Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê

chương 7: "tôi có thể chụp cậu một tấm hình không?"

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + Beta: Ruby

- ---------------------

Mập Mạp chỉ dài bằng cẳng tay của Tề Lý Cách như vậy, con con mèo nhỏ màu trắng đen.

Tề Lý Cách nằm ở ghế sau xe, ném Mập Mạp lên, tiếp được, ném lên lại, tiếp được, ném lên đón lấy ném lên đón lấy ném lên đón lấy ném lên đón lấy...

Một tinh thần thú hình dáng chim ưng sải cánh dài hai mét bay tới, bắt đi Mập Mạp ở giữa không trung. Hai ánh mắt sắc bén trong tíc tắc đó cùng Tề Lý Cách bốn mắt tương giao.

"Cái đệt ── "

Tề Lý Cách nhất thời tỉnh táo.

"Tony, dừng xe!"

Tề Lý Cách nhảy xuống xe, muốn đe triệu hoán m Mập Mạp trở về. Nhưng bây giờ tinh thần thú bị người chế trụ, không phải cậu có thể làm được? Cậu thấy Mập Mạp giãy dụa tứ chi cầu cứu cùng cậu, sau đó biến mất trên không trung...

Điều cậu duy nhất có thể làm, chỉ có dùng tinh thần lực khóa chặt con diều hâu kia, sau đó cất bước liền đuổi theo ──

"Tề Lý Cách!" Tony ở phía sau gọi.

Cậu không có dừng lại, bởi vì cậu hiểu được đối phương đang ở gần đây, mà sau khi bay xa, liền tới gần theo hướng này một lần nữa. Cậu ở trên đường giành cho người đi bộ chạy như điên, đồng thời lần nữa khóa chặt vị trí của Mập Mạp.

Tinh thần thú nếu có cái vạn nhất, bản thân người sỡ hữu năng lực cũng sẽ phải chịu thương tổn to lớn, bởi vậy mặc dù Tề Lý Cách mơ hồ cảm nhận được một cổ lực lượng cường đại tới gần cậu, cậu cũng không dám suy nghĩ nhiều.

Đương nhiên, có thể làm ra loại hành động kích động chạy về phía đối phương thế này, cũng là bởi vì Tề Lý Cách tin tưởng nhiều năm qua huấn luyện đối kháng người đeo đuổi, làm cho tinh thần lực của cậu rất mạnh mẽ.

Tề Lý Cách chạy qua một chỗ rẽ, đột nhiên, một luồng tin tức tố mãnh liệt giống như là sóng thần bao trùm trời đất đánh úp lại cậu, đồng thời mang đi sức lực khắp toàn thân từ trên xuống dưới của cậu. Cậu lảo đảo một cái, không khống chế được toàn thân ngã vào ven đường, đầu đụng trên đất một cái không nhẹ.

Tề Lý Cách nhất thời liền hôn mê, trước một khắc mất đi ý thức, cậu nghĩ thầm, hóa ra là một người tương dung...

Người % kia rốt cục xuất hiện ở trong sinh mệnh của cậu, quá tốt rồi, Tề Lý Cách cười lên hôn mê.

Trần tiên sinh ôm lấy con gấu trúc đột nhiên mà đến, cảm thấy không hiểu ra sao.

"Muốn chơi đồ chơi?"

Trần tiên sinh một tay ném gấu trúc nhỏ run lẩy bẩy lên liền tiếp được, đánh giá diều hâu của mình. Diều hâu tiến lên dùng mỏ nhẹ nhàng đẩy đẩy gấu trúc, như là muốn ám chỉ cái gì với Trần Tân.

Trần Tân nhìn gấu trúc nhỏ trên tay, duỗi đầu ngón tay ra đến đâm đâm cái bụng mềm mại, đổi lại là càng mãnh liệt run rẩy hơn.

Thật hiếm có, trắng đen phân bố đến mức cân xứng như vậy, nói vậy chủ nhân của nó cũng là người quy củ.

Chỉ là tinh thần thú này cũng quá nhát gan đi, một chút năng lực chống cự cũng không có, động tác múa may tứ chi giãy dụa cũng như là đang làm nũng. Trần Tân duỗi bàn tay to ra ép chặt gấu trúc, không cho nó tiếp tục vặn vẹo.

"Chúng ta đi gặp thấy chủ nhân của mày." Trần Tân buông tay ra, nói với gấu trúc: " Động tác tứ chi múa may yêu cầu tiêu chuẩn, chân trái, chân phải, chân trái..."

Một giọt máu nhỏ ở trên mu bàn tay Trần Tân, chảy máu mũi rồi.

Trần Tân phát hiện chính mình đang điên cuồng mà tản ra tin tức tố.

Lính gác gặp được dẫn đường có độ tương dung cao, sẽ chủ động toả ra tin tức tố. Tin tức tố của dẫn đường thì lại sẽ vào lúc này bị kích thích ra, bắt đầu đáp lại lính gác, tiếp tục chính là gặp gỡ, kết hợp...

"Lại tới nữa rồi." Trần Tân bất đắc dĩ, " Lại là một người %."

Anh yêu thích quy luật, thế nhưng hệ thống cảm ứng trong đầu lại khắc chế không được mà hỗn loạn.

Từ sau khi tại một lần trong chiến dịch nguy hiểm phần đầu bị thương nghiêm trọng, anh cũng không còn cách nào chuẩn xác cảm ứng được độ tương dung của dẫn đường, hết thảy dẫn đường ở trong đầu của anh chỉ có hai loại, % hoặc là %, tình cờ % ở hai, ba ngày sau sẽ biến thành %, % liền sẽ biến thành %, không có quy luật chút nào mà biến động.

Tuy rằng anh vẫn chưa dự định tìm kiếm bạn lữ, thế nhưng hệ thống cảm ứng hỗn loạn như thế vẫn là làm cho anh từ sinh lý đến tâm lý đều không vui, ngay tiếp theo đó nhìn mấy người dẫn đường cũng càng ngày càng không vừa mắt..

Bất quá, anh đã tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc, từ lâu sẽ không tùy ý thả ra tin tức tố, trừ phi nhìn thấy bạn lữ hoàn mỹ, anh mới có thể thả ra tin tức tố để câu dẫn đối phương.

Sự mất khống chế hôm nay làm cho anh không thể khắc chế phiền não, ngay cả tốc độ lái xe đều nhanh hơn không ít.

Người kia liền ở phía trước.

Trần Tân sau khi gia tốc khẩn cấp thắng xe, lái xe chuẩn xác không sai lầm mà dừng xe ở chính giữa ô đậu xe, tâm tình khá hơn một chút, nhưng đáng tiếc phóng thích tin tức tố vẫn không thể dừng lại.

Trừ lần đó ra, khi anh mở ra hoàn toàn cửa xe huyền phù quân dụng che đậy khí vị sau, một luồng hương vị ngọt ngào xông vào mũi, tựa như sữa bò bỏ thêm mật ong, vừa ngọt vừa ấm, chỉ là ngửi thôi liền khiến cho lòng người sung sướng.

Trần Tân xuống xe, chân đạp tại phía trên cái gì đó mềm mềm, đồng thời gấu trúc bị anh bắt ở trên tay bắt đầu uốn éo.

Chỉ thấy một thanh niên anh tuấn nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng hơi câu lên, như đứa nhỏ giả bộ ngủ. Bất quá không thể nào là giả bộ ngủ, Trần Tân đem quân ủng lưu lại dấu giày ở trên mặt của người kia, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại.

Trần Tân ngồi chồm hỗm xuống, nhìn người kia. Đầu tóc của người nọ là màu đen thuần túy, vừa sáng bóng, lại mềm mại hết sức. Tóc mái trên trán hơi dài, thoáng che ở đôi mắt có độ cong hoàn mỹ, khiến người ta nhìn không khỏi nghĩ muốn đưa tay ra ──

Đem tóc chẻ làm đầu hai mái.

Trần Tân khắc chế không nổi mà đưa tay ra lật cổ áo người kia vẫn chưa lật lên, hàng cúc áo sơ mi trắng cài loạn cởi ra xong cài lại, vết giày trên mặt cũng được lau sạch.

Sau một phút, người kia thật chỉnh tề, tứ chi bày ra ngăn ngắn nằm trên đất. Trần Tân đặt gấu trúc ở trước ngực của cậu, lùi về sau vài bước nhìn một chút.

Tư thế té xỉu hoàn mỹ. (Đũy mẹ anh:)))))))

Bất quá tựa hồ té xỉu có hơi chút lâu, Trần Tân do dự một chút, ôm lấy người kia, bỏ vào trong xe.

Té xỉu vẫn là đưa đi bệnh viện tốt hơn, Trần Tân nghĩ.

Bất quá tại trong nhận thức của Trần Tân, thân thể nhân loại rất cường tráng, coi như là dẫn đường trời sinh gầy yếu hơn lính gác, tùy tiện ngất một chút, thương tổn một chút đều không là vấn đề, huống chi thăm dò hơi thở của người kia, hô hấp coi như rất vững vàng, khiến Trần Tân do dự mình rốt cuộc có nên đưa cậu đi bệnh viện hay không.

Đương nhiên, nhân tố Trần Tân cân nhắc chủ yếu nhất vẫn là đường đi. Bệnh viện cùng quân bộ là ngược hướng, tuyến đường không đẹp chút nào.

Hay là trực tiếp mang tới quân bộ đi thôi, lại để cho quân y nghĩ biện pháp làm người này tỉnh lại, tiếp theo ở đâu đến thì về nơi đó.

Trần Tân vui vẻ làm quyết định, chộp tinh thần thú gấu trúc ở trước ngực người kia tới tiếp tục ném lên chơi. Tự mình ên chơi còn không đã nghiền, anh ném gấu trúc ra ngoài xe, lại để cho diều hâu chộp trở về, lại ném đi, lại chộp trở về... Quả thực còn có thú vị chơi bóng với chó.

Người kia không biết được tinh thần thú nhà mình đang gặp ngược đãi dạng gì, mà tinh thần hai người có cộng cảm, cậu tựa hồ cảm nhận được, hơi hơi nhíu mày lại, không kiên nhẫn mà giãy dụa.

Trần Tân phát giác động tĩnh của cậu, rốt cục dừng lại hành động cơ hồ vô lại này, thả gấu trúc nhỏ vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ. Trong chốc lát, người kia rốt cục trở lại bình thường, lại lâm vào mê man nặng nề.

Trần Tân dừng xe ở trên bãi đỗ xe. Chỗ đỗ xe kia ngay tại phía dưới văn phòng chính, lên thang máy chuyên dụng liền có thể đi vào văn phòng.

Anh ôm người kia từ trên xe xuống dưới, rốt cục lần đầu tiên tận mắt nhìn thẳng mặt của người kia.

A, mặt mũi thật tốt, hai bên mặt hoàn toàn cân đối, không có bên này to, bên kia nhỏ.

Trần Tân để sát vào nhìn một chút, càng nhìn càng yêu thích, thật muốn lấy một tấm ảnh chụp của người này bày trên bàn làm việc, tránh khỏi sau này khi xem những thứ vớ va vớ vẩn xem tới sắp nóng nảy phát điên, không có đồ vật có thể động viên tâm tình.

Trong phòng làm việc chỉ có một mình Trần Tân, Trần Tân không nhịn được thả người này ở trên ghế sa lon, tỉ mỉ mà quan sát.

Bộ dạng cánh tay rất tốt, ngón tay thật thon dài, ghép cặp lại, ngón tay hai bên dài như nhau... Bất quá cắt móng tay này quá ngược lại xã hội rồi, Trần Tân liếc mắt nhìn vội vàng ném tay kia qua một bên.

Trần Tân lần thứ hai gác lên nửa người trên của người kia, nhìn cổ của cậu. Cái cổ này bộ dạng cũng rất khá, nối liền với độ cong bả vai hết sức hoàn mỹ, da dẻ cũng trắng mịn cực kì.

Trần Tân đã khắc chế phóng thích tin tức tố của mình, nhưng người kia vẫn còn lưu lại mùi vị thơm ngọt nhàn nhạt, khiến người ta ngửi thấy không khỏi mê loạn.

Anh không biết được chính mình đang suy nghĩ gì, có chút không chịu nổi khống chế mà áp sát tới, hít hà cần cổ vị ngọt của người kia, tiếp tục khắc chế không nổi mà liếm một cái, nhẹ nhàng gặm cắn.

Hoá ra đây chính là dẫn đường, tư vị thật không tệ.

Bất quá mặc dù hiện tại cảm giác được chính là tương dung %, nói không chừng chỉ là gia hỏa %, cần phải cố gắng xác nhận một chút, liên tục xác nhận ──

Trần Tân ấn xuống người kia, răng nanh cắn qua cái cổ có độ cong hoàn mỹ của cậu, bả vai, ở trên đầu lưu lại vết nước nhàn nhạt ──

Tề Lý Cách tỉnh lại.

Cậu nghĩ thầm, rất giống lại đến muộn.

Hay là ngủ thêm một chút ; được rồi...

Trời đậu , đây là ai!

Chỉ thấy một nam nhân, đầu dựa vào trên hõm cổ của mình, mái tóc màu đen nhẹ nhàng gãi cằm của cậu.

Đồng thời trên cổ truyền đến đau đớn nhẹ nhàng, người kia lại đang cắn mình!

Tề Lý Cách nghĩ thầm: Tony cuối cùng bán tui cho Thực Nhân Ma rồi.

Trước ăn mập mạp của tui, rồi lại ăn tui O_Q

Trần Tân phát hiện khí tức người kia không quá vững vàng, tựa hồ là tỉnh rồi. Quả nhiên vừa ngẩng đầu lên, liền cùng người kia bốn mắt tương giao.

Một đôi mắt đen long lanh, đang ngơ ngác nhìn mình, lại giống như con gấu trúc nhỏ kia, ngay cả biểu tình sợ hãi đều vô cùng ngốc, thật muốn khiến người ta nặn một cái.

"Đừng có ăn tôi..."

"..." Quả nhiên là một đồ ngốc, thật là đáng sợ.

Trần Tân trong nháy mắt đứng thẳng người dậy, nghiêm mặt nói: "Cậu ngất ở ven đường."

"A..." Tề Lý Cách hơi nâng dậy thân thể, muốn xoa xoa đầu mình bị đụng đau, thế nhưng một trận cảm giác vô lực làm cho cậu lập tức liền nằm xuống.

Cậu đột nhiên nhớ tới, người này chính là lính gác tương dung % của mình!

Cậu nằm trên ghế sa lông, sững sờ nhìn người kia.

Người kia mặc một thân quân trang thẳng tắp, là người châu Á, riêng là chỉ ngồi thôi thì có thể nhìn ra vóc người vô cùng cao to. Anh mặt mũi mày kiếm mắt sao, như tác phẩm đắc ý nhất của nghệ thuật gia, nhưng vẻ mặt nghiêm túc, thêm vào tư thế ngồi đoan chính tột cùng, anh tuấn đến cơ hồ không có tình người.

Tề Lý Cách nghĩ thầm, hoá ra đây chính là bạn lữ của mị, thật sự thật đẹp trai nha, chỉ là nhìn một cái liền cảm thấy thật thích thật thích, may là không hề từ bỏ chờ anh ấy...

Nhưng mà, sau khi người kia nhìn cậu một cái, liền cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nói rằng: "Nếu tỉnh rồi thì rời khỏi đi, mười giờ, cậu còn có phút giây để rời khỏi nơi này."

"..."

Thanh âm này làm sao nghe tới quen thuộc như vậy, có chút cảm giác buồn nôn...

Lúc này, có người gõ cửa. Người kia còn chưa trả lời ra, người gõ cửa liền lên đạp giày cao gót ngượng ngùng mà đẩy mở cửa đi vào.

"Thiếu tướng, hôm nay gọi điện thoại cho Aspers sanh dục không có người nhận máy."

Người kia nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng, âm thanh trầm thấp nói: "Gọi lại. Gọi một lần vào mỗi buổi sáng và một lần vào buổi chiều, gọi tới khi nào bọn họ làm ra đồ vật mới thôi."

Tề Lý Cách: "..."

Cậu biết ma đầu kia là ai rồi.

Trần tiên sinh quay đầu lại nhìn Tề Lý Cách, nói rằg: "Cậu còn có phút, ra ngoài rẽ phải, cám ơn."

Tề Lý Cách tuy rằng đã cảm nhận được Trần tiên sinh thu liễm lại tin tức tố, mà khí lực trên người vẫn còn chưa hồi phục, hơn nữa đầu va vào một phát, căn bản không đủ sức để thoát khỏi nơi khủng bố này trong vòng phút.

Tề Lý Cách nhịn xuống kích động bắt Mập Mạp lại ném vào anh ta, thuận thuận hô hấp của mình, gian khổ nâng dậy thân thể.

Trần tiên sinh hoàn toàn không có dự định giúp cậu, chỉ là ngồi ở một bên nhìn.

Mà ngay lúc Tề Lý Cách chậm rãi dùng sức bò lên, anh rốt cục động đậy rồi.

Tề Lý Cách nghĩ thầm, hoá ra anh cũng không máu lạnh như vậy, không hổ là bạn lữ ma tính % của tôi.

Chỉ là cậu ngẩn tại đó một hồi, Trần tiên sinh vẫn là không có dìu cậu, mà là mở ra phần mềm chụp ảnh trên vòng tay truyền tin, nói rằng: "Tôi có thể chụp cậu một tấm hình không?"

Suýt chút nữa thì quên mất chuyện muốn chụp hình đặt lên bàn làm đồ trang trí, hên mà nhớ được!

Truyện Chữ Hay