Editor: Meo Moon
Viên đại học sĩ Viên Trường Khanh vừa mới hạ triều liền bị hạ nhân chờ bên ngoài cửa cung vội vàng gọi về phủ.
Vì vậy tất cả văn võ cả triều đều biết, Hầu thị - phu nhân Viên đại học sĩ hình như lại không ổn.
Đây là lần thứ mấy trong năm nay báo nguy rồi?
Quả nhiên là trời ghen tỵ hồng nhan, anh tài dễ chết...
Bên ngoài cửa cung, nghe được tin tức này mọi người nhìn như nhiệt tình cảm khái, kỳ thật đảo mắt thì việc không liên quan đến mình liền tản ra. Cùng lắm sau khi về nhà, sẽ nhắc chuyện này với phu nhân và tiểu thiếp trong nhà, đối với vị Viên môn Hầu thị triền miên trên giường bệnh nhiều năm lại có hiền danh bên ngoài kia đều dựng thẳng ngón cái, sau đó sẽ lại bình luận một câu: Giá trị.
Cũng đúng thôi, vị Hầu thị thập tam cô nương này có khuê danh là San Nương, trong kinh thành thật sự không ai không dựng thẳng ngón cái. Đừng thấy nàng là thứ xuất, chứ lúc ở nhà là nữ nhi được sủng ái nhất, cũng gả cho vị hôn phu có tiền đồ nhất. Con trai còn nhỏ đã là lưỡng bảng tiến sĩ, con gái xuất giá làm thế gia tông phụ, tương lai là nhất phẩm cáo mệnh… Vậy cả đời này, nghe quả nhiên rất có giá trị.
Giá trị sao?
Nằm trên giường bệnh, Hầu San Nương chờ gặp mặt phu quân, con trai và con gái lần cuối, giờ phút này trong lòng dường như có cách nghĩ khác.
Con người đến lúc chết, giống như luôn thích tổng kết lại cả đời hèn mọn của mình một chút. Mà nếu để San Nương tự kết luận cho cuộc đời ngắn ngủi này, nàng chỉ biết dùng một chữ để khái quát: Mệt.
Từ khi vẫn còn là thập tam cô nương chờ gả ở Tây Viên, San Nương đã cảm thấy nàng sống mệt chết đi được. Nhưng muốn nàng buông tha cho lợi ích mình vất vả lắm mới giành đến tay, nàng lại cảm thấy không cam lòng. Do đó, người vì vật lụy, tâm vì hình dịch[], nàng càng muốn càng nhiều, bởi thế càng mệt. Càng mệt, lại càng cảm thấy thứ lấy được không đáng để nàng mệt mỏi vậy. Mà đã mệt mỏi thế, thì nàng lại cảm thấy không cam lòng cho rằng, hết thảy phải mệt mỏi mới đáng giá…
[] Người vì vật lụy, tâm vì hình dịch: ý chỉ con người vì vật chất và lợi ích làm cho mệt mỏi, tâm thần bị cuộc sống, công danh lợi lộc chi phối, nô dịch.
Đáng giá ư?
Khi khóe môi San Nương treo nụ cười trào phúng, phu quân nàng, Viên Trường Khanh Viên đại học sĩ cuối cùng cũng tới trước cửa phòng.
Mới vung rèm lên, Viên Trường Khanh vừa liếc mắt đã thấy màn trướng màu xám nhạt buông thõng trước giường bệnh. Do đó đột nhiên hắn ngừng bước, đưa tay ấn ấn mi tâm —— có lẽ không ai hiểu rõ hơn hắn, vị phu nhân này của hắn rất giỏi việc lấy hoàn cảnh tạo nên một bầu không khí nàng mong muốn.
Nhìn màn trướng xám tro, ở trong mắt Viên Trường Khanh, rõ ràng Hầu San Nương muốn tạo ra một hình ảnh đáng thương rằng nàng sắp chết cho hắn biết.
Đứng ngay cửa phòng ngủ, hắn cũng không tới gần màn trướng, chỉ xoa mi tâm lộ vẻ mệt mỏi nói: "Trời giá rét, bệnh của phu nhân cũng nên có lời giải thích."
Trong màn trướng, Hầu San Nương vốn lòng tràn đầy mong đợi chợt sững sờ, sau đó nơi khóe môi ngậm ý cười liền nâng lên —— đúng là hiếm có, nàng lại có thể hiểu ý hắn.
Hóa ra câu chuyện đứa bé chăn dê quả nhiên tồn tại, trước kia vì lừa hắn tới gặp nàng, mà nàng từng tạo ra nhiều lần bệnh tình nguy kịch, hôm nay nàng thực sự sắp chết, hắn lại không còn tin tưởng nàng nữa.
Cả đời này, gần như nàng chưa làm được việc gì khiến hắn hài lòng, có lẽ ít nhất trong chuyện này, cuối cùng nàng cũng có thể làm theo mong muốn của hắn một lần. Vì vậy, nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng: "Được."
Chỉ tiếc, nàng sắp chết nên hơi thở quá yếu, thậm chí giọng nói còn không thể truyền ra ngoài màn trướng.
Bất quá, hiển nhiên người ngoài cửa cũng không cần nàng đáp lại, xoay gót chân ra khỏi phòng ngủ.
Trong màn trướng, Hầu San Nương từ từ nhắm mắt lại, lại phát hiện mình ngay cả chút cảm xúc đau lòng và thất vọng cũng không có.
Năm đó sao nàng lại si mê hắn thế? Si mê sự trầm mặc ít nói của hắn, si mê sự trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh đạm của hắn, si mê sự lạnh nhạt hắn dành cho nàng mà vì hắn trả giá tất cả?! rõ ràng biết rõ hắn là tảng đá không biết yêu thương, rõ ràng biết rõ cho dù nàng dốc hết toàn lực, chỉ cần hắn không muốn, thì nàng không thể tới gần hắn nửa bước, sao nàng lại cuồng dại cả đời không đổi với người không đáng đó chứ?!
Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới một trận xôn xao. Ngay sau đó, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Viên Trường Khanh vang lên: "Sao các ngươi đến đây?"
"Bọn họ nói, nương sắp không được."
Ngoài cửa vang lên giọng nói của con gái, mà giọng nói kia còn mang theo sự lo lắng rõ rệt.
trên giường bệnh San Nương nhất thời mừng như điên —— con gái nàng đã trở về, con gái nàng không so đo hiềm khích lúc trước, trở về thăm nàng rồi!
Ngay khi nàng giãy giụa muốn đứng dậy, muốn nói với con gái một câu ‘xin lỗi’ nên nói từ lâu, chợt nghe một giọng khác cười lạnh: "Việc này muội cũng tin hả?!"
Đây là giọng con trai nàng. Đứa con trai rời nhà mấy năm không gặp…
"Việc đã bao nhiêu năm, muội vẫn còn tin." Giọng mỉa mai của con trai lộ vẻ lạnh thấu xương.
San Nương ngẩn ngơ, chút sức lực cuối cùng gắng gượng chống đỡ, cứ thế từng chút từng chút trút hết.
thì ra, cho dù nàng muốn được tha thứ, nhưng sớm đã không còn tư cách được tha thứ. Khi nàng không để ý đến nguyện vọng của các con, cưỡng ép nhúng tay vào tương lai của chúng, thậm chí dùng thủ đoạn cứng rắn buộc cô nương mà con trai mến mộ lấy cái chết chống lại, sau đó nàng đã không còn quyền lợi xin được tha thứ nữa… Mà cũng chính vì sự kiện kia, Viên Trường Khanh hoàn toàn thất vọng với nàng…
Ngoài cửa im lặng trong chốc lát, Viên Trường Khanh nói: "Được rồi, đều trở về đi."
Lại một hồi yên tĩnh, con gái mới nói: "Con muốn ngồi thêm một chút."
Sau một hồi tiếng bước chân qua đi, bên ngoài khôi phục sự yên tĩnh. Trong sự yên tĩnh, một giọng nói trầm thấp nói câu gì đó, San Nương ở trên giường bệnh không nghe rõ, nhưng giọng con gái nàng còn có mấy phần hoảng loạn, đột nhiên trở nên sắc bén cay nghiệt.
"Ha ha, ta ngốc thật, thiếu chút nữa tin rồi! Bà ta cho rằng bà ta nháo như vậy, ta sẽ gặp bà ta à?! Năm đó ta đã nói, chưa đến suối vàng không gặp, nếu bà ta còn chưa chết, vậy thì vẫn chưa tới lúc ta đi gặp bà ta."
Giọng nói trầm thấp kia dường như khẩu cầu một câu gì đó, vì thế nàng liền nghe con gái nàng lại cười lạnh: "Lục An di nương đúng là làm nô tài tốt cả đời! Sao ngươi không ngẫm lại, lúc trước nếu không phải bà ta ép ngươi làm thiếp cho cha ta, thì hiện thời ngươi sẽ thế nào? Ít nhất có thể quang minh chính đại trở thành thê tử của người khác nhỉ! rõ ràng hại ngươi, lại còn giả vờ muốn tốt cho ngươi, sao đến tận bây giờ ngươi vẫn không thấy rõ..."
Trong màn trướng, San Nương từ từ nhắm mắt lại.
Lục An... Nàng lại quên mất, người nàng nên xin lỗi, còn có Lục An...
Năm đó nguyên nhân nàng chọn trúng Lục An, chính là nhìn trúng sự thành thật của nàng ấy, sẽ không tranh giành tình cảm với nàng...
Tranh giành tình cảm. Nghĩ tới bốn chữ này, San Nương không nhịn được lại cười lạnh với mình. một người sắp chết, còn có gì không thể thừa nhận? Nàng vốn chưa từng được sủng ái gì, thì lấy đâu ra một chữ “Tranh” chứ?! Thậm chí có thể nói, chính vì nàng đưa Lục An lên giường Viên Trường Khanh, mới làm cho quan hệ phu thê giữa bọn họ càng thêm lạnh nhạt…
Năm đó, khi nàng nhắc tới chuyện này với Lục An, Lục An có vẻ mặt gì? Cam tâm tình nguyện hay không vui? Nàng đã quên. Hoặc là nói, coi như có để ý, nàng cũng không quan tâm. Bởi nàng cảm thấy, nàng đã cho Lục An một tương lai tốt hơn...
"... Đừng nói nữa!" Ngoài cửa, lại truyền đến tiếng gầm nhẹ tức giận của con gái, "Bà ta xác thực sinh ra bọn ta, nhưng ta nghi ngờ bà ta có thật là mẫu thân của bọn ta không? Nếu không có cha, thì cả đời này của ta đã bị bà ta phá hủy! Hơn nữa bà ta đã phá hỏng cả đời ca ca, dựa vào cái gì bọn ta phải tha thứ cho bà ta đây? Ngươi cũng đừng nói cái gì mà bà ta quan tâm bọn ta, nếu bà ta thực sự quan tâm bọn ta, thì tại sao một lòng muốn khống chế bọn ta, căn bản không thèm quan tâm rốt cuộc bọn ta nghĩ thế nào?! Sai rồi, phải nói là bọn ta nghĩ sao căn bản không quan trọng, trong mắt bà ta, thứ quan trọng nhất chỉ có chính bản thân bà ta! Bọn ta, kể cả cha ta, suy cho cùng rốt cuộc là gì với bà ta chứ?! Là người nhà, hay công cụ để bà ta giành lấy danh tiếng?! Ta thấy cả đời này thứ bà ta quan tâm đều giống nhau, đã thế thì để bà ta ôm hư danh sống hết đời đi!"
Trong màn trướng, khóe mắt đóng chặt cuối cùng rơi hai giọt nước mắt trong suốt.
Sai rồi sao? Nàng thực sự sai rồi sao?! Nàng chỉ cố hết sức muốn giành lấy toàn bộ thứ tốt nhất, cố gắng đem toàn bộ những điều nàng tưởng là tốt nhất cho người nàng yêu thương. Điều này cũng sai ư?!
không, có lẽ nàng thực sự sai rồi. Lúc nàng ra sức tranh giành như thế, cho tới bây giờ nàng chưa từng hỏi, đối phương có cần sự bỏ ra của nàng không; cũng cho tới bây giờ chưa từng hỏi qua, thứ nàng cho là tốt nhất, có phải người khác cũng cho là tốt nhất không...
Hóa ra, không phải nàng cho là tốt nhất, thì cũng là tốt nhất với người khác; không phải thứ nàng cố gắng bỏ ra, đối phương nhất định phải tiếp nhận...
Tựa như Viên Trường Khanh.
Cả đời này, nàng dùng hết sức lực đuổi theo hắn, muốn cho hắn mọi thứ nàng có thể bỏ ra, lại quên hỏi hắn có cần những thứ nàng bỏ ra không; cũng quên hỏi một câu, rốt cuộc hắn muốn cái gì...
Có lẽ cả đời này, trong mắt hắn, nàng vẫn luôn là nhận xét im ắng kia hắn dành cho nàng ngay lần gặp đầu tiên của bọn họ. Biết đâu đối với hắn mà nói, nàng chỉ là sự hiện diện của phiền toái...
Được rồi, xin lỗi, Viên lão đại, rất xin lỗi cả đời này đã phiền hà ngươi. Bất quá cũng may ta sắp chết rồi, về sau sẽ không làm phiền ngươi nữa... Còn có một tin tức tốt, nghe nói người sau khi chết sẽ chuyển thế đầu thai, nếu có kiếp sau, hi vọng chúng ta không gặp lại nhau, người thê tử hỏng bét và mẫu thân không xứng chức như ta, chỉ nên lưu lại ở kiếp này thôi!
Giờ phút hấp hối, San Nương lại mỉm cười. Trong thoáng chốc, hình như nàng lại thấy Viên Trường Khanh khi ấy.
Khi ấy, hắn mặc bạch y trắng hơn tuyết. Đứng giữa hoa hải đường nở rộ, hắn đưa tay ôm con mèo bị mắc trên cây kia, giữa hàng lông mày trong trẻo nhưng lạnh lùng nhộn nhạo ý cười nhàn nhạt...
Người trong trẻo nhưng lạnh lùng một khi cười lên, lúc nào cũng đặc biệt câu hồn.
Lúc đó nàng nhìn đến ngây người, trong đầu nghĩ tới những thứ gì nhỉ?
A, nàng lại quên mất...
Quên mất cũng tốt. Dù sao đều là chuyện đã qua, nàng sắp chết rồi... Ừ, kỳ thật chết chẳng đáng sợ chút nào, thậm chí còn rất thoải mái. Ít nhất từ khi nàng bị bệnh, đây là lần đầu tiên cảm thấy thoải mái thế, thoải mái đến mức khiến nàng có chút muốn ngủ... Được rồi, ngủ đi, chờ sau khi thức dậy, có lẽ là một cuộc sống khác...
Lại nói, năm ấy lúc nàng bảy tuổi sau khi được lão phu nhân đưa vào Tây Viên, nàng chưa từng thẳng giấc một lần, mặc dù kỳ thật nàng vẫn luôn rất thích ngủ nướng... Ngẫm lại, thực ra rất nhiều thứ bên trong Tây Viên dạy nàng đều không thích, lại ép mình phải kiên trì, phải tranh thủ, là vì...
Vì cái gì chứ?
À, hình như vì để có được ánh mắt hâm mộ của người khác. Còn có những thứ cao cao tại thượng kia, không giống đặc quyền của những huynh đệ tỷ muội khác, cùng với loại cảm giác được tất cả người coi trọng...
Là cái gì nhỉ?
Đúng rồi, con gái nói, đó gọi là hư danh.
Hóa ra, nàng thực sự vì những thứ hư danh đó, cả đời đấu tranh không vui vẻ...
Cũng may nàng sắp chết rồi, một đời sai lầm rốt cuộc đã tới phần cuối cùng... Giải thoát nàng, cũng giải thoát những người bị nàng vây khốn.
Xin lỗi, các vị, đã tạo phiền toái cho mọi người.
Người sau khi chết, sẽ chuyển thế đầu thai đúng không? Nếu quả thật có chuyện chuyển thế đầu thai này, San Nương nghĩ, nàng nhất định phải đổi cách sống. Lần này, nàng muốn không tranh, không đoạt, không tính kế, cho dù chỉ là làm đóa hoa nhỏ ở góc tường, nàng cũng muốn theo ý nguyện của mình tự nở tự tàn, chỉ làm theo ý nguyện của mình, không ép mình trở nên ưu tú trong mắt người khác, cũng không ép ai phải đi theo sự mong đợi trong mắt nàng….
Đổi một đời, nàng chắc chắn phải đổi một cách sống khác...
··
Khi nhắm mắt lại mở ra lần nữa, San Nương mới phát hiện, thì ra người sau khi chết không phải chỉ có mỗi con đường chuyển thế đầu thai. thì ra người ta còn có thể trở lại quá khứ, trở lại trước lúc tất cả sai lầm phát sinh...