“Đồ nhi tạ ơn ý tốt của sư tôn và sư thúc, có thể đợi sang tháng sau, để con và sư tôn cùng đi dạy bảo lại Phiêu Miểu tông…” Sau khi cứu được Phong Bạch rồi mới đi?
Chỉ là, những lời này của Phong Thiệu còn chưa nói xong đã bị Thái Dần chân nhân đánh gãy.
Ông dựng lông mĩ, gõ một cái giòn tan lên trán của Phong Thiệu, dạy dỗ: “Cái tên ngoan đồ nhà ngươi, nơi đó là chỗ ngươi muốn đi thì đi chắc? Cho dù Tử Giác sư thúc có muốn dẫn con vào cũng còn phải vô cùng cẩn thận, huống chi hắn chỉ được cầm linh giác có hai tháng.
Muốn đợi đến tháng sau? Chẳng lẽ con cảm thấy con có thể hoàn thành thí luyện chỉ trong nửa tháng?”
Phong Thiệu trầm mặc, trên thực tế y cũng cảm thấy hai tháng đã là miễn cưỡng rồi.
Chỉ là y thực sự vẫn không yên lòng về Phong Bạch.
Những hình ảnh khi Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác dùng hơn trăm cách khác nhau để nghiên cứu xem làm thế nào mà Lữ Minh Tịnh có thể giải trừ được phong ấn của tàn quyển bỗng lóe trong đầu y, khiến cho y cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Nếu sư tôn không tới cứu kịp, nếu một người bộc tuệch như sư tôn không để chuyện của Bạch Hổ vào trong đầu, nếu như…
Đủ loại suy đoán khiến cho Phong Thiệu cảm thấy rối loạn, tà hỏa nôn nóng ở trong lòng cũng dần rục rịch.
Tuy y biết đây là do Ma niệm quấy phá những y vẫn chỉ nghĩ đến chuyện cứu Phong Bạch thôi.
Sự trầm mặc của Phong Thiệu cũng bị Thái Dần chân nhân nhìn ở trong mắt, không khỏi khiến ông nhíu mày liên tục.
Đây đúng là một loại chấp niệm, người tu chân có chấp niệm không phải là chuyện tốt, đặc biệt thứ này còn dành cho một con linh thú.
Cho nên ông càng cảm thấy đồ nhi của mình kiểu gì cũng phải lập tức tiến vào linh cảnh để mài giũa tâm tình, sắc mặt của ông trầm xuống, nói:“Nếu ngươi còn muốn vi sư giúp ngươi xử trí Bích Lạc, giúp ngươi cứu con súc sinh kia ra thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn lên đường với Tử Giác, nhanh chóng tham gia thí luyện, bằng không…”
Vừa nghe những lời này càng khiến cho Phong Thiệu ảo não không thôi, cũng biết sư tôn đã nhìn ra nhược điểm của mình nên lúc này mới dùng thế lực để bắt ép.
Y luôn tự hỏi mình vốn là một người vui buồn không hiện ra mặt, sao lần này lại có thể khinh suất đến vậy, cũng là do tiểu súc sinh Phong Bạch kia khiến cho y nhanh chóng bị rối loạn trận tuyến!
Tuy trong lòng hối hận nhưng Phong Thiệu cũng biết lúc này chẳng còn cách nào khác, đành nhận lời trước: “Sư tôn đâu cần phải nói đến mức ấy.
Sư tôn săn sóc đồ nhi, đồ nhi cao hứng còn không kịp, sao có thể không đi thí luyện.”
Thái Dần chân nhân không phải người có tâm cơ thâm trầm, lại luôn nuông chiều đồ nhi này nên khi nghe thấy lời y nói thì cảm thấy có chút vui sướng.
chút.
Chỉ là trên mặt ông vẫn tỏ ra tức giận, nói:“Lúc trước nghe mấy sư thúc nói đến chuyện hợp tịch cho con, vi sư cũng không để trong lòng, nghĩ con tư chất tuyệt luân như vậy, giữ lại thân thể Nguyên Dương thì sẽ có lợi cho tu hành hơn, như sư huynh của con tu Vô Tình đạo cũng thế.
Dù sao tính tình của con cũng gàn dở bạc tình, nhưng nay nhìn thì lại thấy là một người hữu tình, còn không nề hà phát tình với một con súc sinh!”
Phong Thiệu bị dạy dỗ đến cúi gập đầu, không dám phản bác lại dù chỉ nửa câu, chỉ mong ông sớm nguôi giận.
Về phần Tử Giác đang ngồi xem náo nhiệt, y lại nghĩ thông suốt rồi, dù sao lúc trước đã đủ khiến người ta chê cười rồi nên cứ để đối phương xem nốt cũng chẳng sao.
Thái Dần chân nhân dường như muốn đem hơn bốn mươi năm niên thiếu của y ra mắng cả cho đủ, còn vừa mắng vừa động thủ, thỉnh thoảng hết gõ đầu lại nhéo lỗ tai cứ giống như hai người vốn không phải là sư đồ mà là một cặp cha con bình thường nơi thế tục.
Được một lúc thì càng mắng càng chạy về sau liền bị Tử Giác như cười như không nói hai câu đánh thức, ông mới quay lại chủ đề chính nói tiếp: “Cho nên nếu con đã biết động tình, vậy vi sư sẽ sớm tìm cho con một người đứng đắn để làm đạo lữ, miễn cho con lêu lổng ở trong thế tục đến không biết đường quay về, quả thực còn không nhớ ra có một người sư tôn như ta.”
Nghe đến chuyện tìm đạo lữ khiến trong lòng Phong Thiệu cảm thấy rất bài xích.
Y thực sự không có hứng thú với nữ tu, mà khiến cho y càng thêm không có hứng thú là khi nghe thấy Thái Dần nói tiếp: “Mấy vị trưởng lão sư thúc của con đều đề cử thiếu tông chủ của Phiêu Miểu tông.
Ta thấy tư chất của nàng cũng không tồi lại có thân thể Thuần Âm, không chỉ thân phận, mà thể chất cũng khá xứng đôi vừa lứa với con.”
Nói xong ông lại liếc mắt đánh giá Phong Thiệu.
Tuy đồ nhi này đang ngồi chồm hỗm bên cạnh mình, một phen khóc lóc om sòm vừa rồi khiến cho búi tóc của y hơi lệch nhưng dáng vẻ phong thái của y đều là đứng đầu – phong thần tuấn lãng, mặt như quan ngọc, trán điểm nốt chu sa làm tăng thêm hai phần tiên khí.
Bốn mươi năm rồi, đồ nhi lớn lên đẹp mắt như vậy khiến Thái Dần chân nhân bỗng nhiên có một loại cảm giác kiêu ngạo, hừ giọng nói: “Tuy nghe bảo Đan Thanh kia không tồi nhưng còn cần vi sư xem mắt mới được, nếu là hữu danh vô thực mà muốn xứng đôi với đồ nhi của ta, ta quyết không đồng ý.”
Phong Thiệu nghe vậy thì cảm thấy buồn cười, không nói đến chuyện y và nàng là kẻ thù trong tương lai, nhưng sư tôn cũng không hề nghĩ việc đối phương có đồng ý hay không, nhất là khi y cũng từng ra sát chiêu với nàng.
Từ Giác lại cười rồi liếc mắt nhìn Phong Thiệu, nói: “Đáng tiếc ta lại không thu đệ tử, không thì với tư chất của Tiểu Thiệu, nếu ngươi không vừa mắt Đan Thanh thì nhất định ta sẽ để đồ đệ tới hợp tịch cùng y.”
Thái Dần vỗ tay vui vẻ, chỉ vào Từ Giác giễu cợt: “Ngươi bị ngốc à, Bồ Đề tự của ngươi đều là nam tử, chẳng lẽ muốn nam nhân đến hợp tịch với đồ nhi của ta sao?”
Từ Giác cười cười, không hề xấu hổ mà bình tĩnh nói: “Có gì không thể, cùng là cầu Thiên Địa đại đạo, không cần câu nệ nam nữ khác biệt.”
Con ngươi của Thái Dần chuyển động, cười quái dị nói:“Biết là ngươi không câu nệ nhưng đừng có để đồ nhi của ta học xấu! Nam nữ không phân biệt, có điều một hán tử thô lỗ mình đồng da sắt sao có thể xứng với đồ nhi chung linh dục tú của ta được, nói ra thì khó coi lắm.” (Chung linh dục tú: Đất lành sinh hiền tài)
Từ Giác nghe thấy Thái Dần nói nam nhân nhà khác là hán tử thô lỗ còn đệ tử nhà mình lại là chung linh dục tú, không khỏi bị sự khoe khoang của đối phương chói mù đôi mắt.
Sau đó ông ta yên lặng đánh giá Phong Thiệu nhìn như nhu thuận một lần nữa, rồi âm thầm cân nhắc xem mình có nên thu đệ tử hay không, chứ cứ nhìn người ta lại thấy nóng mắt.
Phong Thiệu ngồi nghe một hồi nhàn thoại nhưng không hề tiếp lời, sợ sẽ lại khiến cho Thái Dần tâm huyết dâng trào lập tức quyết định đạo lữ cho y thì đau đầu lắm.
Chờ một hồi lại cảm thấy vô ích liền tự thỉnh đi bái kiến các vị trưởng lão và hai vị sư huynh trước, nửa ngày sau sẽ khởi hành cùng Tử Giác sư thúc.
Tâm tình của Thái Dần chân nhân đã tốt hơn nhiều, lại thấy đồ nhi nhà mình chủ động vâng lời liền vung tay đồng ý.
Tuy nóng lòng muốn cứu Tiểu Bạch nhưng Phong Thiệu cũng không ấm đầu đến mức tự mình đi đến địa bàn của Phiêu Miểu tông để tìm Bích Lạc, cứu Tiểu Bạch trở về không phải là chuyện y có thể tự làm.
Dù không yên tâm nhưng y cũng phải thừa nhận, chỉ có để Thái Dần xuất đầu lộ diện vì mình mới là cách thỏa đáng nhất.
Về phần Phong Thiệu muốn nửa ngày không phải chỉ để bái kiến các vị trưởng lão và gặp hai sư huynh Cố Hoài và Lâm Tòng Chi của mình, chủ yếu là y còn muốn đi tìm các sư huynh đệ khác.
Có điều y đi hết mấy động phủ đều không gặp được người, đợi đến khi trở về động phủ của mình mới biết tất cả mọi người đều đang ở đây! Ngoại Trừ Triệu Bác nhập thế làm việc, La Thắng thì đang bế quan, Trương Bách Thiên, Phương Trường Tín, còn có Hà Loan đều đang chờ ở động phủ của Phong Thiệu.
Có lẽ một tiếng quát lúc trước của Thái Dần chân nhân đã báo tin cho bọn họ.
“Sư huynh, huynh nói là chỉ cần ba, bốn năm nhưng lại đi gần tám, chín năm.” Phương Trường Tín nắm chặt tay Phong Thiệu, giọng điệu oán giận.
“Sư tôn, A Loan rất nhớ người.” Hà Loan ôm chặt cánh tay còn lại của Phong Thiệu, chớp chớp mắt, tuy ngũ quan đã nảy nở đôi chút nhưng thần thái vẫn giống trước đây như đúc.
Phong Thiệu vừa nhìn đã thấy thích, liền nhéo mũi nàng giống như trước đây, cười nói: “Sư tôn cũng rất nhớ con, còn mang cho con rất nhiều đồ ngọt nữa.” Nói xong liền lấy đồ ăn đã mua từ trong túi gấm.
May mà đồ để trong túi gấm không bị biến chất, nếu không qua vài năm như vậy, đồ ngọt đã sớm bị hỏng rồi.
Trương Bách Thiên tự uống một ngụm linh nhưỡng, lại ném một hồ lô khác về phía Phong Thiệu, nói:“Lúc này thấy sư đệ, dường như tinh thần của đệ đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều.
Ta cảm thấy linh khí và linh áp đều ổn trọng hơn so với trước đây, có lẽ cảnh giới đã viên mãn.
Mấy năm nay sư đệ đi lịch lãm cũng thu hoạch khá phong phú đấy.”
Phong Thiệu nhận lấy hồ lô, hương rượu uống vào cổ họng thơm ngọt vô cùng, từng chuyện suốt mấy năm qua đều hiện lên trong đầu y, lại có rượu ngon làm say lòng người, khiến cho y không ngừng hồi tưởng.
Tiểu súc sinh kia, mấy năm qua cũng đã mang cho y rất nhiều vui sướng… Nếu, nếu hắn không phải là Lữ Minh Tịnh thì tốt biết bao.
Có điều, biết đâu hắn không phải là Lữ Minh Tịnh, có lẽ thân thể Bạch Hổ và linh thú Bạch Hổ cũng có nhiều chỗ tương đồng?
Chỉ là khi nghĩ đến khả năng này, Phong Thiệu không khỏi tự cười nhạo chính mình, cứ suốt ngày rối rắm như vậy không phải là tính cách của y, suy đoán này cũng quá buồn cười.
Không biết là do chất cồn kích thích hay là do hồi tưởng lại những hình ảnh sung sướng trong quá khứ, làm cho tâm tình lúc này của Phong Thiệu lại buông lỏng hơn rất nhiều.
Bây giờ không phải là lúc rối rắm những chuyện đó, cứu được Tiểu Bạch mới là nhiệm vụ hàng đầu, những chuyện kia đều là việc của sau này, so với sinh tử thực sự chẳng đáng là gì.
Vì thế Phong Thiệu liền kể ngắn gọn những chuyện đã xảy ra trong mấy năm nay cho Phương Trường Tín, Trương Thiên Bách nghe, lại nói thêm về Phiêu Miểu tông, tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ và chuyện liên quan đến Bạch Hổ.
Hà Loan nghe thấy những lần mạo hiểu kia thì không khỏi bổ nhào vào trong lòng của Phong Thiệu.
Giờ đây nàng đã mười một, mười hai tuổi rồi, dáng vẻ cũng tinh xảo hơn nhiều, tri kỷ nói:“Về sau sư tôn mang theo A Loan đi, để A Loan giúp sư tôn đánh đuổi người xấu.
Hôm nay A Loan học kiếm pháp Mộc Thanh của Côn Luân còn được Phương sư thúc khen nữa.”
Phong Thiệu buồn cười xoa đầu nàng, chẳng hiểu sao lại có cảm giác đã để cho nàng phải chịu thiệt thòi.
Nàng nhập tông từ lúc còn nhỏ nhưng y lại không ở bên cạnh nhiều năm mà để cho Phương Trưởng Tín và Bích Lạc sư bá mẫu thay y giáo dưỡng.
Đợi sau này phải bồi thường tử tế cho nàng mới được.
“Nay chỉ vì một trang giấy tàn quyển hư vô mà Tam tông càng ngày càng không để Côn Luân ta vào mắt, còn dám hạ sát thủ với sư đệ như vậy, quả thật đúng là không coi Côn Luân ra gì! Cần phải dạy bảo lại mới được.” Trương Bách Thiên tự liên tưởng lại những chuyện xảy ra trong mấy năm nay của y, sắc mặt cũng âm trầm thêm vài phần.
“Pháp khí của Phiêu Miểu cực kì lợi hại, sư huynh có bị chịu thiệt không?” Phương Trường Tín ghé sát vào rồi cầm tay Phong Thiệu thăm dò tỉ mỉ.
“Ta không sao, chỉ là Bạch Hổ đã bị người bắt đi, lúc này không biết sống chết thế nào.” Phong Thiệu cười khổ, sau đó lại nói ra ý định của Thái Dần cho mọi người nghe.
Khi thấy dáng vẻ hiển nhiên của hai người, y đành phải giải thích bản thân coi trọng Bạch Hổ đến mức nào: “… Sư tôn ta không thích súc sinh này nhưng ta lại cực kỳ yêu thương nó, chỉ sợ sau khi cứu được nó thì sư tôn sẽ không để ý đến nữa.
Có điều hiện giờ ta có chuyện phải lập tức rời khỏi Côn Luân, đành phải nhờ sư huynh và sư đệ giúp ta thu lưu, chăm sóc tiểu súc sinh kia.
Đợi khi ta xong việc thì sẽ đón hắn đi.”
Phương Trường Tín thấy có hơi khả nghi liền hỏi: “Nếu sư huynh đã thích con linh thú này đến vậy, sao không thu nó làm linh sủng luôn, cũng khiến cho người khác khó bắt được nó, mà dù có bắt được thì cũng dễ dàng thu hồi nó về.
Sao phải khiến huynh bận tâm như vậy?” Câu nói cuối cùng dường như còn mang theo hai phần ghen tuông.
Cậu thầm nghĩ hàng ngày mình đều tâm tâm niệm niệm chỉ mong sư huynh trở về, không ngờ huynh ấy vừa về nhưng trong miệng lại chỉ mong nhớ mỗi con linh thú kia.
Tất nhiên Phong Thiệu không thể giải thích là do y tu Ma nên trời sinh đã xung khắc với thuộc tính của Bạch Hổ được, nếu ký khế ước chính là tự tìm tra tấn.
Vì thế chỉ đành nói do thực lực không tốt nên chưa thể thu dùng, muốn lấy tình cảm lay động nhưng lại bị Phiêu Miểu tông chiếm hời.
Tuy lí do này là y bịa ra nhưng đúng là Phong Thiệu mới sơ kì Kim Đan còn Bạch Hổ lại là thánh thú cấp năm, nên nói thực lực không đủ để thu phục thì coi như tạm tin được.
Vì thế Phương Trường Tín và Trương Bách Thiên cũng không hỏi thêm vấn đề này nữa, cũng đồng ý với lời nhờ vả của Phong Thiệu.
Lúc này Phong Thiệu mới buông lỏng.
Thái Dần thân là đại năng Phản Hư kỳ, nếu ông đã nói sẽ cứu Phong Bạch thì tất nhiên sẽ giữ lời.
Chỉ cần tính mạng của hắn không sao, y lại nhờ hai vị sư huynh đệ thu lưu, chăm sóc giúp y thì chuyện này cũng coi như được giải quyết một cách viên mãn.
Vì thế Phong Thiệu liền nhẹ nhàng thờ ra, sau đó lại tự mình chế biến chút linh thực rồi cùng hai vị sư huynh đệ đối ẩm.
Hà Loan cũng tới góp vui, ồn ào muốn Trương Bách Thiên rót cho nàng mấy chén linh nhưỡng.
Sư huynh đệ ba người ôn lại những chuyện quá khứ trong suốt mấy năm qua.
Hiện giờ Phương Trường Tín đã bước vào trung kỳ Trúc Cơ, Trương Bách Thiên cũng đã Kim Đan đại viên mãn, gần mười năm nay hai người chưa từng rời tông.
Một người dốc lòng tu luyện lại mang thêm Hà Loan, người còn lại thì vừa xuất quan không lâu.
“Nếu không phải La sư huynh đang tiến vào giai đoạn Giả Đan kì, còn đệ thì muốn ra ngoài tìm sư huynh, chỉ sợ cũng sẽ giống như sư tôn, sư mẫu, Triệu sư huynh và Thái Võ sư bá, đều phải ra ngoài làm việc.”
Phương Trường Tín nói xong, Trương Thiên Bách lại sợ Phong Thiệu không hiểu nội tình, bèn giải thích: “Năm đó, sau khi đệ gặp chuyện không may ở Bão Phác tông, trong tông cũng bắt đầu coi trọng những chuyện liên quan đến Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đề phòng có tông môn âm thầm thu thập tàn quyển.”
Phương Trường Tín lại không cho là đúng, nói: “Tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ có chín mảnh.
Không nói đến việc mỗi mảnh đều rất khó tìm cũng rất khó cầu, nghe nói bên ngoài tàn quyển còn có cấm chế bảo vệ nữa, mà cấm chế này căn bản không thể phá giải.
Liền lấy Côn Luân ta canh giữ bí cảnh của Lữ tổ làm ví dụ, chẳng phải lúc đó ngay cả Trừ Hoa Tông Sư còn không thể mở được bí cảnh hay sao? Mặt khác chỉ cần bảo vệ được một mảnh, những mảnh còn lại cũng không thể kết hợp thành một tấm bản đồ Sơn Hà Xã Tắc hoàn chỉnh được, vậy thì làm gì còn ai có thể gây nên sóng gió nữa?”
Trương Bách Thiên chậm rãi uống một ngụm, cũng không đồng ý với quan điểm của Phương Trường Tín, nói: “Nếu chỉ bảo vệ một mảnh thì sẽ quá bị động.
Giả như có tông môn tập hợp được bảy mảnh, tất nhiên sẽ dám chó cùng rứt giậu, chẳng lẽ muốn toàn bộ Côn Luân canh giữ bí cảnh Lữ tổ mới được? Còn nữa, kiếm tu Côn Luân nào có bị động như vậy được, đương nhiên phải chủ động thu tàn quyển vào tay, không thể thu thì canh chừng.
Tóm lại phải để cho mấy người có ý đồ biết rằng thánh bảo này không phải ai cũng có thể mơ ước được.”
Những chuyện liên quan đến Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sau khi Phong Thiệu nghe ngóng liền biết hiện giờ hành động của Côn Luân không khác với nguyên tác.
Điều này rất dễ giải thích thôi.
Dù sao Côn Luân cũng là tông môn đứng đầu Cửu Châu, có thêm Sơn Hà Xã Tắc Đồ chỉ coi như thêu hoa trên gấm, không đáng lo ngại.
Tuy nhiên nếu để tam tông bên cạnh có được thứ này, ắt sẽ không tránh được một hồi đảo điên, mà trong quá trình đó tất nhiên sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu, cũng là đất diễn của tình tiết cao trào trong phim điện ảnh.
Hiện giờ y thân là đệ tử Côn Luân, lại được nhận ân huệ sâu sắc của tông môn, đầu óc cũng không bị hoa mắt ù tai giống như Thanh Thành tôn giả, hiển nhiên lập trường cũng phải đứng về phía Côn Luân.
Nếu Côn Luân có thể ngăn cản được tam tông thu thập tàn quyển, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Mặc dù cùng là tông môn lớn như nhau, nhưng nếu tam tông nhờ thứ kia mà leo lên được vị trí đứng đầu thì cũng chưa chắc đã làm tốt được như Côn Luân hiện giờ.
Đều là vì tư lợi cá nhân mà thôi, tốt xấu gì tu giả ở trong nội hạt của Côn Luân cũng đều tu hành khá thuận lợi.
Cứ tán gẫu như vậy hết nửa ngày, Phong Thiệu phải trở về để lên đường cùng Từ Giác nên đành cáo từ hai vị sư huynh đệ.
Hai người bọn họ còn tốt, nhưng Hà Loan đã uống say thì khó mà dỗ được.
Nàng cứ ôm lấy đạo bào của Phong Thiệu không chịu buông tay, gần như gào khóc: “Sư tôn đừng đi! Sư tôn mang A Loan đi cùng với! Phương sư thúc hung dữ lắm, mắng con xong còn đánh con nữa, tính tình thì hay bắt bẻ, xong còn không cho A Loan ăn gì! Hu hu hu… Sư tôn là tốt nhất, sư tôn không mắng chửi cũng không đánh người, còn cho A Loan ăn bánh quy xốp với ôm A Loan ngủ nữa.
Sư tôn vừa ấm lại vừa thơm, Phương sư thúc vừa lạnh vừa thối…”
Phong Thiệu xem như biết được thế nào là rượu vào liền nói lời thật lòng, lúc nãy còn vô cùng ngoan ngoãn, nói Phương sư thúc dạy nàng cái này, Phương sư thúc dạy nàng cái kia, Phương sư thúc chỉ cho nàng cái nọ,… Thật không ngờ mới uống mấy chén linh nhưỡng đã làm cho Hà Loan phun hết mấy lời giấu trong đáy lòng.
Còn nói ngay trước mặt Phương Trường Tín!
Mặt Phương Trường Tín trướng đến đỏ bừng, hận không thể chặn cái miệng nhỏ đang không ngừng tố cáo của Hà Loan lại.
Cậu cẩn thận đánh giá sắc mặt của Phong Thiệu, sợ huynh ấy sẽ nhớ kỹ mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của nàng, vậy thì biết làm thế nào!
Phong Thiệu lại không hề để trong lòng, chỉ kiên nhẫn dỗ dành tiểu cô nương: “Đừng khóc, đừng khóc, khóc đến mặt mũi lấm lem như vậy.
Lần này sư tôn sẽ trở về nhanh thôi, cùng lắm là nửa năm, có được không nào?”
Hà Loan lau nước mắt nước mũi, đôi mắt hồng hồng nói:“Vậy khi sư tôn trở về thì lại ôm A Loan ngủ nha.”
Phong Thiệu sửng sốt, nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của nha đầu nhà mình, nói: “Nhưng hiện giờ con không còn là trẻ con nữa.”
“Mặc kệ, mặc kệ! Trong động phủ của Phương sư thúc không có giường.
Mỗi ngày A Loan đều phải nằm dưới đất rất lạnh, rất cô đơn, rất đáng thương!” Hà Loan sau khi uống say giống như được kích phát tiềm năng, giọng nói vốn nhuyễn mềm lúc này lại cao hơn vài phần, quả thật như muốn phá hỏng lỗ tai của mọi người.
Phương Trường Tín không thể nhịn được nữa: “Đó là muốn rèn luyện con ngồi xếp bằng nhập định! Con cũng không phải là người phàm, còn muốn ngủ mỗi ngày?”
“Con muốn ngủ! Con muốn ngủ!” Hà Loan nghiêng đầu, chu môi trừng cậu, sau đó lại gắt gao ôm lấy Phong Thiệu.
Phong Thiệu bất đắc dĩ lắc đầu, biết nếu không đồng ý với nàng thì sẽ không thể thoát thân , đành phải nói:“Khi nào sư tôn về sẽ ngủ cùng con, ngoan.”
Lúc này Hà Loan mới vừa lòng, những lời này của y giống như một chốt khóa khiến nàng lập tức không làm ầm ĩ nữa, chỉ thỏa mãn nấc một cái rồi nằm sấp trong lòng Phong Thiệu.