha…”

Tần Nhất Khuyết không nói gì, có chút hoảng hốt. Hình như đã từng nghe qua ở nơi nào, giọng điệu như thế, y lúc đó hình như đã chạy đi, y không muốn nghe, sợ rằng mình phủ nhận kiên trì trong quá khứ.

“Muốn bản công tử nói ngươi nghe sao?” Lạc Dịch mỉm cười: “Sự thật…”

“Không!” Y không muốn nghe.

Tần Nhất Khuyết theo bản năng muốn chạy đi, chạy thoát khỏi người này, nhưng chân không chịu nghe, vấp phải cục đá, té vào trong hồ.

Thiếu niên hốt hoảng giãy giụa trong hồ, muốn kêu cứu cũng không được, chỉ có thể cầu cứu mà nhìn người trong đình. Tử hồng y thanh niên ở bên hồ thờ ơ nhìn, mang theo mỉm cười, dường như không nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng cầu cứu của thiếu niên.

“Đây không phải đúng lúc sao?” Lạc Dịch càng cười tươi hơn: “Ngươi cùng hoa sen ngươi thích nhất gần nhau như vậy…”

Rất gần, thật sự rất gần, xung quanh toàn là sen mà y yêu thích nhất, lại không mang đến một tia ấm áp nào, chỉ có lạnh lẽo và sợ hãi. Sen đỏ hồng cùng tử y thân ảnh kia, ở trong mắt Tần Nhất Khuyết như hóa thành màu máu.

“Xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu.” Lạc Dịch thở dài: “Thế nhưng, nhìn xem, hoa sen thanh cao, từ đầu đến cuối cũng chỉ là sen trong bùn mà thôi…”

Đó là câu cuối cùng Tần Nhất Khuyết nghe được, sau đó bị nước bao phủ.

Lạc Dịch vẫn là tươi cười bất cần đời, nhìn mặt hồ dần bình tĩnh, nhưng là trong lòng lại rùng mình.

Đây không phải là hố cha đi, nhược điểm lớn nhất từ trước đến nay của Lạc Dịch là sợ nước. Sẽ không sao đi? Lạc Dịch có chút lo âu nhìn mặt hồ không còn bọt nước nữa. Công lược tuy rằng đã ghi quá trình, nhưng trong thực tế vẫn có chút sai sót. Vừa nghĩ đến công lược, mỗ phiến tử liền muốn cào tường. Đó là cách thức gì a sát! Đối thoại phía trước đã thấy kì quái nhưng không chỉ ra được, hơn nữa kế tiếp còn có…

Mặt hồ lần thứ hai vang lên bọt nước đánh gãy suy nghĩ của Lạc Dịch. Lạc Dịch nhìn mặt nước khuếch ra sóng gợn, thở ra một hơi, rốt cuộc cũng đến.

“Rầm—”

Một nam tử áo đen ôm thiếu niên nhảy lên bờ, Lạc Dịch hơi hoảng đi qua phía hai người, sau đó chống lại ánh mắt công kích của nam tử áo đen.

“Nếu bản công tử là ngươi, bản công tử sẽ thả y nằm xuống đây để bản công tử xem, mà không phải tốn thời gian đi tìm đại phu.” Nhìn ánh mắt đối diện như muốn giết người, Lạc Dịch mặt dày nói: “Ngươi trừng bản công tử cũng vô dụng, cũng không phải bản công tử đẩy y xuống, bản công tử cũng không biết bơi, tại sao phải nhảy xuống chết chung với y… A phi! Coi như ta chưa nói gì cả.”

Áo đen nam tử nhìn Lạc Dịch một hồi, sau đó đem thiếu niên buông xuống. Lạc Dịch thở dài một hơi, may mà có công lược thiết định bối cảnh.

Lạc Dịch quỳ xuống, đẩy đẩy thiếu niên rồi lớn tiếng hỏi: “Này, chết chưa…Khụ, còn sống không?”

Thiếu niên không có bất kỳ phản ứng nào, da thịt trắng nõn trở nên tái xanh, xem chừng là đã mất ý thức. Lạc Dịch buông thiếu niên ra, nắm lấy cằm thiếu niên, dưới ánh mắt sửng sốt của nam tử áo đen, hớp một hơi rồi… đè lên đôi một nhợt nhạt của Tần Nhất Khuyết.

Nhất định là phương thức hắn khom lưng sai… Lạc Dịch ở sâu trong nội tâm lệ rơi đầy mặt, tại sao lại để hắn áp một sinh vật cùng giới tính a.

Không thể không nói, phổi của mỗ phiến tử khi sống lại vẫn là tốt vô cùng. Khi hắn một lần nữa cúi xuống thì chống lại một đôi mắt tràn đầy tơ máu.

Thần mã! Lạc Dịch hoảng hồn, không kịp hãm lại, hung hăng chặn lại môi của thiếu niên, có lẽ bởi vì dính nước, mà môi của thiếu niên mềm đến mức không thể tin được.

Sau đó, Lạc Dịch coi như không có chuyện gì xảy ra đứng dậy.

“Bản công tử vẫn là có tài nha.” Lạc Dịch không nhìn Tần Nhất Khuyết, mà quay sang nhìn nam tử áo đen vô sỉ cười. Nam tử áo đen không thèm nhìn Lạc Dịch, cúi người kiểm tra trạng thái Tần Nhất Khuyết.

Thiếu niên ngây ngốc nằm trên mặt đất, tư duy hỗn loạn, trên môi vẫn còn lưu lại độ ấm của người nọ. Thiếu niên không thể kiềm chế được nhìn người nọ, người nọ quay người lại, khẽ khom người nhìn y.

“Nhìn thấy không? Cái gọi là sen, cái gọi là trắng?”

Đã bao lâu rồi không nói chuyện cùng huynh trưởng?

Từ lần tranh chấp kia, hay còn về trước nữa? Là từ lần đầu thấy huynh trưởng cười dối trá với tên thượng thư đến tặng quà, hay là huynh trưởng ung dung nhận lấy vàng bạc chói mắt?

Y chỉ là không hiểu, rõ ràng đã từng nói sẽ không bao giờ dính vào bóng tối Y chỉ là không thể giải thích được, huynh trưởng thanh liêm lại biến thành bộ dáng như vậy. Vậy nên y chạy, chạy khỏi huynh trưởng đang muốn nói. Che hai tai, nhắm hai mắt, như vậy sẽ không thấy huynh trưởng đang dần bước vào bóng tối.

Lần đầu thấy hoa sen, bị hình dáng thanh cao hấp dẫn, y không thể tự kiềm chế. Y ôm dụng cụ vẽ tranh, muốn đem vẻ đẹp mỹ lệ ấy cất giấu đi, lưu luyến mà vẽ từng nét. Huynh trưởng có lẽ biết, có lẽ cũng cử người giám hộ, nhưng y chỉ là vẽ một lần lại một lần, không muốn nhìn, không muốn nghe.

Sau đó, người nọ xuất hiện. Thân ảnh chói mắt như vậy, hồng diễm như sen, so với sen càng khắc sâu trong đáy mắt, thiêu đốt mọi tầm nhìn.

Người kia vô sỉ cười: “Quả nhiên là tiểu quỷ đơn thuần a.”

Không, y từ lâu đã không còn là tiểu quỷ.

Người kia cúi đầu nói: “Nhìn thấy không? Cái gọi là sen, cái gọi là trắng?”

Có lẽ vậy. Khi y cả người ướt đẫm được huynh trưởng mang về, khóe môi còn mang theo hơi thở người kia, ấm áp lạ thường. Y nhìn ánh mắt kinh hoảng và sợ hãi của huynh trưởng, không biết vì sao muốn cười, cười chấp nhất ngu xuẩn trong quá khứ.

“Ca…” Y cúi thấp đầu nắm lấy tay áo huynh trưởng, nhìn thấy đôi tay run rẩy giấu trong ống tay áo: “Xin lỗi…”

Huynh trưởng không nói gì thêm, chỉ ôm lấy y, không để ý y phúc dơ bẩn.

Bỗng nhiên mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

Khi y thay xong y phục cùng huynh trưởng ăn bữa cơm từ lâu lắm rồi mới cùng ăn với nhau, huynh trưởng mỉm cười hỏi y có ngày mai có muốn đi dạo chơi vùng ngoại ô không. Y buông chén đũa, mỉm cười từ chối.

“Ta muốn đi vẽ sen.” Y không tự chủ được mỉm cười, chống lại ánh mắt kinh ngạc của anh cả: “Ta rất thích sen…”

Thích, thân ảnh như sen kia.

Lạc Dịch rất muốn dùng tảng đá hung hăng đập để hắc hoàn trên tay, thế nhưng không biết liệu có làm bể được hắc hoàn trên tay không, lỡ như đập sai, tai ương chính là mình.

Ta sát! Ni mã ca không bao giờ… dùng lộ tuyến hình thức nữa!!!

Lạc Dịch rất buồn bực, vô cùng buồn bực. Dựa vào lộ tuyến hình thức đi được hơn phân nửa, hắn rốt cuộc cũng nhận thấy được chỗ không đúng.

Cha mẹ ngươi a… Những cách thức này nhìn quen mắt như vậy, thì ra trước kia theo đuổi mấy em gái đều dùng qua… Mấu chốt là đối tượng hiện tại, nhìn thế nào cũng là sinh vật giống đực a sát!!!

Cầu giải thích!!! Cầu đổi hình thức!!!

Kêu gọi thần khí không có kết quả, mỗ phiến tử chỉ còn cách tiếp tục, hiện tại hắn hoàn toàn là hai mắt mờ mịt, hắn chỉ duy nhất biết tên nhân vật công lược, bối cảnh cùng thân phận đều là mây bay a mây bay. Nhưng nhìn hô vệ áo đen kia, hắn liền biết đối phương chắc cũng không phải người dễ chọc.

Không quan hệ, dù sao đối phương chắc chắn cũng không nghĩ đến phương hướng kia, Lạc Dịch kéo mặt cười gượng.

Thật vậy sao? Từ ngày đó trở đi, không khí lượn lờ xung quanh hai người càng ngày càng mờ ám, cùng với mùi sen quấn quanh. Lá gan của thỏ con kia dường như lớn hơn nhiều, không còn là bộ dáng đơn thuần mặc người làm thịt, vì vậy con sói buồn bực.

“Tiểu quỷ.” Như là muốn phá vỡ bầu không khí mờ ám này, Lạc Dịch không xấu hổ kêu, nêu lên khoảng cách của hai người: “Tranh vẽ xong chưa, chỉ còn ba ngày nữa.”

“Xong rồi.”

Lạc Dịch trong nháy mắt ngốc lăng, hắn chỉ là tức giận hỏi, không ngờ lại nghe được câu trả lời khẳng định. Hắn quay đầu đi, Tần Nhất Khuyết mặc y phục màu vàng, đứng ở trong đình, trong đôi mắt to là ảnh ngược của hắn.

“Rốt cuộc cũng xong.” Lạc Dịch ngả ngớn cười, nhảy lên một cái. Hắn móc một tờ giấy trong ngực, đi tới gần Tần Nhất Khuyết: “Xác định chưa? Nếu lần này như trước không làm ta thỏa mãn, sẽ phải đem hết tất cả hoa liên đồ cho bản công tử.”

“Được.” Tần Nhất Khuyết ngẩng đầu, không có dịch người sang, mà nhìn thẳng vào Lạc Dịch, âm thanh thâm thúy: “Ta muốn biết tên của ngươi.”

“Cái gì?!” Lạc Dịch khoa trương kêu lên: “Ngươi không biết tên của bản công tử?”

“Nói ta biết, được không?” Không có vì động tác của Lạc Dịch mà dao động, thiếu niên vẫn yên lặng nhìn hồng y thanh niên.

Lạc Dịch ra vẻ khinh thường bĩu môi, nhưng trong một giây khóe môi cứng ngắc: “Chờ ngươi thắng bản công tử rồi hẵng nói.”

Thiêu niên khẽ nhếch môi, kiên định nhìn Lạc Dịch, mang theo kiên trì: “Hảo.”

Tần Nhất Khuyết dịch chuyển thân thể, bức tranh liền lộ ra trước mặt Lạc Dịch.

Đó là một bức hoa liên đồ? Trên giấy trắng là một dải hoa sen vô tận, nhưng không có màu sắc, chỉ có một viền màu đen bên ngoài. Vô số hoa sen, một bóng lưng đứng ở trong đám hoa, lại không hề phá đi mỹ cảnh. Chỉ có cái bóng kia được tô lên một màu đỏ rực, ở giữa một mảnh hoa sen trắng, thân ảnh màu đỏ bị vây quanh, bị cô lập, thiêu đốt tầm mắt mọi người.

Lạc Dịch nhìn bóng lưng quen thuộc, dường như ánh mắt cũng bị thiêu đốt, ánh mắt thật nhanh dời đi, liền chống lại đôi mắt của thiếu niên. Mặt thiếu niên đỏ lên, nhưng vẫn quật cường nhìn hắn, trong mắt là tình cảm không hề che giấu.

Lạc Dịch khẽ nhếch môi, nặn ra một nụ cười lưu manh: “Không tệ lắm, tiểu quỷ. Hiểu được phương pháp lấy lòng bản công tử.” Hắn thật nhanh quay lại nhìn bức tranh, sau đó tự kỷ nói: “Quả nhiên bộ dáng bản công tử vô cùng phóng khoáng, bản công tử rất hài lòng, thế nhưng đây không phải bức liên hoa đồ tốt nhất.”

Lạc Dịch xé bỏ tờ giấy trong tay, buông ra, trang giấy rớt xuống bị gió thổi đi. Tần Nhất Khuyết không có nhìn những mảnh giấy rơi xuống, mà như trước lẳng lặng chăm chú nhìn Lạc Dịch. Lúc này, Lạc Dịch xoay người cầm bút lên, viết xuống, màu mực đen trên trang giấy trắng tản ra.

[liên chi xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu, trung thông ngoại trực, bất man bất chi, hương viễn ích thanh, đình đình tịnh trực. Khả viễn quan nhi bất khả tiết ngoạn yên.]()

()Trích trong bài Ái Liên Thuyết của Chu Đôn Di

Câu đó dịch ra là vầy:

Sen mọc trong bùn lầy mà không bẩn, tắm nước trong mà chẳng lẳng lơ, trong rỗng ngoài thẳng, chẳng nhiều cành hoa lá rườm rà, hương càng xa càng thơm, uy nghi ngay thẳng, chỉ ngắm được từ xa mà chẳng thể bỡn đùa.

“Tuy rằng không đạt được yêu cầu của bản công tử, nhưng nhìn ngươi cố gắng như vậy, bản công tử ngoại lệ viết một lời đề tự tặng ngươi.” Lạc Dịch lắc đầu, khóe miệng là nụ cười vô sỉ, nhưng không nhìn Tần Nhất Khuyết: “Đánh cược thua rồi, bản công tử không cần tất cả hoa liên đồ của ngươi, chỉ cần một bức là đủ rồi.”

Ngay từ lúc bắt đầu, cái này đã không công bằng, vì tranh là do Lạc Dịch lựa chọn.

“Cứ như vậy đi, mai gặp.” Dứt lời, Lạc Dịch nhìn như nhàn nhã kỳ thật đang bước nhanh ra ngoài, ngay từ lúc nãy, hắn đã không dám nhìn mặt Tần Nhất Khuyết nữa.

“Chờ một chút.” Một thanh âm vang lên, Lạc Dịch không dám quay đầu, càng đi nhanh hơn.

Ống tay áo bị kéo lấy, Lạc Dịch phải dừng bước. Hắn quay đầu lại, thấy Trần Nhất Khuyết vì chạy theo mà gương mặt đỏ bừng. Thiếu niên mỉm cười đưa tới một cuộn tranh cho hắn, đó là bức tranh mà lúc nãy hắn đã đề tự.

“Cái này đưa ngươi.”

Lạc Dịch theo bản năng cầm lấy, thất thần, một thanh âm thanh lãnh máy móc vang lên.

“Đã xác nhận, vật phẩm công lược liên hoa đồ đã đạt được, nhiệm vụ A cấp hoàn thành, thu được % tiến độ, tiến độ hiện tại là .%…”

Đây là chuyện gì xảy ra… Lạc Dịch sững sờ, đại não còn chưa lấy lại tinh thần, sau đó bị lời nói của thiếu niên trước mắt làm cho tỉnh táo.

“Ta là Tần Nhất Khuyết.” Thiếu niên mỉm cười, thanh âm nhã nhặn có một chút run rẩy: “Ta thích ngươi.”

Truyện Chữ Hay