Bên trong Bách Trân phường, sắc mặt Lâm Tòng Chi cháy khô, vừa thấy nam tử mặc huyền y ngồi ở chủ tọa, không thèm quan tâm trong phòng còn có những thị đồng khác đã nói vội vàng: “Trương sư đệ, nhanh, mau đưa Ích Nguyên Duyên Thọ đan cho ta.”
Mắt đen của Thanh Dương sâu thẳm, nâng tay ném cho hắn một cái bình nhỏ. Lâm Tòng Chi lập tức đổ dược hoàn ra rồi nuốt vào, hóa khí vận lực, một lúc lâu sau mới tiêu hóa hoàn toàn dược tính, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn mấy phần.
“Lâm sư huynh cảm thấy công hiệu của loại tử hoàn Ích Nguyên Duyên Thọ đan này thế nào?” Thanh Dương hơi thoáng nhướn mi, nhìn về phía Lâm Tòng Chi. (tử này nghĩa là con, chút nữa sẽ có mẫu hoàn, có thể hiểu giống như cổ trùng con và cổ trùng mẹ vậy, đan dược này cũng thế)
“Không hổ là bí dược của Bão Phác tông, quả nhiên có kì diệu.” Sau khi Lâm Tòng Chi tiêu hóa viên thuốc kia, dược lực của nó khiến hắn giống như cây khô gặp mùa xuân, vẫn có thể kéo dài thêm một chút thời gian nữa. Hiện giờ hắn đã là nỏ mạnh hết đà, Cố Thọ Đan bình thường không còn tác dụng với hắn nữa, thọ nguyên cũng đã đạt đến giới hạn của Kim Đan kỳ… May mà vẫn có loại bí dược này.
Có điều, bí dược bậc này… sắc mặt Lâm Tòng Chi trầm xuống, hỏi: “Chỉ là lúc ta dùng xong dược này sẽ cảm thấy phần đan điền xuất hiện một tia tà uế, thỉnh thoảng quấy nhiễu tâm thần, đây là cớ làm sao?”
Thanh Dương cười: “Ngươi cũng nói đây là bí dược, vậy tất nhiên có chút tác dụng phụ, nếu như ăn nhiều dược này sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma…” Lời còn chưa dứt, gã đã thấy sắc mặt Lâm Tòng Chi đại biến, liền nói tiếp: “Có điều, nếu Lâm sư huynh ăn mẫu hoàn của Ích Nguyên Duyên Thọ đan thì không cần lo lắng điều này nữa.”
Lâm Tòng Chi vốn muốn mở miệng theo bản năng nhưng lại nhớ đến chuyện lúc trước, không khỏi trầm giọng hỏi: “Lần trước ngươi bảo ta nới lỏng phòng vệ của đại cấm chế tông môn, ta đã làm rồi. Hiện giờ ngươi lại muốn ta làm gì?”
Thanh Dương khẽ chỉnh ống tay áo: “Nghe nói Côn Luân có một mảnh tàn quyển Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã giải trừ phong ấn?”
Lâm Tòng Chi cả kinh, biến sắc nói: “Bão Phác tông còn muốn lấy tàn quyển Sơn Hà Xã Tắc Đồ của Côn Luân ta ư? Vật ấy vốn thuộc sở hữu của Côn Luân, cho dù có thế nào cũng không có chuyện rơi vào tay Bão Phác được.” Cuối cùng còn không quên bổ thêm một câu: “Đừng nói ta sẽ không làm chuyện này, cho dù ta có làm thì với năng lực của ta há có thể lấy được tàn quyển đến tay? Nếu Trương sư đệ muốn lấy việc này ra để hiếp bức thì e là ngươi đã tính nhầm mất rồi.”
Thanh Dương không chút hoang mang nói tiếp: “Lâm sư huynh gấp quá rồi? Ta cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, kỳ thật nếu Lâm sư huynh muốn lấy được mẫu hoàn thì chỉ cần giúp ta đặt pháp khí lên tâm trận của đại cấm chế Côn Luân là được.” Nói xong gã liền truyền pháp khí chày Bát Quái Tử Anh vào trong tay đối phương.
Lâm Tòng Chi xem xét một hồi cũng không rõ pháp khí này có tác dụng gì, càng không nhìn thấu được dụng ý của đối phương, có điều hắn thật sự cần Ích Nguyên Duyên Thọ đan. Mấy thập niên gần đây đều là hắn kèo dài hơi tàn mới có được, nguyên thọ tướng tẫn quả thật vô cùng tra tấn nhưng hắn không cam lòng cứ ngã xuống như thế, nếu có thể sống lâu thêm vài thập niên nữa, biết đâu sẽ gặp được kỳ ngộ?
Con đường đã đi gần sáu trăm năm, sao hắn có thể cứ trơ mắt nhìn mình bị hủy hoại trong chốc lát được?
Mà thôi, quan tâm Bão Phác tông này có âm mưu gì, việc ưu tiên hiện giờ là gia cố thọ nguyên của bản thân trước, cho dù có âm mưu đi chăng nữa thì hắn không tin với thực lực một đấu mười của Côn Luân lại không thắng nổi Bão Phác tông. Bão Phác cũng chỉ lợi hại trên phương diện đan dược mà thôi, nếu không hắn sao có thể bị đối phương khống chế như vậy.
Nghĩ một hồi khiến đấu tranh tâm lý trong lòng Lâm Tòng Chi cũng tiêu tan, hắn cất pháp khí rồi vươn tay ra: “Đưa dược cho ta được chưa?”
“Không vội, sau khi Lâm sư huynh sắp xếp vật ấy đâu ra đó xong ta ắt sẽ cảm ứng được.”
Nghe thấy lời nói này khiến Lâm Tòng Chi có hơi buồn bực, thế nhưng nhìn thấy đôi mắt âm lệ tựa như chim ưng của gã khiến trong lòng hắn trầm xuống, cứ có cảm giác quỷ dị khó hiểu khiến thần trí không yên. Trong lúc hắn đang thu liễm thần trí để giải quyết ma niệm, Thanh Dương cũng yên lặng bấm tay niệm thần chú giải trừ ma cấm, có điều vừa giải xong thì thần thức của gã liền va phải một tia ngoại lực!
Theo tia ma khí đột kích đến, Phong Bạch cũng lập tức thu hồi thần thức đang hóa thành từng sợi nhỏ, có điều thế tới quá nhanh khiến cho thân hình của hắn cũng phải thoáng giật mình. Phong Thiệu thấy vậy dù không biết hắn đã nhìn được gì nhưng cũng hiểu tình hình không tốt, lúc này lập tức lấy ra phi kiếm rồi mặc ngâm khởi động ma giáp bảo vệ.
Quả nhiên, chỉ trong thoáng chốc đã có một nam tử mặc huyền y bay vút ra từ Bách Trân phường, mà theo sát phía sau gã chính là Lâm Tòng Chi.
Tuy rằng cách tận mười trượng nhưng hai bên vẫn nhìn thấy rõ đối phương. Lâm Tòng Chi chỉ mới liếc mắt đã nhận ra người đứng bên ngoài trà lâu rõ ràng là sư đệ Phong Thiệu và sư điệt Phong Bạch của mình! Hắn thấy Thanh Dương lấy ra pháp khí tấn công về phía bọn họ thì cũng đoán được chuyện mật đàm lúc nãy ắt đã bị tiết lộ!
Làm sao bây giờ!?
Thần trí vùa mới bị đảo loạn còn chưa bình phục, ma niệm vẫn chưa kịp thu hồi thì Lâm Tòng Chi lại gặp phải biến cố bậc này khiến cho hắn không khỏi vã mồ hôi lạnh đầy đầu. Thân là đệ tử của Côn Luân lại tư thông với người ngoài để hủy hoại đại cấm chế của tông môn… trộm dùng bí dược… Khi Thái Dần bế quan, hắn từng cai quản việc vặt trong tông môn nhiều năm, sao có thể không biết quy định trong tông vốn luôn nghiêm ngặt. Nếu để người của tông môn biết được thì hắn không thể không đạo tiêu thần diệt!
Sắc mặt của Lâm Tòng Chi dần trở nên âm lãnh.
Đầu bên này Phong Thiệu vừa thấy Thanh Dương đuổi theo đến nơi liền lập tức truyền âm bảo Xuyên Nghi ôm Nấm tránh đi sau đó ngự kiếm bay lên. Nếu đã không thể tránh né một trận ác chiến thì cũng không nên lạm sát người vô tội ở trong thành thị sầm uất này, huống chi thủ đoạn của y cũng cần che dấu ánh mắt của mọi người mới được.
Phong Thiệu rời đi thì tất nhiên Phong Bạch cũng theo sát, phía sau không chỉ có mình Thanh Dương mà còn có hai kẻ giúp đỡ, một trong số đó chính là Lâm Tòng Chi ra tay độc ác. Còn chưa rơi xuống đất thì hai bên đã lao vào triền đấu trên không trung, nhất thời khiến sát khí lan tràn khắp nơi, kiếm ý cuồn cuộn.
Có điều trong lúc đấu võ lại thấy Thanh Dương và Lâm Tòng Chi liếc mắt nhìn nhau, sau đó trong mắt Lâm Tòng Chi xuất hiện sự khiếp sợ rồi nhìn về phía Phong Thiệu, dưới sự giúp đỡ ngăn cản của Thanh Dương liền ngự kiếm bỏ chạy.
Điều này tất nhiên là do hai người đã truyền âm mật nói gì đó liên quan đến y, Phong Thiệu nhíu mày cân nhắc một chút liền bắt gặp trong tay Thanh Dương xuất hiện hắc khi quẩn quanh, là thức mở đầu quen thuộc của Ma quyết.
Phong Thiệu giật mình nhớ tới điều gì đó, lập tức nói với Phong Bạch: “Mau đuổi theo Lâm sư huynh!”
Tuy Phong Bạch không rõ thâm ý nhưng cũng nhìn thấy vẻ gấp gáp trên gương mặt của thúc thúc, hắn tung áo choàng rồi lập tức hóa thành một con Bạch Hổ cưỡi mây đuổi theo!
Bỗng nhiên cảm giác mắt cá chân bị nắm lấy, Phong Thiệu cúi đầu liền nhìn thấy một cánh tay quỷ tỏa ra ma khí đang lơ lửng nắm lấy cổ chân của y. Ngực y chợt cứng lại, trong nháy mắt lập tức bắn ra một đạo Viêm Hỏa màu đỏ thiêu đốt quỷ thủ thành tro tàn.
Thế nhưng chỗ quỷ thủ biến mất lại chảy ra máu tươi ào ạt, trong nháy mắt xuất hiện vài chục Quỷ ảnh âm khí tầng tầng không ngừng vây quanh y.
Đối phương không hề che giấu chút gì nên Phong Thiệu cũng không cần, sau khi y đưa Bồng Khâu ra khỏi thanh bình liền dẫn ma khí nhập kiếm, mạnh mẽ chém ra một chiêu [ Côn Luân · phá viêm ].
Hỏa long hắc sắc lập tức rít gào, nóng nảy táp về phía đám Quỷ Ảnh lúc nhúc khắp tứ phía, thế nhưng cũng không thể tiêu diệt được toàn bộ. Vốn Bồng Khâu cũng tu thuật Quỷ môn cho nên quen thuộc vạn phần với bí quyết trong đó, vừa hóa thành thực thể đã đánh thẳng về phía Quỷ tu đang giúp đỡ Thanh Dương, dùng quỷ khí như vô tận kẹp chặt lấy gã rồi giết qua.
Người khống chế Quỷ Ảnh đã bị cầm chân, những thứ đang vây quanh Phong Thiệu cũng không chịu nổi một kích. Y giương kiếm trong tay, thoáng chốc lóe sáng rồi đánh thẳng về phía Thanh Dương ở đối diện.
Huyền y của đối phương tung bay, ngữ điệu kéo dài, khẽ cười đầy vẻ độc ác: “Sư huynh, lâu rồi không gặp ” Trong khi nói chuyện gã liền nâng tay tế ra một lá cờ lớn.
“Sư huynh?” Phong Thiệu lúc đầu còn khó hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy lá cờ cao đến mấy trượng cùng với hoa văn trên phần cán trắng thì cũng nhận ra đây là vật gì. Nhất là khi lá cờ kia không ngừng phát ra âm thanh ma chú khiến cho huyết khí xông đến tận trời, trong hư không bỗng huyễn hóa ra mấy chục thậm chí là mấy trăm bạch cốt.
Thứ này đã từng xuất hiện trong phim, cũng là một trong những vũ khí pháp bảo lợi hại nhất của Thanh Thành — Cờ U Hồn Bạch Cốt.
Gã gọi mình là sư huynh, gã tên Thanh Dương, còn có thể luyện chế ra pháp khí và sử dụng ma công được ghi trong tâm chú Tế Luyện, cộng thêm thuật Luyện Tâm mà Đan Thanh đã sử dụng trên điện Hư Vô phong hơn năm năm trước… Chỉ trong chớp mắt Phong Thiệu đã xâu chuỗi được toàn bộ mọi chuyện.
“Ngươi cũng là đệ tử của Tu Di lão tổ?” Phong Thiệu hỏi đầy lạnh lùng, tay tiếp tục nâng kiếm đánh ra chiêu tiếp theo, hỏa long hắc sắc đang hừng hực thiêu đốt vô số bạch cốt khiến cho hoa lửa văng tung tóe khắp nơi, tro tàn bay ra tứ phía.
Thanh Dương khẽ nghiêng người né tránh dư uy của kiếm quang, tiếp tục tăng thêm lực đạo trong ma quyết, trên mặt lại vẫn lộ ra vẻ tươi cười nhưng ánh mắt chứa đầy oán độc: “Đã vài thập niên rồi sư phó chưa được gặp sư huynh, người rất nhớ mong huynh đấy.”
Một đạo huyết quang bắn ra từ trong tay gã, xuyên qua đám bạch cốt rồi đánh thẳng về phía tay của Phong Thiệu. Huyết khí quanh người y giống như những con rắn độc vây kín xung quanh không một kẽ hở, hỏa long của Phong Thiệu đánh lên tạo thành những tiếng vang ầm ầm.
Phong Thiệu dựng lên mười phần ma giáp, nhanh chóng tránh né, ngoài cười nhưng trong không cười: “Nhớ mong như vậy cơ à?”
Thanh Dương nhìn thấy huyết xà của mình lại không thể trọng thương sắc thân của đối phương, liền biết pháp hạt của y cũng không dưới mình cho nên ma giáp mới có thể rắn chắc đến vậy. Điều này khiến cho gã càng thêm ghen ghét, gã không khỏi cười khẩy: “Nếu đã học tâm pháp Ma Môn của sư phó, sao còn phải giả vờ thanh cao mà dùng kiếm? Chẳng lẽ ngươi còn không chịu thừa nhận sự thật rằng ngươi chính là một Ma tu? Hả Phong sư huynh của Côn Luân?”
Gã khẽ ngâm một đạo ma quyết tối nghĩa, chốc lát đã có thêm rất nhiều huyết quang đỏ sẫm giống như bầy rắn độc lúc nhúc bay ra, chúng phát ra những tiếng rít the thé trấn nhiếp tâm thần. Không biết thứ này do vật gì luyện chế thành, kiếm khí hỏa long dày đặc như mưa rào vẫn bị một luồng huyết xà cứng rắn phá vỡ.
Tốc độ vô cùng nhanh chóng, huyết ảnh đâm thẳng về phía Phong Thiệu!
Trung!
Huyết xà đánh trúng đối phương!
Kết quả ngoài ý muốn khiến trong lòng Thanh Dương mừng rỡ như điên. Gã cứ tưởng là phải giáo huấn một phen, không ngờ một kích của mình lại có thể dễ dàng đánh trúng mục tiêu! Dù có pháp hạt thì sao chứ, nửa đường bán Ma đó là tự cho rằng mình thông minh, há có thể so sánh với Ma tu thuần túy lại hiểu thấu đáo tâm chú Tế Luyện như gã.
Thế nhưng Thanh Dương còn chưa kịp quá mức đắc ý thì đột nhiên một ngọn lửa bùng sáng lôi gã tỉnh táo lại trong cơn tự phụ.
“Lâm!” Một tiếng rên khẽ phun ra từ trong miệng Phong Thiệu. Ngay sau đó, vô số kiếm quang hỏa long hắc sắc xen lẫn với nhau tạo thành một tấm lưới khổng lồ hoa lệ, kiếm ý bàng bạc từ chiêu [ Côn Luân · Tầng Lan ] phun trào ra ngoài. Thanh Dương khiếp sợ, dù đã kịp dựng lên ma giáp nhưng ngực vẫn bị đập đến đau đớn!
Có điều tên Quỷ tu đang giao chiến với Bồng Khâu lại không phản ứng được nhanh như vậy, lúc này đã bị kiếm ý bạo liệt nghiền nát.
Kết quả như vậy không chỉ khiến Thanh Dương khiếp sợ mà ngay cả Phong Thiệu cũng không hề đoán được. Lúc đối mặt với một kích vô cùng hung ác của Thanh Dương, y liền theo bản năng không muốn tiếp tục dây dưa nên đã xướng ra pháp quyết Cửu Tự Chân Ngôn lúc trước Phong Bạch truyền cho mình. Kết hợp Cửu Tự Chân Ngôn cùng với kiếm pháp Côn Luân, sau đó hóa nhập ma khí vào trong Xích Viêm kiếm. Lúc luyện kiếm y đã từng thử kết hợp nhưng xác xuất thành công không cao, không ngờ lần này ra tay trong thực chiến lại có thể tạo ra uy lực lớn đến vậy! Hai kẻ đối phương đều là Kim Đan kỳ!
Trong lòng Phong Thiệu vô cùng kinh hỉ nhưng cũng không quên bổ thêm một kiếm về phía Thanh Dương, đôi mắt y giống như hai ngọn lửa bùng cháy, bên trong là chiến ý sôi trào. Thanh Dương một tay đỡ ngực, đang muốn lấy ra pháp khí để che chắn thì bỗng nhiên lại rụt tay về, giọng điệu tựa như không hề để ý: “Sư huynh, sư phó có chuyện muốn ta chuyển lời cho ngươi.”
“Nói gì.” Phong Thiệu tạm dừng thế công, y không thể không kiêng kị Tu Di lão tổ.
“Đêm Canh Thân mười lăm năm sau, sư phó sẽ chờ ngươi ở trong động phủ.” Thanh Dương lạnh lùng nói xong, thấy sắc mặt Phong Thiệu vẫn bình đạm như nước hồ thì không khỏi khẽ nâng đuôi mắt, âm u cười: “Sư tôn nói, nếu ngươi cho rằng đó chỉ là bụi gai Hỗn Nguyên bình thường thì có thể không đến cũng được. ”
Những lời này giống như một chậu nước tuyết lạnh lẽo dội thẳng từ đầu đến chân, khiến cho khí lạnh lan tràn từ lòng bàn chân đâm thẳng vào tim y, lạnh đến mức sắc mặt của Phong Thiệu cũng trắng bệch. Trong lúc nhất thời, đầu óc y xoay vần đủ thứ, đã có muôn vàn suy đoán ùa lên trong lòng.
Nhất thời không kịp để ý khiến Thanh Dương thừa dịp lợi dụng khởi động pháp khí, phá không chạy mất.
Dường như ngay lúc ấy, Phong Bạch đã lập tức xuất hiện ở nơi này, mắt thấy đối phương nhào về phía Thanh Dương muốn đuổi bắt gã, Phong Thiệu vội vàng ngăn lại: “Không cần đuổi theo.”
Trong đôi mắt vàng của Bạch Hổ chợt lóe một tia hung lệ không cam tâm nhưng cũng không tùy tiện đi một mình, sương mù ùa lên, hắn lưu loát nhảy sang phi kiếm của Phong Thiệu.
Thân kiếm của Xích Viêm hẹp dài nhưng hai người nam tử trưởng thành cùng đứng trên đó thì có hơi chật chột, một thân trần truồng của Phong Bạch cứ thế dán sát phía sau lưng Phong Thiệu. Chỉ là lúc này Phong Thiệu cũng không quay đầu cho hắn một đạp, Phong Bạch nghiêng người liền thấy được ánh mặt nghiêm trọng và sự không an lòng của đối phương.